Ngươi muốn làm gì — gã giựt bánh nghe những lời này cực kỳ quen tai, khiến gã không tự chủ được hồi tưởng lại thảm cảnh của mình trong khoảng thời gian này.
Đầu tiên là gia hương bị lũ lụt, toàn gia sụp đổ, gã theo dòng người chạy ra thị trấn, dọc đường không có một đồng đói khát không chịu nổi. Có một ngày, ở trong miếu hoang qua đêm vừa vặn đụng tới một đám người thoạt nhìn như là tiểu thư nhà giàu có tiền vào nghỉ chân. Một tiểu thư có thức ăn, nhưng chỉ phân cho mấy đứa trẻ khiến quỷ đói trong gã trổi dậy, nên gã mới nhịn không được mà qua giựt bánh.
Sau đó, có một nữ nhân trong đó trêu chọc gã, vứt miếng gà nướng xuống đất nhục nhã gã. Nếu không có mấy gã kiệu phu cao to kia thì gã đã lên giáo huấn nàng ta rồi. Cho nên, gã nhịn, và cùng đồng lõa trợn tròn mắt đến hừng đông. Sau đó, bọn họ lên đường, gã theo đuôi phía sau.
Bọn họ cũng sẽ có lúc để lại mấy cô tiểu thư kia, thù này không báo hận ý khó tiêu! Gã đã nghĩ như thế. Nhưng gã còn chưa chờ được bọn họ bỏ lại mấy cô tiểu thư thì gã và đồng lõa lại rơi vào bẫy. Không hiểu tại sao lại bị chặn trước một ngọn núi. Khi đó cũng là ban đêm, chặn đường bọn họ là sát thủ mắt lạnh băng.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đây là câu đầu tiên gã kêu lên.
Và chỉ cho phép gã nói được một câu, bọn chúng đã vung đao vọt tới.
Cứ việc không biết tại sao bị đuổi giết, gã không cam tâm. Cũng may gã có một chút công phu ở trên người liều mạng đánh lại được. Sau đó, đồng lõa gã không địch lại được bị chém vào chân một đao, kêu la thảm thiết. Mà gã cũng hoảng hốt, bị chém ngay bả vai. Đao vô cùng sắc bén đó đã lấy đi cánh tay của gã. Gã đau đến ngất, cho là mình đã chết rồi, nhưng không lâu sau lại bị đau mà tỉnh. Thế mới biết đối phương không hạ sát thủ. Đáng tiếc đồng bạn bị phế chân, gã không còn cách nào khác đành phải bỏ nó lại.
Từ đó về sau gã thê thảm hơn. Tuy mạng vẫn còn, nhưng tay trái đã không còn. Gã không thể đuổi theo đám người tiểu thư nhà giàu kia nữa vì phải chật vật tìm đường trốn. Và trốn đến đây. Nhưng ở đây gã không được cho vào thành bởi vì gã đã trở thành khất cái từ lâu. Sau đó, gã cướp được vài người qua đường, được vài đồng tiền rồi trốn vào ngọn núi này. Cũng may gã gặp được vài người có cùng hoàn cảnh, quen biết nhau một hồi mới nảy ra ý chặn đường cướp bóc. Và bây giờ gã đụng mặt được hai nữ nhân đó.
Hiện giờ tên là Độc Thủ, gã không khỏi cười lạnh. Bởi vì gã nhớ ra, do đi theo bọn họ phía sau mới dẫn đến sát khí. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể sát thủ là do bọn họ phái tới. Gã nhìn quanh bốn phía, không có kiệu phu to cao, cho dù có gã cũng không sợ. Đã mất mạng một lần thì có gì đáng sợ.
Độc Thủ âm trầm nở nụ cười, gã nhìn nữ nhân đưa thức ăn cho mấy đứa trẻ hoảng hốt, rõ ràng sợ gần chết mà còn bảo vệ người khác. Người như thế thật sự chết cũng không đáng tiếc. Nhưng, trước khi chết, gã phải chiêu đãi nàng thật tốt đã.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hỉ Mi bảo vệ nàng. Âm Cố nhìn người phía trước giang tay ra nhưng lưng cứng ngắc, mà trong lòng mềm mại. Nàng cầm tay Hỉ Mi, nhẹ nhàng đưa Hỉ Mi ra sau, sau đó thấp giọng nói:
"Tuy rằng ta đã nói cho phép cô tiếp tục che chở ta, nhưng hôm nay, không cần." Nàng lại mỉm cười: "Cô đã quên ta nói ta vốn làm nghề gì sao?"
Nàng không để ý tới Hỉ Mi ở phía sau kéo tay áo nàng mà chỉ bước lên từng bước.
Âm Cố đối mặt đám sơn tặc vây quanh, mà đám người đi cùng ở phía sau nàng, nhờ phúc Hỉ Mi mà được nàng bảo vệ.
Người chưa động thủ, nhưng dường như có gió thổi long tay áo. Âm Cố nhìn độc thủ: "Đến đây đi."
Độc Thủ hưng phấn cả người, còn chưa bắt đầu mà ở trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh hành hạ hai nàng đến chết như thế nào. Muốn cho nàng quỳ gối trước mình, sau đó làm nhục, tóm lại, thù cũ hận mới phải lấy được hết trở về. Các huynh đệ ở trong núi đều ăn chay đã lâu, vừa lúc rất nhiều ngày cũng chưa được trải nghiệm.
Đáng tiếc, gã quá hưng phấn mà hoàn toàn đã quên phản ứng của cô gái trước mắt này khác thường ra sao. Nữ nhân bình thường nếu gặp sơn tặc dữ tợn thì sao dám bước ra như thế này?
Cũng giống Độc Thủ, mấy gã sơn tặc khác thấy Âm Cố không muốn sống dám tiến lên khiêu khích, đều tự cười chế giễu. Độc Thủ càng phấn khích hơn nữa, đập đập chùy thủ trong tay, lưu manh nói: "Xem ca ca mang áp trại phu nhân về cho các ngươi nhé!"
Cùng lúc Độc Thủ bước tới Âm Cố, Hỉ Mi còn đang kinh hoảng, nhất thời không hiểu được Âm Cố nói gì cho nên nhịn không được mà thét lên chói tai:
"Âm Cố!!!"
Hai chữ này suýt nữa thổi bay linh hồn nhỏ bé của Âm Cố. Độc Thủ đã qua đến, nàng tùy ý quơ quơ tay áo ra phía sau, Hỉ Mi thuận theo một luồng khí nhẹ nhàng lui về sau mấy bước, cũng không thấy ngã ra mà chỉ là chậm rãi ngồi xuống.
Hai thư sinh vốn không dám tiến lên, nhưng thấy một tiểu thư chật vật rút lui thì cố lấy dũng khí che nàng ở giữa. Sau đó, bọn họ liền nhìn đến Âm Cố ngoái đầu nhìn lại bọn họ.
Cái nhìn này chỉ là nhắc nhở, bên trong cũng nói không rõ tình tự là gì. Chẳng lẽ vị tiểu thư này chuẩn bị hy sinh để bảo toàn vị tiểu thư phía sau này? Trong lòng thư sinh chợt nảy ra kính nể.
Chỉ là tiếp theo, bọn họ đều gần như rớt mắt ra ngoài.
Hỉ Mi lại hoàn toàn không lên tiếng.
Chỉ thấy Âm Cố không biết đã dời bước đi khi nào, ngay khi Độc Thủ giơ thiết chùy xông lên thì nàng đã đứng sau lưng gã. Đúng vậy, nhìn rất giống như Độc Thủ cố ý né đi. Âm Cố tự nhiên sang bên trái của gã. Âm Cố không có vũ khí, lại như có vũ khí, nàng hơi mở bàn tay, nhẹ nhàng xoa vào bả vai bị cụt của Độc Thủ. Rõ ràng không thấy nàng dùng sức, vậy mà Độc Thủ đã kêu rên thảm thiết, lảo đảo, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Cũng may gã nhanh tay lẹ mắt lấy thiết chùy chống đất. Mà đầu nhọn thiết chùy cũng không cắm sâu vào đất, có thể thấy lực của Âm Cố như lau bụi trên bàn mà thôi. Nhịn đau ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra tiểu thư cũng có bản lãnh, thật.. thật sự là được mãn nhãn."
Âm Cố vung tay áo, âm thanh lạnh lùng nói: "Mắt chó của ngươi sinh ra đã dư thừa."
Độc thủ nghe vậy phát cuồng, cảm thấy đời này gã hận nhất chính là nữ nhân trước mắt này. Gã thở phì phò, phát lực rút thiết chùy, hít một hơi, vung mạnh lại phía Âm Cố.
Đáng tiếc, vô luận gã múa may như thế nào Âm Cố đều có thể tránh được. Sau đó là từng chưởng bổ vào vết thương của gã. Vài hiệp trôi qua, chỗ đó bắt đầu chảy máu. Loại máu này dĩ nhiên Âm Cố sẽ không muốn dính tay, vì thế nàng dứt khoát búng ngón tay. Ban đêm mà mang theo đồ tốt cũng coi như có chút công dụng.
Tuy rằng Độc Thủ không thấy trong tay Âm Cố có gì, nhưng khi nàng hạ thủ thì vết thương của gã đột nhiên bắt đầu ngứa ngáy.
"Ngươi. . . Ngươi vừa mới làm gì?" Độc Thủ hoảng loạn giận dữ hỏi.
"Một chút thuốc, " Âm Cố chậm rãi giải thích, "cho ngươi thối rữa đến chết."
"A!!!" Độc Thủ giận cực điểm, cả người phát ra khí lực chưa bao giờ có, cắn răng dùng hết sức ném thiết chùy.
Tiếc là thiết chùy như có mắt, dừng trước Âm Cố lại đổi hướng hướng tới mấy gã sơn tặc khác. Sau đó dừng lại trước mặt hai gã giả trang buôn muối. Tiếng thiết chùy nặng nề rơi xuống như thiên lôi, làm hai gã đó choáng váng.
Độc Thủ kêu gào đau đớn còn tại cách đó không xa, gã đã ngã quỵ xuống đất, tay phải liều mạng gãi vết thương dính thuốc cho đến khi vết thương toạc ra máu, vô cùng thê thảm.
Đám sơn tặc này vô sự tụ lại cùng một chỗ chỉ là muốn cướp tiền mà thôi, không ngờ hôm nay lại gặp nữ sát thần. Đám người được đi theo cũng trắng mặt, gần như buồn nôn. Chỉ có nữ sát thần không chút sứt mẻ đứng đó đang lẳng lặng nhìn bọn họ.
Mà vậy thì trông nàng càng bí hiểm hơn, huống chi vừa rồi chỉ vài lượt giao thủ, cô gái này cũng là thoải mái tự tại, hồn nhiên không đem Độc Thủ phát cuồng để vào mắt.
Hai gã buôn muối có thể nghe được tiếng yết hầu lên xuống lẫn nhau, họ trao đổi ánh mắt hoảng sợ, sau lưng đã ứa ra mồ hôi lạnh.
Những sơn tặc còn lại cũng đã bị Âm Cố dọa sợ tới mức cứng lưng bất động, Âm Cố cũng lười vô nghĩa, nàng mới vừa muốn động thủ, bên tai lại nghe thấy tiếng Hỉ Mi có vẻ như không thoải mái. Âm Cố vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hỉ Mi đang nhìn Độc Thủ quay cuồng trên mặt đất, thần tình chấn kinh.
Âm Cố bực mình, xoay người lại chậm rãi đi đến bên Độc Thủ, đạp một cước.
Một cước này chỉ dùng chút lực. Chỉ thấy Độc Thủ thân như tàn vật, như bị một bàn tay khổng lồ tha đi ném vào bụi cây bên đường. Cây cối ven đường rất rậm rạp, vì thế mà nghe được liên tiếp tiếng cành cây gãy vang lên, sau đó xa xa hình như có nặng vật rơi xuống đất, tiếp theo hết thảy quy về yên tĩnh.
Không còn nghe tiếng Độc Thủ gào khóc thảm thiết nữa, nhưng, cả núi lại có vẻ âm trầm hơn. Như có quỷ, gió lành lạnh cứ phiêu đãng.
Một cước của Âm Cố trực tiếp làm đám sơn tặc còn lại không còn hồn phách, đồng loạt "bộp ", "bộp" quỳ xuống, liều mạng dập đầu Âm Cố: "Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng..."
Âm Cố nhíu mày, lạnh lùng quát: "Cút!"
Đám sơn tặc vội té chạy đi, rồi lại nghe được thanh âm như diêm vương từ âm phủ của nàng ở sau lưng vang lên: "Nếu ta lại nhìn thấy các ngươi, thi cốt sẽ không còn nghe chưa?"
Đám sơn tặc vội vàng chỉ thiên chỉ địa thề thốt, sau đó nhào vào trong bóng đêm ven đường, chỉ nguyện chạy càng xa càng tốt. Chẳng sợ chạy ra bị quan binh bắt giữ đi ngồi tù thì cũng còn tốt hơn bị nữ ma đầu này đá.
Sơn tặc đều chạy, mọi người bình an.
Âm Cố xoay người, lại nhìn đến đám người đồng hành ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt vừa sợ vừa nể. Mấy đứa trẻ của gia đình kia đều bị che mắt, như cũng chịu không được không khí im lặng này lên tiếng khóc lớn lên. Gia nhân như sợ sẽ kinh động Âm Cố, vội bụm miệng nó lại, sợ chết khiếp.
Âm Cố chỉ đứng đó, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Chẳng sợ nàng vừa mới ra tay đả thương người, hay giết người thì cũng vẫn là bình tĩnh như vậy. Điều này như đã trở thành sinh mệnh của nàng, không thể thay đổi, nàng hiểu. Nhưng nhìn đến Hỉ Mi cũng giống những người khác dại ra, duy trì khoảng cách với mình thì trong lòng nàng ẩn ẩn khó chịu.
Cũng may Hỉ Mi chỉ ngây người một lát, như ở trong mộng mới tỉnh, đứng lên. Hai thư sinh thấy máu trên người Âm Cố mà ghét bỏ, ngăn cản Hỉ Mi. Hỉ Mi trừng mắt nhìn bọn họ, gạt họ ra, sau đó bổ nhào vào Âm Cố.
"Âm Cố!!"
Âm Cố cẩn thận nhìn thần sắc Hỉ Mi, không buông tha cái gì dù là nhỏ nhất.
Hỉ Mi như không biết nói gì, chỉ là cầm lấy tay Âm Cố. Sắc mặt của nàng vẫn còn bị sợ mà trắng, nhưng ánh mắt đã đỡ hơn. Cuối cùng, Hỉ Mi nói: "Cuối cùng ta đã biết, ngay từ đầu lời cô nói với ta ngày đó là thật!"
Âm Cố buông lỏng, có một loại xúc động nhịn không được muốn cười.
"Cô... từng giết người thật hả?" Hỉ Mi dè dặt hỏi.
"Ừ." Âm Cố đáp nhẹ. Sau đó lại nghe tiếng người ta hút khí lạnh.
Hỉ Mi cắn chặt răng, lại hỏi: "Giống như mấy người xấu vừa rồi?"
Âm Cố nghĩ nghĩ, gật đầu.
"Như vậy à." Hỉ Mi nghĩ, nàng thấy đám người phía sau đã được Âm Cố cứu nhưng vẫn cảnh giác nhìn Âm Cố, hừ một tiếng, kéo Âm Cố đi đến một bên, sau đó hơi nghiêng đầu nói, "Ta vẫn luôn nghĩ ý cô từng nói là gì đấy." Nàng thè lưỡi, "Nha, ta không ngờ cô có võ công. Hơn nữa nhìn rất lợi hại!"
Hỉ Mi không biết xấu hổ nói. Nhớ lại Âm Cố đã nói qua vì sao phải làm bà đỡ, liền nghĩ đến đêm đó nàng lưu lại tự cùng tiêu sái quay lại, từng ở trong lòng mình biến ảo thành giang hồ nữ hiệp phiêu bạt bóng kiếm.
"Cũng không tính lợi hại, " Âm Cố nhẹ nhàng nâng tay, thấy Hỉ Mi vểnh tai nghe mình nói nói, không có...chút nào né tránh, không khỏi mỉm cười thật sự, "cả đời này bảo hộ cô vẫn là có thể."
"A..." Mặt trắng Hỉ Mi cuối cùng cũng có màu, nàng ngượng ngùng nói gì đó, ôm luôn Âm Cố.
Âm Cố lẳng lặng hưởng thụ cái ôm này. Sau đó vỗ lưng Hỉ Mi: "Đi ngủ đi, sáng sớm phải lên đường."
"Ừ." Hỉ Mi kéo Âm Cố trở về.
Trong không khí còn lưu lại mùi tanh, trên mặt đất mơ hồ có thể thấy một ít vết máu Độc Thủ lưu lại. Hỉ Mi dừng lại một lát, cắn chặt răng, bước qua vết máu. Về sau, nàng đột nhiên cảm thấy mình hẳn là nhanh cầm tay người này hơn. Không vì cái gì khác, chỉ vì câu "Cả đời này bảo hộ ngươi vẫn là có thể".
Trở lại với những người đi cùng, Hỉ Mi có thể cảm giác được bọn họ bài xích. Nghĩ đến vừa rồi tất cả đều sợ hãi Âm Cố, nhưng...
Hỉ Mi đứng ở ngoài vòng tròn, che Âm Cố lại, căm giận bất bình nói: "Các vị, tối nay đụng phải sơn tặc toàn nhờ vào nàng mới có thể đuổi được bọn chúng, các người không tạ ơn cũng thôi đi, vì sao còn trưng bộ mặt này ra? Nàng thiếu nợ các người sao?"
Âm Cố đứng sau lưng Hỉ Mi, không lên tiếng, nhưng cảm giác về sự tồn tại của nàng tuyệt đối cường đại. Bọn họ vừa sợ sệt vừa mở miệng, nhỏ giọng nói tạ ơn. Cũng có người thông minh, định thần được rồi lớn tiếng tán thường vài câu bản lĩnh của Âm Cố.
Hỉ Mi trừng mắt tới ai người đó mở miệng, xong hết rồi mới vừa lòng kéo Âm Cố ngồi vào. Khi nhìn đến hai thư sinh, Hỉ Mi khuynh thân, khách khí nói: "Hai vị công tử xin nhường chỗ."
Hai thư sinh xấu hổ tránh ra, vờ ngủ.
Và Hỉ Mi dựa vào Âm Cố. Một hồi sau, nàng chợt nhớ một chuyện.
Lúc trước nàng mang theo Tiểu Huyền và Âm Cố đi thả diều, ước chừng là lúc phải rời khỏi An Chí, Tiểu Huyền từng úp úp mở mở theo sát nàng nói, Âm Cố bay lên trời lấy dây diều bị đứt. Lúc ấy, nàng chỉ nghĩ là Âm Cố vừa lúc bắt được sợi dây đó thôi, còn cảm thấy Tiểu Huyền nói gì mà khó hiểu. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đúng như Tiểu Huyền nói. Âm Cố thật sự bay lên bắt dây diều. Chẳng lẽ Tiểu Huyền muốn nhắc nhở mình có Âm Cố thì không cần lo lắng an toàn khi xuất hành?
Nửa ngày sau, Hỉ Mi ở trong lòng lăn tăn vô số lần chuyện này, nhịn không được nữa mới hỏi: "Âm Cố, cô, biết bay hả?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...