Hiền Hậu Thực Nhàn FULL


Chẳng qua là một đám phế vật ngu xuẩn, không làm được việc lớn.
Edit: Ngọc Tu Nghi
Beta: Sutháiphi
Khi Đức Bảo hồi cung, trời đã tối rồi.
Hắn vội vàng chạy tới Đức Mậu điện, gặp được Thiếu giám Tần Tiêu của Thượng Tẩm Cục.

Trước kia hai người ở Khang Vương phủ đã có quen biết, quan hệ cũng coi như tốt, cả hai đều có tính tình trầm mặc ít nói nhưng rất hợp nhau, chỉ là bình thường Đức Bảo là thái giám tùy thân của Lý Duệ, cơ hội để hai người có thể gặp mặt nói chuyện cũng không nhiều lắm.
"Đức Bảo công công, ngài đang muốn đi đâu vậy?" Tần Tiêu thấy hắn từ xa, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, quả nhiên không hổ là đệ nhị mỹ nam tử trong cảm nhận của Hoàng Hậu nương nương, chỉ cười như vậy lại giống như tất cả ánh sao trên trời đều tập trung vào mắt hắn.
"Haha, Tiểu Tần!." Đức Bảo vẫy tay với hắn, hai người ở trong vườn huých vai nhau.

"Ta đang muốn về Đức Mậu điện phục mệnh.

Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Nghe hắn hỏi, khóe miệng Tần Thiếu Giám khẽ giật giật, thở dài khe khẽ.

"Đang muốn tới Chiêu Dương điện, đưa sổ ghi chép hàng ngày cho Hoàng Hậu nương nương."
"Có chuyện này sao?" Đức Bảo nhìn trời, có chút ngoài ý muốn.

"Sổ ghi chép hàng ngày không phải đều đưa vào ban ngày sao? Hơn nữa, tại sao lại là ngươi đi đưa? Đỗ lão mậu đâu?"
Đỗ lão mậu trong miệng Đức Bảo là thái giám giám sự của Thượng Tẩm Cục là lão nhân trong cung, từ thời Vũ Đức Đế đã ở trong cung hầu hạ.
"Đỗ gia gia nói là bị bệnh thấp khớp, không chạy nổi, từ lúc ta vào cung việc đi đưa sổ ghi chép hàng ngày này giao cho ta." Tần Tiêu nói.
Đức Bảo bĩu môi, đang là mùa hè, sao có thể thấp khớp? Chẳng qua là lão gia hỏa kia tranh thủ lười nhác, giao chuyện chạy vặt không có chỗ gì tốt này cho người mới thôi.

Đi một lúc, Đức Bảo nhìn thấy một tiểu thái giám đang chạy ra từ Đức Mậu điện, chợt níu lại hỏi.

"Hoàng Thượng có ở đó không?"
"Bảo gia gia." Tiểu thái giám kia cùng lắm chỉ bảy tám tuổi nhưng vô cùng lanh lợi, dập đầu với Đức Bảo." Từ sáng sớm Hoàng Thượng đã tới chỗ Hoàng Hậu nương nương, gia gia ngài về Đức Mậu điện nhất định không gặp được."
"Chúng ta lại đi cùng đường." Đức Bảo cười ha ha, để cho tiểu thái giám kia chạy đi, quay đầu lại cùng đi với Tần Thiếu Giám.
"Tại sao hôm nay Hoàng Thượng vẫn còn nghỉ ở chỗ Hoàng Hậu nương nương." Tần Thiếu Giám hơi mở to miệng, trên mặt lộ vẻ hoang mang.
"Lời này sao ngươi lại hỏi ta?" Đức Bảo giơ tay chỉ vào mũi mình, cười.

"Hoàng Thượng nghỉ ở đâu, Thượng Tẩm Cục các ngươi còn không biết sao?"
Vừa đi vừa cười nói, hai người đã đến Chiêu Dương điện.

Đức Bảo là thái giám tùy thân của Lý Duệ, Tần Tiêu là người quen mỗi ngày sẽ đến đây một lần.

Trưởng cung nữ Mộc Lan của Chiêu Dương điện cười đi ra đón, dẫn hai người đi vào.

Thời gian vẫn sớm, Hoàng Đế vẫn chưa nghỉ ngơi, Đức Bảo đi trước làm gương tiến vào trong, Tần Tiêu ngậm miệng, cúi đầu rũ mắt, vô cùng thành thật.
Quả nhiên, Đế Hậu mặc một thân thường phục, buông búi tóc ngồi nghiêng trên nhuyễn tháp Bát Bảo liên hoa nói chuyện.

Ánh nến sáng ngời, chiếu lên khuôn mặt hai người, tô lên khuôn mặt trẻ tuổi, tuấn tú của bọn họ một màu vàng ấm áp.
"Không chơi nữa." Lý Duệ đẩy bàn cờ vẻ buồn bực trên mặt vẫn chưa tiêu tan, hắn đã thua ba ván, không còn hứng thú tiếp tục chém giết với Hoàng Hậu.

Đương nhiên, nếu đổi lại là phương thức "chém giết" khác, thì hắn vô cùng vui vẻ.

Chỉ là thời gian không khéo, Hoàng Hậu lại đến nguyệt sự, hắn muốn giết cũng không giết được.

Triệu Yên Dung nhìn thấy thần sắc thoải mái trên mặt Đức Bảo, biết hắn đã làm việc thỏa đáng mặt không khỏi giãn ra mà cười, gọi người ban thưởng chỗ ngồi cho bọn hắn.
"Bản cung còn tưởng là hôm nay Tần Thiếu Giám ngươi không tới chứ." Triệu Yên Dung quay mặt lại thấy Tần Thiếu Giám thì trêu chọc một chút, chẳng qua hôm nay trước mặt Lý Duệ, nàng phải thu liễm một chút, chỉ nói chuyện công việc.

Tần Tiêu bị vị Hòang Hậu nương nương này dọa sợ, vội đứng dậy nói không dám, lại cung kính đưa sổ ghi chép, chờ nàng đóng dấu.
Triệu Yên Dung mở quyển sổ ra chăm chú nhìn một lúc, hai tháng nay, nếu Lý Duệ không ở Chiêu Dương điện ôm nàng ngủ thì sẽ ở Đức Mậu điện ôm chăn ngủ, mỗi ngày đơn điệu được ghi lại quả thật làm cho người ta giận sôi.

Triệu Yên Dung "chậc chậc" hai tiếng, tiện tay đóng dấu bằng con dấu riêng của nàng, bảo Mộc Lan đưa lại cho Tần Tiêu.

"Bản cung cứ cách một ngày nhìn sổ ghi chép cũng không có gì quan trọng, sau này một tháng mang tới cho ta xem cũng được." Dù sao bây giờ Lý Duệ vẫn còn cảm giác mới lạ với nàng đến đòi mạng, cả ngày quấn lấy cũng không cảm thấy phiền.

Nhìn sức mạnh đun nóng nước hồ này, sợ là phải ba tới năm tháng nữa mới yên tĩnh, bị một nam nhân quấn lấy, Triệu Yên Dung cũng cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Nghĩ tới đã thấy khuôn mặt nóng dần lên, còn rất yêu thích nam nhân này, mình thừa dịp này cũng vô cùng dính hắn, hắn nhất định sẽ vô cùng đắc ý vui vẻ.

Tình trạng trước mắt, rất thích hợp để biểu hiện dục vọng độc chiếm, ăn giấm chua gì đó, chỉ sợ so với cố ý khoe khoang, lấy lòng còn có hiệu quả tốt hơn.
Một tháng mới đến một lần thì công việc cũng xem như thoải mái, nhưng Tần Thiếu Giám vẫn còn một chút do dự, lắc đầu.

"Nương nương, sợ là điều này không hợp với quy củ, sổ ghi chép sinh hoạt liên quan đến con nối dòng của Hoàng Đế, không thể có sơ sẩy, cách một ngày mang tới đã là rất ít, này..."
Lý Duệ nghiêng thân mình nói.

"Hoàng Hậu bảo ngươi làm thế nào thì làm như thế là tốt rồi.

Con nối dòng gì chứ, Hoàng Hậu vẫn còn chưa sinh con trai trưởng cho trẫm, trẫm cũng không rảnh để cho người ngoài sinh." Nói xong, còn tà tà liếc mắt qua bụng Triệu Yên Dung một cái.
Lời này thật sự là lớn mật nói thẳng ra.
Triệu Yên Dung có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.

Ý tứ này của Lý Duệ là trước khi nàng mang thai sẽ không có ý định sủng hạnh phi tử khác? Điều này nếu bên ngoài biết được, không chừng sẽ gây ra nhiều sóng gió.
Chẳng qua Lý Duệ nói trước mặt Đức Bảo và Tần Tiêu, Đức Bảo là tâm phúc lớn lên từ nhỏ cùng hắn, mà Tần Tiêu chỉ là Thiếu Giám nho nhỏ của lục cục cũng có thể là tâm phúc của Hoàng Đế, ngược lại không thể không khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Chỉ là tâm phúc này cũng không giống Đức Bảo, với lời nói của Lý Duệ chỉ biết cúi đầu nghe lệnh hơn nữa nhìn qua cũng không có vẻ rất sợ Lý Duệ, vậy mà lại dám lớn mật phản bác.
"Hoàng thượng ngồi trên ngôi cửu ngũ địa vị cao quý, thân mang nặng trọng trách xã tắc, có trách nhiệm kéo dài long mạch, Hoàng Thượng ngài năm nay đã hai mươi ba tuổi, dưới gối lại chỉ có mấy vị công chúa, chưa có hoàng tử, điều này sẽ khiến thiên hạ bất an.

Hoàng Hậu tuổi còn trẻ, sau này nhất định sẽ sinh ra hoàng tử, cho dù nương nương khác có hoàng tử trước cũng sẽ không ảnh hưởng tới địa vị trong cung của nương nương, ngài cần gì phải lo lắng?"
Lý Duệ đứng thẳng người, nghiêm mặt.

"Tần Tiêu, trẫm muốn có con với ai còn cần người ngoài quản sao? Trẫm chỉ cần làm một đế vương tốt, chăm lo cho thiên hạ này không thẹn với tổ tông, không thẹn với thần dân."
"Mấy ngày nay ngài chỉ nghỉ trong cung Hoàng Hậu, không triệu phi tần thị tẩm, khó tránh khỏi bị mọi người bàn tán.

Cho dù Hoàng Thượng ngài không sợ, cũng không lo Hoàng Hậu sẽ mang danh đố phụ sao?" Rõ ràng đã nhìn thấy sắc mặt Hoàng Đế thay đổi, Tần Tiêu vẫn không sợ chết nói tiếp.
Sắc mặt Lý Duệ âm trầm, nghe những lời này da mặt hắn giật giật vài cái, cắn răng nói.

"Gia sự của trẫm cũng đến phiên người ngoài lắm miệng?"
Triệu Yên Dung cũng không biết tính cách của Tần Thiếu Giám, chẳng qua nhìn hắn luôn nghiêm túc thì biết hắn là người thành thật.

Lời nói của hắn ngày hôm nay, cũng xuất phát từ lòng trung thành với Hoàng Đế, nghĩ đến Lý Duệ nghe được sẽ cảm thấy tức giận nhưng cũng không thật sự trách tội hắn.
Vì thế cười xem mồm.

"Nếu Tần Thiếu Giám không phải người trong cung, ngược lại có thể ở tiền triều làm Ngự Sử đại nhân."
Sắc mặt Tần Tiêu ảm đạm buồn bã, im lặng cúi người thi lễ với Hoàng hậu.

Lý Duệ nhìn hắn, giọng nói cực thấp thở dài một hơi.

"Được rồi, trẫm đã biết.

Sổ ghi chép này ngươi vẫn cách một ngày đưa tới, chỉ là không cần xen vào việc trẫm nghỉ ngơi ở đâu, nếu ngay cả nơi nghỉ ngơi trẫm cũng không thể tùy theo ý mình, vậy làm Hoàng Đế này còn có ý nghĩa gì?"
Tần Tiêu nhíu mày, có chút bất mãn kêu một tiếng.

"Bệ Hạ!"
Triệu Yên Dung cũng cau mày bất mãn kêu một tiếng.

"Bệ Hạ!" Chẳng qua mặc dù nhăn mặt nhưng khóe miệng lại cong lên, không biết là đang tức giận hay là đang vui vẻ, nhìn qua còn có mấy phần kỳ lạ.
"Được rồi được rồi, trẫm hiểu ý tứ của ngươi, đi xuống đi." Lý Duệ phất tay, Đức Bảo liền kéo Tần Tiêu ra ngoài.
"Ngươi nha!" Đức Bảo nhìn Tần Tiêu, người này có điểm đó không tốt, luôn không biết nhìn sắc mặt cấp trên mà nói chuyện, nếu không cũng phải biết điều Hoàng Đế lo lắng, tính tình hắn cứ như vậy, đổi lại là chủ tử khác không biết đã chết mấy lần.

"Đó là Hoàng hậu, cũng không phải phi tử chuyên sủng nào đó khiến Hậu Cung bất an, ngươi quản cái gì?"

"Hoàng Thượng thương yêu Hoàng Hậu, tất nhiên là phúc của hậu cung nhưng vì Hoàng Hậu mà không hề sủng hạnh phi tử khác, như vậy rất dễ gây sai lầm." Vả mặt Tần Thiếu Giam u sầu.

"Ta sợ Hoàng Thượng làm như vậy, ngược lại sẽ chuốc họa cho Hoàng Hậu nương nương."
"Ai có lá gan lớn dám đánh chủ ý tới Hoàng hậu?" Đức Bảo lơ đễnh nói.

"Ăn gan hùm mật gấu các nàng cũng không dám.

Ngươi vẫn chưa biết về vị Hoàng Hậu này của chúng ta, thủ đoạn rất lợi hại."
Chỉ cần nàng không muốn đi chỉnh người là được, nếu người ngoài muốn động đến nàng, thật sự là sống không dễ dàng đâu.
"Hy vọng là như thế." Tần Tiêu lắc đầu thở dài hai tiếng, xoay người trở về.
Đức Bảo vào phòng, kể lại chuyện hắn tới Triệu phủ nói rõ ràng.
Triệu Yên Dung nghe xong cười.

"Hoàng Thượng yên tâm đi, cha ta nhất định sẽ thành thật khai ra tội trạng.

Còn cái kia, mẫu thân ta sẽ không bao giờ lo lắng người Triệu gia tìm tới cửa."
Lý Duệ gật đầu.

"Chỉ cần hắn đồng ý lui ra ngoài, trẫm sẽ cho hắn chút thể diện rời đi.

Triệu Phùng Xuân thật sự có vài phần tài cán, không dùng nữa cũng đáng tiếc, hơn nữa dù nói thế nào hắn cũng là phụ thân của ngươi, nếu thật sự trị tội, ngươi mất thể diện, sẽ bị người khác nắm được nhược điểm." Hắn dừng một chút.

"Tất nhiên trẫm không sợ, chỉ là vị kia ở Trường Nhạc cung sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy."
Triệu Yên Dung hiểu được, người hắn nói là Chương Thái Hậu.

Chương Thái Hậu muốn nhìn nàng khó chịu cũng không phải ngày một ngày hai, vài ngày ba bận bà sống cũng không được tốt, thật vất vả mới nắm được cơ hội này, nhất định sẽ liều mạng muốn kéo nàng xuống ngựa.
"Thiếp thân có Hoàng Thượng che chở, có gì phải sợ?" Nàng cười ngồi lên đùi Lý Duệ, hai tay ôm lấy cổ hắn.

"Huống chi không có chuyện của cha ta, bà ta có thể buông tha cho ta sao? Bà ta chỉ muốn ta mau chết sớm một chút, ta đều biết."
Lý Duệ nhìn nàng, lấy đầu ngón tay véo lên đầu mũi nàng một cái.

"Ngươi biết điều gì? Nói cho trẫm nghe một chút."
"Yểm bùa." Nàng dửng dưng nói.

"Khi đó không thể giết chết ta, oán hận trong lòng bà nhất định vẫn chưa tan được ngay."
Ánh mắt Lý Duệ lạnh lùng.

"Yểm bùa?"
"Ngài còn muốn lừa ta?" Triệu Yên Dung hé mắt nhìn hắn.

"Nhu phi triền miên trên giường bệnh lâu rồi, nàng ta không thể có năng lực thu mua nhiều người trong cung, vì nàng ta mà bán mạng như vậy? Nàng ta có tiền, có thế hơn so với ta sao? Nếu phía sau nàng ta không có người làm chỗ dựa, muốn dùng yểm bùa hại ta nàng ta thật sự không có bản lĩnh đó."
"Khi đó ta còn thật là ngốc, lại có thể bị ngài và cữu cữu dọa.

Sau càng nghĩ lại càng thấy không đúng, lúc này mới nghĩ tới vị kia." Triệu Yên Dung nghĩ lại liền tức giận, cho dù Lý Duệ không muốn cho nàng biết việc này liên quan đến Chương Thái Hậu cũng có thể giải thích, còn cữu cữu vì sao cũng muốn lừa nàng, có phải nàng không phải là cháu ngoại ruột hay không?
Lý Duệ ôm nàng tới bên cạnh, cười khanh khách.

"Vậy ngươi nói, vì sao bà ta muốn làm như vậy?"
"Bởi vì muốn ta chết." Triệu Yên Dung ngả người về phía sau, tựa người vào nhuyễn tháp.

"Cung nhân trong Chiêu Dương điện bị mua chuộc mang bùa yểm cho vào rừng trúc.

Thái giám bên người Hoàng Thượng cũng bị người mua chuộc, mang búp bê yểm bùa ra ngoài, sau đó bị người khác diệt khẩu.


Búp bê yểm bùa là Nhu phi may, bên trong chứa ngày sinh tháng đẻ của thiếp thân.

Bát tự của Hoàng Hậu trong cung có mấy người biết được? Cho dù nghe tin tức từ ngoài cung, cũng phải có năng lực đi thu mua, cho người tiến cung truyền vào.

Gia tộc Nhu phi không ở trong kinh, nàng ta có thể có bản lĩnh này sao?" Triệu Yên Dung lắc đầu.

"Mặc kệ là ai nói, dù sao ta cũng không tin."
"Ta chết, ai trong cung này có lợi?" Triệu Yên Dung sâu kín kể ra.

"Người bên ngoài sẽ cảm thấy là phi tần, đối với việc ta chết, các nàng có thể làm Hoàng Hậu sao? Cha mẹ Trang Quý phi đều đã mất, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, cho dù nàng ta có thể đi lên Hậu vị cũng là không có gốc rễ, lâu dài cũng không được.

Nàng ta là người thông minh biết rằng vị trí Quý phi với nàng là an toàn thích hợp nhất.

Tiếp theo là Đoan Phi, Đoan Phi là cháu gái ruột của Chương Thái Hậu, nhà mẹ đẻ thế lực lớn lại quen biết ngài từ sớm, nếu không có ta, trong cung nàng là người có khả năng thượng vị lớn nhất.

Thái Hậu luôn khuyên ngài lập nàng ta làm Hậu."
Lý Duệ tươi cười gật đầu.
"Dung Phi người này một lòng muốn làm Hoàng Hậu, chẳng qua trong cung không có căn cơ, nàng ta có động cơ nhưng không có năng lực, hơn nữa lại quá mức đơn giản, lỗ mãng bừa bãi không được việc.

Nếu không Hoàng Thượng ngài cũng sẽ không sủng nàng lâu như vậy." Nói xong, Triệu Yên Dung nở nụ cười.

"Trong cung đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy người, nếu còn không tìm ra chủ mưu, thiếp cũng không còn mặt mũi mà làm Hoàng Hậu."
Lý Duệ ôm nàng, chôn cái mũi vào cần cổ nàng hít sâu một hơi.

"Có lúc, trẫm thật sự không nghĩ tới ngươi thông minh như vậy."
"Đúng vậy, nếu vậy lúc Hoàng Thượng Làm việc xấu cũng không sợ bị thiếp thân bắt được." Triệu Yên Dung nghiêm trang gật đầu nói phải.
"Xin lỗi." Hoàng Thượng đột nhiên giải thích ngược lại khiến Hoàng Hậu hoảng sợ.

"Không thể động đến Thái Hậu, bây giờ vẫn không thể."
"Thiếp thân biết." Triệu Yên Dung ngồi trong lòng hắn nói: "Ngài muốn giữ lại nàng ta để kiềm chế lão nhân trong triều, mà nàng ta muốn giữ lại ngài để bảo vệ tôn vị Thái Hậu.

Nếu không trên búp bê kia cũng không thêu ngày sinh thần giả của ngài...Chỉ là thiếp thân vẫn không hiểu được, nếu ngày sinh thần thật của ngài chỉ có Ngụy Thái phi, cữu cữu ta biết, vậy bà ta làm sao biết được? Chẳng lẽ Thái Phi nói cho bà ta biết?"
"Tất nhiên không phải." Hoàng Đế nở nụ cười.

"Sinh thần đã bị động tay chân, giờ Tuất thêu thành chữ khác.

Chỉ khác có một nét nhưng nếu không cẩn thận thì không nhìn ra."
Triệu Yên Dung sửng sốt nửa ngày, mới mắng.

"Lão cáo già này."
Cách một ngày, quả nhiên Triệu Phùng Xuân tự viết rõ tội trạng đưa tới tay Lý Duệ.

Cùng trình lên, còn có danh sách đồ cưới của Bùi thị, chỉ là bên trong có không ít thiếu sót, Triệu Phùng Xuân dùng tài sản của mình nhiều năm tích cóp và gia sản trong nhà bù vào, cũng không thể lấp hết chỗ thiếu nhưng như vậy cũng đủ làm cho hắn sắp táng gia bại sản.
Triệu Yên Dung nhìn qua, cảm thấy tương đối hài lòng.
"Cho hắn giữ lại một chút đi, trong nhà có người bệnh còn có đứa nhỏ.

Vẫn cần một chút bạc để mua thuốc ăn cơm."
"Như vậy cũng được sao?" Lý Duệ quơ quơ trang giấy trong tay.
Triệu Yên Dung cười cười, nói với hắn.

"Cữu cữu là người thông minh tất nhiên biết mọi việc không thể quá tuyệt tình, sẽ luôn để cho người ta một con đường sống.

Nếu không chó bị dồn đến đường cùng cũng sẽ nhảy tường, con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người."
Lý Duệ bật cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe được người so sánh cha ruột mình với con chó con thỏ.
"Nếu như thế, ân đoạn nghĩa tuyệt rất mất thể diện, không bằng cho bọn họ cùng cách, ngươi thấy được không?"
Triệu Yên Dung nghĩ nghĩ: "Nói thật, cữu cữu muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn căm hận người Triệu gia đến tận xương tủy, ngoại tổ mẫu ta chết sớm, hắn chỉ có hai tỷ tỷ, cố tình đều bị hủy hoại trong tay người Triệu gia.

Nếu có cơ hội, chỉ sợ hắn muốn lột da rút gân Triệu Phùng Xuân, nhưng việc này không có khả năng.

Cho dù ta không phải Hoàng Hậu, cữu cữu cũng không thể giết hắn, nếu không sẽ khiến cho ta và Uyển Dung, sau này sao có thể đối mặt với mẫu thân? Người Triệu gia đáng giận nhưng không đủ ác, nếu bọn họ đủ độc ác đã sớm xuống tay giết chết mẫu thân, cũng sẽ không có cơ hội rơi vào tình thế hiện tại.

Nay tổ mẫu đã nằm liệt giường là một phế nhân, tiền đồ của phụ thân cũng không còn, muội muội kia của ta ở trong cung cũng cực kỳ vất vả, chịu không ít tội.

Coi như bọn họ đã bị trừng phạt, buông tay đi."

Bùi Nghi hận Triệu Phùng Xuân, là vì hắn làm thương tổn người thân nhất của cữu cữu.

Nhưng đối với Triệu Yên Dung mà nói Triệu Phùng Xuân không có ân tình cũng chưa đến mức có thù hận, chẳng qua là muốn nhét Triệu Thanh Dung vào cung khiến nàng ghê tởm, nhưng cũng không đến mức lấy đi tính mạng hắn.
Giống như hai người Lý Duệ và Chương Thái Hậu, rõ ràng hận đối phương nhưng lại cố tình không thể khiến đối phương chết, bởi vì chính trị cần.

Nàng cũng giống vậy, nàng không thích Triệu Phùng Xuân, nàng không thích người Triệu gia nhưng nếu Triệu gia thật sự bị hủy, đối với tương lai của nàng sẽ có ảnh hưởng.

Tốt nhất là đuổi một nhà Triệu Phùng Xuân đi xa xa, để cho hắn ở một nơi khác sống an nhàn hết nửa đời sau, không tìm đến nàng gây phiền toái, không đến quấy rầy cuộc sống của nàng và Bùi thị.

Ý nghĩ của nàng có thể Bùi Nghi không hiểu được, nhưng Lý Duệ cũng đồng cảm với nàng.

Hơn nữa Triệu Phùng Xuân là cha ruột của Triệu Yên Dung, so với tình huống của hắn đặc thù hơn.

Nữ nhân lòng dạ ác độc, cũng không thể nhìn thấy cha ruột của mình bị ép vào đường cùng.
"Chỗ Bùi Hầu, trẫm sẽ tự mình nói với hắn." Lý Duệ nâng tay, nhặt những quân cờ đen trắng trên bàn cờ cất vào hộp.

"Ở Hán trung, cách kinh thành rất xa, người dân thuần phác, cũng coi như là giàu có.

Chỗ đó ba núi một sông cũng là nơi tĩnh dưỡng rất tốt.

Chờ phụ thân ngươi hết bệnh, trẫm sẽ cho hắn chức quan nhàn tản, để hắn đi Hán Trung dưỡng lão."
Mới có ba mươi bảy tuổi, con đường làm quan của Triệu Phùng Xuân đang rực rỡ, sau khi trình văn thư phóng thê đến Quan Quân Hầu phủ, bị điều nhiệm tới Hán Trung phủ làm Phủ Thừa.
Gia sản đều hoàn trả Bùi gia, Triệu Phùng Xuân mang theo mẹ già bị liệt, Đoạn di nương mảnh mai và hai đứa con trai nhỏ, bên người chỉ để lại hai nha hoàn và hai mama, hai chiếc xe ngựa có vải che màu xanh đó là toàn bộ gia sản.

Người một nhà khóc sướt mướt ra khỏi kinh thành.
Tại trạm nghỉ chân cách mười dặm, có hai cung thị đứng đợi sẵn bên đường, giao cho Triệu Phùng Xuân hai trăm lượng bạc và một thùng quần áo, nói là Hoàng Hậu nương nương cấp để cho hắn giữ lại làm chi phí chi tiêu trên đường và đến nơi an trí gia đình.

Lại có Hoàng Đế phái mười tên quan binh ven đường hộ tống để đảm bảo an toàn trên đường đi.

Triệu Phùng Xuân quỳ xuống hướng về phía hoàng thành dập đầu ba cái, khóc lớn một lúc, cuối cùng mang theo người nhà rời khỏi.
Chân trước Triệu Phùng Xuân vừa mới đi, chân sau triều đình đã dâng tấu hạch tội Hoàng Hậu, sổ con bay như tuyết đến trên bàn Hoàng Đế.

Có người nói Triệu Phùng Xuân phẩm tính không tốt, nữ nhi không thể làm Hậu.

Có người nói Triệu Yên Dung ghen tị ngang ngược, khống chế hậu cung ức hiếp cung phi.

Còn nói cha cùng cách mẫu vong, là người không có đầy đủ gia nhân, không thể là mẫu nghi thiên hạ làm gương cho các nữ tử.

Nếu theo lời nói của Triệu Yên Dung thì đó là công kích ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Hai ngày nay, khuôn mặt Lý Duệ có thể so với đáy nồi, đáy nồi so với mặt hắn còn trắng hơn ba phần.

Mỗi ngày của Triệu Yên Dung vẫn như trước nhàn nhã, vui vẻ, thường gọi cung phi tới nói chuyện phiếm.
Nơi này không có mạt chược để đánh, Hoàng Hậu rảnh rỗi buồn chán tự mình vẽ bàn cờ, tìm thợ khéo léo trong cung tới làm một bộ mạt chược bằng ngọc thạch tinh xảo, gọi một vài cung phi thường ngày hay qua lại, dùng các chiêu thức tài nghệ đánh mạt chược truyền cho các nàng, mỗi ngày chơi tới vô cùng vui vẻ.
Có đôi khi Lý Duệ tới đây, nàng bận rộn đánh bài không rảnh quan tâm hắn.

Bị tiền triều phiền nhiễu lại bị Hoàng Hậu xem nhẹ Hoàng đế nghẹn một bụng tà hỏa không có nơi để phát tiết, mà nguyệt sự của Hoàng Hậu còn chưa qua, hắn lại giống như bị bẻ "cong" đối với những nữ nhân khác không có hứng thú, chỉ có thể đem một đống tấu chương thỉnh phế hậu ném tới trước mặt nàng.
Triệu Yên Dung nhìn thấy mấy quyển tấu chương, cười đến gập người.
"Ngươi là đồ không tim không phổi, xem mấy thứ này còn có thể cười vui vẻ đến như vậy?" Hoàng Đế kéo người đến, ôm vào trong ngực hung hăng xoa nắn một phen, lại cắn cắn cái miệng nửa ngày, mới chịu buông lỏng tay.
"Có gì để phiền não? Chút mánh khóe nhỏ này, để cho người ta xem cũng không đủ."
Hoàng Hậu cười thản nhiên, cầm tờ giấy, lật xem phân loại tội danh của mình thành mấy nhóm, sau đó cầm tấu chương của thượng thư phân loại tội trạng của hắn chép lại một lần.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, muốn kéo Hoàng Hậu xuống ngựa cũng phải nhìn lại chính mình xem có bẩn hay không." Hoàng Hậu vung bút, viết một danh sách, chờ sau này tính sổ.
"Việc này giao cho cữu cữu..." Hoàng Hậu nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên cười rộ lên: "Không, giao cho Vương thúc đi làm đi.

Hắn lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm, giao thiệp rộng, nhân mạch động đảo lại có nhiều chiêu số, nhất định có thể nghe ngóng được những chuyện bát quái mà chúng ta không biết tới."
"Vương thúc?" Lý Duệ ngạc nghiên: "Việc này có quan hệ gì với Vương thúc?"
"Quan hệ rất lớn!" Hoàng Hậu híp mắt cười xấu xa: "Ngài yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ làm tốt chuyện này.

Đây là cơ hội để biểu hiện thật tốt, hắn cầu còn không được đâu!"
Triệu Yên Dung nhét tờ giấy vào phong thư, giao cho Đức Bảo: "Mang thư này tới Vinh vương phủ, nhất định phải tự tay giao cho Vinh Vương, nói, đây là chuyện bản cung nhờ hắn làm."
Đức Bảo nhìn Hoàng Đế thấy Hoàng Đế gật đầu, vì thế cầm lấy thư, khom người lui ra phía sau, tự mình đi làm việc này.

Triệu Yên Dung vô cùng đắc ý, chỉ vào đống tấu chương lộn xộn: "Nhìn xem, những thứ này, người trong triều theo phe Thái Hậu, tất cả đều ở đây."
Lý Duệ cười lạnh một tiếng: "Chẳng qua là một đám phế vật ngu xuẩn, không làm được việc lớn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui