Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Trong trướng khói xanh lượn lờ.
Mỗi một tín đồ dâng lên tiền nhang dầu sẽ có thể lấy được một tấm linh phù từ trong tay cao tăng.
Nàng trình lên một túi lông cừu mà Cổ Lan giao cho nàng làm tiền nhang dầu, lại thuật lại lời đã dập đầu một trăm cái cho tăng nhân.

Cũng may tăng nhân không hề làm khó nàng, niệm qua một tiếng Phật hiệu liền giao linh phù cho nàng.
Mặc dù linh phù này được tôn xưng là "Linh phù" nhưng cũng không có nửa phần tiên khí nào, trên hai mặt giấy vàng to bằng bàn tay phác thảo chu sa cong cong vẹo vẹo, cũng không biết rốt cuộc có tác dụng đối với bệnh của lão A Cát hay không.
Nàng lấy ra một cái khăn, cẩn thận gói kỹ lá bùa kia lại cất vào trong vạt áo.
Đợi uống xong canh giải nhiệt mà tăng nhân bố thí, lúc quay đầu lại, Tiết Lang đang ở trong một phòng bên cách tấm vải.

Mặc dù nàng không nhìn thấy người khác, lại có thể nghe được hắn thấp giọng thương nghị cái gì đó với người bên trong, thỉnh thoảng nghe được các loại từ ngữ như "Phật dược", "Tăng y".
Hắn cứ như vẫn một mực quan sát nàng, nàng vừa mới rón rén đi qua vải nỉ, hắn đã ngừng nói xốc vải nỉ lên liếc nàng một cái: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy, đi theo ta, chỉ một mình ngươi thôi.”
Gia Nhu chỉ có thể bảo Bạch Tam Lang chờ ở một bên rồi ra khỏi lều theo Tiết Lang, đi vòng đến sườn núi hẻo lánh.

Nơi đó cũng không có người rảnh rỗi, chỉ có thể nhìn thấy quân sĩ lẻ tẻ đóng giữ ở bên cạnh.
Mặt trời nhô lên cao, thân hình đơn bạc của nàng rơi dưới cái bóng cao lớn của hắn.

Gió mát từ từ thổi qua bên người hắn, mang đến chút mùi kim loại tiêu điều trên hắc giáp, khiến nàng không khỏi cúi đầu, ánh mắt rơi vào tay trái buông xuống bên chân hắn.

Nơi rơi vào mắt chính là hổ khẩu, ở ngoài rìa có chút vết thương cũ tối màu làm nổi bật một vòng dấu răng màu hồng phấn đã tróc vảy kia.
Nàng âm thầm có chút đắc ý.
Khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình nàng từng đùa giỡn, lại cắn bị thương Tây Nam Vương lại còn đang sống êm đẹp.
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên phía trên đầu nàng, chỉ có một chữ: "Nói.”
Nàng lia mắt qua, lui về phía sau một bước không đáp mà hỏi ngược lại: "Ta hỏi ngươi trước, ba phu tử kia đã rời khỏi Quy Tư chưa?"
Hắn không muốn dây dưa với nàng, chỉ nói: "Tạm thời không ai tranh giành vị trí Tây Tịch với ngươi, chỉ có điều ngươi có thể làm được bao lâu, lại phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Nàng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cũng không đợi hắn hỏi lại, đã chủ động nói: "Thôi muội muội đi về phía nam, ngươi muốn tìm nàng thì đi phía nam tìm.”
“Phía nam? Nơi nào phía nam? Vì sao nàng phải đi về phía nam?”
"Nàng nói, xưa có Từ Phúc chở đồng nam đồng nữ ra biển tìm tiên sơn, nay có Thôi Ngũ Nương bỏ ra số tiền lớn bao thuyền xông ra biển rộng.

Nàng muốn đi tìm thuốc trường sinh bất lão Từ Phúc đề cập đến trong sách cổ, một khi thành công, từ nay về sau trăm năm sẽ mỹ mạo như hoa, ngàn năm kiều nhan không hao tổn, để đám phàm nhân các ngươi hâm mộ chết đi!"
Khuôn mặt Tiết Lang không gợn sóng, vào lúc này đã thành công nứt ra.
Thuốc trường sinh bất lão.
Lần cuối cùng hắn nghe những từ này là khi nào?
E là vào tám trăm năm trước.
Ngay cả đạo sĩ áo xanh đương thời cũng không dám mơ mộng hão huyền, luyện đan chỉ mong kiện thể cường thân.
Mà đích nữ của Thôi tướng quân đã qua đời, đã đến tuổi nghị thân, lại muốn ra biển tìm thuốc trường sinh bất lão.
Tiết Lang quanh năm đóng quân ở Tây Nam, thời gian mấy năm qua ở Trường An cộng lại không hơn một tháng, hiểu biết trực quan nhất đối với Thôi Ngũ Nương chỉ có một lần hiến tù binh vào hai năm trước.

Mặc dù như thế, hắn vẫn cảm thấy Thôi Ngũ Nương có thể làm ra được loại chuyện hoang đường như ra biển tìm thuốc này.
“Nàng kết bạn đi cùng ai? Lúc trước vì sao ngươi không đồng hành với nàng?”
“Nàng nói thuốc trường sinh bất lão rất có thể chỉ có một viên, không tiện chia thức ăn với người khác, vẫn nên để nàng đi một mình thì tốt hơn.

Sau đó ta liền từ biệt nàng ở trước cửa Minh Đức của Trường An, nàng đi về phía nam, ta đi về phía tây, từ đó về sau không có tin tức gì nữa.”
Nàng nói xong liếc mắt nhìn Tiết Lang.
Hắn trầm ngâm không nói, như thể còn đang hãm sâu trong hoang đường này không thể hoàn hồn.
Nàng xụ mặt nói: "Chuyện không kể lớn nhỏ gì ta cũng đã nói cho ngươi nghe rồi.

Sau này đừng dây dưa với tiểu gia nữa, phiền chết!”
Nàng vung ống tay áo thản nhiên muốn đi, hắn lại ở phía sau nói: "Ta hỏi lại ngươi, trên người nàng ở gần chỗ nào đó có một vật nào đó, ngươi nói thử xem là chỉ nơi nào cùng vật gì?"
"Ở gần cổ có một cái đầu," nàng quay đầu nhìn về phía hắn, mặt đầy mỉa mai: "Sao, ngươi không có ư?" Nói xong đã chuồn thẳng không thấy bóng dáng.
Qua một lát tới gần giờ Mùi, tiếng trống liên tiếp không ngừng vang vọng trên thảo nguyên, lễ hội đua ngựa rốt cục cũng mở ra.
Hàng trăm hàng ngàn người Quy Tư vây quanh sân thi đấu ba tầng trong ba tầng ngoài, chờ đợi một khắc tác động lòng người nhất đến.
Giữa sân đã có hai người.
Trong đó có một người chừng năm mươi tuổi, râu cong, bím tóc phía sau rủ xuống, trên mũ tóc khảm các loại châu báu, trên chiếc thắt lưng tráng kiện không phải nạm vàng thì ngọc.


Mặc dù trên mặt ông ta tươi cười tràn đầy nhưng sự ngạo mạn của người tại vị lại biểu lộ rõ mồn một.
Đây là Quy Tư vương.
Mà một người khác dáng người cao ngất, vẻ mặt hòa nhã, quanh thân chỉ mặc hắc giáp nghiêm túc, ngoại trừ nhẫn ngọc màu mực trên ngón cái ra không còn trang sức gì nữa.
Đây là Tiết Lang Đại Đô Hộ An Tây mới nhậm chức, hai mươi ba tuổi.
Sau năm năm, Quy Tư vương cùng Đại Đô Hộ An Tây đại biểu cho long uy của Đại Thịnh lại một lần nữa đứng ở trên lễ hội đua ngựa Quy Tư, muốn cùng nhau khai mạc thịnh hội này.
Lúc này hơn mười trượng ở bên ngoài dựng thẳng một ụ tiễn, mấy binh sĩ Quy Tư đã nâng một giá vũ khí treo đầy cung cong, để hai người lựa chọn cung tiễn tiện tay.
Xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Tiết tướng quân này chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, thật là quá trẻ.

Đại Thịnh phái một hậu sinh như vậy đến cũng thật sự không để Quy Tư vào mắt.”
"Nói thế nào cũng từng được dân gian tôn là Tây Nam Vương, có lẽ ít nhiều cũng có chút bản lĩnh nhỉ?"
"Vậy cũng không chắc, nghe nói Tiết tướng quân này dường như là thường không rõ ràng với nam tử, nhất là được vị trong Trường An cung kia coi trọng..."
Người sau nói đến đây bèn ngừng miệng, ý vị sâu sa nhíu mày, lời chưa nói hết nhưng không cần nói cũng biết.

Người chung quanh hiểu rõ gật gật đầu, hiểu được chuyện chăn gối mờ ám giữa quân thần Đại Thịnh.
Trong dăm ba câu nói chuyện, Quy Tư Vương đã tiến lên vài bước kéo căng cây cung năm mươi thạch, tay buông lỏng, chỉ nghe "Vèo" một tiếng xé gió, mũi tên kia bay ra một hơi đã bắn trúng chính giữa.
Binh sĩ Quy Tư bên cạnh ụ tiễn giơ cờ lay động mãnh liệt, tiếng hoan hô trên sân như sấm dậy, kéo dài mãi khó dứt.
Mũi tên tiếp theo đến phiên Đại Đô hộ An Tây.
Người ở cách đó không xa, Bạch Tam Lang đành phải hạ giọng hỏi Gia Nhu: "Phu tử, người cảm thấy ai sẽ thắng?"
Quy Tư Vương đã bắn trúng tâm trước, nếu Tiết Lang bắn lệch, tất nhiên sẽ tổn hại đến quốc uy Đại Thịnh.


Nếu cũng bắn trúng hồng tâm, thân là thanh niên trai tráng lại hòa với lão trượng năm mươi tuổi, đó cũng không thể là một chuyện tốt.
Cho dù nước cờ này đi như thế nào, đều không được coi là vinh quang.
Quy Tư Vương thật sự khôn ranh khi giành bắn mũi tên đầu tiên này, ông ta muốn ra oai phủ đầu Tiết Lang, áp chế nhuệ khí của hắn.
Lúc này Tiết Lang đã tiện tay chọn một cây cung nhỏ đơn bạc, đặt một chùm tên lên dây cung mềm nhũn.
Mặt trời trong suốt trên đỉnh đầu bắn thẳng xuống, sườn mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh, chỉ có nhẫn ngọc màu mực dùng để lắp tên trên ngón cái lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Gia Nhu không khỏi nắm chặt tay, đến lúc này đương nhiên phải đứng về phía bổn quốc, cao giọng nói: "Đương nhiên là Đại Thịnh tất thắng.”
Tiết Lang nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua một tầng tường người hạ xuống trên khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu đỏ bừng của nàng, lại thu hồi trong nháy mắt.
Giương cung lắp tên, kéo căng dây cung.
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim ưng hót, âm thanh réo rắt lảnh lót, tiếp theo một chấm đen giống như tia chớp bổ xuống, trực tiếp nhào về phía tuấn mã trên mặt đất.
"Nhìn kìa, đó là chim ưng của vương thượng!" Tam lang kêu lên.
Tiếng hô của hắn vừa dứt, Tiết Lang buông tay ra, tên bay thẳng lên trời, bỗng dưng bắn trúng chim Ưng.
Chim ưng mang theo chùm tên cấp tốc rơi xuống như mưa rơi, "bốp" đánh vào ụ tiễn phía trước, treo đó bất động.
Bạch Tam Lang "Ô hô" một tiếng: "Không bắn trúng bia, còn bắn chết chim ưng vương thượng sủng ái nhất, thảm rồi thảm rồi..."
Trên sân xôn xao.
Tiết Lang đã trả lại cung cong, một tay để sau lưng, vẻ mặt ôn hòa lại xa cách giống như hoàn toàn không biết điều này đại biểu cho cuộc đọ sức âm thầm giữa Đại Thịnh và Quy Tư.
Gia Nhu không khỏi mím chặt môi.
Trước có Thôi tướng quân chết trận ở đây, thánh nhân tuyệt đối không thể phái một cái gối thêu hoa đến trấn thủ Quy Tư, mà Tây Nam vương trong truyền thuyết cũng chiến công hiển hách, chưa từng thất bại.
Nhưng lúc này Tiết Lang rốt cuộc đang làm gì?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận