Hỉ Tương Phùng

Hạ Lan Tử Kỳ tuy rằng không mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, đột nhiên mở miệng: “Ngươi nhìn ta đủ chưa?” rồi từ từ mở mắt.

Tề Dật Phàm giật mình, ôm tay, ánh mắt dời đi bốn mươi lăm độ nhìn đến chỗ khác, cà lơ phất phơ nói: “Ai thèm nhìn ngươi, ta đang nhìn mui xe.”

Thấy hắn mạnh miệng, Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười xốc rèm cửa sổ lên, thấy đại lộ thẳng tắp trước mắt, người đi lại trên đường cũng nhiều thêm. Nàng biết bọn họ đã vào đến Diêm thành rồi, đoán chừng chỉ khoảng một canh giờ nữa thôi sẽ về đến phủ.

Buông rèm cửa sổ xuống, vừa quay đầu đã thấy Tề Dật Phàm đang ngồi nghịch miếng ngọc bội đeo bên hông.

Như thế thật không đoán ra nổi Tề Dật Phàm đang toan tính hay vô tâm vô tính, nhưng tuyệt đối không quay ra nhìn nàng lần nào nữa. Hiện tại hai người cùng ngồi trong xe, Hạ Lan Tử Kỳ suy nghĩ không bằng nhân cơ hội này bắt mạch cho hắn. Nếu hắn ngốc thật thì mình có thể cố gắng giúp hắn chữa trị, còn nếu hắn giả ngu vậy thì Hầu phủ này không phải nơi có thể ở lâu được rồi. Dù sao ở gần một người đầy tâm kế như vậy, một ngày kia không chừng lại bị hắn ăn đến không còn một mảnh chứ chẳng đùa!

Có điều, biết hắn sẽ không tùy ý để cho mình bắt mạch. Vì thế Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay sờ đám ngân châm trong búi tóc, nàng cầm lấy ngân châm để tay ở cạnh người. Thấy Tề Dật Phàm còn đang vui vẻ tự chơi đùa không để ý đến mình, nàng từ từ đưa tay lên chuẩn bị châm lên người hắn.

“Dừng xe dừng xe lại, mau dừng xe!” Tề Dật Phàm đột nhiên cao giọng hô lên.

Bị hắn đột nhiên hét lên như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng quay trở lại, giáu tay đang cầm ngân châm đi.

Tề Dật Phàm dương như đang tự chơi đùa nhưng kì thực lại âm thầm để ý đến động tĩnh của Hạ Lan Tử Kỳ. Khi mắt hắn lóe lên đúng lúc phát hiện Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay tìm kiếm gì đó, sau đó phát hiện ra mục đích thật sự của nàng. Lúc này, thấy Hạ Lan Tử Kỳ chuẩn bị xuống taUE1i mình, hắn mới kịp thời hô lên.

Tên gia nhân đánh xe nghe thấy tứ thiếu gia kêu lên như ^Py, lập tức dừng xe lại.

Tề Dật Phàm vén rèm xe lên, cũng không để cho ai đỡ lấy, tự mình nhảy xuống xe.

Bà Chu thấy vậy vội chạy tới: “Tứ thiếu gia, cậu đột nhiên muốn dừng xe lại để làm gì?”

Tứ thiếu gia nói nhỏ: “Bà vú, ta muốn đi tiểu!”


“Xì!” Đám nha hoàn và gia nhân đi cùng không nhịn nổi cúi đầu bật cười.

“Ở nơi này không có chỗ nào đi được đâu!” Bà Chu có chút khó xử.

Hiện tại đã vào tới Diêm thành rồi, không như lúc ở ngoại thành còn có rừng cây, triền núi … có thể kín đáo che được. Bà Chu bất đắc dĩ nhìn ngó xung quanh, chợt thấy ở góc đường có con hẻm nhỏ, liền chỉ vào ngõ nhỏ đó rồi nói với Vương Tiểu Lỗi: “Ngươi mang tứ thiếu gia tới đó đi tiểu, đi nhanh về nhanh!”

“Đã biết.” Vương Tiểu Lỗi dứt lời, kéo tứ thiếu gia đi tới ngõ nhỏ.

Sao lại trùng hợp như vậy? Mình vừa muốn xuống tay thì hắn đã kịp lao xuống xe rồi? Hạ Lan Tử Kỳ thoáng nhìn ngân trâm trong tay, cảm thấy khó chịu. Nhưng rồi hắn cũng sẽ phải quay trở lại, vẫn còn cơ hội, Hạ Lan Tử Kỳ để ngân châm trong tay ra phía sau lưng, chờ Tề Dật Phàm lên xe.

Nhưng ước chừng qua đã qua một tuần trà vẫn chưa thấy bọn họ quay trở về. Hạ Lan Tử Kỳ từ bên trong xe thò đầu ra: “Bà Chu, tứ thiếu gia sao vẫn còn chưa quay về? Bà phái hai người qua đó nhìn xem đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Bà Chu lúc này cũng sốt ruột, nhanh chóng phái người đi xem xét.

Chỉ một lát sau, hai gia nhân từ trong ngõ nhỏ vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa kêu: “Tứ thiếu phu nhân, không xong rồi! Trong ngõ nhỏ không có người, không thấy thiếu gia đâu cả!”

Hạ Lan Tử Kỳ tim thót một cái, rồi đột nhiên ngồi thẳng người: “Sao có thể không thấy được! Trong ngõ nhỏ còn có đường ra khác sao?”

Gã gia nhân lắc đầu: “Bẩm tứ thiếu phu nhân, đó là một ngõ cụt, nhưng nô tài nhìn trên bức tường ở cuối ngõ có dấu chân rất mới, rất có thể tứ thiếu gia đã trèo tường đi rồi.”

Bà Chu nghe thấy vậy lập tức hoảng hốt, lo lắng kêu lên: “Ôi! Phu nhân phái ta đi là vì muốn ta trông coi thiếu gia thật tốt! Bây giờ không thấy thiếu gia đâu, nếu có chuyện gì không hay xảy ra ta còn mặt mũi nào mà về gặp phu nhân đây!”

Thấy bà Chu bộ dạng đau khổ đến đang thương, bà Ngô vội vàng chạy đến đỡ lấy cánh tay của bà: “Bà Chu, bà cũng đừng sốt ruột quá. Thiếu gia ham chơi, không chừng đang cùng Vương Tiểu Lỗi đi dạo phố rồi, chờ cậu ấy chơi đã thì sẽ quay về phủ thôi.”


“Nhưng nếu không như chúng ta đoán, tứ thiếu gia bị người xấu bắt đi thì phải làm sao bây giờ?” Tứ thiếu gia từ nhỏ uống sữa của bà Chu mà lớn lên, bà Chu yêu thương thiếu gia như chính con trai của mình, cho nên đối với chuyện của hắn lúc nào cũng dốc hết ruột gan.

Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới mở miệng: “Tứ thiếu gia vừa đi không lâu, đoán chừng chưa thể đi xa được. Các ngươi với bà Chu nhanh chóng đi tìm thiếu gia đi.”

Bà Chu lo lắng nói: “Vậy còn tứ thiếu phu nhân, cô phải làm sao?”

“Giữ lại một gia nhân biết đánh xe, để Tử Đào và bà Ngô đưa ta trở về được rồi.” Hạ Lan Tử Kỳ lại thúc giục: “Tìm kiếm thiếu gia quan trọng hơn, các ngươi mau đi đi!”

Bà Chu vô cùng lo lắng cho an nguy của thiếu gia, không cần phải nhiều lời nữa vội vàng dẫn người theo hướng thiếu gia trốn để tiếp tục tìm kiếm.

Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy, tứ thiếu gia tám phần là vì tránh né nàng mà cố ý chạy trốn cho nên đối với an nguy của hắn nàng cũng không lo lắng lắm.

Gã gia nhân đánh xe đi, bà Ngô cùng Tử Đào đi theo ở ngoài xe, nhanh chóng về tới thành chủ của Diêm thành. Hai bên thành chủ cửa hàng sầm uất, tiếng rao hàng không ngớt. Hạ Lan Tử Kỳ xốc rèm cửa sổ lên, thấy trên đường ngựa xe như nước, người đi đường như dệt, đây chính là khung cảnh phồn hoa bậc nhất.

Ngồi trong xe cũng đã hơn nửa canh giờ, Hạ Lan Tử Kỳ xương cốt cũng đã mệt mỏi rồi, bèn nói người đánh xe dừng lại.

Tử Đào sốt sắng hỏi: “Tứ thiếu phu nhân có chuyện gì sao?”

“Ta ngồi trên xe lâu có chút đau lưng, muốn xuống đi chơi một chút.” Nói xong vươn tay ra, Tử Đào cùng bà Ngô vội vàng đỡ nàng đi xuống xe.

Hạ Lan Tử Kỳ xem ở đầu đường náo nhiệt như thế, hơn nữa tứ thiếu gia lại mất tích đâu không biết, nếu nàng về phủ sớm thì xem ra không ổn lắm. Vì thế nói gã gia nhân đánh xe đi trước, mang theo Tử Đào cùng bà Ngô vừa đi dạo phố vừa từ từ đi bộ về phủ.


Tử Đào cùng bà Ngô làm việc trong Hạ phủ nhiều năm, bình thường không có việc gì thì không được phép tùy tiện ra ngoài dạo phố, nay có cơ hội hai người đều rất vui vẻ. Nhất là Tử Đào đây, dù sao tuổi còn nhỏ tính tình hoạt bát, trong khi được đi dạo trên đường phố sầm uất như thế này nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, vì thế bước chân của 3 người dần chậm lại.

Các nàng đang đi dạo trên đường, Tử Đào đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên: “Tứ thiếu phu nhân mau nhìn kia! Bên kia thật nhiều người vây quanh, chắc hẳn có gì đó nào nhiệt lắm. Chúng ta cũng đi qua xem một chút đi!”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, thấy trước mặt không xa đám đông tụ tập lại thành một vòng tròn lớn đang xem cái gì đó.

Ban đầu, nàng nghĩ là mãi võ trên phố, nhưng sau hóa ra lại không phải. Bởi vì trong đám người vây quanh xem đó đều là các nữ tử oanh oanh yến yến. Các nàng có cao có thấp, có béo có gày, thiếu nữ có mà nhiều tuổi cũng có. Họ đang mặc đủ các loại áo quần kiểu dáng màu sắc khác nhau phong phú như một đám bươm bướm trong vườn hoa. Cả đám tranh nhau rướn người vào trong, líu ríu trò chuyện không ngừng.

Tình huống đông đúc nhốn nhao như vậy, khiến không ít người đi đường tò mò chỉ chỏ,dừng chân quan sát.

“Cái gì mà khiến cho đám nữ tử đó điên cuồng như vậy chứ?” Tử Đào nhịn không được cảm thán.

Bà Ngô suy đoán nói: “Có thể hấp dẫn nhiều nữ nhân đến tranh nhau như vậy, không phải là cửa hàng Thục Nhân Trai chuyên bán son phấn mở giảm giá chứ?”

“Son của Thục Nhân Trai rất tốt! Nghe nói những mỹ nhân trong cung đều dùng son mua ở Thục Nhân Trai này đấy!” Tử Đào vô cùng hưng phấn: “Nếu thật là giảm giá son, thì còn gì tốt bằng. Chúng ta không thể bỏ lỡ được! Tứ thiếu phu nhân, chúng ta đi qua xem một chút đi?”

Hạ Lan Tử Kỳ vốn đang tò mò, trong lòng đã sớm rục rịch rồi. Vì thế, ba người ăn nhịp với nhau, đi đến phía đám người kia.

Bởi vì có quá nhiều người, muốn len được lên phía trước là điều không hề dễ dàng. Tử Đào cùng bà Ngô sợ Hạ Lan Tử Kỳ bị đụng phải, hai người xung phong nhận việc tiến lên phía trước. Nhưng bà Ngô cùng Tử Đào vừa mới rẽ đường len vào thì có một nữ tử bên cạnh quay đầu nhìn bà Ngô, vẻ mặt hèn mọn, nói: “Lão bà bà, bà không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn chen vào đây tranh với bọn ta sao?”

Bà Ngô bị nói như vậy không hiểu ra sao, nhất thời chưa kịp phản ứng. Tử Đào nhanh miệng trợn mắt đáp trả: “Thì làm sao, ai quy định lớn tuổi thì không được mua son nữa hả?”

“Điên à! Đang nói linh tinh cái gì thế?” Nàng kia nói xong, tiếp tục chen chúc vào bên trong.

“Ngươi mới bị điên đó!” Tử Đào quát lên sau lưng nàng kia, sau đó nói: “Bà Ngô, chúng ta đừng để ý tới nàng.” Hai người tiếp tục mở đường cho Hạ Lan Tử Kỳ.

Ba người hợp lại sức như trâu lớn, cũng xem như đụng đến được phía trước.


Tập trung quan sát kĩ, thấy giữa đám người có một chỗ đất trống, trên đó đặt một cái ghế. Mà ngồi trên ghế đó là một vị nam tử, còn một người khác thì đang duy trì trật tự.

Người nam tử ngồi trên ghế kia dáng người hơi gầy, mặc một bộ trường bào màu trắng bạc thêu nhiều đường vân bằng chỉ xanh. Mái tóc đen bóng mềm mại chỉ tùy tiện dùng một dải lụa buộc hờ phía sau gáy, gió khẽ thổi khiến một vài sợi tóc hơi lay động, cả người toát lên vẻ phiêu dật.

Lông mày hắn đẹp như vẽ, tóc mai hơi vén nghiêng sang một bên, con mắt cong cong tựa như một điểm nhấn tinh tế trong bức tranh thủy mặc được vẽ tỉ mỉ, vô cùng thanh mát thuần khiết. Khóe mắt hắn hơi nhướng lên, cùng với hàng lông mi vừa đen vừa dài, con ngươi sáng trong như ngọc lưu ly. Môi mỏng nhạt màu như nước, da thịt tinh tế trơn bóng...... Hòa hợp tuyệt vời như thế, khiến cho người ta không hô hấp nổi, nam tử này thật đúng là đẹp đến mức yêu nghiệt rồi!

Nam tử lúc này đang bắt chéo hai chân, khoan thai ngồi ở trên ghế tự đắc phe phẩy một chiếc quạt, một tên giống như thư đồng của nam tử vừa một duy trì trật tự vừa kêu lớn: “Các cô nương ai đã xem xong rồi, xin đừng dẫm lên dải hoa trên mặt đất nữa. Nếu như ai dẫm vào cho dù chưa tới lượt cũng sẽ không được xem nữa đâu!”

Lúc này, đám người đang chen lấn đã yên lặng hơn một chút, mấy cô nương ở phía trước cúi đầu xuống nhìn xem bản thân có đạp vào hay không.

Hạ Lan Tử Kỳ cũng cúi đầu nhìn, thấy trước chân mình quả nhiên có một vòng hoa dùng vôi vẽ thành. Lúc này, chân của nàng đã dẫm lên giới tuyến nên cũng theo bản năng lùi chân lại.

Tử Đào nhỏ giọng thì thầm: “Bọn họ đang làm cái gì vậy? Xem ra không giống bán son!”

Bà Ngô nói tiếp: “Phải, rất không giống. Nhưng mà chúng ta cứ đứng đây xem một lát là biết bọn họ đang làm gì thôi!”

“Ôi, người kia đã bị loại rồi! Bây giờ có phải là đến lượt người khác không?” Trong đám người có tiếng la lên.

“Đúng thế, nhanh chút đi! Chúng ta không chờ kịp nữa rồi!”

Trong đám người có tiếng oán thán: “Cô gái vừa rồi đúng là ngu ngốc quá, hẳn là đau lòng lắm đấy! Lãng phí cơ hội tốt vô ích!” Sau đó khoát tay: “Mau tiếp tục lựa chọn đi! Công tử, ngài chọn ta đi!”

“Chọn ta, chọn ta, công tử chọn ta!”

......

Đám nữ tử người sau xô người trước, một đám hỗn loạn, khắp nơi nhốn nháo đầy tiếng kêu khiến lỗ tai Hạ Lan Tử Kỳ “ong ong”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui