Hí Tử

Quả nhiên quan binh chỉ vờ ly khai mà thôi, bất quá nửa canh giờ, tựa hồ làm cho bọn chúng chỉ chào thua, lần thứ hai xuất hiện xung quanh đầm nước cùng rừng cây phi thường lùng sụt, nếu có thể chính là trốn lên trời.

Vừa lúc nửa canh giờ qua, bọn chúng chỉ có cách phẫn nộ bỏ đi.

Bắc Sát mang theo ta sắc d*c đã cháy khắp toàn thân lên bờ, trong ánh mắt của hắn đầy tinh lượng hiện lên một mạt chẳng đáng.

Ha hả, cứ như thế này, người kia cũng như thế này, rõ ràng là chính mình chủ động đùa bỡn nhân đến khi nhân gia thực sự đồng tình thì lại bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, cứ như chính mình thanh cao kiêu ngạo ra sao, thì người kia thế nào thấp hèn thế nào đang khinh bỉ.

Hoàn hảo ta chỉ là động d*c hoàn toàn không hề động tình, cho dù hắn xem ta như một lại bì cẩu (chó ghẻ) một cước đá ra, ta một chút khổ sở cũng không có, trái lại..rất vui vẻ?

Từ trong nước bò lên bờ, sau đó cười nhìn về phía hắn: “Không biết Bắc đại thiếu gia còn muốn người phụ trách ta cống hiến sức lực gì?”.

“Trầm thúc ngươi báo cáo kết quả cho tổ chức nhanh lên đem ngân phiếu về.” ánh mắt đầy khinh miệt liếc nhìn ta, thân thủ liền điểm mũi chân nhảy lên như một đại điểu tiêu thất vào chổ sâu nhất của khu rừng.

Còn lại một lão nhân gia đầy thương cảm ta, toàn thân ẩm ướt đứng tại đây có một chút hàn khí làm ta phải lạnh run.

Thở dài một tiếng, mang thân đầy nước cùng bao y phục chứa đầu người bước đi.

Tìm được đường sống từ chỗ chết, lang khẩu thoát hiểm…tuy bị người áp chế làm chuyện như vậy, nhưng rốt cuộc tất cả đều khống chế được…nói tóm lại, tâm tình chưa bị phá hư.

Tâm tình bất hỏng, xướng một tiểu khúc cũng là đương  nhiên

“Tiếng chim Đổ quyên phủ khắp núi xanh, lau trắng trong gió phiêu tựa hư nhuyễn. Hương xuân a, hoa mẫu đơn dù hảo, nhưng như thế nào lại về trước xuân! Song nhi yến oanh a! nhàn cư bên nhau, khắp khắp ngữ yến lưu truyền, vang vang hoàng oanh khúc hát..”


“Xem ra cũng chẳng thể khiến người lưu luyến, ngồi chờ tại Thập Nhị đình thật phí uổng, chi bằng quay về nơi đã từng kia…..” (*)

“A —– Hắt xì—-”

… … … …

… … … …

Ta nóng rần, sinh bệnh, yếu ớt, càng tức giận càng khó thở..…

Ta thừa nhận, từ lúc sinh bệnh ta đã nằm lì trên giướng mấy ngày liền, cả người vô lực chuyện gì cũng không thể làm.

Con mẹ nó Bắc Sát cư nhiên mặt cũng không lộ, để ta một mình tại khách đ**m tự sinh tự diệt, đồ tiểu tử vong ân phụ nghĩa, nếu không có ta ngươi sống được đến giờ? Còn không đã sớm cho cừu gia cùng quan binh chém?

Con mẹ nó Bắc Sát ta mạo hiểm đem hơi thở cuối cùng đưa ngân phiếu đến tay ngươi, đã thế một tiếng tạ ơn cũng không có còn dùng tiền này ăn chơi tửu lâu, nếu không phải ta âm thầm khấu hạ ngươi năm trăm hai bạc trắng, ta chẳng phải tiền gặp đại phu cũng không có?

Ta nằm trên giường của một khách đ**m bình dân hùng hùng hổ hổ mắng chửi, chiếu cố ta chỉ có một tiểu nhị nhịn không được hắn nói

“Ta nói này vị khách quan, ngài có thể mắng chửi người khác như vậy hẳn không có gì, ngài có thể nhượng ta nghỉ một chút?” tiểu nhị nhận lại chén thuốc từ ta, cẩn cẩn dực dực mà nói.

“Mua cho ta hoa quế cao đi, ta muốn là tại Hạnh Hương lâu’’ ta đắp lại chăn quay mặt vào trong vách ngủ, lưu lại vẻ mặt khổ não của tiểu nhị, cùng thanh âm thê thảm: “Ngài…. ”

Nhận tiền làm việc, đây là sát thủ, cũng là các nghề có đạo đức khác.

Lại có mệnh lệnh từ tổ chức, chết tiệt, làm ta nghĩ hảo hảo dưỡng bệnh cũng không thành.

Nghe thanh âm từ cửa sổ, ta lộ mặt từ chăn ra…

“Tiểu nhị kia mua hoa quế cao, có đúng hay không lại có nhiệm vụ” Bắc Sát kéo một cái ghế qua, tại trước mặt ta ngồi xuống.

Một cổ mùi rượu nhẹ nhàng tản ra, ta hơi nhíu mày.

“Ngươi uống rượu?” Ta có ý trách cứ: “Ngươi phải biết rằng, sát thủ mọi lúc phải bảo trì thanh tỉnh”

“Ngươi không có tư cách nói ta, Trầm thúc” Hắn nở nụ cười: “Là ai chỉ hơi một chút khiêu khích đã bắt đầu thần chí không rõ?”

“Uy…”ta ngồi trên giường, vô lực ngăn cản.

“Được rồi, nói, lần này là nhiệm vụ gì?” Bắc Sát nhếch cằm, trên cao nhìn xuống, tựa như đây chính là mệnh lệnh do hắn nói.

“Kỳ Lân sơn trang, Kỳ Lân Kiếm Đông Phương Bạch, hai nghìn hai hoàng kim” Ta nói xong, nhìn hắn thần sắc có chút hưng phấn.


“Ta đã biết…”Bắc Sát thì thào nói “Ta đã biết vào lúc sát hạ vị đại thần đã làm tổ chức tán thưởng…hai nghìn hai hoàng kim…ta rốt cuộc tiếp được nhiệm vụ đẳng cấp này.”

“Đúng vậy…điều này nói lên tổ chức đã thừa nhận ngươi là sát thủ đệ nhất…Ngươi thế lại thừa kế người kia, người đầu tiên cũng lúc mười sáu tuổi được tổ chức thừa nhận là đệ nhất sát thủ.” Ta cũng thì thào nói theo.

“Ta nói Trầm thúc…” Bắc Sát lộ ra chút biểu tình khó chịu “Vì sao mỗi lần vào lúc ta có thành tích, ngươi sẽ đối với ta nhắc lại cái tên kia a? Hơn nữa ngữ khí còn khá tốt tựa như không ai có thể vượt qua hắn”.

“Ta chỉ là theo sự thật a” ta trả lời.

“Ngươi kia…có đúng hay không là tình nhân của Trầm thúc ngươi, vì thế ngươi mới nhớ mãi không quên, hơn nữa nghĩ cái gì cũng là hắn hảo?” Bắc Sát tiếp cận càng gần đến bên ta, còn có nở nụ cười trêu tức.

“Đều không phải” Ta không suy nghĩ liền trả lời, “Nếu như nói vậy, năm đó ta nhất định muốn mạng hắn.”.

“Nga?” Hắn có chút vô cùng kinh ngạc “Ngươi có hận với hắn a?”

“Đương nhiên”

“Là yêu hóa hận?”

“Là hận hóa hận”

“Hắn đào mộ phần tổ tiên, giết toàn gia ngươi?”

“A?”

“Hắn đoạt hết tiền tài phế luôn tiền đồ của ngươi?”

“Nga?”

“Hắn đem ngươi như vậy như vậy rồi lại như vậy như vậy?”


“…”

“Hắn đem ngươi như vậy như vậy còn như vậy như vậy?”

… …

“Tư tưởng của ngươi thật phong phú…” ta vô lực than thở “Thế nhưng những điều này không quan hệ với ngươi..Lòng hiếu kỳ thật lớn, sẽ là vết thương trí mạng của sát thủ”

“Lão nhân gia bắt đầu dài dòng…” Bắc Sát khoát tay ngăn chặn, đứng dậy, đi tới cửa sổ.

“Lần này ta muốn hành động một mình, ta không muốn ngươi bên cạnh vướng bận” Hắn quay lưng về phía ta nói: “Lão nhân gia nên nằm trên giường ăn hoa quế cao hảo hảo dưỡng bệnh”

Nói xong, hắn cư nhiên tại ban ngày, từ cửa sổ khách đ**m bình dân nhảy xuống.

Cái tên này đúng thật thích khoe khoang…hắn chẳng lẽ không biết làm như vậy chính là cho người hiềm nghi sao?

Giữa lúc ta nhịn không được buồn tẻ, thì tiểu nhị một cước đá văng cửa phòng, vẻ mặt đầy tức giận.

“Khách quan, hoa quế cao đây” tuy rằng ngữ khí che giấu bực tức trong lòng thế nhưng động tác vẫn như cũ một vẽ tao nhã lễ độ.

“Đa tạ” ta cười nói “Ngồi xuống nghỉ một chút”

Sau đó, ta xem mặt hắn, thế nào cũng không che giấu được mừng rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui