Hạ Lan Tử Kỳ kéo Tử Đào nấp phía sau cây cột, vẫn luôn chăm chú nhìn Hầu gia và tên nam tử kia cho đến khi đi khuất tầm mắt.
“Tứ thiếu phu nhân, cô sao vậy? Hay là cô biết người kia sao?” Tử Đào nhìn ra Hạ Lan Tử Kỳ có vẻ khác thường, thắc mắc hỏi.
“Hả! Không biết!” Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng khôi phục thần sắc bình tĩnh, “Chẳng qua là ta cảm thấy người kia còn trẻ như vậy mà có thể khiến Hầu gia đích thân đến đón nên có cảm giác tò mò chút thôi!”
“Ra vậy! Thấy người đó ăn mặc quần áo đắt tiền như vậy, tướng mạo lại bất phàm, thế thì nhất định không phải người thường!” Tử Đào nói xong, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Hạ Lan Tử Kỳ đứng lặng tại chỗ suy ư rồi ngẩng đầu lên nói: “Tử Đào, em thử đi hỏi thăm một chút lai lịch của người đó xem sao. Còn hỏi xem là hắn đến phủ để làm gì nữa?”
Đối với việc bát quái hỏi thăm này Tử Đào thành thạo nhất rồi! Hơn nữa đã làm nha hoàn thì tố chất quan trọng nhất chính là...... Nghe lời chủ tử! Cho nên nàng cũng không lắm mồm hỏi nhiều, đáp luôn: “Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay!” Nhưng nàng vừa đi được hai bước lại quay đầu: “Đúng rồi, tứ thiếu phu nhân không phải nói muốn đến chỗ Tứ di nương sao? Hay là, nô tỳ đưa cô đến đó trước rồi đi hỏi thăm cũng chưa muộn!”
Hạ Lan Tử Kỳ lấy khăn tay quạt quạt. Nhìn nhìn ánh mặt trời, nói: “Khí trời nóng quá, ta không có ý định đến chỗ Tứ di nương nữa. Ta phải nhanh chóng về Thủy Tiên Các, bây giờ em đi hỏi thăm luôn đi rồi quay về nói lại cho ta!”
“Vâng, tứ thiếu phu nhân nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ sẽ nhanh chóng đem tin tức hỏi thăm được về cho cô!” Tử Đào nói xong, rảo bước đi đến chính đường.
Trong tiểu viện phía tây Thủy Tiên Các có một gốc cây ngô đồng, trên cây treo một bàn đu dây được tết hoa. Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở trên bàn đu dây, ở dưới bóng cây nhẹ nhàng đu tới đu lui, cất những hình ảnh xuân cung đã nhìn thấy ở cạnh miếu sau nhà hiện lên trong đầu đi. Nghĩ đến những lời ngày đó hai người họ ở sau giả sơn đã nói; nghĩ đến việc nam tử này gấp gáp muốn có được chén Bạch Linh Lung; nghĩ đến chuyện Hạ Lan Ngu Hoa nói chén Bạch Linh Linh ở ngay tại Hầu phủ! Hạ Lan Tử Kỳ giật nảy mình một cái, có chút cảm thấy nam tử này bụng dạ khó lường, nhất định là sẽ trở thành mối nguy hại lớn cho Hầu phủ.
Hiện giờ, hắn đã biết chén Bạch Linh Lung ở ngay Hầu phủ rồi sao? Hắn đến Hầu phủ với mục đích gì? Mà Hạ Lan Ngu Hoa vốn là một nữ tử khuê phòng tại sao lại biết chuyện chén Bạch Linh Lung ở trong Hầu phủ? Hết thảy mọi chuyện giống như một sợi dây đay bị rối, quấn quanh khiến Hạ Lan Tử Kỳ không thể hiểu rõ ràng.
Một cơn gió nhẹ thổi tới khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ tỉnh táo lại, dù sao việc này cũng không liên quan gì tới nàng, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Nàng dùng sức lắc lắc đầu, để cho mớ suy nghĩ hỗn độn theo gió bay đi mất.
Bàn đu dây kia từ từ ngừng lại, nàng bình tĩnh suy nghĩ một chút, đưa tay lấy từ trong người ra cái còi Bạch Ngọc, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve rồi giữ chặt trong lòng bàn tay, đặt lên trước ngực. Nghĩ đến còn có ba ngày nữa là có thể nhìn thấy Hoa Tranh ngày nhớ đêm mong rồi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tâm tựa như có một cơn gió xuân thổi qua, tạo nên tầng tầng sóng gợn.
Ngay lúc nàng đang chìm đắm trong bầu không khí ngọt ngào của riêng mình thì bên tai đột nhiên truyền một thanh âm không hề êm tai lắm: “Tứ thiếu phu nhân vui vẻ như vậy, là đang suy nghĩ gì thế?”
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, thấy Trầm thiếp chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngay cạnh phía trước không xa, vẻ mặt tò mò nhìn nàng. Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng điều chỉnh một chút thần sắc của mình, tay nắm chặt sáo ngọc đặt ở bên cạnh người, mỉm cười: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy có cái bàn đu dây ở dưới bóng cây này thật thoải mái.”
Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới phát hiện trong lòng nàng ta còn ôm một đám lông nhung gì đó, nàng vừa nhìn kĩ lại thì ra là một con mèo đang ngủ. Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn thắc măc, hỏi: “Bình thường không thấy muội nuôi mèo mà? Con mèo này từ đâu mà có?”
Trầm thiếp nhẹ vỗ về thân mình con mèo nhỏ, vui vẻ nói: “Tứ thiếu phu nhân chắc là không biết rồi! Nó vốn là bảo bối của muội, tên là Tuyến Tuyến. Sau khi tứ thiếu phu nhân vào cửa, Tuyến Tuyến đã bị lạc mất. Muội đã cho là sẽ không tìm được Tuyến Tuyến về nữa. Nhưng không ngờ buổi sáng hôm nay, lúc muội vừa mở cửa đã thấy Tuyến Tuyến ngồi ở đó!”
Trầm thiếp cao hứng cười tươi tắn, trong giọng nói mang theo vui mừng: “Tứ thiếu phu nhân tỷ thấy có phải rất thần kì không, nó thế mà tự tìm được đường về! Đây thật đúng là Phật tổ phù hộ!”
Thấy nàng vui vẻ như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ cũng vui thay cho nàng: “Thật tốt, Tuyến Tuyến của muội đã tìm được về, chúc mừng muội!”
“Cám ơn tứ thiếu phu nhân!” Trầm thiếp do dự một chút, rồi vẫn mở miệng nói: “Tứ thiếu phu nhân, từ sau khi Tuyến Tuyến bị lạc, thiếp thân ở trước mặt Phật cầu nguyện rằng chỉ cần Phật tổ phù hộ cho thiếp thân có thể tìm lại được Tuyến Tuyến về thì thiếp thân nguyện ý cung dâng tám loại hoa quả, tự mình đi Từ Hàng Tự làm lễ tạ thần. Hiện tại Phật tổ đã hiển linh, cho nên thiếp thân muốn xin phép tứ thiếu phu nhân, nếu ngày mai không có việc gì..., thiếp thân tính lên núi làm lễ tạ thần.”
“Tứ thiếu phu nhân......” Lúc này, Tử Đào chạy tới: “Thì ra tứ thiếu phu nhân ở trong này, nô tỳ cứ tìm mãi!”
Nàng đã trở về, vậy nhất định là hoi dò được tin tức rồi, Hạ Lan Tử Kỳ từ trên bàn đu dây xuống rồi nói với Trầm thiếp: “Ngày mai muội cứ đi đi! Nhưng phải hồi phủ sớm một chút!”
“Đa tạ tứ thiếu phu nhân!” Trầm thiếp vui tươi hớn hở dùng hai tay nhấc bổng Tuyến Tuyến lên trước mặt, hai mắt sáng trong: “Tiểu Tuyến Tuyến, ngày mai chúng ta cùng nhau lên núi lễ tạ thần!”
Không thể ngờ được một người bình thường nóng nảy hồ đồ như vậy lại thích mèo con, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nàng một cái rồi dẫn Tử Đào về phòng mình.
Tử Đào đóng cửa cẩn thận, rót cho Hạ Lan Tử Kỳ một chén trà. Đưa tới trên tay nàng, rồi mới ghé sát vào nói: “Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ nghe ngóng được rồi. Nam tử kia là người trong tam đại thế gia, trưởng tử của Uy Vũ hầu cũng là thế tử kế nhiệm, tên là Nam Cung Hoàng. Nghe nói hắn hình như là thay mặt Uy Vũ hầu tới đây, cùng Hầu gia chúng ta đàm phán chuyện làm ăn. Cụ thể đàm phán những thứ gì thì đó là cơ mật làm ăn, nô tỳ không biết được.”
Thì ra người Hạ Lan Ngu Hoa thân mật cũng là công tử thế gia danh giá, lại còn nắm trong tay vị trí thế tử. Cũng khó trách vì sao nàng ta không để tên “ngốc” Tề Dật Phàm vào mắt.
Chẳng qua công tử hào môn thế gia ăn chơi trác táng, phần lớn là phong lưu thành tính, cho nên Nam Cung Hoàng kia đối với Hạ Lan Ngu Hoa có thật lòng hay không, có thật sự sẽ cưới nàng ta về không? Thì điều này Hạ Lan Tử Kỳ không thể nắm chắc.
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ hai tay cầm cái chén, ngẩng đầu lại hỏi: “Chỉ có vậy sao? Em còn nghe được thêm chuyện gì nữa không? Tam tiểu thư có phải là đang ở chính đường?”
Nhắc tới Tam tiểu thư, Tử Đào hé miệng nở nụ cười mờ ám: “Tứ thiếu phu nhân. Em nghe hạ nhân nói, khi Hầu gia đang cùng Nam Cung Hoàng đàm luận thì Tam tiểu thư tự mình bưng một mâm hoa quế cao đưa vào, à đúng rồi! Tứ tiểu thư cũng tìm cớ đi vào chính đường.”
Tam tiểu thư vội vàng chạy đến tiếp đón Nam Cung Hoàng Hạ Lan Tử Kỳ sớm đã đoán được. Nhưng sao tứ tiểu thư cũng tới đó, chuyện này nắm ngoài suy đoán của Hạ Lan Tử Kỳ. Chẳng lẽ, tứ tiểu thư cũng có ý với Nam Cung Hoàng?
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm Tử Đào hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, hai người bọn họ vào không được bao lâu thì đã bị Hầu gia đuổi ra ngoài rồi!” Tử Đào vươn ngón trỏ gãi gãi hai má: “Đúng rồi. Lúc nô tỳ trở về thì thấy bọn gia đinh đang dọn dẹp chuẩn bị phòng cho khách!”
“Ý của em là nói Nam Cung Hoàng đêm nay sẽ ở lại trong phủ sao?”
Tử Đào gật đầu: “Đúng nha! Nhà hắn ở Úy thành cách đây rất xa, nếu đã đến Diêm thành rồi thì Hầu gia không thể tẫn trách mà để hắn về được!”
Lần trước, chuyện Hạ Lan Ngu Hoa hạ cổ nàng hòng muốn nàng giúp bọn họ trọm chén Bạch Linh Lung, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn nhớ như in. Như vậy nếu Nam Cung Hoàng đã biết chén Bạch Linh Lung ở ngay tại Hầu phủ, thì đây chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì nơi này dù sao cũng là ở địa phận của Vĩnh Định hầu, Nam Cung Hoàng có gan lớn hơn nữa cũng không dám tùy tiện hành động đúng không?
......
Buổi tối, Nam Cung Hoàng quả nhiên không về, Hầu gia xếp đặt buổi tiệc chiêu đãi hắn. Mà điều làm Hạ Lan Tử Kỳ không thể ngờ được là Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia cùng Lục thiếu gia, tất cả đều được Hầu gia gọi vào Hợp Hương Viên ngồi ăn. Còn có cả Tam tiểu thư và tứ tiểu thư, thêm đám di nương của Hầu gia cũng được gọi đến, duy chỉ có không có Tề Dật Phàm là không gọi. Kỳ thật không cần phải nói, Hạ Lan Tử Kỳ cũng hiểu được Hầu gia sợ đứa cpn trai “ngốc” này làm hắn mất mặt trước khách. Nói như vậy thì hiện tại người chịu sự kì thị là Tề Dật Phàm, trong lòng nhất định là đang rất khó chịu!
Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở phòng trong suy nghĩ miên man, cửa đột nhiên bị ai đó mở toang ra. Tề Dật Phàm lúc này tay phải cầm một bình sứ trắng, cao hứng phấn chấn xông vào phòng, đi vòng quanh đến bên bàn rồi kêu lên: “Tử Kỳ, Tử Kỳ, chúng ta ăn cơm, ăn cơm......”
Hắn đột ngột xông vào như vậy đúng là dọa Hạ Lan Tử Kỳ giật nảy mình, nếu không phải đã biết hắn là giả điên mà nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của hắn bây giờ thì Hạ Lan Tử Kỳ nhất định cho là hắn chính là người điên.
Thế nhưng, không đợi Hạ Lan Tử Kỳ hoàn toàn kịp phản ứng. Tám nha hoàn đã mang những đĩa đựng đầy mĩ thực nối đuôi nhau mà vào, đem đồ ăn nóng hôi hổi xếp đầy lên bàn. Sau khi nha hoàn đem đồ ăn lên thì toàn bộ quay đầu lui xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ đứng dậy đóng chặt cửa phòng, tựa lưng vào cửa, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Tề Dật Phàm, “Được rồi! Không còn ai nữa, đừng giả bộ!”
Tề Dật Phàm lúc này mới ngừng lại, “Ầm” một tiếng đem bình rượu đặt lên trên bàn, sang sảng nói: “Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, lại đây, ta mời cô uống rượu!”
“Tâm trạng tốt?” Bị người ta kỳ thị mà hắn tâm trạng vẫn còn tốt sao? Hạ Lan Tử Kỳ có chút khó tin nhìn hắn: “Ngươi có điên không?”
Tề Dật Phàm ngẩn ra: “Nói gì vậy? Ta điên hay không điên người khác không biết, nhưng chẳng lẽ cô còn không biết?”
Hạ Lan Tử Kỳ đương nhiên biết hắn không điên, nhưng mà biểu hiện của hắn quá mức khác thường, bỗng nhiên chợt hiểu ra: “À! Ta hiểu rồi, Hầu gia chiêu đãi Nam Cung Hoàng nhưng không gọi ngươi đến dự. Ngươi vì chịu đả kích quá lớn nên mới có mấy hành vi khác thường như thế này?”
Tề Dật Phàm quả thực bị Hạ Lan Tử Kỳ đang tự cho là đúng làm cho dở khóc dở cười: “Ôi! Nữ nhân này, cô đoán mò cái gì chứ? Ta ghét nhất là loại người âm hiểm giả dối như tên Nam Cung Hoàng này! Không gọi ta đến cũng là hợp ý, ta cao hứng cũng không kịp thì còn cần phải tức giận cái gì?”
“Ngươi đang tự an ủi mình sao?” Hạ Lan Tử Kỳ tỏ vẻ không tin.
Tề Dật Phàm cầm bình rượu trên bàn lên, bắt đầu uống rượu, không thèm tranh cãi với nàng: “Tóm lại, có tin hay không là tùy cô. Hôm nay tâm trạng của ta đặc biệt tốt! Lại đây, cùng ta uống hai chén nào!”
Thấy hắn trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ thế kia, quả đúng là vui từ trong ra ngoài, không có vẻ như là ngụy trang. Hạ Lan Tử Kỳ cực kì bội phục sự rộng lượng của hắn. Hiện tại trong phủ chỉ có Hạ Lan Tử Kỳ biết là hắn giả ngốc nên hắn muốn tìm người cùng uống rượu, ngoại trừ nàng ra còn có thể tìm thấy ai nữa đây. Nghĩ tới những điều này, Hạ Lan Tử Kỳ chỉ đơn giản muốn thỏa mãn hắn một lúc!
Tề Dật Phàm nhanh chóng đem rượu mở ra, rót đầy vào chén bằng bạc được trạm khắc tinh xảo trên bàn, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Lan Tử Kỳ rời khỏi chỗ ngồi đang ngồi xổm trước cái tủ nhỏ bằng gỗ lim bên giường tìm kiếm cái gì đó.
“Cô đang làm gì vậy?” Tề Dật Phàm không hiểu chuyện gì, nhìn chằm chằm nàng.
“Đúng là ngốc! Thế mà cũng nhìn không ra, đang tìm đồ đấy!” Hạ Lan Tử Kỳ từ trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp sơn son hình tròn rồi lại từ trong hộp lấy ra một bọc giấy nhỏ, đi về chỗ ngồi.
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đem rượu Tề Dật Phàm đã rót ra đổ trở lại bình, đồng thời mở bọc giấy nhỏ kia ra, đổ phần bột trong bọc giấy vào trong bình.
Tề Dật Phàm vươn bàn tay to lớn che lấy miệng bình: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Thấy hắn bày ra bộ dạng không biết được đáp án nhất định không buông tay, Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ đành phải ăn ngay nói thật: “Đây là phấn cát căn (rễ củ sắn), nếu bỏ vào trong rượu sẽ giải trừ rượu tính, khiến người uống không say!”
Tề Dật Phàm ánh mắt thâm trầm, gằn từng chữ hỏi: “Cô sợ ta say đến mất lí trí?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn nói rành mạch: “Đương nhiên!”
Dù sao một nam một nữ chung sống một phòng, còn cùng nhau uống rượu, đây là hành vi rất không an toàn, cho nên phòng ngừa chu đáo vẫn là quan trọng.
Không thể ngờ rằng nàng sẽ trả lời rõ ràng như thế, không hề nể mặt hắn chút nào, Tề Dật Phàm hừ lạnh một tiếng: “Cho dù cô có chủ động đưa tới cửa, ta cũng sẽ không cần!” Nói xong buông lỏng bàn tay đang che miệng bình ra.
Hạ Lan Tử Kỳ vừa đem phấn cát căn bỏ vào bình rượu, vừa phản kích: “Chủ động đưa tới cửa? Ngươi đang nằm mơ hão sao?” Sau đó lắc lắc bình rượu, một lần nữa đem rượu rót ngược ra.
“Uống rượu này thật sự sẽ không say?” Tề Dật Phàm nhìn nhìn nước rượu kia, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Hạ Lan Tử Kỳ liếc ngang mắt lườm hắn một cái: “Dĩ nhiên, nếu không ngươi nghĩ rằng ta sẽ cùng ngươi uống rượu?”
Gặp Tề Dật Phàm nhìn rượu, vẫn vẻ mặt nghi hoặc như cũ, Hạ Lan Tử Kỳ thắc mắc hỏi: “Ngươi còn nhìn cái gì đấy?”
Tề Dật Phàm nửa thật nửa giả, nói: “Ai biết được là cô đổ cái gì vào trong rượu, liệu có phải là thuốc độc không?”
Vừa nghe mấy lời này, Hạ Lan Tử Kỳ không vui: “Này! Sao ngươi có thể nghĩ ta xấu xa như vậy chứ? Ta độc chết ngươi làm gì?”
Tề Dật Phàm vẻ mặt trêu tức: “Ta chết, ngươi thành quả phụ, thế thì cũng không cần cái hưu thư kia rồi!”
Hạ Lan Tử Kỳ làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cố ý chọc lại hắn: “Ồ, cách tốt như vậy sao ta không nghĩ ra sớm chứ! Sau này ngươi chú ý hơn một chút, không chừng có ngày nào đó ta sẽ hạ độc chết ngươi đấy!”
“Cô......” Thật không ngờ được, cô gái này nhìn thì ôn nhu thiện lương nhưng công phu chọc giận người khác đúng là đứng đầu, Tề Dật Phàm bị nàng chọc tức đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Sinh hoạt của nữ nhân trong hào môn thế gia không có nhiều việc phải làm, mỗi ngày thực sự là rất nhàm chán. Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy, cùng hắn đấu võ mồm thật ra cũng là chuyện rất thú vị, cười khẽ nói: “Ta làm sao cơ? Có phải kha năng lĩnh hội rất cao đúng không? Kỳ thật ngươi cũng không cần quá lo lắng đâu, chỉ cần ngươi tốt với ta một chút, ta sẽ không hại ngươi!”
Sau đó vỗ vỗ bột phấn dính trên tay, bưng chén rượu lên: “Không phải hôm nay tâm trạng ngươi rất tốt sao? Ta mời ngươi một ly trước!”
Biến Tề Dật Phàm thành mặt xám mày tro, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vô cùng thoải mái, ngửa đầu uống hết chén rượu. Sau đó đem cái chén dốc ngược xuống, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tề Dật Phàm, giống như đang nói: Ta uống hết rồi, còn ngươi đấy!
Tề Dật Phàm cắn răng nhìn Hạ Lan Tử Kỳ thế nhưng trong lòng lại hận không nổi, thầm nghĩ: Thôi! Nam nhân tốt không so đo với nữ nhân, chấp nhặt với nàng có gì hay ho chứ? Vì thế một ngụm uống cạn rượu.
Hạ Lan Tử Kỳ nở nụ cười: “À đúng rồi! Ở Hợp Hương Viên hôm nay lại không có chỗ cho hai ta, chẳng lẽ ta ở đây nên vui mừng hớn hở sao?”
“Tứ thiếu phu nhân, Hầu gia cố ý dặn dò phòng bếp, hôm nay tăng thêm mấy món ăn cho các vị. Hiện tại phòng bếp đã làm xong đồ ăn, nô tài đem tới cho người.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Phùng Trường Hoán là gia đinh ở bên cạnh Hầu gia.
Xem ra, không cho Tề Dật Phàm đến dự tiệc, trong lòng Hầu gia cũng không được thoải mái lắm, nếu không đã không đem thêm đồ ăn đến trấn an.
Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn nhìn Tề Dật Phàm, thấy mặt hắn không chút thay đổi, nhìn không ra là vui hay buồn. Hạ Lan Tử Kỳ cao giọng làm chủ: “Đem đồ ăn đưa vào!”
Cửa vừa mở ra, Phùng Trường Hoán dẫn người đem đồ ăn bưng lên bàn.
Tề Dật Phàm vốn có tám món ăn, bây giờ Phùng Trường Hoán đưa tới bốn món nữa, tổng cộng là có mười hai món ăn, đem cái bàn trải đầy ắp. Đồ ăn tối nay thật đúng là phong phú, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thán, ngẩng đầu nói với Phùng Trường Hoán: “Hầu gia đưa tới đều là những mon chúng ta thích ăn, ngươi quay về thì thay ta và tứ thiếu gia cám ơn Hầu gia.”
“Vâng” Phùng Trường Hoán đáp rồi dẫn người lui khỏi phòng.
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Tề Dật Phàm: “Xem ra Hầu gia vẫn rất quan tâm ngươi.”
Tề Dật Phàm cười khổ một cái, không nói gì, tự mình rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Thấy hắn vẻ mặt cô đơn, Hạ Lan Tử Kỳ cho dù không mở bình thì cũng biết trong bình có gì rồi, rót thêm rượu cho hắn, ôn nhu nói: “Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Ba ngày sau, ta mốn xuất phủ đến Từ Hàng tự làm lễ tạ thần.” Hạ Lan Tử Kỳ đem lý do Trầm thiếp hỏi nàng để mượn cớ.
“Ồ! Đi đi!”
Vốn tưởng rằng hắn sẽ cản trở, không ngờ lại đáp ứng thống khoái như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ nghiêng đầu khó hiểu: “Đáp ứng ta một cách khinh địch như vậy, chẳng lẽ không sợ ta giữa đường chạy trốn sao?”
Tề Dật Phàm liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, dương dương tự đắc: “Không có hưu thư của ta, cô có thể chạy đi đâu?”
Không nói nữa, hắn thật đúng là đã nắm được cái đuôi nhỏ của mình rồi! Chẳng sao, hắn đáp ứng là tốt rồi, Hạ Lan Tử Kỳ không nói thêm nữa.
Lúc này, Tề Dật Phàm ngẩng đầu, chăm chú hỏi: “Chuyện của mẹ ta, cô điều tra thế nào rồi?”
Nghe hỏi đến đó, Hạ Lan Tử Kỳ có chút buồn bực: “Ta không có chìa khóa, vào không được Lệ Hương uyển! Mà cũng không nghĩ ra cách gì lừa lấy được chìa khóa trong tay phu nhân, cho nên không có gì tiến triển.”
Tề Dật Phàm trầm tư một chút, ngẩng đầu lên nói: “Hay là tối nay ta dẫn cô đến Lệ Hương uyển, thế nào?”
Hạ Lan Tử Kỳ mở to mắt: “Không có chìa khóa, ngươi có thể vào sao?”
Tề Dật Phàm cười, ra vẻ chẳng có vấn đề gì, khẳng định: “Đương nhiên!”
“Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt......” Đêm hôm khuya khoắt đương nhiên là thời cơ tốt nhất, sẽ không bị người ta phát hiện. Có điều, những lời hôm ấy Liễu Tâm Vũ nói vẫn quanh quẩn bên tai, khiến cho nàng thoáng có chút khẩn trương: “Nghe nói, Lệ Hương uyển buổi tối có chuyện ma quái!”
Tề Dật Phàm mày nhíu lại, trầm mặt: “Làm gì có ma quỷ gì? Đó đều là mọi người tung tin đồn nhảm!”
Nghĩ đến có Tề Dật Phàm đi theo cùng sẽ bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức! Hạ Lan Tử Kỳ ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Vậy được rồi! lát nữa chúng ta cơm nước xong sẽ đến thăm Lệ Hương uyển!”
Bỏ cát căn (rễ sắn) vào trong rượu quả thật có hiệu quả, người uống không hề say. Hai người đem một bình rượu nhỏ uống hết mà vẫn không có say. Khi đã tới canh hai, bọn họ liền chuẩn bị kĩ lưỡng rồi xuất phát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...