Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Trong lòng thúc chất hai người đều mang tâm tư, dưới ánh mặt trời dần dần nghiêng về phía tây giẫm lên gạch xanh trở về khách điếm Trường An.
Cửa khách điếm được một số tiểu thương Quy Tư vây quanh, không biết ồn ào bởi vì chuyện gì, thê tử Tào thị của Triệu Dũng đang cười ở trước cửa ứng phó với những người này.
Thấy hai người trở về, Tào thị chỉ hòa nhã chào hỏi với Gia Nhu rồi quay đầu vào khách điếm, để cục diện rối rắm này lại cho Triệu Dũng.
Vẻ mặt Triệu Dũng xấu hổ, không muốn Gia Nhu nhìn thấy những thứ này nên chỉ nói với nàng: "Con vào nghỉ ngơi trước đi, thế bá trò chuyện với mấy vị bạn cũ.”
Nàng gật gật đầu, nhấc chân chậm rãi bước vào, tiếng ồn ào ở phía sau lại vang lên, tiếng Thổ Hỏa La cùng tiếng Túc Đặc luân phiên trong đó, những lời mơ hồ như là "Trả nợ" "Còn muốn nợ tới khi nào".
Bước chân nàng dừng lại muốn quay đầu, nghĩ đến bộ dáng cậy mạnh của Triệu Dũng bèn đi vào bên trong.
Nhưng thật ra ngoài dự liệu của nàng, sáu bàn ăn dưới đại sảnh của khách điếm đều ngồi đầy người, tiểu nhị hầu hạ người có lẽ là chưa bao giờ gặp qua nhiều người như vậy, vừa rót bơ sữa vừa đưa rượu trắng, bận rộn tới xoay mòng mòng.
Thấy Thôi Gia Nhu đi vào, trước một chiếc bàn có một đại hán Quy Tư mặt mày sâu thẳm giơ cao tay, dùng tiếng Đại Thịnh lưu loát gọi: "Phan hiền đệ!”
Đôi mắt Gia Nhu sáng ngời.
Là thủ lĩnh Bạch Ô Lạp của thương đội Bạch thị nàng một đường kết bạn đi cùng, quả nhiên hắn đã mang theo người đến trọ rồi!
Nương theo một tiếng kêu này của Bạch Ô Lạp, tám chín đại hán còn lại cũng nhao nhao nhiệt tình kêu gọi, giống như thấy huynh đệ ruột thịt đã thất lạc nhiều năm vậy.
Thương đội Bạch thị thuộc về một vị thân vương nhàn tản tên là Bạch Ngân của vương tộc Quy Tư.

Tuy rằng từ sau khi Quy Tư quy thuận Đại Thịnh, tất cả vương đô gần như đều nhàn tản, mà vị thân vương Bạch Ngân này lại đặc biệt nhàn tản, từ nhỏ đã hoàn toàn không có hứng thú đối với chính sự, chỉ chuyên tâm tích lũy tiền tài.

Mấy năm trước đã sớm thành lập thương đội qua lại Đại Thịnh cùng các nước phía tây, hiện giờ đã lớn mạnh đến mức hai mươi mấy nhánh.

Phần lớn tơ lụa, đồ sứ vận chuyển từ Trung Nguyên đến các nước như Đại Thực, Thiên Trúc, đều qua tay Bạch thị.
Vị Bạch Ô Lạp xưng huynh gọi đệ với Gia Nhu này chính là thủ lĩnh một nhánh thương đội.

Lần này trở lại Quy Tư, trước tiên đi giao nhận xong xuôi sổ sách, liền nhận lời mời của Gia Nhu, đến cổ vũ "Khách điếm Trường An".

Đặt năm sáu gian phòng, sắp xếp gần mười huynh đệ vào ở, chỉ nghỉ ngơi nửa tháng, xe ngựa của thương đội một lần nữa chứa đầy hàng hóa mới có thể tiếp tục khởi hành.
Gia Nhu tiến lên hàn huyên với mọi người, ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Mọi người trong thương đội đang nghị luận chuyện Bạch Ngân thân vương muốn tìm tây tịch (*) cho Tam Lang nhà ông ấy.

(*) Tây tịch: ý chỉ gia sư
Khi thân vương nhờ Bạch Ô Lạp xuống Trường An, bỏ ra một số tiền lớn mang theo một vị hiểu biết thi thư đến Quy Tư, dạy ấu tử nhà ông ấy học sâu biết rộng, miễn cho sau này đi đến Trung Nguyên du lịch bị người ta chê cười.
Đó không phải là một công việc dễ làm.
Mặc dù vạn quốc đến mừng triều Đại Thịnh, có thể dung chứa nhiều người, người Hồ ở Trường An cũng kéo dài mấy đời, không ít người vào cung làm phi, vào triều làm quan, nhưng thế nhân nhắc tới chín họ người Hồ vẫn lộ vẻ khinh thường.
Nếu Bạch Tam Lang đang ở Trường An, thành tâm tìm một vị Tây Tịch có danh vọng cũng không phải là việc khó.
Nhưng muốn một vị lão thánh hiền mà thế gian tôn sùng kia cưỡi trên lưng ngựa vượt núi tuyết, xuống thung lũng, băng qua sa mạc, thành công tránh được mã tặc Hà Tây, cuối cùng lần lượt vượt qua mọi hãm hại có thể tới được Quy Tư, mặc dù thánh hiền kia có thể buông tư thái xuống, nhưng thân thể xương cốt cũng không nhất định có thể chống đỡ được.
Huống chi, nghe nói trong vòng ba năm đã có năm vị Tây Tịch bị Bạch Tam Lang đuổi đi.
Mọi người đang than thở liên tục, Thôi Gia Nhu lại vểnh tai lên: "Vậy Tây Tịch nhất định phải là nam ư? Là nữ thì sao?”
“Trung Nguyên còn có nữ tử làm tiên sinh sao? Chuyện này cũng có chút hiếm lạ nha.” Bạch Ô Lạp bị hỏi đến mơ hồ, sau đó lại nói: “Tất nhiên là muốn nam tử, ngày sau cùng vào cùng ra với tiểu lang quân cũng thuận tiện hơn.”
Cửa khách điếm, Triệu Dũng khuyên can mãi rốt cục cũng đuổi người đòi nợ tới cửa đi, đợi đến lúc vào đại sảnh lại nghe thấy Bạch Ô Lạp đang giới thiệu đến vị Bạch Ngân thân vương: "Chính là vị thân vương nuôi nhiều bầy dê nhất ở trên thảo nguyên kia..."
“Trong phủ không có chó đen chứ?”

“Một con cũng không có, thân vương thích trắng, nuôi hai con chó lông trắng thật to, sau khi tắm sạch lông cực kỳ xinh đẹp.”
Đôi mắt hạnh của Thôi Gia Nhu sáng lấp lánh: "Ta muốn đi, việc này thuộc về ta rồi!”
Trái tim không quá mạnh mẽ của Triệu Dũng co rút lại: "Không được, chúng ta không thể đi chăn dê cho người ta được!"
-
Nắng sớm nổi lên ở Quy Tư thành, cửa hậu viện của "Khách điếm Trường An" mở ra, một la một lừa lần lượt chở Triệu Dũng cùng Phan An ra phố, theo con đường gạch đá xanh xuyên ra khỏi cửa thành phía tây, biến mất vào trong thảo nguyên xanh biếc vô biên vô hạn của Quy Tư.
Không lâu sau, các tiểu nhị của khách điế cũng quét dọn sạch sẽ trong ngoài, bắt đầu chuẩn bị đón khách.
Vừa qua giờ Thìn đã có hai vị nam khách tới.
Một người trong đó cao to, sắc mặt đỏ thẫm, trán và cằm nổi bọt nước thoạt nhìn hết sức thú vị.
Một người nọ còn cao lớn hơn so với người phía trước, áo đen giày ống cực kỳ tuấn lãng.

Chỉ có điều trên mặt hắn không có biểu cảm gì, không giận tự uy, khiến người ta không dám lỗ mãng chút nào.
Vương Hoài An canh giữ ở ngoài cửa khách điếm, Tiết Lang thong thả đi vào, nhìn chung quanh khách điếm một vòng, hỏi: "Triệu công có ở đây không?”
Tiểu nhị đón khách chỉ từng xa xa chiêm ngưỡng qua phong thái khiếp người của Đại Đô Hộ hơn một tháng trước dẫn dắt hắc giáp tinh kỵ vào thành, nhưng còn chưa bao giờ nhìn kỹ dung mạo hắn nên không nhận ra là ai.
Thấy hắn khí thế bất phàm, lời nói lại không giống cách hỏi ở trọ, tiểu nhị chỉ coi như tới đòi nợ bèn thuận miệng qua loa tắc trách hai câu, nhanh như chớp chạy vào hậu viện dẫn chủ mẫu Tào thị tới.

“Quấy rầy phu nhân rồi, xin hỏi Triệu công có ở đây không?" Tiết Lang khách khí hỏi.
“Vẫn chưa về nhà." Tào thị mấy ngày liền bị chủ nợ tới cửa đòi nợ quấy đến đau đầu, không dám tùy ý tiếp lời, chỉ trả lời ứng phó, đợi Triệu Dũng trở về để ông tự đi đối đáp.
“Có thể mời Phan An, Phan Đại Lang hôm qua đến nương tựa Triệu công tới nói chuyện chứ.”
“Không có ở đây, ra ngoài tìm việc rồi.”
Tiết Lang trầm ngâm mấy hơi, lại nhẫn nại hỏi: "Đi đâu tìm việc? Đi bao lâu rồi?”
Tào thị thấy vị nam tử Trung Nguyên này hết một câu lại đến một câu, có vài phần kiên trì nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nàng ta bèn thay bằng tiếng Thổ Hỏa La: "○□%&○□%..."
Tiết Lang: "...”
Hắn đến Quy Tư không quá một tháng ngắn ngủi, tuy đã sớm bắt tay vào học tập tiếng Quy Tư thường dùng.

Chỉ có điều nơi này người Hồ tụ tập, các loại tiếng Hồ phức tạp đa dạng, muốn nắm giữ một ngôn ngữ trong khoảng thời gian ngắn thật sự không phải chuyện đơn giản.
Có điều liên quan đến chuyện Thôi Ngũ Nương lại chỉ có thể âm thầm hỏi thăm, hắn không tiện mang theo dịch giả, quả nhiên đã bị tiếng Hồ làm khó.
"○□%&○□%..." Tào thị thấy hắn không tiếp lời, đoán chắc hắn không biết nói, càng ùng ục ùng ục không ngừng, đúng là không ngừng một khắc nào.
Tiết Lang không hề cưỡng cầu, giơ tay vái chào: "Cảm ơn phu nhân." Xoay người ra khỏi khách điếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận