Chuyện này cũng là do việc Chu Vân Kiến bị chọn làm Hoàng Hậu mà ra, chủ mẫu Chu gia – Loan thị sau khi nghe được liền phát sầu.
Nàng vâng theo di nguyện của Thịnh nhị phu nhân, nuôi dạy Chu Vân Kiến thành người, cũng nghe nàng giao phó rằng không muốn để hắn trở thành một quý nhân khinh người.
Tới tuổi, tìm một gia nữ thấu tình đạt lý thành hôn, bình an cả đời, tốt nhất vĩnh viễn đừng để ai biết tới thân thế của hắn.
Nhưng......!tạo hóa lại trêu ngươi, ai cũng biết Chu gia có một nhi tử, đương nhiên đành phải để hắn đi tuyển tú.
Nhưng ai nói sinh thần bát tự của hắn lại cực kỳ hợp ý Thừa Trạch, vì thế hắn trở thành người được chọn làm Hoàng Hậu.
Sinh thần bát tự: Ngày sinh và số mệnh.
Nếu hắn là nữ, Loan phu nhân còn có chút vui mừng.
Nhưng hắn là thân nam nhi, làm Hoàng Hậu, thì có chỗ nào tốt? Hoàng Thượng thích hắn thì không sao, nhưng nếu Hoàng Thượng không thích hắn, cả đời hắn xem như bỏ đi.
Tâm tư của Thái Hậu nàng lại không thể nhìn ra? Nếu hợp thì có lẽ con trai nàng chắc hẳn sẽ bớt khổ? Không được, chỉ cần Hoàng Thượng thích, con trai ta đời này sẽ hạnh phúc! Quản tâm tư của Thái Hậu làm gì, ta phải nghĩ cách tác hợp cho hai người họ!
Vì thế, nàng liền tìm tới lão tiên sinh trong nhà, chuẩn bị hoa hồng cao cho nàng.
Hoa hồng cao: Gel bôi trơn bản cao cấp thời xưa nhé.
Chu Vân Kiến nhìn qua bình hoa hồng cao, cực kỳ muốn tự sát lần nữa, lúc này Hoàng Đế đã rời đi, trước khi đi còn tự mình đem bình hoa hồng cao kia trả lại hắn, cũng nói luôn: "Trẫm đáp ứng Thái Hậu lập ngươi làm hậu, là không muốn làm phật ý tâm ý của nàng.
Ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng, trẫm sẽ không cùng ngươi viên phòng." Nói trắng ra như vậy, ý chính là, dù trong lòng ngươi có không thích thì đời này ta cũng sẽ không bao giờ thượng ngươi.
Chiếm được tấm chân tình của Võ Đế? Ha ha, đời này Võ Đế còn ngại không chém ta một nhát kia kìa!
Chu Vân Kiến buồn cũng không được, Nguyên Bảo lại rất vui vẻ.
Hắn còn nhỏ, không quá hiểu mấy lời nói bóng nói gió của người lớn, chỉ nghe nói đã trễ thế này mà Hoàng Đế còn tới thăm thiếu gia nhà hắn, chứng tỏ rằng thiếu gia rất được coi trọng.
Vì thế vui vẻ ở trước mặt Chu Vân Kiến liến thoắng không ngừng, làm Chu Vân Kiến cực kỳ đau đầu, hắn liền đem hoa hồng cao nhét vào tay Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo mê mang cầm bình sứ tinh xảo, mở nút bình ngửi thử, nói: "Oa, thơm quá! Thiếu gia, đây là cái gì?"
Chu Vân Kiến sống không bằng chết, nói: "Dưỡng da."
Tống cổ Nguyên Bảo đi nghỉ ngơi, sau đó hắn mới nói với Lý Liên Anh: "Liên Anh à! Ngươi nói đi, có hệ thống cứu trợ không? Hắn chỉ tùy tiện nói thôi đúng không! Hắn sẽ không phế hậu đó chứ?" Nếu phế hậu, hắn biết phải thăng cấp làm sao? Cái này có phải gọi là chưa có bắt đầu mà đã vội vàng kết thúc.
Tiểu Lý Tử khẽ thở dài, nói: "Hiện tại biết sợ chưa? Điện hạ của ta à! Ngài có biết, hành động vừa rồi của ngài, vốn dĩ là phải trừ 1000 điểm hiền đức đó! Ở thời đại này, thân là Hoàng Hậu, tuỳ tiện lang thang, đó là sai lầm không được phạm phải!"
Chu Vân Kiến tức giận nói: "Aiz! Sao có thể trách ta được? Đây là chủ ý của mẹ hắn!"
Tiểu Lý Tử: "Điện hạ, đừng mắng người, những lời này cũng bị trừ 1000 điểm hiền đức đó!"
Chu Vân Kiến:......!
Hiện tại, hắn bắt đầu phải cố hết mình vì điểm thưởng, may mà hắn đã đáp ứng với Lý Liên Anh mấy quy ước.
Nếu không, lúc này đã bị trừ thành âm 2000 điểm rồi!
Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh nghĩ cách kiếm lại điểm nào! Ta nhớ......Hình như Võ Đế là người thượng võ, ngươi nói xem......!Nếu ta biểu diễn đập đá trên ngực, có thể đem ấn tượng ban đầu trở lại hay không?"
Lý Liên Anh nửa ngày nói không nên lời, ước chừng hai phút sau, Tiểu Lý Tử nói: "Điện hạ, nếu không......!Ngài suy xét một chút, hay là thiết lập lại đi?"
Chu Vân Kiến:......!
Phi! Lão tử không biết thiếp lập lại ở đâu đấy chứ! Còn không phải là công lược Yến Võ Đế thôi sao? Ta không tin! Đêm động phòng hoa chúc, nhìn ta hóa thân thành nam Đát Kỷ, không bắt được trái tim hắn, ta không gọi là Chu Vân Kiến!
Cơ mà ta chính xác không phải là Chu Vân Kiến.
Giấu u sầu, nằm xuống ngủ, sáng hôm sau, Chu Vân Kiến rời giường, theo sự sắp xếp của Tiểu Lý Tử mà đi luyện chữ.
Đang ở Đại Yến triều, mọi người đều dùng bút lông cổ đại, hắn không thể lúc nào cũng dùng lông ngỗng được.
Mà dùng bút lông cần phải dùng tới lực từ cổ tay, hắn dùng bút chì bút máy bút bi từ nhỏ, những loại này đều không cần dùng đến lực cổ tay quá nhiều.
Vì vậy chữ viết ra như cào cào châu chấu bay loạn xạ.
Tuy rằng Lý Liên Anh không có hình dạng, nhưng Chu Vân Kiến cảm thấy, hẳn là hiện tại, nó đang nhăn mặt như khổ qua.
Bút lông không hề dễ dùng! Cuối cùng Lý Liên Anh đành phải thở dài, nói: "Điện hạ, nếu không chúng ta đi luyện đập đá trên ngực đi?"
Chu Vân Kiến buông bút, cẩn thận suy xét kiến nghị của Tiểu Lý Tử.
Lúc này, một lão thái giám tiến vào sân Minh Lý Điện.
Chu Vân Kiến vừa nghe thấy bên ngoài có người truyền chỉ, lập tức mang theo Nguyên Bảo cùng các cung nữ thái giám ra ngoài tiếp chỉ, lão thái giám hắng giọng nói, bắt đầu tuyên chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết......"
Quả nhiên......!Nghìn bài luôn là một lời, văn phong của Hoàng Đế cũng quá có lệ rồi.
Hắn quỳ dưới đất cúi đầu nghe chiếu, nghe xong tuyên chiếu, Chu Vân Kiến nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may Hoàng Đế không vì hắn cử chỉ tuỳ tiện mà phế thân phận Hoàng Hậu của hắn, hơn nữa xác định mùng một tháng sau thành hôn.
Hôm nay là 22, còn 8 ngày nữa.
Cũng may Thái Hậu đã thu xếp sẵn, chỉ cần học hết quy tắc, thì đại hôn có thể cử hành đúng hạn.
Tuyên chỉ kết thúc, Chu Vân Kiến khấu bái tiếp chỉ, hô vạn tuế ba lần.
Sau khi đứng dậy, lão thái giám miệng mang ý cười tiến lên nói: "Chúc mừng điện hạ chúc mừng điện hạ, chiếu thư sắc phong, Vạn Tuế Gia cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, đợi ngày đại hôn là có thể tuyên chiếu.
Mong điện hạ cùng bệ hạ có thể gắn bó một đời."
Lời này nghe không xấu, nhưng dùng với một nam nhân như Chu Vân Kiến, hắn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Dù sao đời trước hắn là thẳng nam, kiểu hắn thích chính là các cô gái ngực to eo thon chân dài cơ.
Giờ hắn lại phải tự bẻ cong bản thân, nếu không tới đêm hôm đại hôn, hắn phải làm sao để hóa thanh thành nam Đát Kỷ bây giờ?
Chu Vân Kiến lại bắt đầu phát sầu.
Hắn vẫy vẫy tay, Nguyên Bảo liền đưa qua một túi bạc, hắn đem túi bạc nhét vào tay lão thái giám.
Tuy rằng không ở trong cung, nhưng phim truyền hình hắn xem không thiếu.
Tặng bạc kiểu này chẳng qua trước lạ sau quen mà thôi.
Lão thái giám có vẻ hài lòng, vui tươi hớn hở nhận bạc, cung kính nói: "Điện hạ, người có tướng được quý nhân phù trợ, Vạn Tuế Gia là người lạnh lùng, còn tâm tư của ngài lại linh hoạt như vậy, định trước một đời sẽ có nhiều quan hệ tốt."
Chu Vân Kiến cùng lão thái giám, khen qua khen lại, nói qua nói lại vài lời, sau đó lão thái giám liền trở về phục mệnh.
Chu Vân Kiến đứng dậy, nói với Nguyên Bảo: "Nguyên Bảo, ngươi có thể đưa tin về cho mẫu thân của ta được hay không?"
Nguyên Bảo nói: "Đương nhiên là có thể! Cửa cung do Trình thống lĩnh – tâm phúc của Chu gia chúng ta canh, ta nói hắn đem ra ngoài cho ngươi là được."
Chu Vân Kiến nói: "Được rồi, để ta viết một phong thư, ngươi giúp ta mang cho nương ta."
Nguyên Bảo đáp ứng, Chu Vân Kiến liền về phòng viết thư.
Viết một bức dài, hắn sợ mẫu thân không nhận ra chữ mình, còn đưa kèm một miếng ngọc bội tùy thân.
Hắn không biết chữ của Chu Vân Kiến thế nào, người này từ nhỏ được nuông chiều, hẳn là không thích viết chữ?
Đưa thư xong, hắn mang Nguyên Bảo ra ngoài.
Lý Liên Anh khẽ thở dài, nói: "Ta khuyên ngươi đừng làm như vậy, điện hạ, ngươi đang đùa với lửa đó."
Chu Vân Kiến nói: "Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Ta không phải gay, ngươi thì từng là gay hay sao?"
Tiểu Lý Tử giật mình, nói: "Cái này......!Nô tài cũng chưa từng."
Chu Vân Kiến nói: "Ngươi là một thái giám, đương nhiên không biết rồi! Aiz, ta cũng không muốn biết đâu, nhưng chờ tới khi ta học làm sao để câu dẫn được Võ Đế, ngươi sẽ thấy chỉ số hiền đức của ta tăng vèo vèo ấy mà!"
Tiểu Lý Tử lại thở dài một lần nữa: "Điện hạ, hiền đức......Chứ không phải là hồ ly tinh, cho nên ngài phải trở thành hiền hậu, chứ không phải là yêu hậu.
Còn có, cái tên thái giám này......!Không phải là do ngài lấy cho ta hay sao?"
Chu Vân Kiến hắng giọng nói: "Đúng vậy! Nhưng mà không quan trọng, quan trọng là ngươi chưa từng gay.
Nếu ngươi không biết làm sao để đè được người khác thì im lặng đi nha!" Hiền hậu là điều đầu tiên, ta còn phải lấy được tấm chân tình của Võ Đế kiếp này nữa, hai tay hai thứ, trước tiên cứ từ từ xuống tay.
Tiểu Lý Tử ngậm miệng, nó đương nhiên hy vọng chủ nhân của nó lần này có thể thành công.
Bởi vì nếu không có ai thành công, nó thật sự sẽ không qua được kỳ tập sự.
Làm hệ thống, cũng không dễ dàng.
Buổi sáng, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu lục tục ban cho hắn rất nhiều châu báu, đều là chút quà nhỏ.
Buổi chiều Thái Hậu phái người đo áo cho hắn, nói ngày đại hôn phải mặc lễ bào.
Chỉ còn lại tám ngày, cả chục người đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành cho xong.
Trong Chưởng Y Cục, các nhóm cô cô cũng đang bắt đầu làm việc liên tục.
Lễ Bộ bận rộn xử lí sự vụ tới nỗi chân không chạm đất.
Ai nấy đều tập trung làm việc.
Khác với những người này, Chu Vân Kiến chuẩn bị làm Hoàng Hậu, lại là người thảnh thơi nhất.
Hắn chỉ cần ở yên tại Minh Lý Điện, đợi tới lúc đại hôn là được.
Sau đó hắn nhận được tin, người đẩy hắn xuống hồ – Tề Hiên đã được xuất ngục.
Hoàng Thượng thắng trận, đại xá thiên hạ, tất cả tội nhân đều được giảm nhẹ tội trạng của mình.
Chuyện của Tề Hiên nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.
Quan trọng, phụ thân hắn là đệ đệ của Tề quốc công, là quý tộc của Yến triều, cũng là rắc rối khó gỡ, rút dây sẽ động rừng.
Không phải Yến Thanh không dám đánh, mà là đánh tan sẽ hao mười mấy năm khí lực.
Chỉ có thể tạm thời trấn an, từ từ mưu tính.
Chuyện khác không nói, thấy người kia nhẫn nhịn như vậy, làm Chu Vân Kiến cảm thấy cực kỳ bội phục.
Sắc trời dần tối, Chu Vân Kiến dùng bữa xong, từ cửa cung cuối cùng cũng truyền đến tin tức, nương hắn đã hồi âm.
Nguyên Bảo ôm trong lòng một chồng thư, bước chân tới thềm cửa Minh Lý Điện.
Hắn thở gấp, lặng lẽ vào nội điện.
Trong điện vẫn đốt đèn, tóc tai Chu Vân Kiến bù xù, thức đêm học bài.
Đến gần liền thấy, hắn đang luyện chữ.
Nguyên Bảo:......!Thật đúng là phong cách của thiếu gia nhà ta.
Nguyên Bảo lấy thư ra, nói: "Thiếu gia, chủ mẫu hồi âm, ngài ấy lại còn viết nhiều như vậy, ngươi nhìn kỹ xem."
Chu Vân Kiến lập tức buông giấy, mở bọc ra: "Xem nào!" Nói xong, hắn liền đem thư kéo ra, bên trong là một quyển sách.
Trên bìa viết ba chữ lớn: Hậu Đình Xuân.
Nguyên Bảo:!!!???!!!
_________
Lời của tác giả:
Không biết hoa hồng cao là gì, thì các bảo bảo có thể nghe qua bài《 tuyệt thế tiểu thụ 》sẽ hiểu liền đó nha.
____________________________
Đát Kỷ: Bà được biết đến là vương hậu thứ hai của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử TQ.
Hình tượng phổ biến nhất về Đát Kỷ có lẽ là sự tích do hồ li tinh hóa thành.
Bà luôn được mô tả là kỹ nữ có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa.
Hình ảnh bà là một những ví dụ điển hình của "hồng nhan họa thủy" (紅顏禍始), tức mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa, liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam.
Chốt cái quần là ẻm nói đêm viên phòng ẻm sẽ biến thân thành một hoàng hậu mlem:3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...