“Muội, muội......” Phùng thiếp hoàn hồn, lập tức ôm lấy cái chân “bị thương” ka, “ai ui ai ui” nhếch miệng nhe răng, tỏ ra vô cùng đau đớn khổ sở.
Trầm thiếp khóe miệng cong lên, giễu cợt nói: “Được rồi! Đừng giả bộ nữa! Vừa nghe tứ thiếu phu nhân nói nếu chân không trẹo mà châm vào sẽ bị què, muội chạy còn nhanh hơn cả thỏ! Bây giờ còn làm bộ cái gì? Muội cho là tất cả mọi người ở đây để mù hết rồi à?”
Phùng thiếp nhất thời nghẹn lời, chớp mắt mấy cái khó tin nhìn Trầm thiếp. Vốn dĩ thường ngày Trầm thiếp vẫn hay chạy đến phòng nàng làm ra vẻ nịnh bợ nàng, thế mà bây giờ không những trở mặt vô tình còn nói ra những lời như vậy?
Thế nhưng, khi thấy Trầm thiếp đứng phía sau Hạ Lan Tử Kỳ thì nàng đột nhiên hiểu ra, trước kia Trầm thiếp chỉ là giả bộ làm bạn tốt của nàng mà thôi. Trước mắt, Trầm thiếp có Hạ Lan Tử Kỳ làm núi để dựa, ỷ vào thế lực của Hạ Lan Tử Kỳ để cáo mượn oai hùm, giờ đây đã không còn để nàng vào trong mắt nữa rồi.
Nếu như đã chơi bài ngửa như thế rồi còn giả bộ nữa cũng chẳng ích gì! Phùng thiếp liếc mắt lườm Trầm thiếp một cái, buông chân của mình ra, đang từ bộ dáng co quắp trở về lại dáng vẻ bình thường. Chỉ vào một nha hoàn đứng trong góc phòng ra lệnh: “Ngươi, lấy giày của ta tới đây.”
Nha hoàn kia vâng lời đem giầy đưa tới cho nàng. Tôn thiếp nhìn nàng ngồi bên cạnh bàn đi giày, vẻ mặt kinh ngạc: “Muội muội, chân của muội thật sự là không có bị thương sao? Vậy đây chẳng phải là muội lừa gạt tứ thiếu phu nhân?”
Phùng thiếp tiếp tục đi giày, giả bộ làm con rùa đen một từ cũng không nói.
Thấy nàng ta tỏ ra kiêu ngạo không thèm mở miệng giải thích một câu, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng suy tính rồi nói với nha hoàn bên cạnh: ” Cởi giày của Phùng thiếp xuống cho ta!”
Bọn nha hoàn chẳng nói lời nào, thuần thục cởi giày của Phùng thiếp xuống.
“Đám nha hoàn chết tiệt nhà các ngươi, bình thường ta đối đãi các ngươi không tệ. Bây giờ lại cả một đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng để bắt nạt ta!” Bị hạ nhân thô bạo lột giày, Phùng thiếp sao có thể chịu đựng nổi cơn tức này? Cảm thấy mặt mũi không còn biết để vào đâu nữa, giận giữ gào to.
Ai mới là chủ tử chân chính, trong lòng đám nha hoàn hiểu rất rõ. Vì thế cả đám đều cúi đầu, không nói lời nào.
“Đến nước này rồi muội còn kiêu ngạo cái gì nữa?” Trầm thiếp chủ động trở thành vũ khí cho Hạ Lan Tử Kỳ: “Muội cũng thấy rõ rồi đấy, đứng trước mặt là tứ thiếu phu nhân, là chủ tử của muội! Thiếu gia tuy rằng sủng ái muội, nhưng cho dù có thế đi nữa thì muội cũng vẫn chỉ là thiếp mà thôi! Thân là thiếp thất lại không an phận, viện ra đủ lí do để không kính trà tứ thiếu phu nhân, ta thấy muội thật sự không có tôn ti trật tự, vô pháp vô thiên quá rồi!”
Phùng thiếp bị Trầm thiếp mắng đến mặt tái mét đi, hung dữ đáp trả: “Ngươi có tư cách nói ta à? Đừng quên, ngươi cũng là thiếp!”
Trầm thiếp lông mày nhíu lại: “Đúng vậy, ta là thiếp, nhưng ta biết an phận! Không giống ngươi, tự cao tự đại, ngay đến cả tứ thiếu phu nhân cũng dám không để vào mắt!”
“Ngươi nói bậy, ta khi nào thì không để tứ thiếu phu nhân vào mắt?” Trầm thiếp trước mặt người nhiều như vậy khăng khăng chụp lên đầu nàng cái mũ “phạm thượng”, nàng lại như con vịt đến chết còn mạnh miệng, kiên quyết không tiếp thu.
“Sự thật bày ra trước mặt, lại còn dám nói sạo! Vậy sau khi ngươi đi dạo hội chùa về, tại sao còn giả vờ bị trẹo chân để không đi kính trà tứ thiếu phu nhân?” Trầm thiếp không chút khách khí vạch trần lời nói dối của nàng.
“Đây là......” Việc giả vờ trẹo chân này không hề dễ giải thích, Phùng thiếp ấp úng nửa ngày cũng tìm không ra lý do thích hợp để nói. Xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tôn thiếp ở bên cạnh nhanh chóng hoà giải: “Muội muội đừng nói nữa, việc này là muội không đúng rồi. Còn không mau đi xin lỗi tứ thiếu phu nhân, kính trà người!”
Cho dù trong lòng có không muốn cả trăm ngàn lần, nhưng sự tình đã bại lộ thì Phùng thiếp cũng hiểu ra việc Hạ Lan Tử Kỳ muôn châm cứu cho nàng cũng không hề ngẫu nhiên. Đây chắc chắn là muốn vạch mặt nàng nên mới làm thế.
Phùng thiếp nhận ra Hạ Lan Tử Kỳ không hề dễ chọc vào, lúc này mới biết thân biết phận tự mình rót một chén trà. “Bùm” quỳ xuống trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, nâng trà qua đầu: “Tứ thiếu phu nhân, chuyện hôm nay thiếp thân biết sai rồi. Kính xin tứ thiếu phu nhân đại nhân đại lượng, tha cho thiếp thân lần này! Thiếp thân sau này không dám nữa.”
Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu liếc nhìn nàng: “Sai rồi, ngươi sai ở đâu rồi?”
Phùng thiếp có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn hít sâu một hơi hết sức khéo léo lựa lời nói: “Thiếp thân sai ở chỗ buổi sáng không nên cùng tứ thiếu gia đi dạo hội chùa, buổi chiều không nên vì muốn nghỉ ngơi nhiều hơn một chút mà giả vờ trẹo chân.”
Hạ Lan Tử Kỳ cười lạnh đáp: “Chỉ như vậy thôi sao? Giả bộ trẹo chân là vì muốn được nghỉ ngơi nhiều hơn?”
“Ư......” Phùng thiếp cứng họng, cúi đầu ngập ngừng: “Thiếp thân biết sai rồi, lần sau thiếp thân không dám bất kính với tứ thiếu phu nhân nữa!” Nàng vừa dứt lời lại tiếp tục nâng trà dâng lên.
Nói một hai câu là có thể sửa chữa lỗi lầm hay sao? Huống hồ chắc chắn là nàng ta hiện tại khẩu phục nhưng tâm không phục!
Ở trong viện của mình mà dám giễu võ giương oai với mình, Hạ Lan Tử Kỳ đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy. Không nhận trà, cũng không nói câu nào, chỉ trầm mặc nhìn nàng.
Phùng thiếp trong lòng thấp thỏm bất an, trà giơ cả nửa ngày, tay cũng đã mỏi nhừ rồi, không tránh được phát run lên. Trong phòng nhỏ tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng đồ sứ va vào nhau lách cách.
Phùng thiếp trên đầu đầy mồ hôi, có chút chịu không nổi hít thật sau, điều chỉnh cảm xúc, mặt dày nói một câu: “Thiếp Phùng thị Huệ Lan, cung thỉnh tứ thiếu phu nhân dùng trà!”
Hạ Lan Tử Kỳ thẳng người, chậm rãi đưa tay ra. Phùng thiếp âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dâng chén trà cao. Nhưng mà nàng ta đã cao hứng quá sớm rồi, Hạ Lan Tử Kỳ còn định trêu đùa nàng thêm chút nữa. Tay vừa mới đụng tới chén trà đã rụt lại, khiến cho Phùng thiếp mất công mừng hụt.
Phùng thiếp bất mãn ngẩng đầu lên, trong mắt bắt đầu nhen lên lửa giận khó kìm nén như muốn đem Hạ Lan Tử Kỳ lập tức đốt cháy.
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nàng nói: “Ta biết, trước khi ta về đây muội là người duy nhất hưởng thụ mọi quyền lợi, tất cả mọi người trong viện đều nghe theo lời của muội. Nhưng nay ta đã về đây rồi, cục diện này cũng phải thay đổi thôi. Đương nhiên muội sẽ không cam lòng, không muốn thừa nhận ta, không muốn quỳ xuống kính ta chén trà này! Con người của ta không thích nhất chính là ép buộc người khác, muội đã không cam tâm tình nguyện vậy thì trà này ta cũng sẽ không uống!”
Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt lạnh nhạt: “Hành vi lừa gạt của muội hôm nay cho dù ta dùng gia pháp xử lý cũng còn quá nhẹ. Nhưng thấy muội cũng đã biết nhận sai, lại là lần đầu phạm lỗi nên ta sẽ tha cho, nếu lần sau còn tiếp diễn thì đừng trách ta không khách khí”
Hạ Lan Tử Kỳ nói xong phẩy tay áo bỏ đi. Trầm thiếp cũng ngẩng cao đầu đi theo sau Hạ Lan Tử Kỳ đi ra ngoài. Tôn thiếp nhìn ngắm Phùng thiếp một lúc, dù không rõ trong ánh mắt kia là đồng tình hay có ý gì khác nhưng vẫn mang vẻ thâm trâm khiến người ta khó mà hier nổi, sau đó cũng rời đi theo.
Khi tất cả người ngoài trong phòng đều rời đi hết, Phùng thiếp giơ chén trà, tức giận đến cả người run rẩy. Bỗng nhiên dùng sức ném mạnh chén trà xuống đất.
“Ba ” một tiếng giòn vang làm A Châu nhảy dựng, vội vã nhanh chân chạy đến: “Tam thiếp, cô đừng như vậy! Nóng giận hại đến thân thể, giữ gìn sức khỏe!”
Phùng thiếp nhắm mắt lại, thở hổn hển, không nói được câu nào.
“Ôi! Tam thiếp, mu bàn tay cô chảy máu!” A Châu cẩn thận xem xét mới phát hiện ra trên mu bàn tay Phùng thiếp ghim một mảnh sứ vỡ nhỏ hình tam giác. Đó là do mảnh sứ vụn trong lúc ném mạnh quá bắn lên tay nàng.
“Hôm nay thật sự là rước xui xẻo!” Phùng thiếp tâm tình buồn bực, một tay rút mảnh nhỏ ra, ném xuống đất.
Phải hiểu rằng việc thiếp không kính trà đối với vợ cả như Hạ Lan Tử Kỳ chính là làm mất mặt. Nhưng kính trà rồi lại không uống, trước mắt Hạ Lan Tử Kỳ không những lấy lại được mặt mũi mà còn khiến Phùng thiếp không biết giấu mặt vào đâu.
Đương nhiên, lần này Hạ Lan Tử Kỳ không hề ra tay độc ác chỉ là cho nàng ta chút giáo huấn nho nhỏ mà thôi. Hi vọng nàng ta ghi nhớ kĩ lần này để sau đó không còn dám lộng hành nữa, biết an phận thủ thường.
Hạ Lan Tử Kỳ có nguyên tắc rõ ràng, chỉ cần nàng tôn trọng mình, đừng bày ra mất trò mèo thì Hạ Lan Tử Kỳ cũng sẽ không rảnh rỗi mà đi làm khó nàng ta. Thế nhưng chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó. Phùng thiếp lần này bị mất thể diện, nghiễm nhiên trong lòng kết thù với Hạ Lan Tử Kỳ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...