Hỉ Tương Phùng

“Tứ thiếu gia, có nô tỳ!” Một thiếu nữ khoảng mười ba mười tuổi, mặc áo màu lục, trên đầu có hai búi tóc, hấp tấp chạy tới.

Tứ thiếu gia ra lệnh: “Liên Kiều, ngươi đi đưa Kim nha đầu đến cho ta.”

“Điều này, điều này không được đâu!” Liên Kiều có chút do dự.

“Có cái gì mà không được? Mau làm theo lời ta đi!” Tứ thiếu gia đóng cửa lại “ầm” một cái.

Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng phấp phỏng lo lắng. Tiểu tử ngốc này rốt cuộc là định làm cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn cùng Kim nha đầu gì đó kia ở trước mặt mình làm chuyện tư mật......

Hắn là tên ngốc, đến chữ thẹn viết thế nào còn không biết thì còn có chuyện gì không dám làm đây? Hạ Lan Tử Kỳ tâm trạng càng lúc càng thảm......

“Tứ thiếu gia, Kim nha đầu đến.” Liên Kiều lớn giọng ở ngoài bẩm báo.

Hạ Lan Tử Kỳ có chút căng thẳng cùng tò mò, nàng cũng muốn nhìn xem Kim nha đầu kia rốt cuộc là người như thế nào.

Nhưng thật ngoài dự đoán của nàng, chỉ có một mình Liên Kiều bước vào phòng, phía sau nàng không có ai khác đi cùng. Chỉ có trong lòng Liên Kiều ôm một một con chó lớn màu vàng lông dày.


“Kim nha đầu, lại đây.” Tứ thiếu gia vừa thấy con chó kia, dung nhan tuấn mỹ lập tức bừng sáng.

Kim nha đầu từ trong lòng Liên Kiều nhảy xuống, vội chạy tới trước chân tứ thiếu gia, rồi nhảy vào trong ngực hắn.

“Đêm nay bổn thiếu gia cùng Kim nha đầu ngủ.” Tứ thiếu gia giống như thị uy nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Ngươi thích ngủ ở đâu thì ngủ, tự mình tìm chỗ đi!”

Động phòng hoa chúc, tân lang lại ngủ cùng chó con, đây là đang ám chỉ nàng ngay cả chó cũng không bằng sao?

Nếu quả thật cứ dung túng để cho tứ thiếu gia làm như vậy. Sáng mai, mọi người biết được nàng vừa gả vào cửa, liền đã bị lạnh nhạt như thế, tuy là chính thê nhưng cũng khó tránh khỏi khiến cho người ta xem thường, để cho đám thiếp thất bên dưới chê cười! Cho dù nàng không có ý định ở trong phủ dài lâu, nhưng với tính cách của nàng không thể để mặc cho người ta khinh thường được!

“Ngươi, đi ra ngoài cho ta!” Hạ Lan Tử Kỳ hướng Liên Kiều quát to. Đối với việc nàng ta không biết phải trái ôm chó vào phòng, Hạ Lan Tử Kỳ cực kỳ chán ghét.

Liên Kiều vốn cho là tứ thiếu gia muốn để cho tân nương tử xem sủng vật của hắn, lại không ngờ rằng tứ thiếu gia là muốn cùng Kim nha đầu ngủ. Chợt cảm thấy mình đã làm chuyện sai lầm rồi! Nhưng mà, hiện tại Hạ Lan Tử Kỳ tức giận đuổi nàng ra ngoài, trong lòng nàng lạnh xuống. Hiểu rằng trong lúc vô tình đã đắc tội tứ thiếu phu nhân rồi, nàng vừa định giải thích, lại nghe Hạ Lan Tử Kỳ quát một tiếng nữa: “Đi ra ngoài!” Không còn cách nào, nàng đành phải rụt rè lui xuống.

Tứ thiếu gia đắc ý buông Kim nha đầu ra, xoay người lại nằm xuống giường.


Kim nha đầu bốn chân vừa chạm đất, chợt thấy Hạ Lan Tử Kỳ là người lạ, cổ họng “Ô ô” hai tiếng, mở miệng rộng, nửa cái lưỡi thè ra bên ngoài. Bày ra tư thế không hài lòng, từng bước đi đến gần nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ từng bị chó cắn qua, cho nên có vẻ sợ chó. Mà con Kim nha đầu này hình dáng lại còn không nhỏ, hiện giờ đang nhìn mình lom lom, dần dần tới gần. Hạ Lan Tử Kỳ bị hù dọa đến mặt không có chút máu, vô cùng căng thẳng, không ngừng lui về phía sau, thẳng đến khi thân mình đụng vào góc bàn, không còn đường lui. Nàng vừa cùng Kim nha đầu giằng co, vừa hướng về phítứ thiếu gia kêu to: “Này, ngươi mau đưa chó của ngươi ra chỗ khác đi!”

Tứ thiếu gia lấy tay chỉ, nói với Kim nha đầu: “Kim nha đầu, nàng là người xấu, mau cắn giày của nàng cho ta!”

Kim nha đầu là chó được huấn luyện, bản tính cực thông minh, nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, thực sự xông tới cắn giày của Hạ Lan Tử Kỳ kéo xuống.

“A!” Hạ Lan Tử Kỳ chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời bị sợ đến hồn bay phách tán, thất thanh kêu cứu: “Có ai không! Cứu mạng!”

“Ầm” cửa bị người đẩy ra, vọt vào trong phòng là một bà lão lớn tuổi, cùng hai nha hoàn.

Thấy tình cảnh này, bà lão cả kinh nhanh chóng chạy đến phía trước, đá văng Kim nha đầu ôm lấy Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân đừng sợ. Kim nha đầu này không cắn người, nó chỉ đùa với người thôi!”

Lúc này, có một nha đầu hiểu chuyện đến giúp Hạ Lan Tử Kỳ đi giầy vào.


Đám nha hoàn đưa Hạ Lan Tử Kỳ chưa hoàn hồn đỡ ngồi lên ghế, bà lão nói to với mọi người: “Sao chó này lại vào được phòng hoa chúc?”

Tứ thiếu gia xoay người ngồi dậy: “Bà vú, là ta kêu Liên Kiều ôm đến!”

“Tứ thiếu gia, đây đêm tân hôn, cậu phải cùng tân nương động phòng. Kêu ôm chó đến làm gì?” Bà lão có chút hận không thể rèn sắt thành gậy bất mãn nói.

Tứ thiếu gia lại nhào vào lòng bà lão kia ôm lấy cánh tay nàng, đong đưa người làm nũng: “Là tân nương nghe ta nói Kim nha đầu đáng yêu, cho nên nàng ấy muốn nhìn Kim nha đầu một chút, ta đành kêu người ôm đến đây.”

Tiểu tử ngốc này lại còn nói láo, Hạ Lan Tử Kỳ nghe thấy, ngẩng đầu trợn mắt nhìn.

Bà lão bán tín bán nghi, nhưng vẫn sủng nịch vỗ vỗ lưng của hắn: “Hôm nay để cho Kim nha đầu vào phòng không thích hợp, tốt nhất đem nó ôm ra ngoài thôi!”

“Vậy được rồi!” Tứ thiếu gia buông bà lão ra, ôm Kim nha đầu ra ngoài cửa.

Bà Chu lúc này đi đến phía trước, rót chén trà đưa cho Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân uống chút nước trà đi.”

Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay nhận lấy, nghe bà lão dáng vẻ cung kính nói: “Tứ thiếu phu nhân, lão thân Chu thị là bà vú của tứ thiếu gia. Hôm nay là ngày đại hỉ của tứ thiếu gia cùng tứ thiếu phu nhân, phu nhân sợ tứ thiếu gia náo loạn mới nhắc nhở lão thân sang đây xem một chút. Vừa rồi làm việc có chút chậm chạp, lão thân đã tới chậm, thỉnh tứ thiếu phu nhân chớ trách!”


Sau đó lại thân thiết nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng trước khi thành thân, chuyện khuê phòng chắc cũng đã có người nói qua rồi đúng không? Lão thân ở bên ngoài coi chừng dùm, nếu có gặp phải vướng mắc gì thì hô lên một tiếng, lão thân sẽ giúp đỡ!”

Ý gì đây? Giám sát bọn họ viên phòng sao? Hạ Lan Tử Kỳ nghe thấy thế hai má nóng lên, bởi vì quá mức kích động mà nước trà chưa kịp uống đã sặc.

“Khụ khụ khụ” Hạ Lan Tử Kỳ mặt chợt đỏ bừng, nhịn không được ho khan mấy cái. Bà Chu chạy đến, giúp nàng vỗ vỗ đằng sau lưng.

Hạ Lan Tử Kỳ lau miệng, giơ tay lên nói: “Không sao rồi, bà lui xuống đi!”

“Vậy lão thân cáo lui!” Bà Chu xoay người muốn đi, lại bị tứ thiếu gia bám lấy: “Bà vú không được đi!”

“Tứ thiếu gia còn có việc gì sao?”

“Bà vú, ta muốn bà ở đây chơi với ta!” Tứ thiếu gia thật sự không muốn cùng Hạ Lan Tử Kỳ ở chung một chỗ. Nhưng mà hắn lại không ra ngoài được, thầm nghĩ sẽ để cho bà vú ở lại đây lâu hơn.

Bà vú đẩy hắn ra, giúp hắn vuốt phẳng quần áo bị nhăn: “Tứ thiếu gia, lão thân còn có việc, lát nữa cậu chơi cùng thiếu phu nhân đi!”

Tứ thiếu gia cong miệng lên: “Ta không chơi cùng nàng, nàng vừa rồi khi dễ ta, dùng lạc ném vào đầu ta, còn không cho ta trên giường!”

Nghe được mấy lời ấy, Hạ Lan Tử Kỳ giận dữ vô cùng. Rõ ràng là hắn dùng lạc ném vào mình, hiện tại lại vu khống, kẻ ác bá đi cáo trạng bị hại! Hiểu rõ Bà Chu là người mà phu nhân phái tới, nếu bà ta trở về nói lại với phu nhân, thử hỏi phu nhân sẽ nghĩ mình như thế nào? Tuy rằng không có ý định ở trong phủ lâu dài, nhưng cũng không thể chịu uất ức như vậy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui