Hỉ Tương Phùng

Lão thái gia vừa lòng gật đầu: “Đứa trẻ ngon, ông nội tin vào con.”

Tề Dật Phàm ngẩng đầu cùng Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nhau cười, trong lòng vô cùng sung sướng.

Trong lúc nói chuyện phiếm, đợt châm cứu trị liệu cuối cùng cũng đã xong rồi, Hạ Lan Tử Kỳ vừa rút châm vừa nói: “Cẩm Nguyệt cô, bên ngoài có gió mau đóng cửa sổ lại.”

“Được” Cẩm Nguyệt xoay người đi về phía cửa sổ, nhưng mà đi chưa được hai bước, thân mình lắc lư một cái rồi “Bụp” một tiếng đột nhiên ngã xuống đất.

Mọi người kinh hãi, Hạ Lan Tử Kỳ rút vội cây châm cuối cùng rồi vọt tới, ôm Cẩm Nguyệt vào trong ngực: “Cẩm Nguyệt cô, cô làm sao vậy?”

“Nguyệt nhi......” Lão thái gia lo lắng đứng lên, Tề Dật Phàm sợ ông nội xảy ra chuyện, nhanh chân chạy đến đỡ ông, đi đến.

Lúc này, chỉ thấy Cẩm Nguyệt sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, vẻ mặt vẻ thống khổ. Nàng thấy lão thái gia đã tới, chậm rãi đưa tay duỗi ra, lão thái gia cầm lấy tay nàng, gắt gao đặt ở trước ngực: “Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy? Mau nói cho ta biết nàng khó chịu ở đâu?”

“Nô tì cũng không biết, nô tì cảm thấy rất chóng mặt, nô tì, nô tì rất khó chịu.” Cẩm Nguyệt cau mày, thanh âm êm dịu tựa lông hồng bay nhẹ trên không.

Lão thái gia đau lòng ôm lấy Cẩm Nguyệt bế đặt lên trên giường của mình, thúc giục Hạ Lan Tử Kỳ: “Nàng ấy bị sao vậy? Tử Kỳ, con mau khám cho nàng đi.”

“Được, ông nội đừng lo lắng quá, con sẽ lập tức khám cho cô ấy.” Kéo cổ tay Cẩm Nguyệt qua, sau khi chẩn mạch xong Hạ Lan Tử Kỳ hoảng sợ nói: “Ông nội, cô ấy trúng độc.”

“Trúng độc?” Lão thái gia ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ: “Sao có thể trúng độc được? Trúng độc gì? Độc này có thể giải được không?”

Thấy lão thái gia lo lắng như thế, Hạ Lan Tử Kỳ do dự một chút rồi mới nói: “Cô ấy trúng một loại độc dược hiếm gặp, gọi là Bà la tử, trúng loại độc này thì bình thường không quá một canh giờ sẽ tắt thở mà chết.” Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt khó xử cúi đầu: “Loại độc dược này Tử Kỳ chưa từng giải, chỉ có thể thử chứ không nắm chắc mười phà.”

“Cái gì?” Lão thái gia lúc ấy liền giật mình, nhưng cũng nhanh chóng bình lại, tức giận nói: “Tại sao có thể như vậy? Là ai muốn hại Nguyệt nhi của ta? Là ai?”

“Lạnh quá, ta lạnh quá......” Cẩm Nguyệt ở trên giường run run, sắc mặt càng trắng bệch không một chút huyết sắc.


“Không sợ, có ta ở đây.” Lão thái gia ngồi ở bên giường, ôm Cẩm Nguyệt vào trong ngực, kéo chăn qua đắp lên người nàng. Rồi lại kêu lên với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tử Kỳ, bất luận dùng phương pháp gì con cũng phải cứu được Nguyệt nhi của ta. ”

“Vâng” Hạ Lan Tử Kỳ bắt đầu châm cứu trên đầu cùng cổ tay của Cẩm Nguyệt, Tề Dật Phàm thì ở bên cạnh giúp nàng một tay.

Lúc này, khí mạch của Cẩm Nguyệt đã yếu lắm rồi, ánh mắt cũng có chút lờ mờ: “Lão gia, nô tì chắc là phải đi trước người một bước rồi, về sau cũng không thể chăm sóc người được nữa. Sau khi nô tì đi rồi, hi vọng người có thể giữ gìn sức khỏe thật tốt.” Cẩm Nguyệt nhắm mắt lại, không còn sức lực nói: “Lão gia, tiếc nuối duy nhất trên đời này của nô tì là không thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nhau. Cho nên, nô tì muốn cầu xin người đáp ứng nô tì, nếu có kiếp sau, người hãy lấy nô tì, có được không?”

“Được, ta đáp ứng nàng, ta đáp ứng nàng.” Lão thái gia cầm lấy tay nàng, kích động nói: “Không cần chờ đến kiếp sau, chỉ cần nàng có thể khỏe lên, ta nhất định sẽ cho nàng một danh phận, nhất định.”

Đối mặt với sinh tử, chỉ có thực sự cảm nhận được sắp mất đi thì mới có thể thấy rõ lòng mình, mới hiểu như thế nào là quý trọng. Giờ phút này, lão thái gia cảm giác không có gì quan trọng bằng sinh mạng của Cẩm Nguyệt, nếu có thể, ông đồng ý chết thay nàng bởi vì ông đã sớm không thể rời xa nàng rồi.

“Thật sao? Không phải nô tì đang nằm mơ chứ?”

“Là thật, có Tử Kỳ cùng Dật Phàm ở đây làm chứng.”

Một khắc này, Cẩm Nguyệt cảm động chảy nước mắt, hạnh phúc nở nụ cười, cùng lúc đó nàng cũng thanh thản nhắm mắt lại.

“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi......” Lão thái gia thấy nàng bất động, lo lắng lớn tiếng gọi.

Lúc này, đã có nha hoàn theo sai bảo của Hạ Lan Tử Kỳ, lấy hòm thuốc và chậu nước đến. Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng lấy ra một chiếc bình sứ màu lam tinh xảo, đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng Cẩm Nguyệt rồi dùng ngân châm đâm nhẹ vào ngón tay nàng. Ngay sau đó, Cẩm Nguyệt tỉnh táo lại rồi bắt đầu buồn nôn.

Hạ Lan Tử Kỳ chuẩn bị chậu đồng không sai chút nào, trong chậu còn đệm vải bông, như vậy khi nôn cũng sẽ không bị tung tóe.

Sau khi nôn xong, nàng lại suy yếu rơi vào hôn mê, lão thái gia vội la lên: “Tử Kỳ, sao cô ấy lại......”

“Dược hiệu phát tác, độc tố trong người không thể nhanh chóng hết được.” Hạ Lan Tử Kỳ lại tiếp tục lục lọi trong hòm thuốc, lấy từ bên trong một lọ cao màu đen. Hòa vào nước rồi đút cho Cẩm Nguyệt uống, cuối cùng nói: “Ông nội, những gì có thể làm con cũng đã làm hết rồi, Cẩm Nguyệt cô có thể gắng gượng qua khỏi hay không, cũng phải xem mệnh của nàng thế nào. Nếu sáng sớm ngày mai nàng không tỉnh, chỉ e là......”

“Không đâu, nàng sẽ tỉnh” lão thái gia ngắt lời của nàng, ôm chặt Cẩm Nguyệt nói: “Trời không còn sớm nữa, các con cứ về đi, ở đây có ta là được.”


Từ Dưỡng Tâm Uyển đi ra trời đã tối đen, Hạ Lan Tử Kỳ ôm lấy cánh tay Tề Dật Phàm đi về hướng Thủy Tiên Các.

Tề Dật Phàm thấy nàng vừa đi vừa cười trộm, đưa tay vuốt mũi của nàng: “Nàng cười ngây ngốc gì đó?”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu: “Hôm nay song hỷ lâm môn, chẳng lẽ không nên cười sao?”

Tề Dật Phàm sửng sốt một chút, mãi mới kịp phản ứng: “Nói như vậy, độc mà Cẩm Nguyệt trúng là một tay nàng bày ra?”

“Đúng vậy, chỉ có như thế mới có thể khiến cho ông nội thấy rõ lòng mình thôi.” Hạ Lan Tử Kỳ đắc ý ngẩng đầu lên.

“Nàng làm như vậy quá mạo hiểm rồi, ngộ nhỡ xảy ra sơ suất thì phải làm sao đây?”

Hạ Lan Tử Kỳ ôm sát cánh tay của hắn: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Thiếp không ép nàng, là Cẩm Nguyệt cô tự nguyện làm như vậy. Chàng yên tâm, nàng chỉ trúng một thứ giống như độc dược thôi, sau khi dùng thuốc giải độc của thiếp rồi sẽ không xảy ra chuyện gì. Có điều mấu chốt nhất là, thông qua chuyện này ông nội đã đồng ý cho nàng danh phận rồi, ít nhất Cẩm Nguyệt cô cũng không uổng công chịu thiệt.”

“Thế thì cũng ổn.” Tề Dật Phàm ôm vai Hạ Lan Tử Kỳ, đi lên phía trước: “Tử Kỳ, ông nội có được hồng nhan tri kỉ như vậy cũng là phúc khí của ông ấy, nếu sau này ta già rồi......”

“Sau này già rồi thì sao?” Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu, hơi nguy hiểm nhìn hắn.

Tề Dật Phàm lấy tay gạt những sợi tóc vương trên trán nàng, cười nói: “Ta không thích hồng nhan tri kỉ, cho nên sau này già rồi, ta vẫn muốn ở bên cạnh nàng.”

“Đây là những lời thật lòng?”

“Đúng, thật tâm thật ý.”

Nghe hắn nói như thế, Hạ Lan Tử Kỳ rốt cục cũng hé miệng nở nụ cười: “Ừ, thế còn được.”


......

Hôm sau, là ngày hoàng thượng cùng Thục phi giá lâm, buổi sáng, bên ngoài Hầu phủ con cháu đích tôn vẩy nước làm sạch hết đường xá, trải thảm đỏ, Lý công công từ sớm đã dẫn theo một đám thái giám cùng cung nữ vào Hầu phủ trước, đem những thứ Hoàng Thượng quen dùng bố trí đầy đủ.

Ước chừng giờ Tỵ hai khắc, đội hộ vệ hoàng gia bảo vệ hoàng thượng cùng nương nương vừa mới tiến vào Diêm thành lập tức có người đến bẩm báo.

Lão thái gia cùng Hầu gia, dẫn theo toàn bộ già trẻ lớn bé gần trăm người trong phủ, đứng xếp hàng ở phủ nghênh đón.

Qua thêm nửa canh giờ nữa, đội ngũ hoàng gia đã xuất hiện ở đầu đường.

Đại đa số mọi người trong Hầu phủ đều chưa từng gặp qua hoàng thượng, hiện tại may mắn được thấy vua của một nước, tất cả đều vô cùng hưng phấn, nghểnh cổ hết sức chăm chú nhìn về phía đầu đường.

Phía trước có rất nhiều cung nữ cùng nam tử trẻ tuổi bê khố đỉnh[1], kim qua[2], mui xe[3], cờ trướng, vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi đi đến. Sau đó, là đế vương cùng nương nương ngồi trên ngọc lộ[4] được hai mươi tám người khiêng, phía trên gắn đủ các loại ngọc ngà quý báu vừa cao quý lại xa hoa.

Đội rước vây quanh ngọc lộ, dưới cờ trướng tung bay đi đến.

Đến khi đội rước vào cửa, có thái giám cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm......”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế” lão thái gia cùng Hầu gia dẫn dắt người nhà, đông đảo tôi tớ, toàn bộ quỳ xuống nghênh giá.

Lúc này, có công công tiến lên đỡ hoàng thượng cùng Thục phi từ trên ngọc lộ bước xuống.

Hoàng thượng nhìn những người quỳ trước mặt, hơi hơi nâng tay: “Bình thân.”

“Tạ hoàng thượng.” Mọi người vội vàng từ dưới đứng lên, thấy phong thái hoàng thượng.

Hoàng thượng ước chừng hơn 40 tuổi, thân thể hơi mập, mặc long bào màu vàng sáng, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng vẫn có một cảm giác không thể chọc vào.

Đứng bên cạnh ngài là một nữ tử trẻ tuổi chừng 20, nàng kia có một khuon mặt tuyệt mỹ, đôi mắt đen láy sáng ngời, cái mũi tinh xảo cao ngất, môi hồng nhuận mỏng manh, khóe miệng còn vương nụ cười vui vẻ, dịu dàng đáng yêu động lòng người.


Nàng mặc lễ phụ màu đỏ thêu phượng, lễ phục kia dưới ánh sáng lấp lánh lại càng lấp lánh, hoa mỹ dị thường. Nàng đầu đội Mẫu Đơn tam phượng quan[5], kim tuyến trải đều trong miệng chim phượng, có chuỗi trân châu đá quý rủ xuống, trong lúc ánh sáng chiếu vào chớp lên lấp lánh khiến người nhìn phải hoa mắt.

Thì ra đây là đại tiểu thư của phủ, lớn lên thật là xinh đẹp, Hạ Lan Tử Kỳ ở trong đám người âm thầm quan sát.

Lúc này, Hầu gia đứng thẳng người, một mực cung kính ôm quyền thi lễ với hoàng thượng: “Vi thần đã an bài thỏa đáng hết thảy, cung thỉnh hoàng thượng, Thục phi nương nương vào phủ.”

Mặc dù Thục phi nương nương đã hai năm không về nhà, nhớ nhung người nhà vô cùng. Vừa nhìn thấy phụ thân và ông nội đã muốn ngay lập tức nhào vào lòng họ để làm nũng nhưng tiếc rằng giờ không như xưa nữa. Thân phận khác đi rồi, e ngại lễ nghi quân thần nàng chỉ còn cách kìm nén tình cảm của mình xuống, cùng hoàng thượng đi vào Hầu phủ.

Nhìn thấy con gái nở mày nở mặt như vậy, Tam di nương cảm giác rất có mặt mũi. Sự đau khổ vì bị phạt mấy hôm nay đã trở thành hư không, hưng phấn đi theo mọi người vào nhà.

Trong phòng khách sang trọng, hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên ghế bành làm từ gỗ trầm hương khắc hoa còn Thục phi ngồi ở ngay bên cạnh tay cầm. Chỉ có lão thái gia bởi vì đã lớn tuổi, thâm niên cũng cao nên hoàng thượng phá lệ tôn trọng ông cũng ban cho chỗ ngồi. Còn lại, Hầu gia cùng phu nhân cũng được ban ngồi, những tiểu bối khác chỉ có thể đứng.

Sau khi hàn huyên khách sáo vài câu, hoàng thượng tự mình hạ chỉ phong phu nhân trở thành Vi cần quốc Phu nhân, phong mẹ đẻ của Thục Phi nương nương cũng chính là Tam di nương trở thành Lệ quận Phu nhân.

Tam di nương được phong thành cáo mệnh phu nhân[6], điều này khiến cho các di nương ghen tỵ đến nổ mắt rồi. Nhưng mà, bọn họ không sinh ra được con gái có tiền đồ như thế, cũng chẳng biết làm thế nào chỉ đành ngưỡng mộ mà thôi.

Hoàng thượng sau khi đã giải quyết xong hết mọi chuyện, hẹn lão thái gia cùng Hầu gia đến tẩm điện của ngài bàn việc chính sự. Để Thục phi nương nương ở lại, cho nàng có cơ hội hàn huyên với người nhà

Chú thích:

[1] Khố đỉnh: Tấm biển gỗ thường được dùng khi vua đi vi hành

[2] Kim qua: Một loại binh khí thời xưa

[3] Mui xe: Thứ đồ dùng của vua ngày xưa khi đi vi hành

[4] Ngọc lộ: Một loại xe lớn thời cổ được khảm ngọc (chỉ dùng cho vua chúa)

[5] Mẫu đơn tam phượng quan: Mũ phượng – mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và phi tần khi xưa.

[6] Cáo mệnh phu nhân: Phụ nữ được vua phong tước hiệu trong thời phong kiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui