Cân nhắc lợi hại một hồi, dưới đáy lòng Long Hiên thầm thở dài một tiếng, chủ động giúp Tô Thư kéo lại áo ngủ. Không thể khắc chế bản năng bản thân, sẽ vĩnh viễn không thể chiến thắng chính mình, cũng sẽ bị phụ thuộc vào người khác, không thể làm nên đại sự. Long Hiên tuy rằng rất dễ dàng phóng túng dục vọng, nhưng sẽ không bị dục vọng khống chế.
“Thực xin lỗi, Tô Thư.” Hắn nói, “Ta nghĩ muốn duy trì quan hệ hảo hữu giữa chúng ta, ta không thể hại cuộc đời ngươi.”
Chủ yếu vẫn là, hắn không yêu cô. Nếu yêu cô, cho dù có long trời nở đất, dù Trịnh Ân Sở Ly tức giận, hắn cũng sẽ không chút do dự muốn cô. Đáng tiếc, hắn không yêu cô, dù thế nào cũng không thể, hắn đối với cô chỉ có thương tiếc cùng cưng chiều, cảm thấy cô giống như tiểu muội muội của mình. Vì một người mình không yêu, không cần mua dây buộc mình. Xét cho cùng, Long Hiên còn là một người ích kỷ lãnh khốc.
Tô Thư nằm trong ngực hắn cả người như nhũn ra, cảm xúc hạ xuống, cũng không biết là nhẹ nhàng thở ra, hay đang cảm thấy có chút tiếc nuối cùng bất mãn.
Long Hiên thấy cô vẫn yên lặng rơi lệ, đành phải đưa cô lên giường, lại vào phòng tắm làm ấm khăn giúp cô lau mặt, “Đừng khóc, kỳ thật ngươi chỉ là có vấn đề tâm lý, đừng cứ đè ép mình như vậy, thả lỏng bản thân, ngươi sẽ tìm thấy hạnh phúc như những người phụ nữ bình thường khác.”
Hắn cảm giác mình thật sự ngày càng ôn nhu, càng lúc càng giống cái gọi là “nam nhân tốt” của thời đại này, trước kia, hắn làm sao có thể giành nhiều thời gian như vậy để an ủi một nữ nhân?
Tô Thư níu ống tay áo của hắn, không thả hắn đi, cũng không nói chuyện, chỉ là tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Hắn vạn bất đắc dĩ, đành phải nghiêng người nằm xuống, “Ngủ đi, đêm nay ta không đi là được.”
Đây là lần đầu tiên hắn qua đêm ở chỗ Tô Thư. Tô Thư nhìn hắn nửa ngày, mới chậm rãi thật cẩn thận dựa sát vào lồng ngực hắn, nhắm hai mắt lại. Cô vẫn muốn khóc. Đối với nữ nhân mà nói, bi ai lớn nhất chính là chót yêu một nam nhân đồng tính. Đối với nam nhân như vậy, đến vũ khí cuối cùng của nữ nhân cũng mất đi đất dụng võ, thậm chí chỉ cầu một đêm vui vẻ cũng không thể. Đối với thân thể nữ nhân không mê luyến, hai tâm hồn không hề cộng hưởng, dù làm bằng hữu cùng nam nhân như vậy, cũng sẽ có khoảng cách, dường như vĩnh viễn không thể dung hợp hai nửa vòng tròn, đều tự cầm tù trong thế giới riêng, ngắm nhìn nhau mà không thể thân cận.
Tới giờ khắc này, Tô Thư mới thật sự tuyệt mong: Kỳ Hiên, nam nhân cả đời nàng khát vọng nhưng không thể với tới.
Ngày kế. Nhiếp Viễn trực tiếp vọt vào văn phòng chủ tịch, một phen túm lấy Long Hiên đang xem lộ trình ngày hôm nay, dơ tay hung hăng cho hắn một đấm.
Đương nhiên, khi nắm tay gã cách mặt Long Hiên chỉ còn một centimet thì bị chặn lại, Long Hiên giận tái mặt, “Ngươi đang làm gì?”
“Chính ta mới là người hỏi câu đó?!” Nhiếp Viễn sắc mặt xanh mét, một đôi mắt tràn ngập tơ máu, thần sắc tiền tuỵ mà dữ tợn, thoạt nhìn giống cả đêm không ngủ.
Gã cho tới bây giờ cáu giận Long Hiên như thế. Gã có thói quen mỗi đêm đều gọi cho Tô Thư trước khi ngủ, nói một tiếng chúc ngủ ngon, đêm qua di động của Tô Thư tắt máy, gã cảm thấy không an lòng, liền bấm số bàn, là vú em nhấc máy, nói cho gã biết Kỳ tiên sinh đến, cũng ngủ lại đây…
Nhiếp Viễn lúc ấy liền vọt tới, xe chạy đến nửa đường, lại cảm thấy chán nản, dù sao Tô Thư cùng Kỳ Hiên cũng là vợ chồng hợp pháp, gã dựa vào cái gì mà quản? Lại quay xe về nhà, uống đến say khướt, sáng sớm vật lộn đến công ty, thấy Trịnh Ân cùng Sở Ly, gã lại nhịn không được một bụng tà hỏa: Kỳ Hiên dựa vào cái gì? Đến tột cùng dựa vào cái gì thưởng nam bá nữ? Dù hắn thập toàn thập mỹ, chiếm được nhiều nhân vật xuất sắc như vậy, cũng hơi quá đáng đi? Những người này, ai cũng đều đáng nhận được tấm chung tình, há lại cho hắn chân trong chân ngoài?
Vừa động, Nhiếp Viễn liền vọt vào văn phòng.
Long Hiên biết Nhiếp Viễn đã biết chuyện đêm qua, hắn a một tiếng, đẩy Nhiếp Viễn ra, châm một điếu thuốc, hút một hơi, liếc qua Nhiếp Viễn, “Ngươi đang lo lắng cái gì? Tô Thư hay ta?”
Nhiếp Viễn hừ một tiếng, ngạnh cổ lên, lời khó nghe cũng nói không nên lời.
“Lâu như vậy còn không cưa được một nữ nhân, nói ngươi đần còn không thừa nhận.” Long Hiên học bộ dáng gã hừ một tiếng, “Ta chỉ thích nam nhân, chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Nếu như là ta qua đêm chỗ ngươi, mới thực đáng giá cho người ta lo lắng đi?”
Nhiếp Viễn nhíu nhíu mày, tâm trạng loạn thất bát thao dẫn lắng xuống một chút. Long Hiên nói quả là thiên chân vạn xác, Long Hiên chạm qua rất nhiều nam nhân, còn chưa từng xằng bậy với nữ nhân, đứa con gái cũng là do thụ tinh ống nghiệm mới có. Nếu Long Hiên muốn Tô Thư, cũng không việc gì phải đợi đến lúc này. Nhiếp Viễn vì mình không tín nhiệm Tô Thư cùng Long Hiên mà cảm thấy hơi hơi áy náy, đối với sự lỗ mãng của mình cũng thấy hối hận.
“Tô Thư đối với ngươi không phải là không có hảo cảm, nhưng cô ấy còn có gút mắc, lo lắng còn duy trì loại yêu đương Plato này sẽ làm ngươi rất nhanh cảm thấy chán ghét, cho nên hôm qua tìm ta tâm sự, cô ấy không có bạn nam giới, không dám trực tiếp tìm ngươi, nên lấy ta làm cố vấn, không vấn đề gì đi?” Long Hiên hót như khướu, nói như thật.
Nhiếp Viễn một bộ dáng đau lòng, “Cô ấy thật ngốc, ta đã đợi lâu như vậy, sao lại không có kiên nhẫn?”
Long Hiên a một tiếng, “Nhiếp Viễn, ta không hiểu nữ nhân, nhưng ta nghĩ chuyện yêu đương bất quá cũng chỉ như vậy, dù làm gì cũng không thể cứu vãn được gì, nên có thể thượng liền thượng, cô ấy cũng không chết được, làm nhiều vài lần thì tốt rồi, cái gì mà chướng ngại tâm lý, cái rắm! Tất cả một cọp giấy! Ngươi càng coi Tô Thư như bảo bối, cô ấy lại càng hối tiếc thương xót mình, không bằng hung hăng giáo huấn vài lần, xem cô ấy còn dám như vậy không? Người có khi thực tiện, càng được coi trọng, người ta càng giẫm lên mặt lên mũi mình, làm thương nhân, ngươi hẳn là hiểu điều này.”
Nhiếp Viễn kinh ngạc trừng mắt nghe Long Hiên chậm rãi nói, ách… Kỳ thật gã có phải nên thay Tô Thư cảm thấy may mắn? May mắn cô không bị người nam nhân này trúng ý, nếu không đời cô còn không biết sẽ bị chà đạp tới mức nào nữa đây.
“Ta hôm qua đã nói với Tô Thư, nếu coi trọng ngươi, thì nhanh chóng cho ngươi thống khoái, bằng không thì sớm phủi sạch quan hệ, đừng treo một nam nhân tốt như vậy không buông tay, chậm trễ thanh xuân của ngươi.” Long Hiên vỗ vỗ đầu vai Nhiếp Viễn, một bộ dáng như anh em tốt quan tâm nhau.
Nhiếp Viễn dở khóc dở cười.
“Huynh đệ, tuổi trẻ qua nhanh. Sáng nay ta đón Kỳ Y về nhà ta, không để con bé cản trở hai người, giờ cô ấy chỉ còn một mình, có thể sẽ nhớ con bé quá độ, ngươi vừa lúc thừa dịp xuất hiện, tốt nhất là da mặt dày một chút qua đó ở luôn, hoặc là lừa cô ấy đến nhà ngươi đi, sớm để gạo nấu thành cơm, đến lúc đó ta sẽ dành một bao lì xì lớn tặng ngươi.”
Nhiếp Viễn tinh thần hốt hoảng, cước bộ phù phiếm ra khỏi văn phòng. Gã phát hiện mình càng ngày càng không thể lý giải suy nghĩ của kẻ lãnh đạo kia. Hoặc là, Kỳ Hiên quả thật hoàn toàn là đồng tính luyến ái, cho nên mới đem nữ nhân bên cạnh vội vàng đẩy vào lòng người khác?
Nhiếp Viễn cũng biết mình lựa chọn Cố Ý sẽ thích hợp hơn, theo đuổi Tô Thư giống một vụ tai tiếng tình dục hoặc scandal, nhưng, yêu và không yêu đâu do lý trí quyết định? Trong lòng gã, Tô Thư là một nữ nhân đáng để yêu thương che chở, còn Cố Ý là mãnh tướng thương trường, làm bạn bè có lẽ thích hợp hơn một chút. Nam nhân không thích nữ nhân mạnh mẽ hơn mình, điểm này mãi mãi không thay đổi. Hơn nữa, Tô Thư so với Cố Ý quả thật xinh đẹp hơn rất nhiều, Tô Thư ôn nhu như nước; Cố Ý lại giống một cây thương uy phong lẫm liệt, quá mức đả kích, khiến nam nhân nhịn không được muốn lui binh.
Nhưng cha mẹ Nhiếp Viễn kỳ thật rất ghét Tô Thư, cho rằng cô không tuân thủ nữ tắc, dâm loạn không chịu nổi. Đáng tiếc là con mình chủ động đi quyến rũ người đã có chồng, ông Nhiếp bà Nhiếp cũng cảm giác sâu sắc mùi thất bại không dạy nổi con, cho nên đối với việc này chỉ có thể nói năng thận trọng, bỏ mặc, đối với chủ tịch Kỳ Hiên bị đội nón xanh cảm thấy rất có lỗi cùng đồng tình. Vì hắn bi ai.
Kỳ Y và cả bảo mẫu cùng được đưa vào khu nhà cao cấp. Thái thượng hoàng đang tĩnh mịch dĩ nhiên là vui mừng quá đổi, y cả ngày đều quấn lấy cháu đích tôn nữ, ngay cả lúc nó ngủ cũng nhịn không được gảy gảy chân nó, đến độ nó ủy khuất oa oa khóc lớn. Bảo mẫu ở một bên dở khóc dở cười, rồi lại không dám khuyên nhủ, Kỳ Hiên đã nói qua mọi việc đều nghe vị Long tiên sinh này phân phó, nghe, dường như Long tiên sinh này mới là người có địa vị cao nhất trong nhà này.
Buổi tối, Long Hiên đưa Phương Nam, Tiểu Song cùng dì Triệu dọn sạch qua đây, phòng trọ bên kia tạm thời cứ để đó, bán hay cho thuê để tính sau.
Long Chi Uyên giật lấy chìa khóa trên tay Long Hiên, “Bán cái gì mà bán, để sau ta tìm tiểu tình nhân, giữ dùng để Kim Ốc Tàng Kiều đi.”
Phương Nam há to mồm kinh ngạc nhìn y, y lại dám thể hiện ý định “hồng hạnh xuất tường ngay trước mặt Long Hiên.
Long Hiên lại chỉ cười khổ một tiếng, “Tùy ngươi. Nhưng cảnh cáo ngươi một câu, đừng có ai cũng động vào, tìm kẻ nào sạch sẽ lanh lợi, nhất là không được lây dính bệnh gì.”
Thời gian ở đây, Long Chi Uyên tiếp xúc qua MB(*** mịa), Long Hiên đều biết, nghe vệ sĩ nói, cũng không có làm gì, chỉ là đùa giỡn với bọn họ, tiếp xúc với những nơi phong nguyệt thời hiện đại như quán bar chẳng hạn. Long Chi Uyên trước kia trải qua cuộc sống tựa như phòng giam, hiện tại được tự do, nên cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn biết, lòng hiếu kỳ của y so với Long Hiên mạnh hơn nhiều. Long Hiên vẫn là thực lo lắng. Người như MB, rất khó đảm bảo thân thể của bọn họ khỏe mạnh, có mấy thứ bệnh ẩn náu dài kỳ, một khi phát tác, thường không thể trị liệu. Long Hiên vì tính tùy hứng của Long Chi Uyên mà nôn nóng bất an, tuy rằng y hiện tại không làm gì xằng bậy, nhưng ai có thể bảo chứng sau này đây?
Phương Nam ý vị thâm trường nhìn lo âu trong mắt Long Hiên, dưới đáy lòng thở dài một hơi. Trong ánh mắt Long Hiên, tràn ngập một loại cảm tình không thể nói rõ, khác hẳn đối với Sở Ly Trịnh Ân Kỳ Dương và nó, chôn dấu thật sâu, tỉnh bơ, lại càng kinh tâm động phách. Không phải là ham muốn đơn thuần, là ràng buộc thâm sâu. Khó trách Trịnh Ân mẫn cảm lại phản ứng quá khích, Phương Nam hiện tại mới phát giác.
Long Chi Uyên bên này chọc chọc Tiểu Y, bên kia hôn nhẹ Tiểu Song, cười hì hì liếc nhìn Long Hiên, “Ta dù gì cũng sống ở thế giới này lâu như vậy, hơn nữa còn tinh thông y lý, lại còn rất sợ chết, ngươi cho rằng ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của mình đổi một đêm vui vẻ sao?”
Long Hiên gật đầu, “Ngươi có thể nghĩ như vậy là được rồi, đừng tuỳ hứng vô pháp vô thiên.”
Long Chi Uyên hừ một tiếng, “Còn không tới phiên ngươi giáo huấn ta, rốt cuộc ai là lão tử a?!”
Long Hiên chặc lưỡi, “Hiện tại, ta lớn hơn ngươi, đây là sự thật. Ăn cơm của ta ở nhà của ta nhà mặc đồ của ta, muốn không nghe lời ta…”
Long Chi Uyên quăng đũa, đứng lên, dọa Phương Nam nhảy dựng, lập tức thấy y lại cười hì hì như không có việc gì ngồi xuống, “Chân lý a, có tiền chính là Lão Đại.”
Long Hiên hối hận vì chót lỡ lời, tốt xấu gì đây cũng là cha mình, tốt xấu gì y cũng từng một đời đế vương, vội vàng xin lỗi, “Chi Uyên, ta chỉ vì lo lắng cho ngươi, không ý tứ gì khác.”
Long Chi Uyên hừ lạnh, “Ta sau này sẽ làm thấy Tiểu Y cùng Tiểu Song, dạy bọn nó đọc sách biết chữ, cầm kỳ thư họa, ngươi trả lương cho ta đi. Lão tử sau này tự mình kiếm tiền!”
Phương Nam chớp chớp mắt, còn chưa rõ đây là loại tình huống gì. Con nó đi còn chưa biết đi, nói còn chưa biết nói, đã cần tìm thầy giáo sao?
Long Hiên lại cười rộ lên, “Tốt, nếu con ta không thành tài, toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu ngươi. Ta dựa theo tiêu chuẩn lương của quốc tập đoàn CEO trả cho ngươi, kể cả tiền thưởng, thế nào?”
Long Chi Uyên không rõ lương hàng năm của CEO là bao nhiêu, đảo con mắt hỏi, “Bao nhiêu tiền? Đủ để ta sống phóng túng sao? Ta còn muốn Kim Ốc Tàng Kiều cùng mỹ nam đùa giỡn nữa.”
“Đủ, tuyệt đối đủ.” Long Hiên thở dài, nhìn Long Chi Uyên tuấn mỹ thoát tục, trong lòng tụ đủ mùi vị. Trên đời còn có mỹ thiếu niên nào đẹp hơn ngươi sao?
Long Hiên hiện tại chỉ ngóng trông làm thế nào dụ Sở Ly cùng Trịnh Ân về nhà. Trịnh Ân là người chủ ý kiên định, y tính toán mở lỗ hổng bên người Sở Ly, gần nhất tiểu tử Quân Liễm hai ba ngày lại gặp Sở Ly, khiến nhẫn nại của hắn sắp tới cực hạn.
Tối hôm đó, Long Hiên đang định tới nhà mẹ Sở Ly bắt thê tử bỏ trốn quay về, xe chạy được nửa đường, lại nhận được điện thoại của Long Chi Uyên.
“Bảo bối, đoán xem ta nhìn thấy ai?” Thanh âm Long Chi Uyên nhẹ nhàng mà nói năng tuỳ tiện, còn mang theo điểm vui sướng khi người gặp họa, âm thanh trong điện thoại rất ồn ào, có tiếng nhạc lớn, Long Hiên đoán y lại tới quán bar.
“Ngươi không cần lúc nào cũng tới chỗ hỗn loạn đó, chú ý an toàn.” Long Hiên trầm giọng nói.
Long Chi Uyên cười một tiếng, “Dầu gì cũng là người hiện đại, ngươi không tới nơi này, chậc, nhân sinh mất vui.”
“Ta không biết chỗ kia có cái gì vui.” Long Hiên mặt nhăn nhíu mày, “Ngươi thấy ai?”
“Ác, ha, là Trịnh Ân a, ác ác, hắn và một mỹ nữ bốc lửa khiêu vũ, toàn trường đều sớm điên rồi, nhìn hắn khiêu vũ tuyệt diễm như vậy, ngay cả nam nhân cũng nhìn đến ngây người. Nhìn mỹ nữ kia, hận không thể dán lên người hắn.”
“Ngươi ở đâu?” Long Hiên đã nghe không nổi nữa.
“Phố XX quán bar Mê Thất.”
“Giúp ta để ý hắn, ta lập tức tới.”
Long Chi Uyên huýt sáo, vũ khúc kết thúc, thấy Trịnh Ân ôm cô em bốc lửa đó hướng về phía toilet mà đi, vừa đi vừa sờ sờ xoa xoa, lề mà lề mề, ai thấy cũng biết bọn hắn muốn làm gì. Long Chi Uyên nhíu nhíu mày, do dự xem có nên can thiệp hay không. Y ngoắc ngoắc ngón tay, gọi nữ vệ sĩ đến, bên tai cô ta thấp giọng phân phó vài câu, vệ sĩ vốn là kinh ngạc nhướng nhướng mày, lập tức mặt không chút thay đổi quay đi.
Trịnh Ân mới vừa dựa vào bồn rửa tay, còn chưa kịp vén chiếc váy ngắn của cô em kia, một trận đập cửa liền cắt đứt bọn hắn, cô em ôm chặt người y, yêu kiều hừ một tiếng, “Không cần để ý.”
Trịnh Ân cười cười đáp ứng, hai người tiếp tục dây dưa, nữ nhân muốn hôn y, lại bị y né tránh, nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của ả y liền ngán. SEX là SEX, hôn hoàn toàn không cần thiết, đây là tôn chỉ nhất quán tầm hoan của y.
Bộ ngực của nữ nhân như bóng da, ở trước ngực y mè nheo, một đôi bạo nhũ cơ hồ theo theo áo nhỏ rớt xuống mà bật ra ngoài, rãnh giữa bầu ngực thật sâu tràn ngập hấp dẫn, đó là nữ nhân tao hóa, vừa nhìn liền biết là chờ nam nhân thao, Trịnh Ân không muốn dây dưa cùng loại con gái đàng hoàng, chuyên tìm loại thiếu thao này để phát tiết. Nhưng tiếng đập cửa cố chấp như cũ đập liên tục.
Cô em căm tức xoay người một phen kéo cửa ra, “Gõ cái gì mà gõ, không biết làm việc chớ quấy rầy sao?”
Vệ sĩ muội muội cao gầy xinh đẹp mặt không chút thay đổi đẩy cô ta ra, đưa tay gọn gàng linh hoạt chế ngự hai tay của Trịnh Ân, nhìn cô em kia chớp chớp mi, “Thực xin lỗi, đây là hàng không bán, muốn làm việc tìm người khác.”
Trịnh Ân muốn giãy dụa, lại phát hiện tay nữ vệ sĩ khỏe kinh người, biết gặp cao thủ, nhưng không biết thân phận cao thủ, đang muốn trách mắng, ngẩng đầu liền nhìn thấy người quen.
Đôi mắt Long Hiên lạnh lẽo nhìn y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...