Trên tầng cao nhất của tòa nhà Kỳ thị, trong căn phòng họp loại nhỏ. Đang ngồi đây chỉ có ít ỏi vài vị: Long Hiên, Trịnh Ân, Sở Ly, Nhiếp Viễn, Cố Kính Đình, Cố Ý, còn có ba vị ngoài biên chế: Tô Hành, Quân Xuân Thân, Quân Liễm. Cùng với một nhân viên đặc thù: K.
Ánh mắt Trịnh Ân thỉnh thoảng lại đảo qua người K, mang theo thận trọng cùng địch ý. Cậu không rõ vì sao Long Hiên lại để kẻ không quan trọng này tham gia hội nghị cơ mật. Sở Ly đem các xấp tài liệu riêng biệt phát cho mỗi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Long Hiên.
“Đây là một phần kế hoạch do ta thiết kế, phiền các vị xem kỹ một chút, sau đó chúng ta sẽ cẩn thận phân tích.” Long Hiên hiếm khi bày ra bộ mặt nghiêm túc.
Đã biết một chút tin tức công ty Kỳ thị vẫn hoàn hảo, Tô Hành cùng cha con Quân gia hoàn toàn chấn kinh, bọn hắn đã mơ hồ nhận ra Long Hiên là một gia hỏa có giã tâm thật lớn, lại không ngờ dã tâm lại to lớn như thế: hắn muốn xây dựng một vương quốc kinh thương.
“Các vị đều biết Singapore là tiểu quốc có nền kinh tế phát triển rất cao đi?” Long Hiên thản nhiên nói, “Bọn họ tài nguyên thiếu thốn, lại là một quốc gia được nhiều nước đầu tư vào, tương lai sẽ phát triển đến vượt tầm quốc gia, chính phủ Singapore tập trung đầu tư công ty trách nhiệm hữu hạn (tên gọi tắt GIC), phàm là có thể kiếm tiền bọn họ đều khai thác, sáng tạo một đám thương nhân kỳ tài, tất cả đều vì sự phát triển của nước nhà mà cống hiến. Còn nước ta? Đất rộng người đông, tranh chấp nội bộ lại thực nghiêm trọng, đừng nói đến chuyện tập trung lực lượng đối phó với các tập đoàn nước ngoài, đối với tình huống này, ta thực khó chịu.”
Tô Hành cùng cha con Quân gia vốn đang vì công ty của mình bị chiếm đoạt mà tức giận, giờ lại bị Long Hiên thay đổi tiêu điểm mà cảm thấy mờ mịt. Tô Hành cùng Quân Xuân Thân liếc nhau, trong lòng cảm xúc hỗn độn.
“Mục tiêu chiến lược của ta cũng không cao, chỉ hi vọng trong tương lai nổi danh trên thương trường quốc tế, trở thành tập đoàn có tiềm năng lớn nhất, có thể nhận được hợp đồng thương mại đa quốc gia, không phải quan tâm đến mấy tranh chấp đoạt lợi nhỏ trong nước, hiện giờ trên thế giới, so với Trung Quốc còn rất nhiều nước có mục tiêu trở thành nước phát triển, không phải sao?”
Trịnh Ân tiếp lời nói, “Trong “Long kế” này, tạo dựng sản nghiệp cho mình là nhất thiết và cấp bách, chúng ta không thể luôn chịu những hạn chế của các ngân hàng, hiện nay ngân hàng tư nhân trong nước chỉ vừa phất lên, đầu tư tài chính cũng không phải thực kiện toàn, đại đa số quyền lợi còn nằm trong tay chính phủ, bọn ta tính toán bắt lấy thời cơ này, trong vòng mười năm xây dựng tài chính của riêng mình.”
Sở Ly tiếp lời, “Tiếp theo là dầu thô. Tầm quan trọng của dầu thô hẳn mọi người ở đây đều rất rõ ràng, việc nhập khẩu dầu thô sẽ ảnh hưởng đến trình độ Trung Quốc, chính phủ hẳn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà quốc dân chúng ta đương nhiên phải vì nước phân ưu.”
Tất cả mọi người cười rộ lên, rõ ràng đang nói chuyện hài, kỳ thật người nào cũng biết phương diện này không cần nói cũng biết sẽ mang đến lợi nhuận lớn cùng lâu dài đến mức nào.
“Để xây dựng bước đầu cho kế hoạch cần số vốn rất lớn.” Long Hiên cau chặt mày, “Các vị, ta liều mạng kiếm tiền cũng không phải là chỉ vì mình, hiện tại các vị đã rõ chưa? Giờ, không chỉ Tô thị không còn, Quân gia cũng đã mất, Kỳ thị cũng vậy, cũng sẽ biến mất.”
Tô Hành cùng cha con Quân gia có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Giờ chúng ta cần hợp lại, hơn nữa phải trong một thời gian ngắn phải hợp chỉnh, hiện tại chỉ còn duy nhất một tập đoàn là ‘tập đoàn Long’, mà các vị, sẽ là thành viên chủ chốt của tập đoàn.” Long Hiên nghiêm túc nói.
“Ta còn cảm thấy kế hoạch này thật quá điên cuồng.” Quân Xuân Thân thì thào nói nhỏ.
Quân Liễm lại hai mắt tinh lượng, cũng là một thanh niên có dã tâm, cho dù là ngồi phi thuyền lên sao hỏa, cậu ta cũng dám thử một lần. Hơn nữa tình trạng thân thể của cậu giờ đã chuyển biến tốt đẹp, không còn gì có thể áp chế dã tâm của cậu ta. Tô Hành như còn suy nghĩ về việc gì đó.
“Về việc dùng người, bước đầu ta tính Nhiếp Viễn vẫn là tổng giám đốc, Quân lão ngài kinh nghiệm phong phú, đảm nhiệm phó tổng chỉ điểm cho hắn một chút; Cố lão vẫn là giám đốc tài chính; Trịnh Ân làm giám đốc hành chính; Tô tiên sinh ủy khuất ngài, đảm nhiệm giám đốc kỹ thuật; Cố Ý toàn quyền phụ trách sản nghiệp bất động sản; Quân Liễm phụ trách sản nghiệp truyền thông; Sở Ly vẫn là đặc biệt trợ lý của ta.”
“Ngành IT của ta sẽ thế nào?” Tô Hành hỏi.
“Ta tính toán trước mắt điều Quân Nhan qua.” Long Hiên vừa dứt lời, bốn phía phát ra tiếng sợ hãi, Long Hiên ảm đạm cười, “Quân Nhan kỳ thật rất có tài, chỉ là quá liều lĩnh. Mặt khác, ta sẽ an bài Tô Triển vào công ty thực tập, mặc dù nhỏ, nhưng nó cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành, người có dã tâm là tốt, có tài mà không có dã tâm thì thật đáng buồn, nếu nó muốn cướp quyền từ tay Quân Nhan, thì phải tự mình cố gắng.”
Cái này… tất cả mọi người trầm mặc. Chiêu thức ấy của Long Hiên, rất ác độc, ngay cả thiếu niên cũng không buông tha. Tô Hành vì con mình mà đau lòng. Nhưng, gã không thừa nhận cũng không được, đây là biện pháp tốt nhất cho đứa con kia của gã nhanh chóng trưởng thành, chỉ có người ở trong nghịch cảnh mới có thể phát huy tiềm năng mà vươn lên.
“Việc cần làm trước mắt, là mau chóng đưa tập đoàn vào hoạt động tại Hồng Kông, sau đó mượn dùng ngoại lực phát triển tài chính quốc nội…”
Hội nghị này, bắt đầu từ khi mặt trời mới nhô lên phía đằng đông, mà tới khi lặn về đằng tây cả thành phố chìm trong đêm tối mới kết thúc. Chờ các chủ chốt của tập đoàn tương lai lần lượt ra về. Tô Hành vượt qua Quân Xuân Thân, “Quân tiên sinh.”
“Tiểu Tô.” Quân Xuân Thân dù sao cũng có tuổi, có chút mệt mỏi liếc gã một cái, cười cười.
“Chuyện hôm nay có suy nghĩ gì?”
“Điên cuồng.”
Quân Xuân Thân ha ha cười, “Quá điên cuồng.”
“Ngày mai có thời gian cùng nhau uống vài chén thế nào?” Tô Hành đồng dạng cười tao nhã.
“Hảo.” Quân Xuân Thân sảng khoái đáp ứng, vỗ vỗ bờ vai gã, “Tiểu Tô, mắt ngươi quả không tồi, kiếm được con rể giỏi như vậy.”
Nụ cười của Tô Hành cứng lại, khẽ thở dài một hơi, “Hắn như vậy, sao có thể liếc mắt tới Tô Thư?”
Quân Xuân Thân vẫn cười, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Tới bãi đỗ xe, hai người phân biệt ngồi vào xe mình, Quân Xuân Thân bỗng nhiên hạ cửa kính, gọi với xe Tô Hành, “Cứ như vậy đi, có người quan tâm, chúng ta cứ vậy mà kiếm tiền là được chứ sao?”
Tô Hành bật cười, gật gật đầu. Có người quan tâm là không sai, bọn hắn chỉ là gia tộc đều mất đi danh dự thôi. Từ nay về sau, bọn hắn không còn là chúa tể một khu nữa, mà là đại thần trong vương quốc Long thị, quyền lợi lớn hơn, tiền tài càng nhiều, nhưng, ai nói được hết lợi và hại trong chuyện này đây? Cá lớn nuốt cá bé, từ xưa tới giờ đã như vậy.
Quân Liễm tự lưu lại. Cậu nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cửa sổ kính sát đất, nhìn xuống cảnh thành phố về đêm ở dưới chân, nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Long Hiên xoay người lại, bỗng nhiên tươi cười, “Cùng đi ăn khuya chứ?”
Bọn hắn cũng đã ăn qua một chút, nhưng vì thảo luận kịch liệt, căn bản là không biết vị, Quân Liễm sờ sờ bụng, quả thật có chút đói.
Cậu đứng lên, “Hảo.”
Hai người sóng vai ra khỏi cao ốc, ‘bọn họ cuối cùng cũng đi’ đám bảo vệ cảm tạ trời đất tiễn họ, lập tức đóng cửa, trốn trong phòng giám sát nhàn hạ. Đã là cuối tháng chín, gió đêm mát mẻ, ngày hè khô nóng rốt cục lặng lẽ giảm đi. Long Hiên mặt dày trèo lên xe Quân Liễm.
Quân Liễm trừng hắn, hắn vô tội nhún vai, “Ta không biết lái xe, ngươi có biết, từ lần tai nạn xe đó, ta có mắc di chứng.”
Nhưng thật ra là hắn quen cuộc sống hoàng đế sung sướng không chịu hạ mình, hắn cho rằng bản thân không thể suy đồi đến nỗi phải đi làm “tài xế”. Tiểu Vương đã sớm đưa Sở Ly về nhà, Trịnh Ân có xe riêng, hiện tại hắn không ngồi ké trên xe Quân Liễm thì còn làm thế nào? Quân liễm lắc đầu, buồn cười khởi động xe.
“Ta hiện tại rất hận ngươi.” Khi bọn hắn ngồi trong một quán ăn mở cửa hai mươi bốn giờ, câu đầu tiên Quân Liễm đã trực tiếp đánh vào Long Hiên.
“Ta biết.” Long Hiên gật đầu lia lịa, nhận tội.
“Ta thật sự yêu Sở Ly, trước kia thân thể không tốt, cho là mình không thể cho hắn hạnh phúc nên buông tay, hơn nữa khi đó ngươi cũng không giống như bây giờ, tối thiểu chỉ là ngẫu nhiên phong lưu, sẽ không để hắn biết, vẫn giữ vẻ bề ngoài trung tình, còn hiện tại thì sao?” Quân Liễm vừa nhắc tới Sở Ly thì thay đổi hẳn.
Long Hiên không thể bài bác, cam chịu để người ta chỉ thẳng mặt mà mắng.
“Ta rốt cục thân thể tốt hơn nhiều, thế nhưng chuyển biến tốt đẹp lại là do ngươi ban tặng, khiến ta muốn đoạt Sở Ly cũng cảm thấy chột dạ, ngươi quá âm.” Đây mới là điều Quân Liễm phẫn hận.
Long Hiên ha ha cười.
“Ta vốn muốn cầm quyền, bản thân cũng có dã tâm, muốn cùng ngươi ngang hàng cả về địa vị lẫn quyền thế, nhưng ta cất bước quá muộn, lúc này giao thủ ta thất bại.” Quân liễm bất đắc dĩ nói, “Nhưng ta sẽ không nhận thua.”
“Ta chờ đây.” Long Hiên nâng ly rượu, “Chúc ngươi tiền đồ rộng lớn, cạn ly.”
Quân Liễm cục chén với hắn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bị vị cay của rượu kích thích làm ho khan liên tục, Long Hiên cười ha ha.
“Ta nhận khiêu chiến của ngươi, vô luận là thương trường hay tình trường.” Long Hiên cười xong uống cạn ly, đem ly rỗng đưa tới trước mặt cho đối phương xem, “Quân Liễm, lớn nhanh đi, ta chờ ngươi.”
Quân Liễm hừ một tiếng, không cam lòng rót đầy ly của mình, bàn tay Long Hiên đưa qua, bao lấy tay cậu, “Đừng uống nhiều, đối với thân thể ngươi không tốt.”
Tim cậu nhảy dựng. So với bàn tay dày rộng của hắn tay cậu còn gầy yếu xanh xao nhiều lắm, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng trêu chọc lòng bàn tay cậu, Long Hiên vì uống rượu mà ánh mắt nhìn cậu càng thêm trong trẻo, “Quân Liễm, ta thích người có dã tâm, như vậy chinh phục mới có vị.”
Hắn nghiêng thân mình lên phía trước, sát vào cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, “Bộ dạng hiện tại của ngươi thực ngon miệng, khiến ta khẩn cấp muốn nuốt ngươi vào bụng.”
Quân Liễm buồn bực rút tay mình ra, dùng sức chà chà lau lau lên quần áo. Long Hiên lấy tay chống đầu cười thầm, tiểu gia hỏa này, vẫn chưa đủ kinh nghiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...