Cởi quần đánh rắm + người gặp việc vui, tâm tình sảng khoái
Edit: Jia Thục viện
Beta: Dương Tu dung
Ngụy Thái phi vui sướng thấy chất nữ bảo bối buổi sáng khi ra cửa vẫn còn ủ rũ, buổi chiều lúc trở về mặt mày hồng hồng xấu hổ, đôi mắt cũng đã sáng rực trở lại.
Tinh thần, diện mạo đều thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Ngụy Thái phi vừa vui sướng vừa nghi hoặc, cho dù mồm mép Hoàng Hậu nương nương có thể nói chết thành sống cũng không đến mức có thể nói cho Ngụy An Lan thông suốt, sảng khoái như vậy chứ.
Ngụy Thái phi gọi cung nhân đi theo Ngụy An Lan đến Chiêu Dương điện hỏi mới biết được ngoài nàng ra, Hoàng Hậu nương nương còn gọi hai người khác tiến cung.
"Không phải Đức Phi và Hiền Phi sao?" Các nàng hợp lại thành bốn tay chơi bài, quan hệ đặc biệt vững chắc.
"Không phải, không phải".
Cung nữ kia lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Hoàng Hậu nương nương gọi người khác, không phải hai vị nương nương đó.
Lúc đó, bọn nô tỳ cũng không thể tiến vào nội điện, tất cả đều được sắp xếp chờ ở thiên điện, cho đến lúc dùng cơm trưa mới mơ hồ nghe Đan Phong và Bạch Lộ tỷ tỷ nói, Hoàng Hậu nương nương mời Đại Lý Vương và Đại Lý Gia Nghĩa Quận chúa cùng đến đánh bài."
Ngụy Thái phi nghe vậy hai mắt liền tỏa sáng!
Ta nói vì sao An Lan lại thay đổi lớn như vậy, quả nhiên vẫn là Hoàng Hậu lợi hại!
Cho dù nàng ăn nói giỏi như thế nào vẫn không bằng một lần gặp mặt chân nhân.
Từ nhỏ Ngụy An Lan chỉ ở trong nhà, sau này lại cùng bà vào cung, cũng không tiếp xúc với người ngoài, ngoại trừ thường xuyên tới tới lui lui chỗ của Hoàng Thượng thì gặp nhiều nhất vẫn là cung nữ thái giám.
Nàng chưa biết sự đời nên mới coi người như Tần Tiêu là bảo bối, lúc này thấy được Đại Lý Vương tuổi trẻ anh tuấn thì biết từ trước đến giờ mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Ngụy Thái phi cười đến mức không khép được miệng.
Nếu Ngụy An Lan vừa lòng hợp ý như vậy thì vị Đại Lý Vương này so Tần Tiêu còn tốt hơn rất nhiều.
Trong lòng Ngụy Thái phi cực kỳ vừa lòng, cũng vô cùng tò mò nên nghĩ cách gặp vị cháu rể tương lai này.
Bà ở đây còn đang cân nhắc xem sẽ nói như thế nào với Hoàng Đế thì ở Chiêu Dương điện Hoàng Hậu lại đang ôm bụng quở trách trượng phu.
"Chàng nói xem, sao chàng và cữu cữu lại làm thế, cho dù muốn giúp Tần Thiếu giám tẩy trắng quá khứ cũng không thể che giấu người ta đến mức như vậy chứ, nhỡ lại khiến An Lan xảy ra chuyện gì thì sao."
Lý Duệ vuốt mũi, cảm thấy mình bị oan vô cùng.
"Chàng không nói gì, thiếp còn tưởng hắn đang làm nhiệm vụ đặc biệt cơ mật nữa đấy".
Triệu Yên Dung một bên sờ bụng, một bên đi đi lại lại trước mặt Lý Duệ: "Kết quả là không có chuyện gì cả, vô duyên vô cớ làm chúng ta lo lắng một hồi.
Trong lòng nam nhân các người căn bản là không nghĩ tới cảm thụ của nữ nhân chúng ta.
An Lan cho rằng Tần Tiêu bị mất tích, đang thương tâm sợ hãi như vậy mà chàng lại ban hôn cho nàng ấy.
Chàng nói xem, trước khi chàng tứ hôn tốt xấu gì cũng nên tiết lộ chút tin tức chứ? Bí mật như vậy, nếu không phải An Lan nghĩ không muốn làm mất mặt Hoàng Gia thì nàng tiếp chỉ xong liền treo cổ tự tử mất rồi."
Lý Duệ cười khổ một tiếng nói: "Chuyện nào có nghiêm trọng như nàng nói?"
Triệu Yên Dung hất cằm, hung tợn nói: "Sao lại không nghiêm trọng? Ngụy An Lan cũng không phải là bổn cung, nếu bổn cung nhận được tin tức này chắc chắn sẽ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, nên ngủ thì ngủ, tất cả đều không quan trọng bằng còn sống.
Nhưng nàng ấy là người dịu dàng nhu nhược lại rất cố chấp, nghĩ không thông một chút là định tự vẫn, lúc đó thiếp xem các chàng phải làm như thế nào."
Lý Duệ nhíu đôi chân mày: "Yên Dung, nàng nói gì vậy?"
Triệu Yên Dung hừ hai tiếng: "Không nói gì cả."
"Nếu hôm nay nàng đổi với Ngụy An Lan, nàng lại không tìm thấy ta, bị buộc phải gả cho người khác, nàng sẽ làm sao?" Đôi mắt Hoàng Đế nheo lại, độ ấm quanh thân bất giác giảm nửa độ.
Triệu Yên Dung cười ha hả, tiến lên ôm cánh tay của Lý Duệ: "Không thể nào, dù sao chàng không thể mất tích được, lại càng không ai có lá gan bức Hoàng Hậu gả cho người khác, có đúng không?"
Lý Duệ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, rồi lại không muốn Hoàng Hậu biết được để nàng chê cười.
"Tiêu Tẩm tới tìm ta, nói không muốn che giấu nữa, cho dù bị người khác nhận ra cũng không sao cả".
Hoàng Đế thay đổi đề tài một cách cứng nhắc: "Như vậy, tất cả những chuyện ta và Bùi Hầu làm gần đây không phải đều uổng công sao?"
Triệu Yên Dung phiết miệng: "Cái gì mà uổng công, chẳng qua bộ dạng hai người có chút giống mà thôi, Tần Tiêu là Nội phủ Thiếu giám, cơ bản không liên quan gì đến ngoại thần.
Cho dù có người nhận ra hắn thì ai dám đem một thái giám và một vị thân vương liên hệ với nhau cơ chứ? Mà cho dù có liên hệ với nhau, có miệng vàng lời ngọc của ngài chính danh cho hắn thì còn ai dám chọc tới việc này? Bọn họ ngại sống lâu hay là sợ thiếu phiền phức? Ta nói, các chàng coi thể diện còn lớn hơn trời rồi đấy, kỳ thật đại sự cũng không có.
Các chàng cũng không thể giấu Đại Lý Vương ở Quan Quân Hầu phủ mãi được."
Nghe Hoàng Hậu nói như vậy, Lý Duệ nghĩ nghĩ, thật đúng là có chút cảm giác ngại cởi quần đánh rắm.
Đúng là hắn làm chuyện thừa rồi.
Vô duyên vô cớ hại Ngụy An Lan khóc nhiều ngày như vậy.
Trong lòng hắn cũng có chút áy náy.
Hay là tổ chức một yến hội hoan nghênh đi.
Ánh mắt Hoàng Hậu sáng lên, lôi kéo tay Hoàng Đế: "Đây là dịp ngài chính thức giới thiệu Đại Lý Vương với quần thần, còn có Gia Nghĩa Quận chúa, không phải cũng cần giới thiệu nàng ấy cho hậu cung biết hay sao?"
"Nàng để ta thương nghị với Bùi Hầu một chút đã."
"Thương nghị cái gì nữa! Ta thấy hắn độc thân cũng lâu lắm rồi, hẳn là rất hâm mộ ghen tị khi thấy người khác có đôi có cặp".
Hoàng Hậu căm giận nói: "Thà huỷ mười toà miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân.
Cữu cữu ngăn Vinh Vương thúc theo đuổi dì, lại biến đổi cách giày vò An Lan và Tần Tiêu, thật ra là muốn chia rẽ đôi lứa người ta! Thật là biến thái!"
Nếu Bùi Hầu biến thái nghe được Hoàng Hậu bình luận hắn như vậy, nhất định sẽ hộc máu.
Chẳng qua hiện tại hắn không rảnh hộc máu.
Bởi vì lúc này Đại Lý Quận chúa đang làm khách ở quý phủ của hắn.
"Đây là cửu hoa cửu diệp đan [1], một loại thuốc hay dùng để cường thân kiện thể, ngươi nhận lấy dùng trước bảy ngày đi.
Tiêu Mặc Ngâm đẩy hộp gỗ nhỏ màu đen hoa văn đỏ xanh trên bàn về phía trước."
[1] Tên một loại thuốc
Bùi Nghi nhìn nhìn, cười lạnh một tiếng: "Làm phiền Quận chúa lo lắng, nhưng nhìn thứ này có vẻ rất quý trọng, Bùi Nghi vô công bất thụ lộc, vẫn là thỉnh Quận chúa thu hồi đi thôi."
Tiêu Mặc Ngâm thấy thái độ này của Bùi Nghi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nói: "Đây là đan dược dưỡng sinh, không có độc."
"Có độc ngươi cũng sẽ không nỡ để ta ăn."
Hai người im lặng một lát, Tiêu Mặc Ngâm cúi đầu nói: "Xin lỗi."
"Được rồi, có gì mà xin lỗi chứ?" Bùi Nghi cầm lấy hộp mở ra, nhìn thấy bên trong đặt bảy viên thuốc lớn cỡ ngón tay út, bên ngoài được bao kín bằng sáp ong: "Mấy năm nay ta cũng đã nghĩ thông suốt, con người không thể chống lại vận mệnh.
Đây là những gì ta phải chịu nên ta cũng đành chấp nhận thôi, không thể oán trách người khác được."
Nói xong hắn niết vỡ một viên thuốc, bên trong lộ ra một viên đan dược màu hoàng kim.
Mùi thơm nức mũi, ngửi vào thấm đến tâm can.
"Quả nhiên là thuốc tốt".
Hắn cười cười, ném viên đan dược kia vào miệng, hớp một ngụm trà rồi nuốt.
"Tốt lắm, ta đã nhận lễ vật của Quận chúa, nam nữ tình ngay lý gian, người cũng không thể ở nơi này lâu, Quận chúa vẫn nên về sớm đi."
Tiêu Mặc Ngâm nhìn hắn, ánh mắt ảm đảm: "Ta đã nói sẽ chữa khỏi cho ngươi, vì sao ngươi không chịu tin?"
"Đi đi, đi đi".
Bùi Nghi phất tay nói: "Ta thật sự không cần người chữa trị.
Ta như bây giờ cũng không có gì không tốt, chẳng qua ban đêm ngủ không được yên ổn một chút mà thôi.
Huống chi trong thân thể ta chính là thiên tâm cổ [2], trước kia ta đã từng hỏi những người Miêu Cương giỏi về sử dụng cổ độc, thiên tâm cổ căn bản vô pháp giải trừ, người cần gì phải tự tìm phiền toái?"
[2] Tên một loại cổ độc.
Mặc kệ Tiêu Mặc Ngâm nói như thế nào, Bùi Nghi cũng không chịu nghe, cuối cùng vẫn gọi quản gia, khách khách khí khí thỉnh Đại Lý Quận chúa ra ngoài.
Tiêu Mặc Ngâm đứng ở ngoài Quan Quân Hầu phủ, tâm loạn như ma.
Hắn đã từng hỏi người khác, nếu có thể nói ra tên của thiên tâm cổ thì nhất định biết cách giải cổ độc.
Đó là phải có một giọt máu trong tim của cổ chủ mới có thể dẫn cổ trùng ra bên ngoài cơ thể ký chủ.
Mà cổ chủ đó chính là nàng - Tiêu Mặc Ngâm.
Ngay từ lúc đầu Bùi Nghi đã đối xử với nàng rất lạnh lùng, lãnh đạm, rốt cuộc là bởi vì ghi hận chuyện năm đó nàng hạ cổ hại hắn hay là bởi vì không muốn đâm nàng một đao lấy máu, lấy mạng đổi mạng?
Tiêu Mặc Ngâm ngẩng đầu nhìn, trời xanh không mây nhưng trong lòng nàng lại ảm đạm mù mịt.
Ngụy Thái phi có việc vui nên tâm tình sảng khoái, bà đi gặp Hoàng Đế, muốn mở tiệc chiêu đãi Đại Lý Vương, Hoàng Đế không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, còn nói sẽ mời Đại Lý Vương và Quận chúa vào cung, tổ chức một thiết gia yến.
Chương Thái Hậu qua đời đã ba tháng, đại thần trong triều sôi nổi thượng tấu chương thỉnh tôn Ngụy Thái phi làm Thái Hậu.
Vị trí Thái Hậu và Hoàng Hậu khác nhau rất lớn.
Nếu không có Hoàng Hậu, Hoàng Đế có thể lập tân Hậu khác nhưng chưa từng nghe qua nếu không có Thái Hậu thì Hoàng Đế có thể lại nhận người khác làm mẹ rồi tôn lên làm Thái Hậu.
Các triều thần thượng tấu như vậy chẳng qua cũng là do Hoàng Đế ngầm đồng ý.
Nếu không ai dám có lá gan quản việc Hoàng Thượng muốn gọi ai là Mẹ cơ chứ?
Hiện giờ Hoàng Hậu đã mang thai sáu tháng nhưng bụng lại lớn như mang thai bảy tám tháng, cũng may ngày thường nàng thích hoạt động, tuy rằng bụng to nhưng không ảnh hưởng quá lớn đến hành động của nàng.
Từ khi việc hôn nhân của Ngụy An Lan được định ra, số lần Hoàng Hậu đến Thọ Khang cung cũng tăng lên không ít.
Nói là tới thỉnh an Thái phi, nhưng thật ra hơn phân nửa là lôi kéo Ngụy An Lan thì thà thì thầm.
Ngụy Thái phi cảm động Đế Hậu ban một mối hôn sự tốt cho Ngụy An Lan nên càng thêm thân thiết với Triệu Yên Dung.
Hiện tại đã quyết định tháng giêng sẽ phong Ngụy Thái phi làm Thái Hậu, cũng phái người cẩn thận dọn dẹp Trường Nhạc cung, nhưng Ngụy Thái phi không muốn chuyển qua đó.
"Chỗ ở của người chết, không chừng có rất nhiều oán khí.
Nơi này thanh tĩnh lại thoải mái, bổn cung cũng ở quen rồi, thật sự không cần phải đổi đến chỗ khác".
Ngụy Thái phi nói với Hoàng Hậu: "Còn nữa, Hoàng Thượng nhớ thương việc năm đó ta chăm sóc hắn nên mới ban cho ta danh dự này.
Hoàng Thượng trọng tình nghĩa nhưng tự ta cũng biết, thật ra ta cũng không quan tâm hắn nhiều lắm".
Ngụy Thái phi than thở nói: "Chẳng qua là thấy hắn còn nhỏ đáng thương, Trình Tần lại tính tình hiền lành, nhu nhược, không thích tranh đấu nên mới mềm lòng nói với Tiên Đế muốn nuôi nấng hắn.
Năm đó ta cũng không nghĩ tới hắn có thể có hôm nay.
Bổn cung sống đến hôm nay, lại hưởng nhiều vinh hoa phú quý như vậy, còn cầu cái gì nữa đâu?"
Thái phi nói xong, lại nhìn nhìn Ngụy An Lan nói: "Lúc bổn cung mười ba tuổi đã bị tuyển vào cung, mười lăm tuổi được tiên đế sủng hạnh phong tần vị, cho tới hôm nay đã gần ba mươi năm, ba mươi năm, cũng không thể gặp mặt người nhà mẹ đẻ.
Tính tình An Lan ôn hòa hiếu thuận, ta thiệt tình thương nó, muốn tìm cho nó một chỗ dựa vào tốt nên mới động tâm tư, muốn nó tiến cung.
Lúc trước làm ra đủ chuyện, bổn cung xin lỗi ngươi, Hoàng Hậu đừng trách ta."
Triệu Yên Dung cười gượng: "Sao có thể chứ, ngài là trưởng bối, đau lòng thay vãn bối là chuyện đương nhiên."
Cũng may Ngụy Thái phi thông minh, không có kiên trì muốn Ngụy An Lan tiến cung làm phi tử, bằng không lúc này bà ấy chỉ có nước khóc.
Người ta thiệt tình đau lòng hài tử của mình, cùng so sánh với vị trưởng bối này, Triệu gia lão thái thái và Triệu Phùng Xuân đúng là một trời một vực.
Vì vinh hoa phú quý, bọn họ cũng không màng đến hạnh phúc của nữ nhi.
Tin Triệu Thanh Dung mất đưa đi Hán Trung đã lâu như vậy, nàng cũng không thấy Triệu gia có phản ứng gì, chỉ đưa tin trở về, Triệu đại nhân chăm lo việc nước, quản lý Hán Trung phủ gọn gàng ngăn nắp, Hán Trung Tri phủ khen hắn đến thiên thượng khó tìm [4], cũng không biết Triệu Phùng Xuân có thực sự làm việc không, hay là Hán Trung Tri phủ lại muốn nịnh nọt Hoàng Hậu nương nương.
[4] Ý chỉ những việc, những người tốt đến khó thể tin được, ngay cả trên trời cũng khó tìm thấy.
Triệu Thanh Dung qua đời chỉ có Đoàn thị là khóc mấy ngày, lúc sau cũng lau khô nước mắt, nếu sự đã rồi thì đành cho qua.
Triệu Yên Dung nghe xong không khỏi thổn thức, làm cha mẹ, đối với bảo bối nữ nhi trước kia vẫn luôn thiên kiều bách sủng [5] vậy mà bây giờ có thể lãnh đạm đến vậy, thật là hiếm lạ.
[5] Yêu thương, sủng ái hết mực
Quả thật đúng với một câu không phải người một nhà không tiến một nhà môn [6].
[6] Không phải người một nhà không tiến một nhà môn: câu thành ngữ ý chỉ những người trong một nhà luôn có tính cách giống nhau, ý nghĩa tương tự với câu; Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh trong văn học Việt Nam
Triệu Phùng Xuân biết Hoàng Hậu mang thai, rất kích động lại động tâm tư muốn về kinh.
Chỉ là Triệu Yên Dung đã quyết định muốn cho hắn và người của Triệu gia ở Hán Trung dưỡng lão, sao có thể lại thả hắn trở về?
Triệu gia táng gia bại sản, hiện giờ rất nghèo túng, Triệu lão thái thái trúng gió nằm liệt giường nhưng số mệnh kiên cường, mãi vẫn chưa mất.
Từ khi Đoàn thị gả vào Triệu gia, trước nay chưa từng biết làm đương gia khổ thế nào, chỉ hưởng qua đương gia phúc.
Phía dưới hai tiểu tử choai choai vừa cần ăn cơm vừa muốn đi học, phía trên phải hầu hạ lão thái thái không nói nên lời không thể tự đi vệ sinh, trên tay lại không có tiền mướn hạ nhân, nửa năm qua, rốt cuộc tìm không ra bộ dáng kiều hoa trước kia nữa, nhìn bà còn già hơn Triệu Phùng Xuân.
Nghe người đưa tin nói trong Triệu gia Đoàn thị và Triệu Phùng Xuân cứ ba ngày hai lần cãi nhau khóc lóc nỉ non, Triệu Yên Dung cười gật đầu, thế này nàng liền an tâm rồi.
Sau đó nàng phái người ban thưởng năm trăm lượng bạc đưa qua.
Ồn ào nhốn nháo như vậy, trên tay không dư tiền mới là sinh hoạt của một gia đình bình thường, phải cho người của Triệu gia chậm rãi hưởng thụ nhân sinh đi thôi.
Khi chuyển ngày đúng lúc tuyết rơi, báo hiệu một năm được mùa, mọi người vừa mới trải qua một hồi tai hoạ lớn, tương lai hy vọng đều ký thác vào trận đại tuyết này.
Lại sắp sang năm mới rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...