Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Trước mặt đột nhiên hiện ra một bàn tay to, trực tiếp che kín môi của nàng, ngăn tiếng kinh hô suýt nữa thoát ra của nàng trở về.

Tiếp theo hai tay của nàng bị trói chặt ở phía sau, một bóng đen cao lớn bao phủ lên, gắt gao đẩy nàng ở trên tường.

Nội tâm của nàng cực tuyệt vọng, đang muốn bất chấp giãy dụa, bên tai đã nghe được một tiếng gần như không thể nghe thấy: "Đừng nhúc nhích!"
Gần như là đồng thời, bên ngoài truyền đến một tiếng "Két" thật lớn, cửa hông bị người từ bên ngoài dùng sức đẩy ra.


Tiếng bước chân nhẹ nhàng nặng nề một đường vào đại điện, vây quanh mấy pho tượng Phật mãi không đi.

Tiết Lang dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy rèm cửa sổ ra một khe hở, thấy hai tiểu hòa thượng dạo qua tượng Phật Thích Ca Mâu Ni một vòng, nhìn thấy hai cái bát đèn dầu bị ném vỡ trên mặt đất chỉ cho là chuột ăn trộm dầu ban đêm, bèn dùng chổi trên mặt đất quét dọn sạch sẽ, lại tìm chút tro thơm rắc trên mặt đất, cũng rửa sạch vết dầu mỡ trên mặt đất.

Mặt khác ba bốn tăng nhân trong tay mỗi người xách một cây gậy, liên tiếp tuần tra ở bốn phía, ngoại trừ gậy trúc cùng chổi đặt ở trước Phật cũng không phát hiện ra đồ vật nào khác.

Một hòa thượng oán giận nói: "Đây ắt hẳn là chuyện tốt Giới Năng làm, liên tiếp mấy ngày đều lười biếng, lại đặt những tạp vật này ở trước mặt kim thân Phật tổ.


Một hòa thượng khác liền xụ mặt nói: "Ngươi nói lời này có ý gì, lúc trước nhận hắn vào làm tăng, không phải là ý của trụ trì thay việc sao?"
“Nếu không phải ngươi ở trước mặt trụ trì thay việc nói lời tốt đẹp về hắn, hắn ta sẽ được giữ lại ư?”
Hai hòa thượng cứ thấp giọng tranh cãi như vậ.

Tiết Lang không có hứng thú với những hòa thượng tu vi không tốt này, quay đầu lại đã ngẩn ra.

Bên trong màn ảm đạm, một ngọn đèn nhỏ như mũi tên theo khe hở rèm cửa sổ hắn vừa mới đẩy ra chiếu vào, vừa vặn chiếu vào nửa gò má Phan An.


Một bên mắt hạnh của y rơi vào trong luồng ánh sáng kia, hàm chứa lửa giận không chớp mắt nhìn thẳng hắn như một mũi tên.

Hiển nhiên mấy hơi thở ngắn ngủi này, "y" đã nhận ra hắn.

Thấy hắn quay đầu lại, Gia Nhu lập tức giãy ra.

Trên tay hắn cũng không thấy dùng sức là bao nhưng đã trói chặt nàng, giãy mãi không thoát.

Nàng nhân cơ hội đạp một cước về phía trước, hắn dường như đã sớm phòng bị, thoải mái liền kẹp chân của nàng lại, đạp không trúng mà rút cũng không ra.

Nàng một cước lơ lửng, mặc dù kiệt lực muốn giữ khoảng cách với hắn nhưng khó ổn định thân hình, ngược lại gần như nửa người đều dán sát vào hắn.

Thân nhiệt của nam nhân như lò sưởi xuyên thấu qua xiêm áo mỏng manh đầu hạ, dễ dàng thấm vào nàng.

Lòng bàn tay của hắn trải rộng vết chai dày, cọ môi của nàng đến đau đớn.

Nàng bị sự đụng chạm xa lạ này kích thích đến run rẩy, tóc gáy trong nháy mắt đã dựng ngược.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, hơi thở ấm áp phun vào tai nàng, gần như không nói ra tiếng: "Không khéo quá, lại gặp nhau rồi.


Lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài đã ngừng lại, hắn cho nàng một ánh mắt "Đừng lộn xộn", lại xuyên qua khe rèm cửa nhìn ra bên ngoài.

Tuy rằng tăng nhân bên ngoài đã không còn cãi vã, nhưng cũng không sốt ruột rời đi mà xách theo bình dầu, lần lượt đổ đầy bát đèn dầu.

Trong hai cái bát vỡ, có một cái trùng hợp là Tiết Lang động tay động chân.

Hôm nay bị quét đi tìm bát mới tới, bổ khuyết cho hai cái bát vỡ kia.

Thật sự quá mức lề mề.

Khi dầu trong mỗi bát được thêm đầy, ánh đèn trong điện sáng ngời, phía sau rèm cũng không có u ám như lúc đầu.

Đợi hắn quay đầu lại cũng ngẩn ra.

Sự tức giận ban đầu trong mắt nàng đã biến mất không thấy nữa, hoàn toàn chuyển thành điềm đạm đáng yêu, ẩn chứa vài phần cầu xin.

Hắn lúc này mới phát hiện, con ngươi của nàng cũng không phải đen nhánh như người Hán bình thường, càng gần giống với màu con ngươi của người Thổ Hỏa La, giống một vũng mật ong trong suốt sền sệt.

Môi nàng trong lòng bàn tay mềm mại mịn màng, trong rèm nhỏ hẹp thoáng ngửi được mùi thơm không rõ như có như không.

Sắc mặt hắn trầm trầm, hạ giọng nói với nàng: "Bây giờ ta buông ngươi ra, nếu ngươi phát ra một chút động tĩnh nào thì ta và ngươi cùng nhau bị tăng nhân bắt đi.



Nàng gật đầu không chút do dự.

Ánh mắt hắn lóe lên, buông tay ra.

Nàng lặng lẽ thở dài một hơi, cười cười với hắn.

Hơi thở tiếp theo lại lấn người lên, trực tiếp ôm lấy cổ hắn, cả khuôn mặt ngọc đều ghé vào trước mắt hắn, màu môi đỏ đến kinh người.

“Ngươi làm gì đó?" Ánh mắt hắn trong nháy mắt đã trở nên sắc bén tựa như mũi tên bắn ưng.

Ý cười trên mặt nàng càng thêm mềm mại quyến rũ, trong đôi mắt màu hổ phách thoáng hiện ánh sáng nguy hiểm, mũi chân nhón lên một chút kề sát cánh môi bên tai hắn, cố ý thổi một hơi: "Tướng quân có hứng thú, chi bằng ta và ngươi tại chỗ! "
Thân thể nam nhân dường như hơi run rẩy không thể nhìn thấy, màu mực trong mắt nồng đậm, chỉ trong nháy mắt, hắn lại tiện đà sát lại gần nàng, một nụ cười lạnh hiện lên khóe môi: "Muốn ghê tởm ta à? Ngươi có thể thử nhiều thêm chút, bản tướng quân không phải sẽ ghê tởm muốn chết sao.


“Ai đang nói chuyện đó?" Tăng nhân bên ngoài rốt cục bị kinh động bởi thanh âm của hai người.

Có người đặt bình dầu xuống xách gậy lên, cảnh giác đi về phía rèm.

Nàng dán lên người Tiết Lang không dám động đậy nữa, giận dữ trừng Tiết Lang một cái, dùng khẩu hình mắng chửi hắn: "Đều do ngươi hết!”
Bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, hắn lại không chút lo lắng, chỉ thờ ơ nhìn nàng chăm chú.

Vẻ mặt nàng dần dần hoảng loạn, rốt cục không nhịn được chu đôi môi trơn bóng lên, phát ra vài tiếng "xèo xèo" giống chuột như đúc.

“Là chuột?" Hòa thượng bên ngoài thả chậm bước chân.

Hắn khẽ nhướng mày, lại buông xuống.

Sở trường học chuột kêu này, đặt ở trên người người này thật sự không cảm thấy chút kỳ quái nào.

Nàng không dám buông lỏng tinh thần, đôi mày thanh tú khẽ cau lại khẩn trương nhìn hắn, chờ hắn nghĩ cách.


Hắn không chút hoang mang, mãi đến khi tiếng bước chân của tăng nhân lại nổi lên, đầu ngón tay khẽ phất ra khe hở rèm nho nhỏ, bên ngoài liền vang lên một chuỗi âm thanh lăn lộn rất nhỏ.

Nàng vội vàng phối hợp với vài tiếng "xèo xèo" càng ngày càng nhẹ.

"Nhanh, chuột chạy về phía cửa, đuổi theo! " Các hòa thượng ngoài rèm đồng loạt đuổi theo.

Không còn quay lại nữa.

Phật điện rốt cục đã trở về yên tĩnh.

Gia Nhu thở dài một hơi, naag mắt thấy nam nhân đã kéo rèm cách nàng chừng một trượng, thần sắc lạnh như gió đêm.

Hai tay nàng chống nạnh ngửa mặt lên trời "Ha ha" hai tiếng, tấm tắc khen: "Có thể ôm được một mỹ nam tử, chuyến đi này không tệ!"
Ánh mắt Tiết Lang tiêu điều, mắt thấy khi nàng đang cười đến vui vẻ nhất, bỗng "tí tách" một cái, hai hàng nước mắt trong veo không hề báo trước lăn xuống theo gò má.

Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Lang: Ngươi ôm lão tử, người nên khóc chính là lão tử, ngươi khóc lóc cái gì?
Gia Nhu: Khóc vì ôm quá ít, lần sau không biết sẽ là lúc nào.

Tiết Lang: Làm người phải biết thỏa mãn, hiểu không?
Gia Nhu: Ngươi kêu một tên ăn chơi trác táng phải biết thỏa mãn, ta thấy đầu ngươi có bệnh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận