Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Trong lối đi uốn lượn sâu thẳm, chim tước líu lo.
Thôi Gia Nhu đi theo sau tôi tớ, hỏi thăm Tiết Lang rốt cuộc đang thổi gió gì bên tai Bạch Ngân thân vương.
Tôi tớ lắc đầu: "Quý nhân nói chuyện, tôi tớ không thể đến trước mặt, huống chi, tôi tớ cũng nghe không hiểu tiếng Đại Thịnh.”
“Vẻ mặt bọn họ thế nào? Thân vương có vui vẻ ra mặt khi đối mặt với Tiết Lang không?”
Tôi tớ trả lời rất khẳng định: "Quả thật cười rất thân thiết.

Nói ra, bộ dáng Tiết Đô Hộ thật đẹp, không hổ là mỹ nam tử nổi tiếng của Trung Nguyên.”
Gia Nhu không khỏi tức giận: "Ngươi chưa từng thấy qua việc đời, ngươi nhìn bản phu tử xem, bản phu tử mới gọi là bộ dáng đẹp!"
Tôi tớ không đắc tội được ai: "Phan phu tử cũng rất đẹp, là loại đẹp khác với Tiết Đô Hộ.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, trong lúc dời bước đổi cảnh đến chỗ trống trải, nhưng thấy phía đông viện, ở một vòng bụi hoa mẫu đơn cành hoa sum xuê, một bục hình vuông được xây mặt hướng thủy tạ, bốn phía bục đều treo sa mỏng màu đỏ rực rỡ như sương mù, dưới sự làm nền của cây hoa trông rất kiều diễm.
Gió nhấc tấm lụa mỏng lên, khuôn mặt Tiết Lang mang theo nụ cười khẽ chợt lóe lên.
Bạch quản gia đang đứng bên cạnh bục, thấy Gia Nhu đã được dẫn tới vội vàng tiến lên, mở miệng lại nghe tiếng như dùi đục: "Người cuối cùng cũng tới rồi, hai nước nói chuyện cần một người phiên dịch.

Ta bị cảm nên giọng nói khó nghe, như thể sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Quy Tư.


Người vừa vặn vừa giỏi tiếng Thổ Hỏa La, lại thông thạo tiếng của Đại Thịnh, nên người là thích hợp nhất.”
Làm phiên dịch viên?
Cho nên cũng không phải muốn trừ bát cơm của nàng, mà là ngồi trong bục một cách thể diện làm phiên dịch cho thân vương?
Nàng ngược lại đã nghe nói, hai nước ở trường hợp giao lưu chính thức, cho dù trao đổi ngôn ngữ của đối phương cũng muốn tận lực tìm hai người phiên dịch làm chút chuyện phiên dịch dư thừa, để thể hiện sự phô trương của các quốc gia.
Mặc dù Quy Tư đã thần phục Đại Thịnh, nhưng về mặt địa lý vẫn tương đối độc lập.

Thân vương Quy Tư và quan viên Đại Thịnh gặp nhau tất nhiên muốn bày ra chút thái độ.
Tuy nàng là người Đại Thịnh, nhưng hôm nay nàng ăn bát cơm Bạch gia, đứng về phía Quy Tư cũng có thể hiểu được.
Đã đến thì cứ an tâm, cho dù là làm dịch giả hay là bảo vệ bát cơm, Thôi Gia Nhu nàng cũng không cần phải luống cuống.
Nàng ổn định tinh thần, vuốt nếp nhăn trên xiêm y: "Mời!”
Bạch quản sự lên bục, ở bên ngoài bẩm báo, tỳ nữ hầu hạ bên trong liền vén rèm lên.
Gia Nhu cởi giày ra, vén áo bào, bước từng bước vững vàng đi vào.
Nàng đi đến bên người Bạch Ngân thân vương, ôm quyền hành lễ, quay đầu ngước mắt, khuôn mặt bình lặng của Tiết Lang rốt cục cũng rơi vào trong mắt nàng.
Bạch thân vương ở bên cạnh giới thiệu, nàng nhếch môi cười đến mức xuân phong hóa vũ: "Thì ra đây chính là Tiết Đô Hộ trong truyền thuyết, thật sự là tuấn mỹ dị thường, rung động lòng người, khiến người ta mê mẩn.”
Trên mặt Tiết Lang hiện lên chút ý cười, ánh mắt lại lạnh lẽo như biển sâu.

Cuộc gặp giữa hai nước chính thức bắt đầu.
Tiết Lang cũng dẫn theo người phiên dịch của mình.
Cho dù Tiết Lang hay Bạch Ngân thân vương nói gì, người phiên dịch của cả hai bên đều chuyển nguyên văn sang một ngôn ngữ khác, theo ý nghĩa gần nhất đưa đến tai chủ nhân của mình.
Tôn giả hai bên chưa chắc không hiểu ngôn ngữ của đối phương, cho nên dịch giả cũng đều làm bộ làm tịch, không động tay động chân gì ở giữa.
Hôm nay Tiết Lang tới, quả nhiên là muốn cạy bát cơm của Gia Nhu.
Trong mấy người hắn mang đến, có ba vị nam tử nho nhã từ ba mươi đến năm mươi tuổi, chính là phu tử muốn tiến cử cho Bạch Ngân thân vương.
Nghe nói, ba người này đều là môn đồ thánh hiền, danh vang Trường An.

Trong mỗi lần khoa cử xếp hạng tam giáp bảng, ít nhất có hơn mười người từng bái ba người này làm sư, thật sự có thể xưng là học sinh khắp triều đình.
Gia Nhu cũng từng nghe nói, một năm trước Thánh nhân muốn tìm thầy ở ngoài cung cho Nhị hoàng tử cũng từng suy nghĩ đến ba người này.

Ai ngờ thánh nhân còn chưa ra tay, ba vị thánh hiền này đã lập tức tuyệt thực bày tỏ nỗi lòng, kiên quyết không muốn thanh danh cả đời rơi vào tay Nhị hoàng tử kia.

Việc này cũng cứ gác lại như vậy.

Không hề nghĩ tới, một người đến thánh nhân cũng không mời được, không biết Tiết Lang dùng loại thủ đoạn nào mà đã mời được cả ba người.
Lúc này hai vị phu tử trước đã lần lượt giới thiệu xong mình, đến phiên vị thứ ba, Gia Nhu cũng theo đó tập trung ánh mắt trên mặt vị phu tử thứ ba.
Cái nhìn này suýt nữa làm cho nàng từ trên giường Hồ lăn xuống.
Đây không phải là vị Trương phu tử dạy tiểu cữu phụ kia sao?
Tiểu cữu phụ của nàng bị bệnh từ nhỏ, bởi vì trong nhà tin vu y nên cả ngày nhảy đại thần trừ quỷ, do không thể kịp thời cứu chữa cuối cùng dẫn đến hai chân không tốt.

Tổ phụ hết sức đau lòng, kiên trì muốn cho tiểu cữu phụ đi học, cho dù không thi khoa cử cũng phải hiểu biết uyên thâm, thành đại nho thế gian.
Tiểu cữu phụ quả nhiên không phụ sự chờ mong, rất có thiên phú học hành.

Sau hai năm vỡ lòng đã bái vào môn hạ của Trương phu tử.
Cữu phụ thân tàn nhưng học hành lại vô cùng tốt, được Trương phu tử yêu thích nhất.
Lại bởi vì từ nhỏ nàng đã bướng bỉnh, lại có tình cảm tốt nhất với cữu phụ nên được trong nhà ký thác chờ mong "Có thể học được chút nào hay chút ấy", thế nên nàng làm thư đồng của cữu phụ trong thời gian rất dài.

Hễ tiểu cữu phụ đi vào thư viện, nàng sẽ làm bạn bên cạnh cữu phụ thay cữu phụ lật sách, mài mực cho cữu phụ, có người chê cười cữu phụ chân tàn nàng sẽ nghĩ cách trêu cợt lại.
Nhưng nàng trời sinh hiếu động nên làm sao có thể ngồi yên, thường sẽ gây ra chút náo loạn ở trên lớp, là người không được Trương phu tử này yêu thích nhất.
Cuối cùng có một lần Trương phu tử ngủ gà ngủ gật, nàng cầm một đống keo ong tiến lên, thoáng cái đã dán hết một nắm râu của Trương phu tử, bị Trương phu tử cầm thước trong tay tức hổn hển đuổi ra thư viện, kết thúc kiếp sống thư đồng của nàng.
Lần trước gặp vị phu tử này đã là bốn năm trước.


Hiện nay vị phu tử này vẫn trắng nõn nho nhã, phong thái siêu việt.

Không có nàng quấy rối, thậm chí còn nuôi một đuôi râu khá đẹp.
Nếu như ông ấy cũng nhận ra nàng, dựa vào chán ghét của ông ấy đối với nàng, ngoại trừ chỉ ra nàng là ai ngay tại chỗ, còn sẽ mắng nàng đến máu chó đầy đầu.

Vừa vặn Tiết Lang có thể cầm bao tải tìm nàng khắp nơi giống như bắt ba ba trong hũ.
Liên tưởng đến việc nàng bị áp giải về Trường An, cưỡng ép mặc hỉ phục vào, bị đưa vào một hậu trạch xa lạ.

Một lang quân nghiến răng vén khăn voan đỏ của nàng lên, rút ra một cây roi ngựa ở giữa không trung "chát" một cái, nhe răng cười với nàng: "Vi phu giỏi nhất là huấn luyện ngựa, hiện tại để ta đến huấn luyện con ngựa son mãnh liệt nhất này, ha ha ha ha..."
Thân thể nàng run lên giống như bị roi kia quất trúng, lúc thu hồi thần thức đã mồ hôi đầm đìa, theo bản năng ôm đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt với vị Trương phu tử này.
Cũng may vị Trương phu tử này còn đặt lực chú ý ở trên người thân vương, cũng không nhìn nàng mấy lần, kết thúc một phen giới thiệu bèn mỉm cười gật đầu, chờ đợi thân vương kết luận.
Bạch Ngân thân vương vuốt râu, quả thực khen vài tiếng, trên mặt lại mang theo mấy phần tiếc nuối, nói với Tiết Lang: "Thật không khéo, ba ngày trước ta đã tìm được phu tử cho tiểu nhi rồi.”
Lời này trực tiếp nói bằng tiếng Đạ Thịnh, không cần Gia Nhu dịch.
Trên mặt Tiết Lang hiện ra một tia nghi hoặc: "Là người phương nào?”
Bạch Ngân thân vương cúi đầu cười hòa ái: "Thật trùng hợp, chính là vị Phan An, Phan phu tử này.”
“Phụt" một tiếng, Gia Nhu phát ra một chuỗi ho dài kinh thiên động địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận