Edit: Vi Hiền Nghi
Beta: Nguyên Đức Phi
Bùi thị đỏ mặt, tức giận cắn chặt răng.
Trong cung là nơi nào, chỉ có ngoại mệnh phụ mới có thể tiến cung.
Đoạn thị chỉ là một di nương, nói khó nghe thì là một thị thiếp, vậy mà dám cả gan dẫn theo nữ nhi tiến cung.
Cứ nghĩ Triệu Phùng Xuân vào cung là tới đón thê tử và nữ nhi.
Ai ngờ ông ta không màng thể diện dẫn theo tiểu thiếp cùng thứ nữ đến.
Hoàng thượng còn ngồi ở đây, Triệu Phùng Xuân chẳng khác nào tát một cái vào mặt Bùi thị.
Bùi thị cắn môi dưới, đôi mắt đỏ hoe.
Triệu Uyển Dung thấy bộ dạng xấu hổ của mẫu thân, đã sớm ngồi không yên.
Trong lòng nghĩ đến lời nói tối hôm qua của tỷ tỷ, càng không áp chế được tức giận, liền nói:
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua mẫu thân nghỉ lại ở trong cung cho nên phụ thân mang ai vào mẫu thân cũng không biết." Triệu Uyển Dung vẻ mặt hồn nhiên nói tiếp.
"Chỉ là muội muội có nghe nói, ai vào cung đều phải có phẩm cấp, hoặc có huyết thống với hoàng gia.
Không bằng người cho cung nhân ra hỏi vị phu nhân kia là cáo mệnh phẩm cấp thứ mấy, có thể là cô cô, nãi nãi Bùi gia hay Triệu gia?."
Triệu Yên Dung chớp mắt, mỉm cười nhìn muội muội, trong lòng ân thầm tán thưởng.
Tất nhiên, Đoạn thị không có cáo mệnh càng không phải cô cô hay nãi nãi Bùi gia hoặc Triệu gia.
Nàng kêu thái giám ra ngoài hỏi, hiển nhiên sẽ khiến bà ta mất mặt.
Nhưng đây là hoàng cung, bà ta không thể gây loạn được.
Với da mặt của Đoạn thị, bà ta hẳn là sẽ nuốt ngược cơn tức vào trong.
Triệu Phùng Xuân tới đón thê tử và nữ nhi vậy mà còn dẫn theo tiểu thiếp cùng con thứ đến.
Nàng không tin ông ta vì yêu thích rất có thể có chuyện gì đó mờ ám ở đây.
Triệu Yên Dung khoát tay chặn lại, nhìn Triệu Uyển Dung cười.
"Phụ thân đã lâu mới tiến cung một chuyến, cứ cho bọn họ vào." Nói xong, đột nhiên nhớ tới Hoàng đế còn ngồi bên cạnh, nàng quay đầu hỏi một tiếng.
"Hoàng thượng, có thể cho bọn họ vào không?"
Lý Duệ nhìn sắc mặt ba người, đại khái cũng đoán được sao lại thế này.
Nếu là người ngoài có lẽ hắn đã không quan tâm nhưng Bùi Cẩm là tỷ tỷ Bùi Nghi, là biểu cô của hắn.
Triệu Phùng Xuân đúng thật là không để hoàng gia vào mắt, Lý Duệ xoa cằm nhìn Hoàng hậu.
"Đây là Chiêu Dương điện, Hoàng hậu cứ việc định đoạt."
"Đa tạ Hoàng thượng." Triệu Yên Dung đứng dậy hành lễ, cúi đầu nói.
"Phụ thân thần thiếp không biết Hoàng thượng ở đây, một lát hắn vào thấy người hẳn là sẽ rất vui." Nàng hơi nâng khóe mắt mang theo tầng sương mù mỏng manh nhìn hắn.
Lý Duệ đã gặp qua rất nhiều nữ nhân nhưng vẫn chưa từng thấy qua ánh mắt nào câu dẫn lòng người như Hoàng hậu.
Lý Duệ cười, đứng lên.
"Trẫm đi thỉnh an Thái hậu, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện đi." Dứt lời liền muốn rời đi.
Triệu Yên Dung kéo tay hắn lại, Lý Duệ quay đầu nhìn nàng, thấy trên mặt nàng hiện ra vệt đỏ ửng.
"Phụ thân chỉ đến đón mẫu thân và muội muội, cho nên sẽ không ở lại lâu.
Thần thiếp nghe nói trong rừng trúc phía sau điện có măng non.
Hoàng thượng có muốn đi xem không?" Hoàng hậu liếc mắt đưa tình, áp sát nửa người lên hắn, đè thấp âm thanh.
"Một lát nữa thần thiếp tới tìm người, cùng đi thỉnh an Thái hậu."
Hoàng hậu thân thiết nói với hắn nhưng hiển nhiên là không phải cố ý.
Hôm nay tâm trạng Lý Duệ không tệ, lại nghe được nàng muốn cùng hắn đi thỉnh an Thái hậu, hắn càng kinh ngạc.
Ngay từ đầu Thái hậu đã không thích nàng dâu này, từng làm khó nàng vài lần.
Mà tính cách Hoàng hậu bướng bỉnh, cho nên nàng tiến cung đã ba tháng, hai người vẫn như nước với lửa mâu thuẫn ra mặt.
Khi có chuyện vu thuật, lúc ấy Thái hậu muốn hắn phế Triệu Yên Dung trước rồi mới xử lí sau.
Tuy rằng hắn vẫn bảo trụ vị trí Hoàng hậu nhưng nếu về sau bà vẫn cứ kiếm chuyện gây khó dễ nàng, thì hắn cũng thật đau đầu.
Cho nên lúc Hoàng hậu muốn đưa Phượng ấn cho Thái hậu hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Cảm thấy Hoàng hậu bệnh một trận tỉnh lại thì đã biết thu liễm, biết giấu tài nghĩa là gì.
Hắn từng muốn thành hôn với một Hoàng hậu ôn nhu hiền lành, đồng tâm hiệp lực với hắn, giúp hắn quản lý tốt hậu cung.
Đêm đại hôn đó, hắn tưởng chừng cảm giác sẽ giống như trong giấc mộng, nhẹ nhàng như giọt sương đọng lại trong ngày mùa hè.
Chỉ là, giấc mộng nhanh chóng bay đi không lưu lại một dấu vết.
Sau đêm đó, mỗi khi tỉnh giấc hắn đều cảm thấy lúc tuyển chọn Hoàng hậu rất qua loa nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhớ kỹ quan hệ với Bùi gia, thầm nghĩ, không cần Hoàng hậu chung lòng, chỉ cần nàng đừng ở phía sau làm vướng chân hắn đã là rất tốt rồi.
Có lẽ, giấc mộng của hắn không đi xa.
Chỉ mới ở điểm bắt đầu, nên nó chỉ ra ngoài một thời gian phải không? Hiện tại quay về còn kịp.
Lý Duệ gật đầu với Hoàng hậu.
Sau khi cung tiễn Hoàng thượng rời đi, Triệu Yên Dung vội kêu người trang điểm thay y phục cho nàng.
Khoảng cách từ ngoài cửa cung đến trong cung không gần, Triệu Phùng Xuân còn phải thông qua từng cửa kiểm tra, cho nên sẽ không ít hơn một canh giờ.
Triệu Yên Dung cũng kêu người sửa soạn cho mẹ con Bùi thị thật kỹ càng.
Đợi ba người chuẩn bị xong thì Triệu Phùng Xuân cũng đã đến ngoài điện.
Ông ta ba mươi sáu tuổi, đang ở độ tuổi tráng niên.
Mặt mày sáng sủa, thanh tú đoan chính, khí chất tao nhã.
Hẳn là nhờ bộ dạng này, ông ta mới được Quan Quân Hầu để ý.
Không có xuất thân cao quý, không phải đệ tử thế gia với tuổi tác của Triệu Phùng Xuân thì cho dù ông ta tài giỏi uyên bác đến đâu thì cũng không nhất định sẽ trở thành người đứng đầu Hộ bộ.
Đây đều là nhờ Bùi gia chống lưng, dĩ nhiên, ông ta vẫn phải có bản lĩnh.
Nếu đổi thành một người ngu dốt thì Bùi gia cũng không thể giúp được.
Có thể nói, ở bên ngoài Triệu Phùng Xuân biểu hiện rất tốt.
Dù là quan trên, quan dưới, quan đồng cấp cũng sẽ không có ai có gì bất mãn về ông ta.
Trong mắt người ngoài Triệu Thượng thư là người tài trí nhưng đâu ai biết, khi về nhà ông ta sẽ khác một trời một vực.
Trong phủ, ông ta luôn nghe lời của Triệu thái thái, lại thêm nghe theo xúi giục của yêu thiếp Đoạn thị.
Nghe theo lời Triệu thái thái có thể coi như hiếu thuận đi, còn nghe theo lời Đoạn thị thì xem như nghĩa trọng tình thâm.
Bên ngoài giả như làm người đứng đắn, thật ra lại giấu đi bản chất phong lưu bên trong.
Triệu Phùng Xuân cảm thấy con đường làm quan của ông ta trôi chảy đến thế, đều là nhờ công lao cần cù của bản thân.
Ông ta ghét nhất người nào nói ông ta dựa vào nhà mẹ đẻ thê tử mà đạt tới vị trí này, dù sự thật là thế.
Chính điều này làm ông ta cảm thấy ủy khuất, không cam lòng, vì thế càng không yêu thương gì thê tử mà Bùi gia gả tới.
Nhưng vì con đường làm quan không thể không dựa vào Bùi gia, dựa vào thê tử thứ nhất là Thái An huyện chủ, tới vị thê tử hiện tại là Bùi Cẩm.
Cả hai người thê tử Bùi gia, là Thái An huyện chủ đã mất và Bùi Cẩm đều bị ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Không ai dám cãi lời nên vị trí của ông ở Triệu gia, vững như núi.
Dù ông thích nữ nhân nào thì nhất định Bùi thị cũng phải toàn tâm toàn ý tiếp nhận, đối xử tử tế.
Đây mới là tố chất của một nữ nhân xuất thân từ thế gia cần có.
Huống chi, trưởng nữ của hắn là Hoàng hậu nương nương thân phận tôn quý.
Trong trí nhớ của Triệu Phùng Xuân, Triệu Yên Dung chưa từng nói một chữ "không" với ông ta.
Cho nên khi tiến vào Chiêu Dương điện, bước chân của ông ta vẫn trầm ổn, không lo lắng, tự tin tràn đầy với lời chuẩn bị nói ra, chắc chắn Triệu Yên Dung sẽ nghe lời.
Vào điện, ông ta hơi nâng đầu liếc nhìn nữ nhi đang ngồi trên ghế Hoàng hậu, liền theo quy củ cúi đầu hành lễ.
Triệu Phùng Xuân hiểu rõ, với cái hành lễ này của ông ta thì chắc chắn nữ nhi sẽ thấp thỏm, ngủ không yên giấc vài ngày nhưng lễ tiết không thể bỏ, nhiều ánh mắt như vậy, không hành lễ là không được.
Vốn nghĩ chỉ cần cúi đầu một cái, nữ nhi sẽ lập tức lại nâng ông ta dậy.
Sau đó ông ta nói gì nàng cũng sẽ nghe theo nhưng đầu cũng đã khấu một cái, vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lòng Triệu Phùng Xuân có chút không hài lòng.
Dù người ngồi trên kia là Hoàng hậu nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi của ông.
Nàng thật sự nhìn phụ thân mình dập đầu ba cái?
Ông ta ngẩng đầu, hai hàng lông mày nhăn lại ánh mắt mang theo tia tức giận khó che giấu, nhìn thẳng người ngồi trên chủ vị.
Triệu Yên Dung ngồi ngay ngắn thẳng lưng, thản nhiên mỉm cười, đôi mắt trong trẻo.
Tầm mắt hai người nhìn nhau, tựa như có thể tóe ra tia lửa.
Trong lòng Triệu Phùng Xuân kinh ngạc.
Thần thái cao quý, kiêu căng, thậm chí mang theo sự giễu cợt như ẩn như hiện.
Tiểu Giang Tử đứng hầu kế bên ho một tiếng, nhắc nhở.
"Triệu đại nhân, ngài còn chưa hành lễ xong đâu."
Người không hành lễ xong giống ông ta, còn có hai nữ tử phía sau.
Đoạn di nương và Nhị tiểu thư con gái bà ta, Triệu Thanh Dung.
Bà ta và nữ nhi không lớn gan như Triệu Phùng Xuân, tất nhiên không dám bỏ qua quy củ trước mặt Hoàng hậu.
Chẳng qua các nàng tiến cung cùng Triệu Phùng Xuân, cho nên chỉ có thể làm theo ông ta, nên mới không cúi đầu lần thứ hai trước Hoàng hậu.
"Triệu đại nhân?" Thấy Triệu Phùng Xuân không có phản ứng gì, âm thanh của Tiểu Giang Tử tăng lên một bậc.
Triệu Phùng Xuân giật mình vội vàng tiếp tục hành lễ.
Đợi đến khi ông ta hành lễ đủ, Triệu Yên Dung mới nhẹ gật đầu.
"Phụ thân xin đứng lên, người đâu ban toạ."
Người hầu nhanh chóng nâng một chiếc ghế đến, Triệu Phùng Xuân tạ ơn ngồi xuống, nhìn qua thấy thị thiếp mình yêu thích cùng nữ nhi còn đang đứng, không có ghế ngồi, liền mở miệng.
"Nương nương cũng ban tọa cho Đoạn di nương và muội muội đi."
Triệu Yên Dung khẽ nâng mí mắt, quan sát hai nữ nhân đứng phía dưới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...