Trong tiếng kêu ai oán của bò nhỏ mang nhiều đau đớn, Thôi Gia Nhu liếc mắt về phía cái bụng sưng to của bò ta, tay nắm dây cương khẽ siết chặt, sau hai hơi rốt cục cũng cắn môi, cúi đầu thô lỗ nói: "Chứng phù bụng này là bệnh thường gặp ở dê bò, có thể trị, dễ trị.”
Vị huynh đài mặt vuông đến muộn một khắc, chưa nhìn thấy một màn tướng quân nhà mình bị người khác đùa giỡn, thấy sắc mặt Tiết Lang không hiểu sao sa sầm đi mấy phần chỉ cho là đang trách hắn ta làm việc bất lực, bước lên phía trước thấp giọng nói với Tiết Lang: "Đại Đô Hộ, nghe tiểu tử này nói hình như có chút năng lực, không bằng để hắn thử trước xem sao.”
Gần đây An Tây đô hộ phủ khởi động thực hiện chế độ đồn điền lại, đô hộ phủ vẫn đang lục tục mua bò ngựa dê, đến lúc đó sẽ phân phát cho binh sĩ.
Chỉ có điều Mục Giám đi từ Trung Nguyên theo có mấy người không quen khí hậu đã tiêu chảy rất nhiều ngày, mắt thấy khó thấy khỏi hẳn.
Nếu lại gửi thư đi để Trường An phái người đến sẽ trì hoãn thời gian.
Đô hộ phủ cố ý bổ sung nhân thủ từ địa phương, lại lo lắng Đột Quyết mượn cơ hội trà trộn vào, nên nghĩ ra một biện pháp, nhân lúc vừa vặn có dê bò bị bệnh, sai người đến chợ này ôm cây đợi thỏ.
Thực hiện chế độ đồn binh nên gia súc là chuyện lớn, đại đô hộ Tiết Lang đặc biệt sai cận vệ của mình phụ trách việc này.
Cận vệ mặt vuông này tên là Vương Hoài An, đã lăn lộn ở đây bốn năm ngày, ngay cả vũ cơ bên ngoài nhảy xoay vòng nào hay gót chân vị huynh trưởng nào mọc mụn cơm đều biết được rõ ràng, nhưng vẫn chưa gặp được thú y hài lòng.
Vừa vặn hôm nay Tiết Lang cũng đến từ sáng sớm, hẳn vì bất mãn tiến độ của hắn ta nên muốn tự mình giám sát.
Trong lòng hắn ta thấp thỏm, ở một bên chờ Tiết Lang chỉ thị.
Tiết Lang rũ mí mắt, sau vài hơi thở mới trầm mặt ngồi trở lại giường thấp.
Vương Hoài An thở dài, nhấc tay với Gia Nhu: "Mời!”
Gia Nhu dắt con lừa nhỏ tới dưới tàng cây hồ dương bên cạnh, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh bò đưa tay vuốt ve trán con bò, thấp giọng nói: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ có thể chữa khỏi cho ngươi thôi.”
Dừng một chút, lại nghĩ bò này cũng rất có thể mua từ trong tay người Tây Vực trà trộn ở Quy Tư, cũng không phải hán tử mặt vuông kia nuôi lớn từ nhỏ, lại làm như thật dùng tiếng Thổ Hỏa La cùng tiếng Túc Đặc tự dịch lại một lần.
"△○□%*&○□%……" (Đừng sợ, rất nhanh có thể chữa khỏi cho ngươi thôi)
“*¥%#@)¥#!”
Không biết bò nhỏ nghe hiểu nàng loại ngôn ngữ nào mà vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của nàng, quả nhiên đã bớt đi vài phần nôn nóng.
Nàng thả nhẹ động tác, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chạm vào bụng bò nhô lên, chỉ cảm thấy chỗ vốn nên mềm mại đã cứng như bánh nướng để lâu, phải dùng sức mới có thể đè xuống.
Đúng như nàng dự đoán, quả thật là chứng phù bụng, do cỏ bò ngựa ăn không đúng nên lên men phù hơi ở trong bụng.
Đây vốn là bệnh nhẹ, bình thường bò ngựa bị bệnh giảm bớt cỏ khô để đói hai ngày có thể tự khỏi hẳn.
Bò nhỏ này nghiêm trọng như thế thật sự hiếm thấy.
Có thể thấy được người chăn nuôi bò kia thật sự là người ngoài ngành.
Chịu ảnh hưởng của ngoại tổ cùng các cữu cữu, nàng không thể chịu được súc vật bị tra tấn vì bệnh tật, lập tức không trì hoãn thêm nữa, dùng lực nhẹ nhàng xoa bóp bụng bò nhỏ.
Qua một khắc, bụng bò con càng ngày càng mềm mại, xung quanh cũng dần dần nhiều thêm một mùi thối rữa.
Không lâu sau, Vương Hoài An đến bên người nàng, nàng chỉ coi hắn ta quan tâm đến bò con, hắn lại hỏi: "Con lừa gầy dưới tàng cây kia ngươi có bằng lòng qua tay không?"
Nàng nheo mắt lại: "Muốn qua cái gì?”
“A Lang nhà ta thích ăn thịt lừa nhất." Hắn ta bổ sung: “Ta trả một số tiền lớn mua từ ngươi.”
Gia Nhu lập tức đen mặt.
Chẳng qua nếu vì nàng làm chuyện "Ca ngợi" lầm người, dù muốn trả thù cũng nên nhắm về phía nàng, đánh ý lên lừa thì được coi là anh hùng hảo hán gì.
“Không bán, nó mới chưa tới một tuổi!”
Hắn ta cho là nàng nói con lừa quá nhỏ không có bao nhiêu thịt, lại nói: "Có lẽ là tiểu lang quân không thường ăn thịt lừa, lừa gầy lợn mập ngươi có biết không? Con lừa gầy gò như vậy nhưng tứ chi lại cường tráng đến thế, ta thật sự chưa từng thấy qua.”
Đương nhiên là chưa thấy qua rồi! Thế nhân đi đường xa thường chọn ngựa, la và lạc đà, lúc nàng trốn nhà đi rất bận rộn, e sợ sẽ đánh rắn động cỏ, trường ngựa to như vậy của nhà ngoại tổ nhưng không dám động đến một con ngựa nào, chỉ tiện tay dắt một con lừa nhỏ.
Con lừa nhỏ khi đó chỉ có sáu tháng tuổi, đi theo nàng một đường leo núi tuyết, đi hoang mạc, tứ chi cường tráng cùng thân thể gầy gò của nó cũng không phải rèn luyện ra từ một đường chịu khổ sao.
Đây là thịt đầu tim của nàng, đáng hận không ngờ lại có người muốn ăn nó!
Thôi Gia Nhu cắn răng híp mắt nhìn về phía Tiết Lang.
Lúc này lại có một người khác vội vàng tiến đến, giao cho Tiết Lang một bức thư, thần thái cực kỳ cung kính, phảng phất như lo lắng hễ không cẩn thận chút thôi, mãnh thú trong mắt hắn sẽ nhào ra ăn thịt người sống.
Nàng nắm chặt nắm tay, hất cằm về phía Tiết Lang: "Hắn chính là A Lang nhà ngươi ư? Người thích ăn lừa chính là hắn à?”
“Đúng vậy." Vương Hoài An tiếp tục thuyết phục nàng: “Tiểu lang quân bán lừa được chút tiền bạc, cũng tiện mua vài bộ xiêm y có thể diện mặc.”
Gia Nhu tự suy xét mấy phen, trên mặt rốt cục cũng treo nụ cười trong sáng: "Nói đúng lắm, đợi ta chữa khỏi cho bò nhỏ sẽ đàm phán giá cả với ngươi.
Hiện tại bò nhỏ đã bắt đầu thải khí, ngươi có thể đi trước nhắc nhở A Lang nhà ngươi chú ý nghe..."
Vương Hoài An thấy bò nhỏ dưới sự xoa bóp của Gia Nhu, miệng mũi đã hiện ra huyết sắc, hắn ta vô cùng vui sướng trở lại bên người Tiết Lang, thấy hắn đang xem thư mới nhận được trong tay nhíu mày hiếm thấy, e rằng đã gặp phải chuyện khó giải quyết nên cũng không tiện nhiều lời, chỉ đứng ở một bên chờ đợi.
Tiết Lang vẫn nhìn chằm chằm thư trong tay, chỉ nhướng mày ý bảo hắn ta nói.
Hắn thấp giọng nói: "Đại Đô Hộ, tiểu lang quân này nhìn qua có tay nghề, trông cũng thông minh, nếu lý lịch trong sạch có thể mời chào vào Đô Hộ phủ trợ thủ cho Mục Giám.”
Tiết Lang lúc này mới khẽ nâng mí mắt, liếc mắt một cái về phía cách đó không xa, lạnh nhạt nói: "Bàn sau đi", lại cúi đầu tiếp tục xem thư.
Đây là thư của một vị đồng liêu Binh bộ gửi từ Trường An tới, gửi bằng đường Binh bộ, nói đến trưởng nữ Thôi Gia Nhu của tiền nhiệm đại đô hộ Thôi tướng quân đã qua đời, hai tháng trước tức giận rời nhà, đến bây giờ hoàn toàn không thấy tung tích.
Năm đó Thôi tướng quân từng nhiều lần đánh bại Đột Quyết xâm phạm ở Tây Vực, người Đột Quyết hận ông ấy thấu xương, mặc dù người đã chết nhưng vẫn còn lòng oán hận.
Người Thôi gia e sợ chuyện Thôi Gia Nhu mất tích có sự tham dự của người Đột Quyết, âm thầm ủy thác người tìm kiếm nhiều phương.
Nữ tử vừa đến tuổi kết hôn mất tích không phải chuyện nhỏ, cho dù ở bên ngoài bình yên vô sự nhưng cũng ảnh hưởng đến thanh danh.
Chuyện đã xảy ra từ hai tháng trước nhưng hiện tại mới nhận được thư, có thể thấy được người Thôi gia đã tìm rất lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì, mới bất đắc dĩ ủy thác cho người ngoài.
Chỉ có vị đồng liêu này cực kỳ cẩn thận, e sợ thư này bị rơi vào tay người Đột Quyết nên cũng không kèm theo bức họa, chỉ miêu tả sơ lược tướng mạo trong thư, nói nàng mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều vân vân.
Hắn bỏ qua mấy câu đầu, muốn tiếp tục nhìn về phía sau, bỗng nhiên nghe thấy gần đó phát ra một trận tiếng khí lưu trầm thấp, xung quanh đã là mùi hôi thối gay mũi.
Giương mắt nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào tiểu tử một thân xiêm y rách rưới kia đã dắt bò ra ngoài vài bước, đuôi bò hướng về phía hai người, tiếng khí lưu dường như phát ra từ đuôi bò.
Vương Hoài An bèn giúp đỡ giải thích: "Đây là bò bắt đầu bài tiết…”
“Có một cách để thấy rõ ràng nhất, nhất quyết không lừa gạt các ngươi.” Gia Nhu lớn tiếng nói, từ trong lòng lấy ra một cây châm lửa, rút nắp ra, đặt câm châm lửa đến gần đuôi bò, trước khi thổi lửa lại vẫy tay với hai người:" Gần hơn chút nữa…”
Vương Hoài An liền theo lời nàng vươn cổ về phía trước.
Tiết Lang bỗng nhiên nhìn ra chút thậm thà thậm thụt từ động tác này của nàng, nhét thư vào trong tay áo, lòng nghi ngờ nói: "Hình như có chút…”
Ba chữ "Không thích hợp" chưa ra khỏi miệng, đã nghe "Bùm" một tiếng trầm đục, một luồng sóng lửa trong nháy mắt phun ra từ đuôi bò, hướng thẳng về phía mặt hai người.
“Cẩn thận!" Vương Hoài An hô to một tiếng, cuống quít muốn đi bảo vệ Tiết Lang, lại bị Tiết Lang túm lấy lăn một vòng ngay tại chỗ, khó khắn tranh thoát lưỡi lửa mỏng phun ra kia.
Đợi hai người đứng dậy, ngọn lửa do khí bài tiết của bò mang đến đã tắt.
Mà người khởi xướng kia đã một người một lừa chạy không thấy bóng dáng, chỉ để lại một đống nồi niêu xoong chảo đã dùng ở dưới tàng cây Hồ Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...