Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Cách yến tiệc buổi trưa còn chút thời gian, trong lúc chờ đợi, mọi người xuống bục tùy ý thưởng thức lâm viên hoa mỹ.
Gia Nhu đi vệ sinh trở về, vừa đi vừa nghĩ làm sao từ chối đi đến thịnh yến buổi trưa, để tránh cho bị Trương phu tử nhận ra.

Đi ngang qua bên hồng liễu xum xuê gặp được Tiết Lang đang ngắm cảnh, cùng cận vệ Vương Hoài An của hắn.
Nghe được tiếng bước chân, Tiết Lang bèn xoay người lại, nhìn thấy là nàng lại dời mắt: "Ba ngày trước Phan hiền đệ còn tự xưng là đại phu thú y, hôm nay lại biến hóa nhanh chóng trở thành phu tử ở thân vương phủ.

Phan hiền đệ biết luồn cúi như thế, thật sự là làm người ta bội phục.”
Gia Nhu xì một tiếng: "Người có tài đi khắp thiên hạ, Đại Đô Hộ tốt nhất là nên đỡ cằm, sau này bản lĩnh khiến ngươi bội phục còn nhiều lắm.”
“Hả?” Ánh mắt Tiết Lang rốt cục cũng dừng trên mặt nàng: “Bản lĩnh hiền đệ đề xuất chính là chỉ lãng tử quay đầu vừa biểu diễn vừa rồi đó à? Bản tướng quân quả thật có chút kinh ngạc, Phan hiền đệ thật sự là tinh ranh hơn ta tưởng đấy.”
“Tiết Đô hộ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vì thu hoạch một mảnh đất, ngay cả lời nói dối mất cha cũng có thể nói ra, ta và ngươi cũng như nhau thôi.”
Hôm nay nàng đại thắng toàn tập nên tâm tình cực kỳ tốt, nàng không muốn lại dây dưa cùng hắn bèn phất tay áo muốn đi, Vương Hoài An lại bưng khuôn mặt vuông ngăn cản nàng lại.
Ba ngày không gặp, bọt nước trên mặt hắn ta đã tiêu đi, nhưng vết thương còn chưa khép lại, vảy cũ chưa tróc, tôn lên khuôn mặt này rất không tiện bưng ra ngoài.
“Tên nhãi con, ngươi ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám kiêu ngạo như thế ở trước mặt Đại Đô Hộ.

Ngươi có biết sau này ngươi chết như thế nào không?”

“Dù sao cũng không phải xấu chết!” Nàng liếc mắt nhìn hắn ta rồi xoay người rời đi.
Chỉ còn lại một mình Vương Hoài An ở phía sau nhấc chân, lại không cách nào làm được gì nàng.
Nàng quẹo vài bước, đột nhiên phát hiện "Công nghiệm" vốn vẫn mang theo bên người lại không biết rơi ở nơi nào.
Vật ấy mặc dù không có tác dụng lớn ở thôn quê, nhưng ở Quy Tư thành thậm chí trên đường về Trường An cũng không thể mất được.

Nếu cứ không còn như vậy, nàng cũng không có cách nào lại tìm một thợ thủ công tay nghề tốt làm lại một phần.
Nghĩ đến xiêm áo mới cởi ra một bên, không chừng đã rơi xuống chỗ đó, nàng lập tức quay đầu lại tìm, vội vàng tìm một vòng như thế vẫn trở lại trong vườn, nàng tiếp tục cúi đầu đi tìm trong đám hoa, cỏ từng đi qua, bỗng nhiên nghe được bên tai vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ngươi đang tìm vật này à?"
Theo đó trước mắt xuất hiện một bàn tay thật to, lòng bàn tay có một đường vân cực sâu kéo từ hổ khẩu xuống, vắt ngang toàn bộ bàn tay của hắn.
Ở chỗ ấn gấp sâu nhất, một tờ giấy Tuyên Thành ố vàng được gấp vài lớp nằm trên đó.

Trên góc trái giấy niêm phong có một chấm đen, là nước tiêu nàng lỡ dính vào lúc ăn sáng cách đây không lâu.
Chính là công nghiệm ghi lại thân phận giả của nàng.
Nàng lập tức đưa tay ra, bàn tay trước mặt lại mang theo công nghiệm rút về cực nhanh.
Khuôn mặt đáng hận kia của Tiết Lang xuất hiện trước mắt nàng, hắn nghiêng nghiêng tựa vào thân cây hồ dương cao lớn, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt khó có thể nhìn thấy.
“Muốn ư?" Hắn hỏi.
“Vốn là của ta, ta chỉ lấy lại đồ của ta." Nàng nghiêm mặt.

“Bổn tướng quân có việc muốn hỏi ngươi,nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp trả lời ta, ta sẽ trả lại cho ngươi.

Ta hỏi ngươi, làm sao cái bát đồng khắc hoa của Thôi Ngũ Nương có thể ở trên tay ngươi?”
“Cái gì mà Thôi Ngũ Nương với Thôi Lục Nương, không biết.”
“Ồ?" Hắn nhướng mày, làm bộ muốn xé rách công nghiệm.
Nàng sốt ruột tiến lên muốn cướp lấy, hắn lại chỉ vươn ra một ngón tay để ở trên trán nàng, cũng không thấy dùng sức ra sao, nàng lại không thể tới gần.
Trên bục xa xa, Bạch Ngân thân vương đã lau đi nước mắt, khôi phục lại từ trong cảm động của niềm vui tình phụ tử.
Hồi tưởng lại vừa rồi mình chính miệng đồng ý với lời mời Tiết Lang muốn mở rộng đất đóng binh, ông ấy cảm thấy quá mức dễ dàng.
Phải biết rằng, mười năm trước Thôi tướng quân làm Đại Đô Hộ An Tây tiến vào chiếm giữ Quy Tư, đã làm rất nhiều chuyện thực tế cho Quy Tư mới lấy được mảnh đất kia dùng để đóng binh từ trong tay ông ấy.
Cây cầu "Trường An" bắc qua mấy chục trượng mặt sông ngoài cửa kia, chính là một trong những lợi thế Thôi tướng quân dùng để đổi lấy đất.
Mà hôm nay, Tiết Lang chẳng qua chỉ giật giật miệng lưỡi đã dễ dàng có được như thế.
Có thể thấy được ông ấy đã già rồi nên dễ dàng mềm lòng.
Ông ấy suy nghĩ một lúc, đột nhiên vỗ đùi: "Sơ suất rồi, Tiết Đại Đô Hộ này thật sự quá tinh ranh.

Hắn rõ ràng tới tiến cử phu tử, nếu như thành công, căn cứ theo quan hệ của hai nước, bản vương nhất định phải đáp lễ, hắn vì thế có thể nhân cơ hội đòi mảnh đất kia.


Nhưng nếu như thất bại, bản vương bác bỏ mặt mũi của hắn chẳng khác nào không nể mặt triều đình Trường An, càng phải đền bù cho hắn.

Ý định ban đầu của hắn trong chuyến đi này căn bản không phải vì phu tử!”
Bạch quản sự chờ ở bên cạnh ông ấy, nghe ông nói như vậy cũng bừng tỉnh đại ngộ theo, dùng chất giọng vịt đực thấp giọng nói: "Chỉ có điều nghĩ tới nghĩ lui, sao Phan phu tử cứ như cùng một bọn với hắn thế? Hai người phối hợp kín kẽ giọt nước không lọt như vậy mới làm cho chúng ta mất phòng bị.”
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn ra xa, vừa lúc nhìn thấy Tiết Lang nhàn rỗi tựa vào một thân cây, một ngón tay đặt trên trán Phan An cách một cánh tay.
Mà Phan An bởi vì thấp người tay ngắn, hai tay vung như Phong Hỏa Luân, nhưng ngay cả nửa vạt áo của hắn cũng không đụng tới.
Bộ dáng Phan An kia dường như bị bản thân vô năng của mình chọc tức, đứng ở bục cách đó hơn mười trượng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của "y", y lộ ra hàm răng trắng bóc, hận không thể nhào tới cắn chết Tiết Lang.
Bạch Ngân thân vương nhìn một hồi mới phán đoán: "Hẳn là không đâu, nếu hai người thật sự có thông đồng với nhau, Phan phu tử cũng sẽ không làm điều thừa thãi, hợp lại diễn cảnh đó với Tam Lang.
Nói đến đây, ông lại không khỏi cười khẽ một tiếng: "Tam Lang ngắn ngủi mấy ngày đã có thể học được vài bài thơ, dù Phan phu tử này là một tên không thật thà nhưng cũng có vài phần năng lực.

Thôi, mảnh đất kia vốn không thích hợp chăn thả, cứ thuận nước đẩy thuyền đưa nhân tình ra đi.”
Xa xa, Thôi Gia Nhu rốt cục cũng thở hồng hộc dừng tay, lui về phía sau hai bước, cắn chặt hàm răng: "Họ Tiết kia, ngươi chớ bắt nạt tiểu gia tuổi nhỏ.

Nói cho ngươi biết, thân thể của tiểu gia sẽ cao lên nữa, qua ba hai năm nữa chưa chắc cánh tay ta sẽ ngắn hơn so với ngươi đâu!"
Tiết Lang từ trong vạt áo lấy ra một cái khăn, lau qua lau lại ngón tay vừa chạm vào trán nàng, nhàn nhã nói: "Theo như lời công nghiệm này nói, ngươi đã tròn hai mươi tuổi, chỉ e rằng cuộc đời này chỉ cao được một chút xíu này thôi.”
“Ngươi xem rồi? Ngươi dám nhìn vật riêng của ta?" Nàng tức hổn hển: “Ta nguyền rủa ngươi bị đau mắt hột!”
Tiết Lang cất khăn lại, trong giọng nói hàm chứa vài phần không kiên nhẫn: "Bổn tướng quân hỏi ngươi một lần nữa, vì sao vật của Thôi Ngũ Nương lại ở trong tay ngươi? Ngươi cân nhắc rồi trả lời.


Nếu không, nếu để Bạch Ngân thân vương biết được tổ tiên Phan Vĩnh Niên ba đời bần hàn, chắc chắn không thể nuôi nổi hậu nhân cẩm y ngọc thực, kiến thức uyên bác, ngươi đoán xem, thân vương còn có thể giao Tam Lang yêu thương nhất vào trong tay ngươi không?"
Gia Nhu đương nhiên không phải nhi tử của Phan Vĩnh Niên, nhưng hôm nay trời xui đất khiến sống thay thân phận nhi tử nên bị nắm thóp điểm yếu.
Ở Quy Tư, quả thật có hơn mười vị vương, nhi tôn ăn chơi trác táng cũng không ít.

Nhưng sẽ không có vị vương nào giống như Bạch Ngân thân vương, chẳng những cực kỳ có con mắt Bá Nhạc mà còn phú quý hào phóng.
Nếu bị Tiết Lang quấy rầy chuyện tốt của nàng, không có ổ an lạc này, nàng phải đi hố Triệu Dũng rồi.
Khách điếm của Triệu Dũng mỗi ngày chủ nợ còn tìm tới cửa, ngay cả chính ông cũng lo không xuể!
Qua vài hơi, nàng nghiêm mặt lạnh như băng nói: "Trước khi ta đến Quy Tư, trên đường đi Trường An từng tình cờ gặp được Thôi Ngũ Nương Thôi muội muội.

Nàng tuyệt đại phong hoa, hoa nhường nguyệt thẹn, mỹ mạo như thiên tiên, tư thái như tiên nhân… ”
“Nói trọng điểm đi.”
“Thôi muội muội tinh mắt thông tuệ, nàng thấy ta là kỳ tài có một không hai, tài hoa cái thế, thế gian hiếm thấy…”
Sắc mặt Tiết Lang trầm xuống, hai ngón tay đã kéo căng công nghiệm.

Chỉ cần một chút lực là nó sẽ phân tách ngay.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận