Hiện Đại Hậu Cung

BMW lướt nhanh trong đêm tối. Hai tay Tô Hành nắm vô-lăng chặt đến nổi gân, trong lồng ngực có một ngọn lửa vô danh thiêu đốt, gã chỉ có thể đem khớp hàm cắn chặt, thật lâu mới phun ra một ngụm ác khí, mới thả lỏng thần kinh được một chút.

Kỳ Hiên so với tưởng tượng của gã còn hạ lưu vô sỉ hơn, quyến rũ nam nhân đến già không bỏ nhỏ không tha, không chừng phạm vi ‘săn bắn’ của hắn đã đạt tới từ tám đến tám mươi rồi. Nghĩ như vậy, Tô Hành liền cả người ác hàn. Gã vô cùng khinh bỉ đồng tính luyến ái, nhất là loại không trung tiết kia. Trong mắt gã, nam nhân chơi nữ nhân là phong lưu, chơi nam nhân chính là yêu nghiệt biến thái. Lại không ngờ một lão già như gã lại có thể trở thành con mồi của tên yêu nghiệt biến thái Kỳ Hiên.

Tô Hành cười lạnh, sau khi lái xe vào gara, bấm một số điện thoại, “Cố Kính Đình, cơ hội đã tới.”

“Ác?” Bên kia quả thực là bình tĩnh ít lời.

“Tài chính Kỳ thị đang quay vòng, tên đần kia cư nhiên còn nôn nóng muốn đầu tư bên Quân gia, hôm nay còn muốn vay tiền ta.”

“Ác?” Bên kia rốt cục có điểm phản ứng, “Mượn bao nhiêu?”

“Nhiều, rất nhiều.”

“Ngươi định làm thế nào?” Lão hồ ly Cố Kính Đình trước sau chỉ hỏi, không chịu chủ động hiến kế.

“Đưa tiền ngươi đang giữ cho ta, ta chuyển cho hắn mượn.” Tô Hành cười đến âm hiểm.

“Dùng tiền của hắn cho chính hắn mượn, lại phải trả nợ cho ngươi? Lão Tô, ngươi quá âm.” Cố Kính Đình thật trừu khẩu hơi lạnh, “Có điều, ngươi có nghĩ tới ta không? Ta có thể làm chậm tốc độ lưu thông tài chính của Kỳ thị, nhưng tuyệt đối không thể biển thủ một số lớn công quỹ.”

Nếu không sau này lão đừng nghĩ đến việc lăn lộn thương trường, còn tám chín phần mười là phải ngồi tù. Kỳ Hiên không đáng sợ, Trịnh Ân dưới tay hắn mới thật đáng sợ.

“Ngươi lo cái gì, ta sao có thể hại ngươi.” Tô Hành thản nhiên cười, “Giờ ngươi đem tiền cho ta, ta cho hắn mượn, qua ba ngày năm ngày ta lấy tiền của ta giúp ngươi đắp vào chỗ trống, ta chỉ muốn nhân lúc này, chậm rãi bòn rút tiền của hắn, tặng thêm hắn vài khoản nợ mà thôi.”

Cố Kính Đình trầm mặc thật lâu, “Lão Tô, đây không phải là việc nhỏ, để ta suy nghĩ đã.”

“Tối trả lời ta, OK?”

“Hảo”

“Lão Cố, đừng lo lắng như vậy, ta không phải loại có mới nới cũ, sau khi thành công, ta sẽ cho ngươi số cổ phần xứng đáng.” Tô Hành nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu.

Không có mật không dụ được gấu, không có trẻ con sao tìm được lang, đạo lý này, Tô Hành vẫn hiểu.

“Ha ha, ta biết lão Tô không phải loại người như vậy, nếu không sao chịu cùng ngươi hợp tác?” Thanh âm của Cố Kính Đình quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, “Yên tâm, ta sẽ tìm được cách, bảo đảm chắc như đinh đóng cột.”

Tô Hành tắt máy, tươi cười biến hoá kỳ dị.

Long Hiên dùng chìa khóa mở cửa nhà Kỳ Dương, đi vào, đổi đôi dép đi trong nhà, cất tiếng gọi, “Kỳ Dương?”

Không trả lời, cẩn thận nghe, lại nghe thấy tiếng ào ào truyền tới từ phòng tắm. Nhớ tới lần đầu cùng Kỳ Dương cũng là trong phòng tắm, Long Hiên nóng lên, cởi quần áo lặng lẽ bước vào.

Kỳ Dương quay đầu lại liếc hắn một cái, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, không thấy rõ biểu tình trên mặt, chỉ nghe cười lạnh nói, “Hoàng Ama sao lại bước chân vào lãnh cung thế này?”

Bởi vì Long Hiên diễn vai hoàng đế bệ hạ, trở thành phụ hoàng của Kỳ Dương, cho nên Kỳ Dương thường hay nói giỡn, ngày thường cũng xưng hô như trong phim, tưởng tượng đây là phụ tử loạn luân, thực tế là huynh đệ cấm kỵ, cũng là một loại kích thích. Dù sao từ khi dây dưa với Long Hiên, Kỳ Dương ngây thơ cũng càng ngày càng tà ác.

“Nơi này là kim ốc tàng kiều của trẫm, từ bao giờ biến thành lãnh cung.” Long Hiên ha ha cười mỉa, gần đây có hơi bận rộn, gần một tháng không tới đây, hắn từ phía sau ôm lấy thân thể thon dài của Kỳ Dương, một bàn tay mạnh mẽ vuốt ve nụ hoa mẫn cảm, một bàn tay thì ‘đi thẳng vào vấn đề’. Kỳ Dương hừ nhẹ một tiếng, từ từ nhắm hai mắt ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn, hai người võ mồm giao xoa, phát ra thanh âm thì thầm.


“Dương Dương, ta rất nhớ ngươi.” Long Hiên cúi xuống cắn vào cần cổ của cậu, hai tay càng không ngừng xoa nắn cơ thể cậu, lại càng nắn bóp mạnh hai cánh mông, đem dục vọng trướng căng của mình kề sát, thấp suyễn nói, “Nơi này còn nhớ ngươi hơn.”

Kỳ Dương trái lại giữ chặt thứ thô dài nóng bỏng dị thường kia, hơi thở gấp gáp, cậu dùng tay đùa bỡn thứ đồ chơi vừa mềm vừa cứng kia, buồn bực nói, “Ngươi thật sự có thời gian nhớ sao?”

Lời này nghe thế nào cũng giống khuê phòng oán phụ, Kỳ Dương nói rồi cũng tự giật mình, nhịn không được dùng ngón tay hung hăng cấu, véo hung khí kia.

Long Hiên đau đến a một tiếng, vật bé nhỏ giữa háng lại càng tráng kiện gấp đôi, Kỳ Dương hoảng sợ, vội vàng buông tay, “Nó cũng vô sỉ như ngươi, càng ngược càng hưng phấn.”

Long Hiên dùng ngón tay vì cậu khuếch trương một phen, rốt cục nhịn không được trực tiếp đâm vào, cúi đầu thở dốc một hơi, “Bảo bối, thả lỏng một chút, tiếp tục kẹp chặt ta không thể cho ngươi khoái cảm.”

Kỳ Dương lại vô tình cố ý kẹp chặt một chút, Long Hiên gầm nhẹ một tiếng, vỗ một cái lên mông cậu, chế trụ eo nhỏ của cậu bắt đầu hung ác trừu sáp. Kỳ Dương ngay từ đầu còn có thể nhịn, dần dần mơ hồ, bàn tay nắm chặt dục vọng của mình, theo tiết tấu của Long Hiên mà xoa nắn, tay Long Hiên đặt lên tay cậu, “Ta tới.”

Cậu buông lỏng tay, hưởng thụ bàn tay thô ráp của nam nhân an ủi, cùng với cự long phía sau xâm phạm. Hai người đã lâu chưa hoan ái, đều kích động không thể kiềm chế, tiết ra sớm hơn so với ngày thường, Long Hiên thấy chưa đủ, đem cậu ôm vào phòng ngủ, bắt đầu áp trên giường một lần nữa.

Thân thể mỏi mệt mà hưng phấn, bị Long Hiên đụng đến nơi mẫn cảm, Kỳ Dương không tự giác lại thắt chặt nơi tư mật, yếu ớt rên rỉ. Long Hiên lúc này không hề vội vã, đem dương v*t chậm rã đâm vào nơi sâu nhất bên trong Kỳ Dương, một bên khẽ cắn nụ hoa sưng tấy của cậu.

Kỳ Dương bị hắn giày vò nửa ngày khó nhịn, hai chân vòng qua hông hắn, khát vọng cho hai người dung hợp càng sâu, “Ca, dùng sức… Hừ ân… A a… Nhanh chút nữa… Mau…”

“Kêu phụ thân.” Long Hiên bỗng nhiên nói.

“A… Ngươi đi chết…”

“Ngoan, kêu một tiếng ta nghe.” Nhớ các hoàng tử của mình kiếp trước, bởi vì cha anh tuấn mẫu thân xinh đẹp, mỗi người đều môi hồng răng trắng thanh tú phi thường… Thân thể Long Hiên càng phát nhiệt, giống như dầu sôi quay cuồng.

“Cầm thú… Ngươi lại đốn mạt như vậy… Ân… Mạnh một chút… A a… Sẽ không thật sự muốn làm với con mình đi… Con của ngươi hình hài còn chưa có đâu… Ừ… Hảo lớn… Mau…”

Long Hiên gầm nhẹ một tiếng, thẳng lưng trừu sáp mạnh mẽ, nhiều lần xâm nhập. Khoái cảm mãnh liệt, Kỳ Dương cũng bất chấp giễu cợt trào phúng hắn, xúc cảm quen thuộc khiến toàn thân cậu căng cứng, ngón chân co quắp lại, chất lỏng nóng rực bắn nhanh ra.

Long Hiên không như cậu, ôm cậu thay đổi tư thế, từ phía sau tiến vào, lại làm một trận dài, thẳng đến khi Kỳ Dương tiết lần thứ ba, hắn mới rít gào bắn vào trong cơ thể cậu, cự vật to lớn sáp vào thật sâu, rung động hồi lâu mới chậm rãi mềm xuống.

Long Hiên điều chỉnh nội tức, vừa cẩn thận giúp Kỳ Dương mát xa phần eo, trong lòng lại nghĩ, mình thật sự càng ngày càng biến thái… Còn không biết khắc chế, chỉ sợ có ngày tẩu hỏa nhập ma.

“Dương Dương, về nhà với ta?” Long Hiên ôn nhu hỏi.

“Không.” Kỳ Dương lắc đầu, “Ở bên ngoài tự do tự tại, ta không thèm cùng các phi tử của ngươi tranh đoạt tình nhân đâu.”

Long Hiên cười kháp kháp mông cậu, “Phim còn chưa quay xong, ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”

“Không sai biệt lắm.” Kỳ Dương có điểm ưu sầu, “Ta cảm thấy ngươi quả thực trời sinh làm hoàng đế, căn bản không cần kỹ xảo diễn, làm ta diễn vai hoàng đế tương lai cảm thấy lực bất tòng tâm, cảm giác không thể so bì.”

“Ngươi đừng quan trọng hóa.” Long Hiên ảm đạm cười, “Hoàng tử cũng là người, cũng không phải kẻ luôn cao cao tại thượng, cũng sẽ sợ cha mình cùng thái phó, chán ghét hậu cung tâm cơ thủ đoạn, thích cùng bằng hữu đàm tiếu, nhưng muốn lôi kéo thần tử, cũng không nhất định phải làm ra tư thế chiêu hiền đãi sĩ, uy nghiêm, lãnh khốc, chẳng thèm ngó tới, có lẽ loại vương quyền sẽ khiến thứ dân kinh sợ, nhưng đối với khá nhiều người, uy nghiêm sắc bén so với ôn nhu sảng khoái càng đáng để nương tựa. Kỳ Dương cũng nghĩ vậy.”

“Đại sự không thể hồ đồ, việc nhỏ có thể tùy ý. Đối với giang sơn nghiệp lớn phải có năng lực cử trọng nhược khinh, mới có thể để cho thần tử cam tâm tình nguyện thần phục, mà đối với chuyện vặt hằng ngày thì không ngại cử nhẹ như nặng, biểu hiện thân thiện thân hòa, biểu hiện ngu ngốc một chút, yếu một chút, cũng làm một vài người gỡ bỏ phòng bị.”

Kỳ Dương cười rộ lên, “Ca, ngươi quả nhiên là tên đại gian thương.”

“Ngoan, tiếp tục kêu vài tiếng ca ca nghe.” Gian thương lại kích động lên.


Kỳ Dương xoay người không để ý tới hắn, hắn liền lăn qua cọ cọ.

“Ta cảm thấy Khải Nhĩ thực chán ghét ta.” Kỳ Dương rên rỉ nhẫn nại hắn lại xâm nhập, “Ánh mắt nhìn ta rất không bình thường, như hận không thể giết ta.”

“Có sao?” Long Hiên khó hiểu, K sao có thể cùng Kỳ Dương kết thù kết oán?

“Hừ, ngươi chỉ lo cùng đám kia trêu đùa, làm sao chú ý tới ta?”

Long Hiên chỉ cười, cũng không biện giải, “Dương Dương, kết giao Quân gia, thật sự là vì ngươi.”

Kỳ Dương nghĩ mãi mà không rõ, cũng không muốn nghĩ, rất nhanh lại trầm mê trong bể dục.

“Bảo bối, cuối tuần theo ta đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ?”

“Ngươi làm sao vậy?” Kỳ Dương khẩn trương.

“Không có gì, phòng ngừa chu đáo không tốt sao?”

“Sợ chết quỷ…”

“Um, ta còn muốn lưu mạng cùng ngươi tiêu dao khoái hoạt.”

“Ừ… Mạnh thêm một chút… A mau…”

Tiểu biệt thắng tân hoan, đối với thể lực bền bỉ siêu việt hơn thường nhân Long Hiên mà nói, lại càng chú định còn dây dưa suốt cả đêm. Kỳ Dương hoảng hốt nghĩ tới tương lai của mình và người kia, nửa triền miên nửa bất đắc dĩ.

Là tình nhân, lại là ca ca, so với những người khác có phần huyết thống ràng buộc, như vậy đủ rồi, cho nên, không nên suy nghĩ thêm nữa.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

27. Âm mưu

BMW lướt nhanh trong đêm tối. Hai tay Tô Hành nắm vô-lăng chặt đến nổi gân, trong lồng ngực có một ngọn lửa vô danh thiêu đốt, gã chỉ có thể đem khớp hàm cắn chặt, thật lâu mới phun ra một ngụm ác khí, mới thả lỏng thần kinh được một chút.

Kỳ Hiên so với tưởng tượng của gã còn hạ lưu vô sỉ hơn, quyến rũ nam nhân đến già không bỏ nhỏ không tha, không chừng phạm vi ‘săn bắn’ của hắn đã đạt tới từ tám đến tám mươi rồi. Nghĩ như vậy, Tô Hành liền cả người ác hàn. Gã vô cùng khinh bỉ đồng tính luyến ái, nhất là loại không trung tiết kia. Trong mắt gã, nam nhân chơi nữ nhân là phong lưu, chơi nam nhân chính là yêu nghiệt biến thái. Lại không ngờ một lão già như gã lại có thể trở thành con mồi của tên yêu nghiệt biến thái Kỳ Hiên.

Tô Hành cười lạnh, sau khi lái xe vào gara, bấm một số điện thoại, “Cố Kính Đình, cơ hội đã tới.”

“Ác?” Bên kia quả thực là bình tĩnh ít lời.

“Tài chính Kỳ thị đang quay vòng, tên đần kia cư nhiên còn nôn nóng muốn đầu tư bên Quân gia, hôm nay còn muốn vay tiền ta.”

“Ác?” Bên kia rốt cục có điểm phản ứng, “Mượn bao nhiêu?”

“Nhiều, rất nhiều.”


“Ngươi định làm thế nào?” Lão hồ ly Cố Kính Đình trước sau chỉ hỏi, không chịu chủ động hiến kế.

“Đưa tiền ngươi đang giữ cho ta, ta chuyển cho hắn mượn.” Tô Hành cười đến âm hiểm.

“Dùng tiền của hắn cho chính hắn mượn, lại phải trả nợ cho ngươi? Lão Tô, ngươi quá âm.” Cố Kính Đình thật trừu khẩu hơi lạnh, “Có điều, ngươi có nghĩ tới ta không? Ta có thể làm chậm tốc độ lưu thông tài chính của Kỳ thị, nhưng tuyệt đối không thể biển thủ một số lớn công quỹ.”

Nếu không sau này lão đừng nghĩ đến việc lăn lộn thương trường, còn tám chín phần mười là phải ngồi tù. Kỳ Hiên không đáng sợ, Trịnh Ân dưới tay hắn mới thật đáng sợ.

“Ngươi lo cái gì, ta sao có thể hại ngươi.” Tô Hành thản nhiên cười, “Giờ ngươi đem tiền cho ta, ta cho hắn mượn, qua ba ngày năm ngày ta lấy tiền của ta giúp ngươi đắp vào chỗ trống, ta chỉ muốn nhân lúc này, chậm rãi bòn rút tiền của hắn, tặng thêm hắn vài khoản nợ mà thôi.”

Cố Kính Đình trầm mặc thật lâu, “Lão Tô, đây không phải là việc nhỏ, để ta suy nghĩ đã.”

“Tối trả lời ta, OK?”

“Hảo”

“Lão Cố, đừng lo lắng như vậy, ta không phải loại có mới nới cũ, sau khi thành công, ta sẽ cho ngươi số cổ phần xứng đáng.” Tô Hành nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu.

Không có mật không dụ được gấu, không có trẻ con sao tìm được lang, đạo lý này, Tô Hành vẫn hiểu.

“Ha ha, ta biết lão Tô không phải loại người như vậy, nếu không sao chịu cùng ngươi hợp tác?” Thanh âm của Cố Kính Đình quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, “Yên tâm, ta sẽ tìm được cách, bảo đảm chắc như đinh đóng cột.”

Tô Hành tắt máy, tươi cười biến hoá kỳ dị.

Long Hiên dùng chìa khóa mở cửa nhà Kỳ Dương, đi vào, đổi đôi dép đi trong nhà, cất tiếng gọi, “Kỳ Dương?”

Không trả lời, cẩn thận nghe, lại nghe thấy tiếng ào ào truyền tới từ phòng tắm. Nhớ tới lần đầu cùng Kỳ Dương cũng là trong phòng tắm, Long Hiên nóng lên, cởi quần áo lặng lẽ bước vào.

Kỳ Dương quay đầu lại liếc hắn một cái, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, không thấy rõ biểu tình trên mặt, chỉ nghe cười lạnh nói, “Hoàng Ama sao lại bước chân vào lãnh cung thế này?”

Bởi vì Long Hiên diễn vai hoàng đế bệ hạ, trở thành phụ hoàng của Kỳ Dương, cho nên Kỳ Dương thường hay nói giỡn, ngày thường cũng xưng hô như trong phim, tưởng tượng đây là phụ tử loạn luân, thực tế là huynh đệ cấm kỵ, cũng là một loại kích thích. Dù sao từ khi dây dưa với Long Hiên, Kỳ Dương ngây thơ cũng càng ngày càng tà ác.

“Nơi này là kim ốc tàng kiều của trẫm, từ bao giờ biến thành lãnh cung.” Long Hiên ha ha cười mỉa, gần đây có hơi bận rộn, gần một tháng không tới đây, hắn từ phía sau ôm lấy thân thể thon dài của Kỳ Dương, một bàn tay mạnh mẽ vuốt ve nụ hoa mẫn cảm, một bàn tay thì ‘đi thẳng vào vấn đề’. Kỳ Dương hừ nhẹ một tiếng, từ từ nhắm hai mắt ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn, hai người võ mồm giao xoa, phát ra thanh âm thì thầm.

“Dương Dương, ta rất nhớ ngươi.” Long Hiên cúi xuống cắn vào cần cổ của cậu, hai tay càng không ngừng xoa nắn cơ thể cậu, lại càng nắn bóp mạnh hai cánh mông, đem dục vọng trướng căng của mình kề sát, thấp suyễn nói, “Nơi này còn nhớ ngươi hơn.”

Kỳ Dương trái lại giữ chặt thứ thô dài nóng bỏng dị thường kia, hơi thở gấp gáp, cậu dùng tay đùa bỡn thứ đồ chơi vừa mềm vừa cứng kia, buồn bực nói, “Ngươi thật sự có thời gian nhớ sao?”

Lời này nghe thế nào cũng giống khuê phòng oán phụ, Kỳ Dương nói rồi cũng tự giật mình, nhịn không được dùng ngón tay hung hăng cấu, véo hung khí kia.

Long Hiên đau đến a một tiếng, vật bé nhỏ giữa háng lại càng tráng kiện gấp đôi, Kỳ Dương hoảng sợ, vội vàng buông tay, “Nó cũng vô sỉ như ngươi, càng ngược càng hưng phấn.”

Long Hiên dùng ngón tay vì cậu khuếch trương một phen, rốt cục nhịn không được trực tiếp đâm vào, cúi đầu thở dốc một hơi, “Bảo bối, thả lỏng một chút, tiếp tục kẹp chặt ta không thể cho ngươi khoái cảm.”

Kỳ Dương lại vô tình cố ý kẹp chặt một chút, Long Hiên gầm nhẹ một tiếng, vỗ một cái lên mông cậu, chế trụ eo nhỏ của cậu bắt đầu hung ác trừu sáp. Kỳ Dương ngay từ đầu còn có thể nhịn, dần dần mơ hồ, bàn tay nắm chặt dục vọng của mình, theo tiết tấu của Long Hiên mà xoa nắn, tay Long Hiên đặt lên tay cậu, “Ta tới.”

Cậu buông lỏng tay, hưởng thụ bàn tay thô ráp của nam nhân an ủi, cùng với cự long phía sau xâm phạm. Hai người đã lâu chưa hoan ái, đều kích động không thể kiềm chế, tiết ra sớm hơn so với ngày thường, Long Hiên thấy chưa đủ, đem cậu ôm vào phòng ngủ, bắt đầu áp trên giường một lần nữa.

Thân thể mỏi mệt mà hưng phấn, bị Long Hiên đụng đến nơi mẫn cảm, Kỳ Dương không tự giác lại thắt chặt nơi tư mật, yếu ớt rên rỉ. Long Hiên lúc này không hề vội vã, đem dương v*t chậm rã đâm vào nơi sâu nhất bên trong Kỳ Dương, một bên khẽ cắn nụ hoa sưng tấy của cậu.

Kỳ Dương bị hắn giày vò nửa ngày khó nhịn, hai chân vòng qua hông hắn, khát vọng cho hai người dung hợp càng sâu, “Ca, dùng sức… Hừ ân… A a… Nhanh chút nữa… Mau…”

“Kêu phụ thân.” Long Hiên bỗng nhiên nói.


“A… Ngươi đi chết…”

“Ngoan, kêu một tiếng ta nghe.” Nhớ các hoàng tử của mình kiếp trước, bởi vì cha anh tuấn mẫu thân xinh đẹp, mỗi người đều môi hồng răng trắng thanh tú phi thường… Thân thể Long Hiên càng phát nhiệt, giống như dầu sôi quay cuồng.

“Cầm thú… Ngươi lại đốn mạt như vậy… Ân… Mạnh một chút… A a… Sẽ không thật sự muốn làm với con mình đi… Con của ngươi hình hài còn chưa có đâu… Ừ… Hảo lớn… Mau…”

Long Hiên gầm nhẹ một tiếng, thẳng lưng trừu sáp mạnh mẽ, nhiều lần xâm nhập. Khoái cảm mãnh liệt, Kỳ Dương cũng bất chấp giễu cợt trào phúng hắn, xúc cảm quen thuộc khiến toàn thân cậu căng cứng, ngón chân co quắp lại, chất lỏng nóng rực bắn nhanh ra.

Long Hiên không như cậu, ôm cậu thay đổi tư thế, từ phía sau tiến vào, lại làm một trận dài, thẳng đến khi Kỳ Dương tiết lần thứ ba, hắn mới rít gào bắn vào trong cơ thể cậu, cự vật to lớn sáp vào thật sâu, rung động hồi lâu mới chậm rãi mềm xuống.

Long Hiên điều chỉnh nội tức, vừa cẩn thận giúp Kỳ Dương mát xa phần eo, trong lòng lại nghĩ, mình thật sự càng ngày càng biến thái… Còn không biết khắc chế, chỉ sợ có ngày tẩu hỏa nhập ma.

“Dương Dương, về nhà với ta?” Long Hiên ôn nhu hỏi.

“Không.” Kỳ Dương lắc đầu, “Ở bên ngoài tự do tự tại, ta không thèm cùng các phi tử của ngươi tranh đoạt tình nhân đâu.”

Long Hiên cười kháp kháp mông cậu, “Phim còn chưa quay xong, ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”

“Không sai biệt lắm.” Kỳ Dương có điểm ưu sầu, “Ta cảm thấy ngươi quả thực trời sinh làm hoàng đế, căn bản không cần kỹ xảo diễn, làm ta diễn vai hoàng đế tương lai cảm thấy lực bất tòng tâm, cảm giác không thể so bì.”

“Ngươi đừng quan trọng hóa.” Long Hiên ảm đạm cười, “Hoàng tử cũng là người, cũng không phải kẻ luôn cao cao tại thượng, cũng sẽ sợ cha mình cùng thái phó, chán ghét hậu cung tâm cơ thủ đoạn, thích cùng bằng hữu đàm tiếu, nhưng muốn lôi kéo thần tử, cũng không nhất định phải làm ra tư thế chiêu hiền đãi sĩ, uy nghiêm, lãnh khốc, chẳng thèm ngó tới, có lẽ loại vương quyền sẽ khiến thứ dân kinh sợ, nhưng đối với khá nhiều người, uy nghiêm sắc bén so với ôn nhu sảng khoái càng đáng để nương tựa. Kỳ Dương cũng nghĩ vậy.”

“Đại sự không thể hồ đồ, việc nhỏ có thể tùy ý. Đối với giang sơn nghiệp lớn phải có năng lực cử trọng nhược khinh, mới có thể để cho thần tử cam tâm tình nguyện thần phục, mà đối với chuyện vặt hằng ngày thì không ngại cử nhẹ như nặng, biểu hiện thân thiện thân hòa, biểu hiện ngu ngốc một chút, yếu một chút, cũng làm một vài người gỡ bỏ phòng bị.”

Kỳ Dương cười rộ lên, “Ca, ngươi quả nhiên là tên đại gian thương.”

“Ngoan, tiếp tục kêu vài tiếng ca ca nghe.” Gian thương lại kích động lên.

Kỳ Dương xoay người không để ý tới hắn, hắn liền lăn qua cọ cọ.

“Ta cảm thấy Khải Nhĩ thực chán ghét ta.” Kỳ Dương rên rỉ nhẫn nại hắn lại xâm nhập, “Ánh mắt nhìn ta rất không bình thường, như hận không thể giết ta.”

“Có sao?” Long Hiên khó hiểu, K sao có thể cùng Kỳ Dương kết thù kết oán?

“Hừ, ngươi chỉ lo cùng đám kia trêu đùa, làm sao chú ý tới ta?”

Long Hiên chỉ cười, cũng không biện giải, “Dương Dương, kết giao Quân gia, thật sự là vì ngươi.”

Kỳ Dương nghĩ mãi mà không rõ, cũng không muốn nghĩ, rất nhanh lại trầm mê trong bể dục.

“Bảo bối, cuối tuần theo ta đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ?”

“Ngươi làm sao vậy?” Kỳ Dương khẩn trương.

“Không có gì, phòng ngừa chu đáo không tốt sao?”

“Sợ chết quỷ…”

“Um, ta còn muốn lưu mạng cùng ngươi tiêu dao khoái hoạt.”

“Ừ… Mạnh thêm một chút… A mau…”

Tiểu biệt thắng tân hoan, đối với thể lực bền bỉ siêu việt hơn thường nhân Long Hiên mà nói, lại càng chú định còn dây dưa suốt cả đêm. Kỳ Dương hoảng hốt nghĩ tới tương lai của mình và người kia, nửa triền miên nửa bất đắc dĩ.

Là tình nhân, lại là ca ca, so với những người khác có phần huyết thống ràng buộc, như vậy đủ rồi, cho nên, không nên suy nghĩ thêm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui