Mới có vài ngày, có vài con bồ câu bay đến. Hỉ Mi thấy đầu tiên là đứng im một hồi lâu, thấy Âm Cố đang nghiêng đầu lẳng lặng nhìn mình, nàng nhe răng cười. Hỉ Mi qua dọn dẹp căn nhà nhỏ bên thư phòng cho chúng ở lại. Trừ nàng ra, vui vẻ nhất là Tiểu Ly Ly. Chỉ cần bồ câu đáp ở trong sân, nó đều đuổi theo. Chữ "bồ câu" cũng được Hỉ Mi dạy.
Do Ngô Đệ đi rồi, hai người thật sự về với những ngày như ở An Chí. Chỉ là bên cạnh thiếu Tiểu Huyền, và nhiều thêm một đứa nhỏ.
Cảnh xuân tươi đẹp, Hỉ Mi phơi xong xiêm y ngồi ở bên giếng nhìn trời, đột nhiên thở dài.
"Sao vậy?"
Cùng Hỉ Mi giặt đồ, Âm Cố mới vừa múc nước đổ đầy hồ nước trong nhà bếp, thính tai nghe Hỉ Mi thở dài, đi ra hỏi.
Hỉ Mi cúi đầu lẩm bẩm:
"Nhớ Tiểu Huyền."
Âm Cố ngẩng đầu nhìn xuân sắc, mỉm cười:
"Hay nhớ diều?"
Hỉ Mi ngượng ngùng, nàng đứng dậy đi tìm Ly Ly ôm, sau đó nhẹ nhàng quơ cái trống của nó nói:
"Xem ta là Ly Ly ư."
Âm Cố nheo mắt suy nghĩ, nói:
"Ta còn nhớ lúc ấy nàng muốn một con chim ưng to, nói là... muốn bay đến đâu cũng được." Âm Cố đi đến trước mặt Hỉ Mi, "Còn muốn diều hâu to à?"
Hỉ Mi "Xì" cười một tiếng: "Ta chỉ là một con chim sẻ thôi. Từ nay về sau..." Một tay Hỉ Mi đặt lên vai Âm Cố, cả người dựa vào, bướng bỉnh nói, "Không bay đi đâu hết, ở tại thành Phù Dung này luôn."
Âm Cố bình tĩnh nhìn Ly Ly, nói với nó:
"Ly Nhi, ngày mai đi thả diều nhé, được không?"
Ly Ly bị kẹp ở giữa, nhìn qua nhìn lại, nghe cũng không hiểu lắm nhưng mà cảm giác được người lớn đang vui, vì thế nó nhân cơ hội nói ra yêu cầu:
"Kẹo..."
Hai ngày trước, ngoài cửa có một gánh hàng rong, bán chút son bột nước và kẹo hấp dẫn cả phụ nhân lẫn tiểu hài tử trên con trên đường này. Gánh hàng rong đứng trước cửa nhà Hỉ Mi, nàng ôm Ly Ly đi ra xem mới đụng mặt hàng xóm. Phương tẩu cũng ở trong đó, hào phóng mua tặng cho mấy đứa trẻ, sau đó giới thiệu từng người. Chỉ là khi nói đến nhà Hỉ Mi, Hỉ Mi chỉ cười khẽ nói "Nhà ta không có đại nam nhân, chỉ có tiểu hán tử ", hù dọa tất cả mọi người. Sau khi mua đồ xong, Phương tẩu vội kéo Hỉ Mi vào gia môn, hỏi nàng vì sao lại nói như vậy.
Hỉ Mi cũng không để ý. Nói với Phương tẩu, Khánh Đăng Khoa đã bỏ nàng, nàng không có phu quân, đây là sự thật. Nàng cùng Âm Cố lưỡng tình tương duyệt chăm lo việc nhà, cũng không có cái gì không phải nam nhân thì không thể. Huống chi về mặt lâu dài, một ngày nào đó người ta cũng sẽ biết nhà này không có nam nhân, cùng với để người ta đoán già đoán non không bằng nói thẳng.
Phương tẩu lúc này mới khiếp sợ biết Hỉ Mi thật không có hôn phu. Bà cảm thấy có chút đồng tình, khó xử cho cô nương còn trẻ lại phải nuôi con một mình. Phương tẩu đang suy nghĩ, Âm Cố đi ra. Âm Cố thấy Ly Ly đang cầm kẹo ăn dính đầy tay đầy miệng, nàng nhíu mi, đoạt cục kẹo của Ly Ly. Phương tẩu nhìn thấy, nghi hoặc trong lòng, nhỏ giọng hỏi Hỉ Mi.
"Nàng ấy hả, " Hỉ Mi cắn răng, "là dì nó..."
Âm Cố nhìn lướt qua, Hỉ Mi liền bỏ thêm một câu ở trong lòng, nói là mẹ... cũng không đủ.
"Thành thân chưa?" Phương tẩu càng kỳ quái, lại hỏi.
Hỉ Mi suýt bị sặc, sắc mặt cổ quái nghiêng người ho nhẹ, nhanh đáp: "Rồi." Sau đó bổ sung thêm một câu trong lòng, ngay tại trước mặt bà đây.
Phương tẩu gật đầu, tâm tư vẫn đặt ở trên người Hỉ Mi. Thói đời gì, mỹ thiếu nữ xinh đẹp thế này còn không chịu. Phương tẩu tính, cầm bạc người ta nhiều như vậy rồi, cũng nên bỏ ra chút sức. Cho nên Phương tẩu đã quyết định muốn thay Hỉ Mi tìm một nhà chồng tốt. Chỉ là trông Hỉ Mi rất yên ả, thật không giống như muốn tái giá. Không tiện mở miệng biết không chừng. Cuối cùng Phương tẩu quyết định chờ quen dì Ly Ly một chút rồi lại đến tìm hiểu dùm cho Hỉ Mi tái giá.
Hỉ Mi và Âm Cố sống ổn như vậy lại không biết bị người ta lo lắng đến nhường nào.
Tiếp đó vài ngày, Âm Cố phát hiện hậu viện có cửa hông, cũng là cửa sau. Đi qua đây, đi qua thêm một ngõ nhỏ thật dài nữa là có thể nhìn thấy một mảnh đất. Còn có thêm một con sông. Con sông đó giáp ở đâu Âm Cố cũng không để ý. Nghe nói chủ nhân trước của nhà này thích trồng trọt, cho nên cũng để mảnh đất đó lại cho các nàng. Và Hỉ Mi thảo luận vấn đề này ngay với Âm Cố, có nên trồng trọt gì không.
Âm Cố nắm tay Hỉ Mi. Hỉ Mi ngồi không yên, đôi tay luôn không nhàn. Tuy hình tiêm chỉ tế, lại bởi vì công việc vặt trong nhà cho nên không có khả năng không bị chai. Vì thế Âm Cố quan tâm hỏi:
"Ta mua thêm hai nha hoàn đi."
Hỉ Mi ngẩn ra, biết Âm Cố thương nàng, cười đáp:
"Nào có yếu ớt như vậy. Nàng xem Tiểu Huyền đi, là một nha hoàn đấy, ta tình nguyện làm tỷ muội với nàng ấy còn hơn. Huống chi nhà này cũng không lớn, có gì mà không làm được."
Lúc đó là đêm khuya yên tĩnh. Ly Ly bị buộc ngủ riêng ở ngoài bình phong. Trong bình phong, trên giường, hai người thầm thì. Âm Cố dậy thổi tắt nền ở đầu giường, sau đó nắm tay Hỉ Mi hôn Hỉ Mi.
Hỉ Mi biết Âm Cố có võ công lợi hại thì cũng hiểu được tại sao tay nàng có vết chai. Hai người đều không phải là tiểu thư được nuông chiều, rời xa cố hương đến nơi xa lạ, gắn bó lẫn nhau, không phải một căn nhà sống như thế nào có thể so sánh được.
Đối phương là tất cả của ngươi, tất cả của ngươi chỉ cần có được đối phương. Hỉ Mi bị Âm Cố ôm hôn hăng say, bên tai nàng tựa hồ nghe được như thế, trong lòng nàng cũng trở nên mềm mại. Vì thế Hỉ Mi mặc Âm Cố công thành chiếm đất, cởi từng cái xiêm y xuống không còn sót lại gì.
"Âm Cố..."
Hỉ Mi khẽ gọi, không phải vì bất an, mà cái tên này giống như một cây đuốc đốt cháy cả cái giường.
Tiếng Hỉ Mi thôi thúc, trong đêm tối, Âm Cố vẫn luôn nhìn Hỉ Mi, ngay từ khi bắt đầu nàng đã yêu thích không buông tay. Nghe nói người già sắc suy còn hướng đến tình yêu, ngay từ đầu cũng là bởi vì Âm Cố tham luyến dáng người như hoa của Hỉ Mi, Âm Cố lại liên tục hôn đôi bàn tay nấu cơm cho nàng, chỉ nguyện làm cả đời cũng được. Già rồi như cành khô, trời cao vẫn luôn rất công bằng, Âm Cố không sợ cũng không gấp. Đêm dài đằng đẵng, nhân sinh vẫn như thế.
Ly Ly ở ngoài bình phong nói mớ, kinh động Hỉ Mi, nàng mở mắt nguyên lâm vào sương mù, lại bị Âm Cố che phủ.
"Không chuyên tâm..." Âm Cố thấp giọng oán trách.
Hỉ Mi nhéo Âm Cố, nhưng mà đáy lòng thì khai hoa. Có thể nghe được tiếng Âm Cố như vậy là rất hiếm. Ban ngày Âm Cố vẫn luôn bưng gương mặt không cùng Ly Ly làm bạn mà giờ phút này lại không khác gì Ly Ly khi không được kẹo.
Đêm xuân càng nóng bức, xuyên qua cửa sổ là ánh trăng dường như cũng xấu hổ mà nấp đi. Hỉ Mi cuối cùng cũng bỏ đi ngượng ngùng, chủ động dâng lên Âm Cố. Những đường cong dĩ lệ đan sát vào nhau, mồ hôi như hương thấm khẽ rỉ xuống tẩm ướt đệm sàng hiển hiện có bao nhiêu triền miên trong đó...
Ngày hôm sau, Hỉ Mi vẫn muốn tự mình xử lý mọi chuyện trong nhà, Âm Cố thì quyết định đi ra ngoài tìm y quán, nối lại nghiệp xưa làm nữ đại phu. Ít nhất thì cũng là bà đỡ. Hỏi Phương tẩu, mới biết mặc dù là đại phu nhưng cũng cần ấn quan phủ làm chứng, thuế đương nhiên không thể thiếu. Nghe nói phải nộp thuế, sẵn tiện Hỉ Mi tính toán luôn bạc của cả hai người. Kết quả nàng phát hiện, tiết kiệm một chút sống cả đời cũng đủ. Nàng biết Âm Cố tiêu tiền hào phóng, nên dứt khoát cất hết vào hòm, để ở dưới giường.
Khi Âm Cố tìm được một y quán đồng ý nhận nữ đại phu, thì Hỉ Mi đã trồng một số rau củ ở hậu viện.
Hỉ Mi nhớ Tiểu Huyền, Âm Cố nhớ con diều, Ly Ly nhớ kẹo, mọi chuyện cứ như vậy.
Tiểu gia tước* làm cho Âm Cố vui vẻ, nên thỉnh cầu của Ly Ly được thuận theo. Xế chiều hôm đó, cả nhà làm một con diều lớn. Trên đó không phải chim ưng lớn, cũng không phải chim sẻ, mà là bị Ly Ly cầm bút lông vẽ loạn xạ, cho đến khi tan nát hết ba tờ giấy mới mơ hồ trông giống một bức tranh như vân như nước. Hỉ Mi Âm Cố cười ha ha ôm Ly Ly đi rửa mặt, đổi xiêm y sạch sẽ khác. Rồi cả nhà chờ ngày trời đẹp.
([*] Con chim sẻ = Hỉ Mi)
Cũng may ngày hôm sau coi như là một ngày lành. Đầu tiên Âm Cố đi ra chuẩn bị xe ngựa, sau đó chở Hỉ Mi cùng Ly Ly đi ra thị trấn. Nghe Phương tẩu nói, mười dặm ngoài thành mỗi khi đến xuân tháng ba là đã bị nhân mã đạp không còn một ngọn cỏ, không ngờ các nàng cũng đi theo tham gia náo nhiệt.
Hỉ Mi nghe xong chỉ cười không nói. Phương tẩu nào biết rằng các nàng nhớ ngày này như thế nào. Ra ngoại thành, quả nhiên xa mã khá đông, gánh hàng rong không ít. Ly Ly nghe thấy mùi ngọt, chui thẳng ra ngoài xe. Cuối cùng Âm Cố chỉ phải cho nó mấy viên kẹo.
Lại nói, ngày các nàng xuất môn đúng là khéo trùng hợp. Trong thành có một hộ có tôn nhi tròn 11 tuổi ngày hôm qua, người ta đều tề tượu về đây, vừa lúc hôm nay chung chỗ với nhà Âm Cố.
Tiểu hài nhi luôn thích đi theo đứa nhỏ lớn hơn mình chơi đùa, Ly Ly cũng không ngoại lệ. Vừa được xuống đất là nhanh chân chạy về đám nhỏ nhà kia. Hỉ Mi ở phía sau đuổi theo, buồn bực tính nết nó sao lại trở nên hướng ngoại. Hôm nay Hỉ Mi ra ngoài không có mang duy mạo, xiêm y của nàng bởi vì chạy mà bồng bềnh, lại la hét gọi Ly Ly đứng lại, trông nàng xinh đẹp sống động hơn. Khi nàng lại nhà đó lôi Ly Ly lôi ra, bên kia toàn tò mò đánh giá nàng.
Âm Cố thì tìm một chỗ, bắt đầu thả diều. Từ từ diều theo gió bay lên, nàng mới gọi Hỉ Mi.
Lần trước bởi vì Hỉ Mi có thai, chỉ phải hâm mộ nhìn mà chưa từng được chơi đùa. Hôm nay nói là mang Ly Ly ra ngoài chơi, không bằng nói Hỉ Mi ra ngoài chơi thì đúng hơn.
Quả nhiên Hỉ Mi nghe tiếng kêu, vội cười đáp lễ nhà bên kia, ôm Ly Ly trở về. Sau đó nhét Ly Ly vào lòng Âm Cố, lấy dây diều.
Âm Cố ôm Ly Ly, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ. Ly Ly vừa mút ngón tay, vừa chỉ vào mẹ đang thả diều bay cao, rồi hướng về đám tiểu hài tử nhà bên kia khoa tay múa chân như đang nói đó là tranh ta vẽ đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...