Sau khi được Cổ Chân trị liệu, Thái tử Mộ Vân Hành một ngày thanh tỉnh được một hai canh giờ, còn lại phần lớn thời gian đều hôn mê
Khi Bát hoàng tử Mộ Vân Húc đến Đông cung thăm Mộ Vân Hành thì hắn vẫn còn đang hôn mê.
Trầm Thanh Kiểu thân là Thái tử phi không thể không ra mặt cảm tạ Mộ Vân Húc đến thăm
Mộ Vân Húc nhìn chung quanh, thấy bốn phía đều là thị nữ của Trầm Thanh Kiểu liền đưa mắt ra hiệu cho Trầm Thanh Kiểu, miệng nói “hoàng tẩu, bản vương có chút chuyện liên quan đến Thái tử muốn một mình bẩm báo với hoàng tẩu”
Trầm Thanh Kiểu không cự tuyệt mà một mình cùng hắn đi sang phòng bên cạnh
Không có người ngoài, Mộ Vân Húc liền cởi bỏ lớp ngụy trang, vội vàng cầm tay Trầm Thanh Kiểu, lo lắng, đau lòng nói “Mi nhi, ngươi ốm quá”
Trầm Thanh Kiểu cố nén sự chán ghét đối với Mộ Vân Húc, rũ mi, đáp “không phải ta đã bảo ngươi đừng đến Đông cung tìm ta sao?lần đó hai chúng ta cũng là bị người hãm hại” nước mắt như trân châu đứt dây, từng viên từng viên rơi xuống “Bát hoàng tử, ta đã bị người ta hại thảm như vậy, ta cũng luôn coi ngươi là bằng hữu tốt nất, nếu ngươi cũng không giúp ta, vậy ta còn sống làm gì nữa, chi bằng ta và hài tử trong bụng cùng chết đi”
Bộ dáng nàng lã chã rơi lệ làm Mộ Vân Húc vô cùng đau lòng, đưa tay ôm nàng vào lòng “Mi nhi, ngươi không nên nghĩ như vậy, ngươi cũng biết tình cảm của ta đối với ngươi.
Trên đời này người ta không muốn tổn thương nhất chín là ngươi, nhưng…ta nghe nói Cổ Chân muốn dùng hài tử trong bụng ngươi làm thuốc dẫn cứu Thái tử”
Trầm Thanh Kiểu vốn định tung vài chiêu nữa nhưng nghe Mộ Vân Húc nói vậy liền rên một tiếng, dựa cả người vào ngực hắn “còn có thể thế nào, hài tử trong bụng ta không phải của Thái tử.
Hiện hai mẹ con chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước” nước mắt lại rơi xuống làm ướt một mảng lớn trước ngực Mộ Vân Húc
Tim của Mộ Vân Húc lại tan nát vì nàng.
Trời già đố kị hồng nhan, vì sao phải tra tấn nàng như thế?
“Mi nhi, ta biết ta ngốc, không giúp được ngươi chuyện lớn gì nhưng ta một lòng vì ngươi, dù ngươi muốn ta lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng nguyện ý.
Ngươi thông minh như vậy, ngươi nghĩ cách đi, ta không muốn hai mẹ con ngươi chịu khổ’ Mộ Vân Húc hạ một nụ hôn vô cùng trân trọng lên mặt Trầm Thanh Kiểu
Hắn vĩnh viễn không thể quên đêm hôm đó, hắn đã điên cuồng tìm lấy trên người nữ tử mà hắn luyến mộ.
Cảm giác kỳ diệu đó còn khiến người ta mê luyến hơn cả ăn tiên đan
Trầm Thanh Kiểu thở dài, khẽ vỗ về cái bụng còn phẳng “Bát hoàng tử, ta suy nghĩ rất lâu, chuyện đến nước này, ta không thể giữ hài tử lại được” Cổ Chân kia rõ ràng là do Trầm Thanh Lê cử đến, chờ đến lúc nàng sinh con là sẽ rơi vào hố của Trầm Thanh Lê, chi bằng nàng tâm ngoan thủ lạt, đổi bị động thành chủ động
Mộ Vân Húc giật mình kinh hãi.
Mi nhi nói như vậy là muốn…
Trầm Thanh Kiểu ngước khuôn mặt đẫm lệ, nhu nhược nhìn Mộ Vân Húc.
Trái tim của Mộ Vân Húc lại bị siết chặt, Mi nhi của hắn đã bị người ta hại thành như vậy mà hắn lại không thể làm gì cho nàng, ngược lại còn nghĩ tới hài tử.
Mộ Vân Húc ôm chặt Trầm Thanh Kiểu “Mi nhi mặc kệ ngươi làm thế nào ta đều ủng hộ ngươi, dù ngươi muốn lấy mạng của ta, ta cũng nguyện ý trả giá tất cả vì ngươi”
Trầm Thanh Kiểu tựa vào ngực Mộ Vân Húc, ngón tay thon dài trắng nõn không ngừng vẽ vòng vòng lên ngực hắn.
Mộ Vân Húc hoàn toàn chìm đắm trong nhu tình, lúc này bảo hắn chết vì hồng nhan cũng dám lám.
Hắn cúi đầu xuống,vội vàng điên cuồng hôn lên môi anh đào của nàng, muốn thể hiện tình yêu đối với Trầm Thanh Kiểu
Trầm Thanh Kiểu để hắn chiếm được chút ngon ngọt, sau đó hung hăng đẩy hắn ra, ngay khi say mê trong mắt Mộ Vân Húc chưa lui, nàng liền cắn môi nói “nếu ta lập tức bỏ hài tử trong bụng, Hoàng thượng, mẫu phi và cả cha ta nhất định sẽ trách ta không cẩn thận.
Bát hoàng tử, ta có thể nhờ ngươi giúp ta làm việc không?”
Đừng nói là giúp nàng làm việc, hiện tại bảo hắn vì nàng mà lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng nguyện ý
Trầm Thanh Kiểu thấy hắn kiên quyết như thế, hàng mi khẽ nhướn lên, để lộ vẻ tính kế trong đáy mắt
Trầm Thanh Lê mất nửa tháng mới chuẩn bị xong lễ vật sinh thần cho Lục Hoài Khởi, lúc ăn sáng liền mang đến cho hắn nhưng khi đến thiện thực sảnh, quản gia mới nói cho nàng biết bên Đông Hán xảy ra chút chuyện cần Lục Hoài Khởi xử lý cho nên hắn còn chưa kịp ăn sáng đã rời đi.
Nàng đành thu lại lễ vật,đợi buổi tối gặp mặt sẽ tặng lễ vật cho hắn
Ăn sáng xong, xe ngựa trong cung cũng tới đón nàng.
Trầm Thanh Lê được Nhiễm Mặc dìu lên xe, thẳng tiến về phía hoàng cung
Ngay khi các nàng vừa rời đi, Trần ma ma tay cầm một bọc đồ xuất hiện ngay ngã tư đường nhìn theo xe ngựa của các nàng.
Nàng vốn được Ninh Nhược Nhan an bài đưa ra khỏi Lương kinh thành công nhưng nàng mới đi được mấy ngày liền nghe tin Ninh Nhược Nhan qua đời.
Nàng và Ninh Nhược Nhan là chủ tớ đã lâu, nay lại sinh ly tử biệt khiến nàng đau khổ không nhịn được, quyết định quay về Lương kinh.
Biết Trầm Thanh Lê không chết, nàng muốn tới đây nói ra chân tướng, nhưng xem ra hôm nay không đúng dịp
Trần ma ma đưa mắt nhìn chung quanh, người đến người đi náo nhiệt nhưng không ai để ý tới nàng.
Nàng nghĩ nghĩ, siết chặt bao phục trong tay, lặng lẽ rời đi
Trầm Thanh Lê tiến cung, hướng dẫn Minh Hoài đế chút kỹ thuật nghề mộc.
Lúc ra cung phải đi qua một hành lang rất dài, hôm nay nàng vừa bước lên hành lang thì nhìn thấy Trầm Thanh Kiểu được thị nữ vây quanh từ phía đối diện đi tới
Trầm Thanh Lê nhìn thấy Trầm Thanh Kiểu, ánh mắt khẽ lướt qua bụng của nàng ta, sau đó mang theo Nhiễm Mặc tiến lên hành lễ “nô tỳ thỉnh an Thái tử phi, chúc Thái tử phi vạn phúc kim an”
Hai người bọn họ cách nhau một khoảng xa, Trầm Thanh Kiểu vỗ về cái bụng, sau đó nhiệt tình kéo tay Trầm Thanh Lê ‘Nhị muội, ngươi có thể bình an trở về, bản cung là tỷ tỷ nên triệu ngươi tiến cung để tỷ muội chúng ta tụ họp nhưng Thái tử bị trúng độc đến quá đột ngột, bản cung nhất thời rối loạn tinh thần, không có tâm tư để ý tới Nhị muội.
Hôm nay ở đây gặp được Nhị muội, thực sự quá tốt”
Trầm Thanh Lê nhàn nhạt nhìn Trầm Thanh Kiểu.
Tỷ muội nhiều năm, lúc này Trầm Thanh Kiểu lại chạy tới giả thân mật với nàng, chắc chắn không đơn giản chỉ để ôn chuyện cùng nàng.
May mà nàng cũng đã có chuẩn bị
Trầm Thanh Lê kéo cánh tay Trầm Thanh Kiểu đang bám lên tay nàng, ghé sát tai nàng ta, nói nhỏ “đừng lại hắt nước bẩn lên người ta, Lục đô đốc có phái hai ảnh vệ luôn theo bảo hộ ta, bọn họ không có mù, ngươi muốn làm gì, bọn họ núp trong bóng tối đều nhìn thấy rõ ràng, đến lúc đó bát nước bẩn không thể hắt lên người ta mà ngươi lại gặp xui xẻo thì đừng trách ta” nói xong rũ mi, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, khẽ đưa tay phủi nhẹ cánh tay vừa bị Trầm Thanh Kiểu lôi kéo.
Động tác đó cho thấy nàng vô cùng chán ghét Trầm Thanh Kiểu
Mắt Trầm Thanh Kiểu lộ vẻ băng sương, cao ngạo nâng cằm, không hề để uy hiếp của Trầm Thanh Lê ở trong lòng.
Nàng đã an bài Mộ Vân Húc ẩn mình ở ngay cổng vòm, chỉ cần nàng cố ngã xuống đất, sau đó trở về làm mình sảy thai, rồi một mực đổ tội cho Trầm Thanh Lê.
Cho dù có người của Lục Hoài Khởi làm chứng thì thế nào? nàng cũng có Mộ Vân Húc làm chứng, Mộ Vân Húc là hoàng tử, lời hắn nói đáng tin hơn ảnh vệ của Lục Hoài Khởi nhiều.
Đến lúc đó người khác sẽ chỉ cho rằng Lục Hoài Khởi đang thiên vị Trầm Thanh Lê mà thôi.
Như vậy nàng không những đổ tội mưu hại hoàng tự lên người Trầm Thanh Lê, cũng có thể tránh đi âm mưu mà Cổ Chân đang nhắm vào nàng.
Trầm Thanh Lê hành lễ muốn rời đi, Trầm Thanh Kiểu tiến lên, muốn thực thi kế hoạch
Đột nhiên phía sau các nàng vang lên thanh âm sủng nịch “A Lê”
Trầm Thanh Lê dừng bước, quay đầu, thấy Lục Hoài Khởi đang đi về phía nàng.
Ánh mặt trời chiếu xuống người hắn khiến toàn thân hắn như bao phủ bởi kim quang, toàn thân cao nhã làm cho hắn giống như trích tiên giáng trần
Nhìn thấy Lục Hoài Khởi, khuôn mặt Trầm Thanh Kiểu không tự chủ được mà vặn vẹo.
Hắn xuất hiện khiến cho kế hoạch của nàng không thể thực thi
Lục Hoài Khởi hành lễ có lệ với Trầm Thanh Kiểu rồi lập tức mang Trầm Thanh Lê rời đi.
Đi được một đoạn, hắn rũ mi nhìn nàng “trước khi tới đây ta đã bẩm báo với Hoàng thượng gần đây thân thể của ngươi không tốt, cần phải ở trong phủ điều dưỡng vài ngày.
Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần phải tiến cung nữa”
Lục Hoài Khởi không thương lượng với nàng mà trực tiếp dùng giọng điệu ra lệnh, muốn nàng ngoan ngoãn ở trong Lục đô đốc phủ tránh họa.
Hắn cường thế như thế khiến Trầm Thanh Lê có chút bất đắc dĩ nhưng nàng cũng biết hắn đã xem nàng là đối tượng nằm trong phạm vi cần được bảo hộ
Trầm Thanh Lê nghĩ nghĩ, liền hỏi “ Đô đốc gia, ta nghe người ta nói ngươi từ nhỏ đã bị đưa vào cung, vậy…trong nhà ngươi có muội muội sao?” Lục Hoài Khởi nhất định là một huynh trưởng tốt, hôm nay là sinh thần hắn, bỗng nhiên nàng muốn biết chuyện có liên quan tới hắn
Lục Hoài Khởi nghe vậy, mỉm cười nhạt dần, lắc đầu, đáp “cha ta có không biết bao nhiêu nữ nhân, mẫu thân ta…qua đời từ rất sớm”
Phụ thân có nhiều nữ nhân không đếm được, vậy Lục Hoài Khởi không phải sinh ra trong nghèo khổ, sao lại phải tịnh thân vào cung làm thái giám? Trầm Thanh Lê cảm thấy nghi hoặc nhưng thấy sắc mặt Lục Hoài Khởi không tốt, không muốn nói nhiều về chuyện này, nàng cũng thức thời không hỏi tiếp
Không khí giữa hai người có chút xấu hổ
Lục Hoài Khởi cũng nhận ra Trầm Thanh Lê vì biểu cảm của hắn mà trở nên cẩn thận, tâm tình liền có chút phức tạp.
Vừa rồi nàng hỏi như thế làm hắn nghĩ tới mẫu thân, cũng nhớ ra hôm nay là sinh thần của hắn, tâm tình của hắn càng thêm hỏng bét
Lục Hoài Khởi đưa Trầm Thanh Lê đến cửa cung liền sai người đưa nàng hồi phủ
Trầm Thanh Lê lên xe ngựa, chợ nhớ ra lễ vật nàng chuẩn bị cho hắn, liền vén rèm gọi “Lục đô đốc, hôm nay ngươi sẽ về Lục đô đốc phủ chứ?” đôi mắt nhìn hắn chằm chằm như muốn nghe được đáp án
Tâm của Lục Hoài Khởi liền mềm nhũn, không kịp nghĩ đã trả lời “sẽ” thực ra hôm nay Minh Hoài đế lệnh cho hắn làm một số việc, có thể hắn phải bận rộn đến hừng đông mới có thể quay về
Trầm Thanh Lê có được đáp án, khuôn mặt trắng nõn giương lên, tươi cười nói “đêm nay ta ở trong phủ chời ngươi”
Khi Lục Hoài Khởi về đến phủ thì đã là giờ tý, không thể thực hiện ước định với Trầm Thanh Lê nhưng hắn cũng đã cố hết sức
Lục Hoài Khởi vừa cởi áo choàng, Trương Lực đã mang một hộp gỗ đi đến “Đô đốc gia, đêm nay phu nhân liên tục phái người đến hỏi tin tức của ngài, có thể là đợi quá lâu, phu nhân bảo Nhiễm Mặc đưa cho ngài cái thùng này, nói trong rương là lễ vật sinh thần cho ngài”
Lục Hoài Khởi tay đang cầm áo choàng cứng đờ, nhìn chằm chằm cái rương trong tay Trương Lực.
Khó trách hôm nay nàng lại hi vọng đêm nay hắn trở về như vậy, thì ra là biết sinh thần của hắn, muốn tặng lễ vật cho hắn.
Hắn lập tức đưa áo choàng cho Trương Lực, cầm lấy cái rương.
Chờ Trương Lực rời đi, hắn liền cẩn thận mở cái hộp, nhìn thấy trong hộp là một con rối bằng gỗ
“Thật trẻ con” Lục Hoài Khởi bật cười, tặng hắn con rối gỗ cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra.
Cầm lấy con rối, chăm chú nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy hình gỗ kia rất quen mắt, hồi lâu mới nhận ra người gỗ này chính là hắn
Lục Hoài Khởi mắt hồ ly nhíu lại, không còn sắc bén như ngày thường mà thần thái rạng rỡ, trên mặt không nén được sự vui mừng.
Quả nhiên hắn không nhìn lầm người, nàng là người chịu ơn tất báo đáp
Trầm Thanh Lê đợi cả tối vẫn không gặp được Lục Hoài Khởi, có chút thất vọng,cho nên cả đêm lăn lộn khó ngủ.
Hôm sau vừa tỉnh lại đã nghe Nhiễm Mặc hưng phấn nói “tiểu thư, tốt quá.
Trong cung truyền đến tin tức, nói Trầm Thanh Kiểu đêm qua xảy thai”
Sự việc theo dự tính, Trầm Thanh Lê chuẩn bị cho bước tiếp theo
Nhiễm Mặc lại ảm đạm nói “thật đáng tiếc, Trầm Thanh Kiểu đã đẩy chuyện nàng xảy thai lên người Liễu quý phi, nói là ở Ngự hoa viên gặp được Liễu quý phi, bị Liễu quý phi đụng trúng nên té ngã”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...