Ngày kế tiếp, khi Hỉ Mi tỉnh lại thì phát giác bên cạnh không có người. Mắt nhập nhèm xoa mắt, mới phát hiện sợi dây áo yếm trên vai rời rạc, lộ ngực ra. Nàng vội vén tóc, ngồi dậy cúi đầu buộc dây lại.
Từ trước đến nay thì Âm Cố luôn dậy sớm hơn Hỉ Mi, nàng đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Mưa xuân nhẹ nhàng không tiếng động, làm cả con đường ẩm ướt. Nghe được động tĩnh ở phía sau, Âm Cố quay đầu lại, nhìn thấy Hỉ Mi đang buộc dây áo.
Đêm qua hai người ngủ cùng giường, cứ tưởng là sẽ có lúc va chạm phải, nào biết Hỉ Mi ngủ quá ổn, cả đêm đều rút ở trong góc đưa lưng ra, làm hại Âm Cố tỉnh dậy còn cho là mình đẩy nàng tới trong đó. Mà lúc này, Hỉ Mi cũng nhìn thấy Âm Cố đứng ở cửa sổ, cũng không còn ngượng ngùng như đêm qua nữa. Không biết sao sau khi mở mắt ra đột nhiên nghĩ thông suốt luôn. Vả lại trải qua một đêm hôm qua, Hỉ Mi cảm thấy hình như là đã gắn bó chặt chẽ với Âm Cố hơn.
Hỉ Mi trượt xuống giường, cầm xiêm y mặc vào xong đi lại cửa sổ, thấy người ta mang dù đi đầy đường, dựa vào Âm Cố ngạc nhiên nói:
"Ồ, trời mưa rồi sao."
Hỉ Mi vươn tay đón vài hạt bụi mưa, hơi lạnh lạnh, có hơi thoải mái.
Âm Cố bất động thanh sắc mặc kệ Hỉ Mi xem mình như vách tường mà dựa vào, hỏi:
"Hôm nay muốn làm gì?"
"Trời mưa thì đi đâu." Hỉ Mi lắc đầu. "Mà ta thấy chúng ta nên nhanh chóng rời thành Tú Giang đi thôi."
Âm Cố nhìn Hỉ Mi: "Tại sao?"
"Cô biết rõ ta thật sự không thích hợp với gia thế như vậy mà." Hỉ Mi mỉm cười.
"Biết bản thân có thể tái giá là tốt rồi. Còn Tiền Hữu...," Hỉ Mi híp mắt, "vẫn là để lại cho các cô nương thành Tú Giang đi."
Âm Cố trầm ngâm: "Cô lo hắn nghĩ không ra được sách lược vẹn toàn mà buông tha cô?"
Hỉ Mi đi đến trước chậu rửa mặt mới vừa rút khăn, nghe nói như thế liền quay đầu lại nói:
"Ta vốn không phải là một cô nương tốt, sao có thể đòi hỏi người khác chứ. Âm Cố, ta biết mình đang làm gì."
"Biết là tốt rồi." Âm Cố gật đầu. Mở cửa đi ra ngoài gọi tiểu nhị chuẩn bị điểm tâm.
Lúc tiểu nhị nâng khay đi vào có điều muốn nói lại thôi, Âm Cố thấy vậy hỏi: "Có chuyện gì?"
"Hồi bẩm tiểu thư, " tiểu nhị vội cúi đầu khom lưng nói. Lấy ra một tú trúc buộc dây tơ từ trong tay áo, "Lương tiểu thư vừa phái người đến dưới lầu, đây là thiệp mời cho Việt tiểu thư. Chưởng quầy không dám để họ tùy tiện lên lầu quấy rầy nên phái tiểu nhân đưa lên."
"Lương tiểu thư?" Hỉ Mi nhớ không ra, một bên tò mò hỏi han, "Ai là Lương tiểu thư?"
"Ở thành bắc, cái vị đoạt tú cầu với cô đó." Âm Cố nhận tú trúc.
Trên tú trúc này có khắc họa bức tranh đồng ruộng, thủ pháp tinh tế, nhìn qua là thấy giá trị xa xỉ. Mà hai đầu của nó đều bịt kín, không có chỗ mở. Khi tú trúc còn ở trong tay tiểu nhị hắn cứ nghĩ mãi làm sao mà mở ra. Nhớ lại dáng vẻ người Lương gia, có vẻ như giống chờ xem náo nhiệt hơn.
Âm Cố nhìn sơ lược tú trúc, ấn nhẹ vào một vết khắc ở giữa, cuối con đường ven bờ ruộng đụng vào nhau làm tú trúc mở ra, lộ ra một mảnh giấy nhỏ ở bên trong.
Hỉ Mi ở một bên nhìn xem lặng lẽ thè lưỡi, cái cục này nếu ở trong tay mình, căn bản là không biết mở ra như thế nào chắc chắn sẽ đập nát nó.
Tiểu nhị cũng bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ lại mở mang được kiến thức. Xem ra hai vị Việt Lương chi tranh, Việt tiểu thư thắng trước một ván.
Âm Cố rút tờ giấy mỏng ra, trên đó viết cơ bản là: Cái vị Lương Chi mời Hỉ Mi đến một trà lâu để gặp nhau vào giờ ngọ, nói là có chuyện quan trọng cần bàn. Âm Cố xem xong cầm hai đoạn trúc thả vào khay của tiểu nhị, nói:
"Ngươi thay ta đáp lại rằng là ngày mưa không tiện ra ngoài. Ống trúc này không phải vật bình thường, thỉnh đưa trở về, về sau còn có thể sử dụng."
Tiểu nhị mỉm cười nâng khay lui ra ngoài, phục mệnh xuống lầu làm việc giao phó. Người Lương gia nóng nảy hỏi, biết đối phương không đi, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, thở phì phì đi mất.
Người Lương gia vừa đi, khách trong điếm liền cười vang. Mọi người vốn là đang chờ hai vị tiểu thư xuất đầu lộ diện để đánh giá, ai ngờ Lương gia thiếu kiên nhẫn như vậy. Chưởng quầy khách điếm cũng tựa vào quầy vuốt râu không ngừng gật đầu, trong điếm có một vị tiểu thư nên mấy ngày nay không lo không có khách.
Hỉ Mi nhìn thiệp mời, không khỏi có chút mạc minh kỳ diệu. Ngày hôm qua Tiền công tử đến đây, hôm nay Lương tiểu thư cũng đến đây, sao mình giống hương hoa ghê.
"Nàng tìm ta làm gì?" Hỉ Mi hỏi Âm Cố.
"Có lẽ là muốn xin cô rút lui." Âm nhớ lại ngày đoạt tú cầu đó khi Lương Chi la hét, nhân tiện nói.
"Có lẽ nàng rất thích Tiền công tử, " Hỉ Mi cũng hồi tưởng một lát. Lương tiểu thư tựa hồ không tồi, cùng Tiền công tử đứng chung một chỗ hẳn là rất xứng. Đột nhiên Hỉ Mi hưng phấn nói,
"Không bằng chúng ta tác hợp hai người bọn họ đi, coi như là làm công đức."
Âm Cố biết vậy nên đau đầu: "Cô đừng nên chuốc thêm phiền nữa Hỉ Mi à!"
Hỉ Mi chỉ phải quyệt miệng kháng nghị cho có lệ. Cũng may hai người bây giờ nói chuyện rất tùy tiện, đề tài cứ như vậy mà tùy ý bỏ qua.
Chỉ là cái vị Lương tiểu thư này cố chấp hơn hai nàng tưởng tượng.
Không lâu sau đó, hai cỗ kiệu đã đứng ở ngoài khách điếm. Người của Lương gia mới vừa rời đi lại quay lại, tâm bình khí hòa mời mọc.
Hỉ Mi thấy vậy, mới nói với Âm Cố: "Bằng không, đi xem thử nha?"
Âm Cố không nói gì thêm, đẩy cửa ra.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người Hỉ Mi khi nàng xuống lầu. Chỉ là Hỉ Mi hơi thiệt tình, thấy mọi người hữu nghị nhìn mình nên nàng cười đáp trả, khiến cho một số trong đó không khỏi si ngốc.
Cho đến khi Hỉ Mi và Âm Cố lên kiệu rời đi, mọi người mới đàm luận.
"Ta thấy sự tình khó nói rồi. Việt tiểu thư thoạt nhìn là người rất hiền lành, sợ là sẽ không chịu được Lương tiểu thư thỉnh cầu đâu."
"Ngươi nghĩ đây là mua bán xiêm y còn trả giá sao? Đây là chung thân đại sự đó, tuyệt đối sẽ không qua loa như vậy."
"Ta nghe nói Lương tiểu thư thích Tiền công tử lâu lắm rồi, cơ mà nếu thật sự không được thì nhận hết hai người luôn đi, không phân biệt lớn nhỏ vậy chẳng phải đẹp hơn sao."
"Xùy xùy, đám đàn ông các người đó hả, luôn muốn tả ủng hữu bão. . ."
☆☆☆☆☆
Cuối cùng, kiệu đi đến một trà lâu. Trà lâu không có một bóng người, hỏi mới biết đã được Lương tiểu thư bao hết.
Nhã phòng lầu hai của trà lâu, một mình Lương Chi ngồi chờ.
Hỉ Mi đi tới thấy chỉ có một mình Lương Chi, liền quay đầu lại nhìn Âm Cố. Âm Cố dừng bước chân, đứng ở trước cửa.
Hỉ Mi đi vào, Lương Chi đứng lên, miễn cưỡng cười: "Việt tiểu thư thật khó mời nha."
"Hả?" Hỉ Mi không ngờ Lương Chi vừa thấy mặt sẽ nói vậy, nhất thời ngượng ngùng cười: "Để cô đợi lâu, thật có lỗi."
Lương Chi vốn định giở chút thủ đoạn, kết quả người ta lại không ăn cứng rắn làm mình tự mất mặt. Ban đầu rất tức giận, không thể cứ bỏ qua như vậy cho nên Lương Chi mới tĩnh tâm lại phái người thành tâm mời Hỉ Mi đến lần nữa. Vô luận như thế nào cũng phải gặp được người trước rồi nói sau. Lương Chi muốn châm chọc khiêu khích một phen, mà không ngờ khi thấy nụ cười này thì chính mình lại tiêu tán ít lửa giận một cách khó hiểu. Giống như đánh vào cục bông, chỉ có lún sâu vào chứ không có bật ngược lại.
Lương chi uống ngụm trà, định thần thảnh thơi xong, hỏi: "Nghe nói hôm qua Tiền công tử đi tìm cô?"
Hỉ Mi sửng sốt, gật đầu: "Cô biết hả?"
"Đương nhiên, " Lương Chi khẽ cong khóe môi, cười hơi ảm đạm. "Ta thích Tiền công tử không phải ngày một ngày hai, đương nhiên sẽ rất chú ý đến hắn."
"Ngày ấy ta cưỡi ngựa đụng các người ở trên đường đó thôi, kỳ thật là bởi vì gia phụ không thích cách hành sự của nhà Tiền công tử. Nam tử ném tú cầu chọn rể, gia phụ nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị cho nên không cho ta tham gia. Ta đã trộm ngựa chạy ra đó, bằng không nhất định là mất cơ hội."
"Vậy mà cô còn tiếp đón người khác đi cùng?" Hỉ Mi lẩm bẩm nói.
"Cô nói vị mặc đồ màu hồng sao?" Lương Chi lắc đầu, "Nàng chỉ là thích náo nhiệt, không giống ta. Nàng ấy biết ta thích Tiền công tử, thấy ta trông mong hoài nên chịu giúp ta một tay."
"Nhưng mà dù cho ta hi vọng cỡ nào thì ông trời cũng chỉ cho ta bắt được tú cầu một lần."
Hỉ Mi âm thầm lắc đầu trong lòng. Lúc ấy người nhiều như vậy, có thể bắt được một lần còn khó vậy mà nàng lại còn muốn thêm. Đương nhiên người bắt được hai lần Hỉ Mi do Tiền công tử cố ý thì không tính.
"Việt tiểu thư, "
Lương Chi yên lặng nhìn Hỉ Mi, mặt lộ vẻ nhu nhược thê lương,
"ta biết các người chỉ là đi ngang qua Tú Giang thôi, tất nhiên có chuyện của mình phải làm. Nếu Việt tiểu thư có người mong chờ, nếu Việt tiểu thư để ý đến ai thì nhất định có thể hiểu ta. Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn hạnh phúc của mình ngay trước mắt vụt qua, mong Việt tiểu thư thành toàn."
Lương Chi rót một chén trà, hai tay dâng lên,
"Thỉnh Việt tiểu thư hãy uống chén trà này."
Hỉ Mi còn nhớ rõ ngày đó khi được thỉnh lên Viễn Hương Lâu, Lương Chi nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập địch ý và hung ác. Còn lúc này Lương Chi lại ôn nhu khác xa ngày hôm đó, khiến Hỉ Mi không thể đoán ra người nào là thật, người nào là giả. Đáng tiếc, hiện tại Âm Cố ở ngoài không thể thay Hỉ Mi quyết định, nếu không thì Hỉ Mi làm gì phải mất thời gian hao hết tâm tư như thế này.
Lương Chi vẫn đang dâng trà, một lúc sau có hơi run rẩy, mà nàng vẫn cắn răng kiên trì, mắt cũng bắt đầu đỏ.
"Cha ta nói nếu ta đã bắt được tú cầu một lần vậy đó là có duyên với Tiền công tử. Ông ấy nói nếu ta có thể thuyết phục cô buông tha cho Tiền công tử, thì sẽ đồng ý cho ta gả vào Tiền gia."
Lương Chi rướn người về phía trước hơi dựa vào bàn, tay vẫn nâng trà,
"Thỉnh. . . Việt tiểu thư thành toàn."
Nói xong nước mắt rơi luôn trên mặt bàn, nhưng Lương Chi vẫn cố nén không ra tiếng.
Hỉ Mi thở dài, dĩ nhiên là mềm lòng. Mặc kệ ngày đó Lương Chi có bao nhiêu địch ý, hay bây giờ cố chấp dâng trà. Bởi vì yêu cho nên mới có địch ý; cũng bởi vì yêu cho nên mới nhân nhượng như vậy.
Yêu. . . Là gì?
Hỉ Mi ngẩng đầu lên, tiếp nhận chén trà, một hơi cạn sạch.
Lương Chi mừng rỡ, tay vẫn đang run rẩy, có hơi không tin: "Cô thật sự nguyện ý buông tha Tiền công tử?"
Hỉ Mi đặt chén trà xuống, cười: "May mắn là cô gặp ta, ta chỉ là khách qua đường mà thôi."
"Thật tốt quá!"
Lương Chi mừng đến gần như nhảy dựng lên, nhưng thấy mình thất thố ở trước mặt đối phương nên ho nhẹ rồi ngồi đoan chính lại.
"Cả đời này Việt tỷ tỷ là đại ân nhân của ta."
Hỉ Mi lắc đầu, có hơi xuất thần hỏi han: "Cô nói yêu gì đó, rốt cục nó là như thế nào?"
"Việt tỷ tỷ chưa có người trong lòng hả?"
Lương Chi kinh ngạc, tiện đà cười nói,
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiền công tử là lúc hắn đi theo mẹ hắn lên núi dâng hương. Cô không biết đâu, đám con gái chúng ta ngang tàng cực kỳ, rất nghịch ngợm. Hắn mặc nữ trang, lại tư nhã nhặn văn, không chơi cùng chúng ta mà ngồi ở đằng kia cười. Khi đó đại khái là cảm thấy hắn không giống người thường nên lưu ý. Sau đó lại nghe người ta nói là hắn nam phẫn nữ trang, nên thấy thú vị hơn, muốn đi tìm hỏi thăm chuyện của hắn luôn. Mà không ngờ, " Lương Chi thở dài, "không biết từ khi nào mà ăn uống không ngon, trong đầu không nghĩ tới ai khác nữa."
"Luôn muốn được ở bên cạnh hắn. Muốn biết hắn nghĩ gì khi mặc nữ trang, đổi sang nam trang lại suy nghĩ gì. Cả ngày miên man suy nghĩ, có khi lại khóc luôn." Lương Chi hơi thẹn thùng.
Hỉ Mi nghe được liên tiếp gật đầu, thầm nghĩ mình từ trước tới giờ xem như sống uổng phí. Gả cho người ta một lần rồi, lại không hề có cảm giác như Lương Chi nói.
"Vậy cô. . ." Lương Chi vẫn hơi không yên lòng, hỏi, "Chuẩn bị từ chối Tiền công tử như thế nào?"
"Chúng ta sẽ nhanh rời khỏi Tú Giang. Người đã đi đương nhiên sẽ không tìm được." Hỉ Mi đứng lên, "Bằng hữu của ta còn chờ ở ngoài, ta cáo từ trước."
", " Lương Chi cũng đứng lên, chần chờ một hồi mới nói, "Vị nữ tử mặc đồ màu hồng đó họ Cát, nhà nàng có người nhậm chức ở quan phủ. Ta biết. . . cô và nàng từng có xung đột, nên chỉ muốn nói là các người hãy cẩn thận an toàn."
Hỉ Mi sửng sốt: "Có ý tứ gì?"
"Chưa có ai khiến nàng nhục nhã trước mặt người khác như vậy." Lương Chi chỉ nói thế.
☆☆☆
Sau khi rời khỏi, Âm Cố đã chuẩn bị dù, nếu đã đi ra rồi vậy không bằng ở bên ngoài đi dạo một chút. Nào biết Hỉ Mi vội vàng, chỉ lôi kéo nàng phải đi về khách điếm. Âm Cố hỏi mới biết những lời Lương Chi nói, nàng không cho là đúng:
"Mặc kệ, không cần phải sợ."
"Họ là cường hào ác bá, cô địch lại họ sao." Hỉ Mi vội la lên. "Chúng ta mau rời đi đi."
Âm Cố thở dài, biết Hỉ Mi chưa từng để lời nói của mình ở trong lòng. Nhưng mà thấy Hỉ Mi lo lắng sợ mình bị khi dễ, trái lại khiến mình muốn khi dễ nàng.
Trở lại khách điếm, Âm Cố mặc cho Hỉ Mi phủi áo vì mưa cho mình:
"Cô thật sự đồng ý với Lương Chi hết à?"
"Ờ?" Hỉ Mi liếc Âm Cố một cái, "Ta thấy nàng ấy thật tâm thích Tiền công tử."
"Thật sao, " Âm Cố cười nói, "thiệt tình thích Tiền. . . Công tử à."
Hỉ Mi lại nghe được Âm Cố châm chọc, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Đột nhiên nàng nghĩ đến những lời Lương Chi nói, không khỏi hỏi:
"Âm Cố, cô có người yêu chưa?"
Âm Cố trả lời: "Sao lại hỏi vậy?"
"Không biết khi cô thích một người sẽ như thế nào." Hỉ Mi có chút mất mác. Nếu Âm Cố có người yêu, vậy mình còn có thể được ở bên cạnh nàng sao. Hỉ Mi liền hỏi,
"Cô. . . Ừm, ai là người cô thân thiết nhất?"
Âm Cố ngẩn người, nghĩ nghĩ, khẽ nói: "Cô."
Hỉ Mi nghe vậy, trên mặt dần dần ửng đỏ, còn trong lòng thì tươi như hoa. Cả cánh đồng hoa đang nở rực trong lòng Hỉ Mi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...