Trên sườn cỏ xanh ngắt, doanh trướng Đô Hộ phủ An Tây dựng bảy tám gian.
Ngoại trừ tướng sĩ tuần tra, những người còn lại đã nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, hòa hoãn men rượu khi cùng các vị đại tiểu vương ăn uống linh đình.
Cách đó không xa bên cạnh một bụi cây hoa, Vương Hoài An từ trên chân một con bồ câu đưa thư lấy xuống một mảnh nhỏ tin báo được cuộn lại tinh tế, mở ra nhìn thoáng qua rồi giơ tay ném bồ câu đưa thư ra, bước chân vội vàng đi về phía màn trướng.
Hành cung tất nhiên đã chuẩn bị tẩm điện cho Tiết tướng quân cùng mấy vị phó tướng, chỉ có điều ở trong cung rất nhiều bất tiện, các tướng sĩ vẫn ở trong trướng ngoài cung như cũ.
Lúc hắn ta vén màn trướng lên lại thấy Tiết Lang gót chân đặt trên mũi chân, tùy ý nằm trên giường thấp tạm thời dựng lên, một quyển sách phủ lên mặt hắn che đi một nửa sườn mặt đường nét rõ ràng.
Hình như đã ngủ rồi.
Hắn ta nhất thời có chút do dự.
Tướng quân đã liên tục sáu bảy đêm chỉ nghỉ ngơi không đến hai canh giờ, lúc này khó có được chút thời gian...
Lúc hắn ta đang do dự, người trên giường thấp đã tỉnh lại.
Thân thể khẽ động, quyển sách kia lập tức rơi trên mặt đất.
“Chuyện gì?" Tiết Lang ngồi dậy, buồn ngủ trên mặt đã biến mất sạch sẽ.
Vương Hoài An lập tức tiến lên, hai tay trình lên thư mới thu được: "Binh bộ Vương thị lang lại đến sớm hai ngày, hôm nay chúng ta chân trước ra khỏi thành, chân sau người đã đến Quy Tư..."
Tiết Lang nhận lấy thư xem qua rồi bóp nát, suy nghĩ một chút nói: "Như thế, Quách phó tướng ở lại đây tiếp tục chúc thọ Quy Tư vương, ta và ngươi mang bốn mươi người đi trước một bước.”
Binh bộ Vương thị lang đến Quy Tư là vì hộ tống thú y được tập họp ở Trường An.
Việc nhỏ này tất nhiên hắn không cần tự mình nghênh đón.
Chỉ có điều bức thư mật hai tháng trước hắn nhận được liên quan đến Thôi Ngũ Nương mất tích kia, xuất phát từ tay Vương Thị Lang.
Hôm nay Thôi Ngũ Nương đã mất tích gần năm tháng, hai nhà Thôi An rốt cuộc tìm được bao nhiêu manh mối, bọn họ có thật sự phái người một đường đi Nam Hải tìm kiếm hay không?
Thân là thân quyến nhà trượng phu tương lai của Thôi Ngũ Nương, việc này hắn không tiện trực tiếp hỏi đến hai nhà Thôi An, chỉ có thể hiểu rõ thông qua Vương Thị Lang.
Hơn nữa còn có chuyện của Già Lam công chúa, hắn đi trước thì tốt hơn.
Vương Hoài An nhặt sách trên đất lên, thấy trên sách là ba chữ “Sưu Thần Ký”, trong lòng có chút kinh ngạc.
Từ khi nào tướng quân lại xem tiểu thuyết, thân là cận vệ như hắn ta mà lại không biết.
Đợi sau khi đặt tiểu thuyết lên bàn, hắn ta đi lấy áo giáp treo ở bên cạnh.
Tiết Lang nhận lấy tự mình mặc vào, nghe bên ngoài truyền đến tiếng thét náo nhiệt hết tiếng này đến tiếng khác, hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
“Hình như là đám vương tôn đang tụ lại một chỗ cược tiền.” Vương Hoài An vén rèm lên nhìn ra ngoài: "Ở nông thôn ít đùa giỡn, đám vương tôn này thật sự rảnh rỗi ghê.”
Tiết Lang một lần nữa cất tiểu thuyết vào vạt áo, buộc lại khôi giáp, lệnh cho Vương Hoài An chuẩn bị rời đi, hắn thì dẫn theo hai vị sĩ quan phụ tá đi đến hành cung bái biệt Quy Tư Vương.
Ven đường toàn là lều vải kéo dài, đợi khi quẹo qua một khúc cua, phía trước bỗng đâu một tiểu lang quân nhào ra rũ đầu đi đường, mắt thấy sắp đụng vào nhau tới nơi.
Anh né sang một bên, ho nhẹ một tiếng.
Tiểu lang quân ngẩng đầu lên, lại là Phan An.
Trong lòng nàng ôm bảo bối đầy cõi lòng, giữa cằm và cổ còn kẹp một cuộn vải, trong nháy mắt ngẩng đầu, cuộn vải liền rơi trên mặt đất.
Tiết Lang khom lưng nhặt lên, thấy đó chính là một quyển kinh văn thêu vải, phía trên đều là tiếng Thổ Hỏa La, giá trị xa xỉ ở Quy Tư.
Lại nhìn vật trong lòng nàng, một cái sọt lớn tản ra vị hạt tiêu, một bộ yên ngựa mới tinh khảm bảo thạch, hai tấm vải bông Thiên Trúc, thật sự được nhét đầy.
Lúc này Bạch Tam Lang từ phía sau chạy tới, vội vàng đuổi một đám dê không nói, trong lòng và sau lưng đều dùng vải bố buộc lại mấy tấm vải bông Thiên Trúc.
Hắn đánh giá hai thầy trò một phen, hỏi: "Đi đâu?”
Gia Nhu vui sướng nói: "Đi phát tài.”
Hắn không khỏi nhướng mày.
Thoạt nhìn bộ dáng quả thật giống như đang muốn cướp tiền.
Xiêm y và mặt của hai thầy trò này còn nước quả dâu vẫn bất chấp không thay, có thể thấy được trong lòng đang bức thiết cỡ nào.
Tiếng thét trong trướng xa xa sóng sau xô sóng trước, mặc dù được dựng ở cuối, lúc này đã thành chỗ hấp dẫn nhất.
Nàng sốt ruột muốn đi, vội ngửa đầu lên ý bảo hắn nhét lại cuộc kinh văn cho nàng.
Cái cổ nhỏ nhắn hết sức trơn bóng, mịn màng.
Lông mày hắn khẽ nhíu lại, theo lời kẹp quyển kinh dưới cổ nàng.
Nàng vừa cúi đầu đã vững vàng kẹp ở dưới cằm, gọi Bạch Tam Lang đi, rồi lại hào sảng nói với hắn: "Đa tạ đại hiệp!"
Hắn cười một cái, hỏi: "Cảm ơn ta làm gì?”
“Dù sao cũng cám ơn ngươi." Nàng lại nhếch miệng, ôm bảo bối quanh thân, cùng Bạch Tam Lang đuổi theo bầy dê vội vàng đi.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng một lúc, mới quay người cất bước về phía trước, mai đến gần hành cung lúc mới lơ đãng hỏi: "Trên đời này nam tử nào mới không có hầu kết?"
Hai vị phó tướng đi theo nghe nói thế, theo bản năng vỗ vỗ cổ của mình trước, nghi ngờ nói: "Nam tử trưởng thành đến tuổi nhất định, không phải đều sẽ có hầu kết ư?”
—
Gia Nhu nhấc chân vén tấm màn lên, tiếng đặt cược mê hoặc lòng người la hét không ngừng bên tai.
Nàng cùng Bạch Tam Lang mang theo bảo bối, nhanh chóng vọt tới trước bàn, buông toàn bộ đồ ôm trên người, khiêng trên lưng xuống, còn từ trong lòng lấy ra bảo thạch cùng đại Đông Châu.
Kiểm đếm bảo bối chính là một tiểu quan Quy Tư mà các vương tôn tạm thời kéo tới.
Tiểu quan vừa kiểm kê vừa hỏi: "Chỉ có thế thôi sao?”
"Còn có dê." Thanh âm của Bạch Tam Lang vang dội: "Năm mươi con dê, đều tính cả!"
Gia Nhu cũng gỡ xuống búi tóc, đổi thành đũa trúc: "Còn cái này nữa.”
Bạch Tam Lang lập tức học theo, cũng cởi tóc xuống.
Tóm lại hai người đều đặt cược tất cả bảo vật quanh thân, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội mua được một mỏ thiếc.
Theo tình lý nàng tất nhiên sẽ đặt cho chính mình, vả lại đồ nhi Bạch Tam Lang của nàng nhất định phải đi theo nàng mới có vẻ chân thật.
Chỉ có điều nàng đã biết được tin tức, tất nhiên sẽ không thể thật sự đặt cược nặng cho mình, không thể không trước mặt mọi người cùng Tam Lang diễn một tiết mục thầy trò, sau một phen tranh cãi, hai người mỗi người đi một ngả tự lựa chọn.
Nàng đặt đồ buộc tóc không đáng giá lên tên nàng, mà Bạch Tam Lang tất nhiên sẽ đặt tất cả bảo vật còn lại lên Tiết Lang, chỉ đến cuối cùng nhà cái thu tiền đặt cược, thầy trò hai người lại chia chiến lợi phẩm cũng không muộn.
Đợi sau khi đặt cược món lớn, nàng nháy mắt với Bạch Tam Lang bề ngoài ân đoạn nghĩa tuyệt, bảo hắn trông coi ở chỗ này, nàng thì tránh hiềm nghi ra khỏi trướng trước.
Mặt trời lại ẩn vào sau đám mây, sườn cỏ xanh mướt vô cùng đáng yêu.
Gia Nhu sắp có một mỏ quặng đã sớm cảm nhận được niềm vui sướng của công tử bột.
Cái gì mà mua trâm cài, mua buộc tóc, mua nhà, đều là mưa bụi, không hào phóng.
Dứt khoát mua luôn Quy Tư thành, đến lúc đó tất cả cửa hàng cả thành đều là của nàng, nàng muốn ăn cái gì, muốn mặc cái gì, vào cửa hàng lấy là được.
Triệu Dũng còn khổ cực mở khách điếm gạch thô gì đó, trực tiếp tặng ông mười vạn quan, không cần khách khí.
Một mỏ thiếc có thể mua cả thành phố Quy Tư không?
Vậy thì mua một nửa đi.
Nửa cái cũng đủ cho nàng khoác lác cả đời rồi.
Trong lòng nàng lại khen Tiết Lang một trận.
Lúc này chỉ cảm thấy hắn tuấn lãng vô song, nhân phẩm cao thượng, không hổ là nam nhân của hai vị vương tử từng đồng thời mê đảo tiểu quốc Tây Nam.
Già Lam công chúa coi trọng hắn, tuyệt đối không nhìn lầm chút nào cả.
Căn cứ vào cách nói của Bạch Tam Lang, vị Thất công chúa Quy Tư này từ nhỏ đã được Quy Tư Vương sủng ái, dưỡng ra tính tình nói một không nói hai.
Hễ nàng ấy vừa ý cái gì, cho dù khó khăn hơn nữa cũng phải lấy được trong ngày, tuyệt đối sẽ không để qua đêm.
Chính vì biết được đặc điểm này của nàng ấy, đám vương tôn kia mới có thể thiết lập bàn đánh cược, cược hôm nay rốt cuộc Thất công chúa muốn ra tay bắt ai.
Lấy tình hình trước đó của Tiết Lang từng liên tục hai lần cự tuyệt Già Lam cho thấy, chỉ e rằng hiện tại Thất công chúa đã chuẩn bị thiên binh thiên tướng, đang chờ bẫy hắn vào lòng.
Đến lúc đó, ha ha, vàng bạc châu báu tới tay, nàng có được nửa Quy Tư thành!
Gió mát thổi qua, nàng lững thững đi dạo có chút xa, xung quanh đã khó thấy người đi dạo sau khi ăn xong.
Nàng đang muốn xoay người trở về, xa xa một bóng dáng màu đỏ cưỡi trên lưng ngựa, đang dẫn đầu mấy lang quân Quy Tư tay to eo tròn rong ruổi trên đồng hoang.
Đây không phải là công chúa Già Lam sao?
Chẳng lẽ nàng ấy muốn đi bắt Tiết Lang?
Nhưng chỉ có một chút người như vậy, đủ không thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...