Trong hoàng cung, Liễu quý phi quỳ trước mặt Minh Hoài đế, khóc đến hoa lê đái vũ “Hoàng thượng, người cần phải tin tưởng thần thiếp ah, tuy ngày thường thần thiếp có cùng Trầm tỷ tỷ bọn họ có chút không hợp nhưng biết rõ Thái tử đang chờ hài tử trong bụng Thái tử phi cứu mạng, thần thiếp đâu có ngu tới mức vào lúc này lại tự mình ra mặt làm cho Thái tử phi xảy thai”
Liễu quý phi vừa ủy khuất biện giải cho bản thân vừa hận không thể thiên đao vạn quả Trầm Thanh Kiểu.
Nữ nhân Trầm gia quả không đơn giản, Trầm tài nhân hại chết tỷ tỷ nàng, bây giờ Trầm Thanh Kiểu lại muốn giá họa cho nàng, khiến nàng có miệng cũng khó mà giải thích
Cung nữ quỳ sau lưng Liễu quý phi cũng không ngừng giải thích “Hoàng thượng, Quý phi nương nương tuyệt đối không có đẩy Thái tử phi, lúc đó chúng nô tỳ và thị nữ bên người Thái tử phi đều ở bên cạnh, nô tỳ tận mắt thấy Thái tử phi tự mình té ngã”
Trầm tài nhân quỳ bên cạnh Liễu quý phi nghe vậy, toàn thân đều tran ngập hận ý đối với Liễu quý phi, năm đó nàng cho người giết tỷ tỷ của nàng ta, nay Hành nhi của nàng xảy ra chuyện, nàng ta liền bỏ đá xuống giếng, cố ý khiến Trầm Thanh Kiểu xảy thai cũng là chuyện bình thường
“Liễu quý phi, ngươi đừng nói dối nữa, thị nữ của ngươi đương nhiên sẽ nói giúp ngươi, thị nữ bên người Mi nhi đều nói là ngươi đẩy nàng, không chỉ thế, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử trùng hợp đi ngang qua Ngự hoa viên khi đó cũng nhìn thấy Mi nhi bị ngươi đẩy”
Liễu quý phi khóc càng dữ dội, hạ thấp mình, nhu nhược nhìn Minh Hoài đế “Hoàng thượng, ngài nhất định phải tin tưởng thần thiếp.
Thần thiếp có ngu đến mấy cũng không gây chuyện với Thái tử phi trắng trợn đến thế.
Về phần Ngũ hoàng tử bọn họ chỉ là đi ngang qua thôi, bọn họ không có tận mắt nhìn thấy ta đẩy Thái tử phi như thế nào”
Hậu cung đủ loại thủ đoạn hãm hại khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng Trầm tài nhân tung hoành trong hậu cung nhiều năm lại cảm thấy đôi khi thủ đoạn càng đơn giản càng dễ đưa người ta vào chỗ chết.
Liễu quý phi đẩy ngã Thái tử phi trước mặt mọi người, tuy là việc làm ngu xuẩn nhưng hi sinh một mình nàng lại có thể triệt để loại trừ Thái tử, mà Liễu gia còn có một Thập nhị hoàng tử, nếu Liễu Nguyên Tông hảo hảo tài bồi Thập nhị hoàng tử thì cuối cùng người chính là Liễu gia
Minh Hoài đế không ngừng xoa xoa mi tâm.
Với hiểu biết của hắn về Liễu quý phi, nàng chắc chắn vì ghen tuông mà làm ra không ít chuyện nhưng hành sự thô bạo đơn giản như hôm nay thì dù nàng có gan vẫn không dám.
Sự việc rất kỳ lạ nhưng liên quan đến hoàng tự, Minh Hoài đế cũng không tiện nói giúp Liễu hoàng phi để tránh kích thích Trầm tài nhân làm cho sự việc càng thêm rối rắm
“Liễu thị, việc Thái tử phi sảy thai, trẫm sẽ tra rõ, đến lúc đó nếu thực sự là ngươi làm ra việc độc ác này, trẫm nhất định không tha thứ cho ngươi” Minh Hoài nói với Liễu quý phi, lại quay đầu nhìn Trầm tài nhân vẻ mặt ngoan lệ, ngữ khí hòa hoãn hơn “Trầm tài nhân, chỗ Thái tử phi còn cần ngươi chiếu cố, về phần độc trên người Thái tử, trẫm sẽ bảo Cổ thần y nghĩ cách khác”
Lời này quá mức bạc tình, Trầm tài nhân vừa nghe, lửa giận trong người liền bừng bừng bốc lên, cả người nàng như cây đuốc sẵn sàng bốc cháy.
Lúc này một tiểu thái giám khom người từ ngoài đi vào “khởi bẩm Hoàng thượng, Cổ thần y ở ngoài cửa điện cầu kiến”
Minh Hoài đế đã sớm không muốn tiếp tục đối mặt với hai nữ nhân, nghe vậy liền lệnh cho tiểu thái giám đưa Cổ Chân vào điện
Cổ Chân bước vào, hành lễ với Minh Hoài đế, sau đó nói “Khởi bẩm Hoàng thượng, thảo dân nghe nói Thái tử phi sảy thai liền vội vã tới gặp Hoàng thượng.
Thật ra lúc trước thảo dân sợ mạo muội Thái tử phi nên không nói rõ hoàn toàn sự tình.
Hiện Thái tử phi đã bị sảy thai, vậy có thể dùng bào thai kia làm thuốc dẫn.
Việc này không nên chậm trễ, kính xin Hoàng thượng mau sai người mang thảo dân đến Đông cung”
Thái tử bị sảy thai, Trầm tài nhân vô cùng thống khổ, giờ nghe Cổ Chân nói như vậy, trong lòng nàng lại lóe lên hi vọng, vội nói ‘Cổ thần y, ngươi nói thật chứ?”
‘Chỉ cần là cốt nhục của Thái tử, sẽ được” Cổ Chân cường điệu
Trầm tài nhân ngẩng đầu nhìn Minh Hoài đế “Hoàng thượng, việc này không nên chậm trễ, hãy để Cổ thần y mau chóng đến Đông cung trị liệu cho Thái tử”
Minh Hoài đế cũng không dám nghi hoặc hay chậm trễ, vội lệnh tiểu thái giám mang Cổ Chân đến Đông cung.
Trầm tài nhân muốn đi theo liền bị Minh Hoài đế ngăn lại “lúc này Đông cung đã đủ rối loạn rồi, ngươi ở trong cung chờ đi, khi nào Cổ thần y chế thuốc xong, ngươi lại đến thăm Thái tử”
Trong Đông cung, Trầm Thanh Kiểu vô lực dựa trên giường.
Khi hài tử rời khỏi thân thể nàng, lòng của nàng đau như bị đao đâm, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của nàng nhưng lúc này, khổ sở trong lòng nàng đã nhạt đi.
Nghĩ lại cũng không có gì phải luyến tiếc, cũng chỉ là một hài tử thôi, hơn nữa còn là hài tử của Mộ Vân Húc ngu xuẩn.
Lúc trước nàng tưởng Trầm Thanh Lê đã chết, muốn dùng đứa nhỏ này để được sủng, sau khi Trầm Thanh Lê trở về, nàng liền biết hài tử này sẽ trở thành điểm yếu để Trầm Thanh Lê bóp chết nàng.
Như bây giờ thật tốt, không có hài tử, Trầm Thanh Lê sẽ không có cửa để bắt thóp nàng.
Trầm Thanh Kiểu suy tư một hồi, cảm giác mệt mỏi ập đến, vừa nhắm mắt dưỡng thần thì Hồng Dược lo lắng chạy vào
“Thái tử phi, không ổn rồi.
Cổ thần y đã sửa miệng, nói chỉ cần là cốt nhục của Thái tử điện hạ, dù sảy thai cũng có thể lấy làm thuốc dẫn.
Hiện Cổ thần y đã được tiểu thái giám dẫn đến Đông cung” Trầm Thanh Kiểu giật mình kinh hãi, giãy dụa muốn đứng lên, tìm người đem bào thai hủy đi nhưng thân thể suy yếu làm nàng ngã trở lại trên giường
“Hồng Dược, mau, Bát hoàng tử còn ở trong Đông cung không? ngươi mau bảo hắn đi ngăn cản Cổ Chân” Trầm Thanh Kiểu lo lắng nói
Nàng lúc này hận chết trình độ y thuật thấp kém của cổ đại, mấy tên tự xưng là thần y kia chỉ cần há miệng một câu liền có thể dồn người khác vào chỗ chết.
Tuy nhiên nàng cũng hiểu nếu ở hiện đại, chỉ cần kiểm tra DNA càng dễ phân biệt được hài tử là của ai
Hồng Dược không dám trì hoãn, vội vàng chạy ra ngoài
Mộ Vân Húc nghe Hồng Dược bẩm báo, gấp như kiến bò trong chảo nóng.
Cổ Chân là thần y mà phụ hoàng hắn tín nhiệm, Cổ Chân chỉ tùy tiện nói một câu, đời này của Mi nhi liền bị hủy triệt để
Hồng Dược rất ghét Mộ Vân Húc, ngay lúc mấu chốt lại chẳng có chủ ý gì, tuy vậy ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra cung kính, thúc giục hắn “Bát hoàng tử, lần này rõ ràng là bọn họ cố ý bày bẫy để hãm hại Thái tử phi, hiện thân mình của Thái tử phi không thích hợp đi lại.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào ngươi, nếu ngươi không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, Thái tử phi khó qua được”
Mộ Vân Húc chắp tay sau lưng đi đi lại lại nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được cách gì
Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, ngay lúc này một tùy tùng của Mộ Vân Húc chạy đến, quỳ xuống bẩm báo “khởi bẩm Bát hoàng tử, không xong rồi.
Không phải ngài vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm Tương Quốc tự sao, nghe nói đêm nay có một tiểu sa di ở đó xảy ra chút chuyện, đã đi tìm Lại bộ thượng thư Liễu Nguyên Tông.
Nghe đồng bạn của tiểu sa di kia nói, tiểu sa di kia từng nói với bọn họ rằng hắn tận mắt nhìn thấy Bát hoàng tử ngài trong một đêm nọ đã ân ái cùng một nữ tử ngay trong Tương Quốc tự”
Mộ Vân Húc nghe vậy càng thêm luống cuống.
Chuyện đêm hôm đó, rõ ràng là hắn và Mi nhi bị người tính kế.
Sau việc đó, bọn họ đã điều tra các hòa thượng trong Tương Quốc tự, cũng tìm cớ trừ bỏ hai hòa thượng mà bọn họ ghét bỏ.
Tuy vậy trong lòng bọn họ vẫn luôn bất an, vẫn cho người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tương Quốc tự.
Mọi việc vẫn yên lành, cố tình đêm nay Tương quốc tự lại xảy ra chuyện.
Mộ Vân Húc càng thêm khẳng định hắn và Mi nhi bị người ta xô vào bẫy, mà với năng lực của hắn, hắn không thể nghĩ được cách gì để giúp bọn họ thoát khỏi cái bẫy này
Hồng Dược thấy vậy, vội đi tìm Trầm Thanh Kiểu.
Trầm Thanh Kiểu tức giận mắng Mộ Vân Húc vô năng, phát tiết xong, trong lòng cũng minh bạch.
Thủ đoạn của Trầm Thanh Lê ngoan độc hơn nàng nghĩ nhiều, có khả năng Cổ Chân chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của nàng ta.
Cổ Chân chỉ là một con cờ khiến nàng rối loạn trận tuyến, chủ động đánh mất hài tử, sau đó thả tiểu sa di của Tương Quốc tự ra, chứng minh nàng và Mộ Vân Húc từng có dây dưa.
Một khi chuyện này được chứng thật, liền có thể cho thấy nàng vì sợ chuyện xấu bại lộ mà tính kế đánh rơi hài tử.
Từng chuyện một liên tục bại lộ,cứ vậy Trầm Thanh Lê có thể ép nàng gắt gao
Có điều…có một số việc không phát triển tiếp như Trầm Thanh Lê nghĩ, bởi vì Trầm Thanh Lê không biết được địa vị của nàng trong cảm nhận của Trầm tài nhân.
Trầm Thanh Kiểu đầu óc xoay chuyển thật nhanh, lập tức phân phó Hồng Dược “ngươi đi nói với Bát hoàng tử, nói ta hiện không muốn sống nữa, nếu trong lòng hắn thực sự có ta thì…”nàng kề tai Hồng Dược dặn dò những lời cần nói với Mộ Vân Húc
Hồng Dược lập tức đi truyền lời với Mộ Vân Húc “Bát hoàng tử, tình cảnh của Thái tử phi hiện rất gian nan.
Nô tỳ cũng biết Bát hoàng tử bình thường đối với Thái tử phi tình ý sâu đậm nhưng nếu chuyện của hai người bại lộ, hai người đều phải chết.
Lúc này Thái tử phi chỉ có thể dựa vào Bát hoàng tử, nếu ngài không cứu Thái tử phi, vậy trên đời này không còn ai có thể cứu nàng nữa”
Càng nghe, Mộ Vân Húc càng cảm thấy áy náy với Trầm Thanh Kiểu
“Hồng Dược, vậy ngươi nghĩ bản vương nên làm thế nào mới có thể giúp Thái tử phi?”
Hồng Dược giả bộ suy tư một hồi mới kề tai hắn nói nhỏ mấy câu
Trầm tài nhân trở lại tẩm cung không bao lâu, Mộ Vân Húc liền xông vào, Trầm tài nhân còn chưa kịp quát mắng, Mộ Vân Húc đã quỳ xuống, dập đầu với nàng “Tài nhân, cầu ngươi cứu Thái tử phi đi, tất cả đều là lỗi của nhi thần, là nhi thần hại Thái tử phi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...