“Khởi bẩm Đô Đốc, thuộc hạ điều tra qua, chuyện Ti Đồ Lượng là do phu nhân trong phủ chúng ta cùng Liễu Nguyên Tông ra tay” buổi tối, thuộc hạ bẩm báo việc này với Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi hơi nhướng mày, vẻ mặt âm lãnh ‘nữ nhân này bị choáng đầu hay có suy tính khác? ai cũng biết Nhiễm Mặc kia là thị nữ của nàng, nàng chẳng chút kiêng dè còn để Nhiễm Mặc đi đối phó Ti Đồ Lượng, đây không phải là chủ động đốt lửa chỗ Hoàng hậu sao?”
Lục Hoài Khởi ngồi trên ghế khắc hoa hồng sau án thư, bên cạnh là lư hương mạ vàng tỏa khói lượn lờ
Thủ hạ của hắn ngẩng đầu nhìn hắn, dù cách làn khói mong manh vẫn nhìn ra được trên mặt hắn lóe lên biểu tình: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn cảm thấy buồn bực, Ti Đồ Lượng là chó điên cắn càn, cứ bám lấy Đô đốc gia không buông, Đô đốc gia không thèm để ý tới danh tiếng nên mới lưu lại một mạng tiện cho Ti Đồ Lượng.
Giờ có người ra tay thu thập Ti Đồ Lượng, sau này Đô đốc gia không bị con chó điên đó làm phiền nữa, là một chuyện tốt nha, nhưng sao Đô đốc gia lại có biểu thình: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép?
“Trương Lực, nàng hiện có trong phủ không?” Lục Hoài Khởi cầm chén trà bằng sứ men xanh lên, nhấp một ngụm, trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hắn chủ động vươn đùi cho Trầm Thanh Lê om, nàng lại cự tuyệt, thậm chí còn đi lại rất gần với phe cánh của Liễu Nguyên Tông.
Tiểu cô nương này rất không hiểu phong tình, phe cánh của Liễu quý phi lợi hại hơn hắn sao?Nghĩ tới đây, Lục Hoài Khởi liền thấy không vui
Trương Lực hiểu nàng mà Đô đốc gia nhà hắn hỏi chính là Trầm Thanh Lê, vội đáp “nha hoàn trong phủ vừa mang thức ăn đến cho phu nhân, nghe nha hoàn nói hình như phu nhân đang làm gì đó, không muốn người khác quấy rầy nàng”
Lục Hoài Khởi nhíu mi, không vui trong lòng lại hóa thành sầu lo nhan nhạt.
Một tiểu cô nương, cứ thích giam mình trong phòng đục đục đẽo đẽo, một chút hoạt bát cũng không có, giống y như Minh Hoài đế.
Chẳng lẽ kiếp trước hắn đã đắc tội với rất nhiều thợ mộc nên đời này mới gặp hai người đặc sắc như vậy?
Trong hoàng cung, Minh Hoài Đế nghiên cứu hai ngày, còn đem mộc phượng hoàng mà Trầm Thanh Lê chế tạo tháo ra nhưng vẫn không được như ý, không hiểu sao mộc phượng hoàng trong tay nàng có thể múa mà vào tay hắn lại chỉ là mộc phượng hoàng bình thượng.
Hắn sai nhiều công tượng khác nghiên cứu vẫn không được, cuối cùng đành bất đắc dĩ hạ chỉ tuyên Trầm Thanh Lê vào cung
Khi thái giám đến Lục đô đốc phủ tuyên chỉ thì Lục Hoài Khởi không có ở trong phủ, Trầm Thanh Lê và Nhiễm Mặc thu thập một lát liền theo thái giám vào cung
Mưa xuân bay bay rơi trên hoàng cung tường đỏ ngói vàng, hai chủ tớ Trầm Thanh Lê che dù giấy đi theo tiểu thái giám xuyên qua Ngự hoa viên muôn hồng nghìn tía, đi đến một hành lang.
Đột nhiên phía sau bọn họ vang lên tiếng động lớn, Trầm Thanh Lê nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy một thân ảnh màu đen thật lớn.
Nàng còn chưa kịp phản ứng liền thấy một ác khuyển hình thể không lồ há to cái miệng như chậu máu xông về phía nàng, nếu bị nọ cắn trúng, hậu quả chắc chắn không thể chịu nổi.
May mà vào lúc nguy cấp, Nhiễm Mặc đứng sau lưng Trầm Thanh Lê đã dùng lực đẩy nàng qua một đên, sau đó một quyền một cước đá bay ác khuyển kia, đụng trúng tường viện bên cạnh hành lang rồi nặng nề rơi xuống, nằm im bất động
Nhiễm Mặc giải quyết nguy cơ xong, khẩn trương hỏi Trầm Thanh Lê ‘tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Trầm Thanh Lê nhìn thoáng qua ác khuyển đã nằm im, sóng mắt âm u khẽ chuyển động.
Hoàng cung trọng địa, đề phòng sâm nghiêm lại có chó điên xông ra cắn người, e là lai lịch của nó không đơn giản
Lúc này, một đám người xuất hiện ngay cổng vòm bên cạnh hành lang.
Người cầm đầu xiêm y màu đen thêu mãng xà, ngũ quan âm nhu, trong tay cầm chiết phiến mạ vàng vẽ tranh sơn thủy.
Hắn vung chiết phiến, tự cho là phong lưu phóng khoáng đi về phía Trầm Thanh Lê, theo sau là một thái giám cẩn thận che dù giấy cho hắn
Trầm Thanh Lê thoáng nhìn liền nhận ra người tới là Bát hoàng tử Mộ Vân Húc, cũng là người mến mộ Trầm Thanh Kiểu, từng vì lấy lòng nàng ta mà sỉ nhục nàng nhiều lần
Trầm Thanh Lê thẳng lưng, hành lễ với Mộ Vân Húc
Mộ Vân Húc đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê, đóng chiết phiến lại, dùng chiết phiến đẩy mạng che mặt của nàng ra.
Mạng che mặt vừa rơi xuống, hắn liền châm chọc “Trầm Thanh Lê, ngươi xấu kinh hãi thế tục là chuyện mà cả Lương kinh đều biết, ngươi ra ngoài còn mang mạng che mặt làm gì? ra vẻ thần bí để câu dẫn Thái tử hoàng huynh của bản vương sao?”
Trầm Thanh Lê khẽ ngước mắt, ánh mắt lóe lên vẻ thanh lãnh.
Mộc Vân Húc là vì Trầm Thanh Kiểu mà tới
Mộ Vân Húc lại mở quạt, tự cho là phong lưu, phe phảy vài cái, tiếp tục gây khó dễ cho Trầm Thanh Lê “Trầm Thanh Lê, con chó này là Phiên bang tiến cống cho phụ hoàng, phụ hoàng thưởng nó cho bản vương nha, hoàn của người lại đánh chết nó, chuyệ này nếu để Phiên bang biết được sẽ cho rằng Tây Lương quốc chúng ta coi khinh bọn họ, nói không chừng sẽ dẫn đến chiến tranh giữa ha nước.
Trầm Thanh Lê, ngươi và ngươi của ngươi chính là tội nhân của Tây Lương quốc”
Mộ Vân Húc rõ ràng là kiếm chuyện, nếu hắn thực sự coi trọng con chó kia sao lại để cho nó chạy loạn, cắn người lung tung? Lúc này gán tội cho Trầm Thanh Lê cũng vì muốn kiếm cớ giết nàng mà thôi
“Người tới, mang chủ tớ Trầm Thanh Lê xuống đánh năm mươi gậy cho ta” Mộ Vân Húc cao giọng ra lệnh
Phía sau hắn lập tức có vài người tiến lên, muốn kéo hai chủ tớ Trầm Thanh Lê đi
Thái giám dẫn đường cho Trầm Thanh Lê thấy Mộ Vân Húc làm lớn chuyện, vội tiến lên bẩm báo “khởi bẩm Bát hoàng tử, Trầm thị là do Hoàng thượng triệu tiến cung, Bát hoàng tử ngài…”
Hắn mới nói tới đó, Mộ Vân Húc đã đưa tay đẩy hắn ra, lạnh lùng nói ‘chỗ phụ hoàng ta tất nhiên sẽ bẩm báo nhưng hôm nay nhất định phải trượng hình xấu phụ Trầm Thanh Lê này”
Năm mươi gậy đủ để lấy nửa cái mạng của nam nhân, nếu dụng hình với hai chủ tới Trầm Thanh Lê, vậy thì mạng cũng không còn.
Dù hắn không được phụ hoàng yêu thích nhưng nếu hắn thực sự giết chết Trầm Thanh Lê, phụ hoàng cũng sẽ không vì một nữ nhân xấu xí mà muốn mạng hắn, cùng lắm thì đến lúc đó hắn tới chỗ phụ hoàng chịu đòn nhận tội là được.
Mộ Vân Húc vừa nghĩ đến Trầm Thanh Lê lập tức sẽ bị hắn giết chết, trong lòng liền thấy đắc ý.
Hắn đã cho người nghe ngóng, biết sau thọ yến của phụ hoàng, Trầm Thanh Kiểu mà hắn quý mến vì bị Trầm Thanh Lê đoạt hết nổi bật trong buổi tiệc mà rầy rĩ không vui.
Hắn thích nàng nhiều năm như vậy, không thể chịu được khi thấy nàng thương tâm khổ sở.
Xấu nữ Trầm Thanh Lê lại dám đoạt nổi bật của Thanh Kiểu, hắn không thể nào ngồi yên không để ý tới.
Nhiễm Mặc bảo hộ Trầm Thanh Lê ở sau lưng, đám thủ hạ của Mộ Vân Húc thì tươi cười dữ tợn vây quanh hai người.
Trong lúc hai bên đang giằng co, Trầm Thanh Lê nhìn thấy cách đó không xa có một đám cung nữ bung dù đi về phía bọn họ
Ngay lúc đám cung nữ đi đến trước mặt bọn họ, hành lễ với Mộ Vân Húc rồi chuẩn bị rời đi, Trầm Thanh Lê liền tiến lên phía trước, đồng tử âm u như hai vũng nước xoáy “Bát hoàng tử, nô tỳ là được Hoàng thượng triệu tiến cung, dù vừa rồi chủ tớ nô tỳ không cẩn thận mà đánh chết chó do Phiên bang tiến cống, vậy cũng phải chờ chủ tớ nô tỳ gặp Hoàng thượng, tùy vào Hoàng thượng xử lý.
Hiện tại Bát hoàng tử ngài có ý gì? trực tiếp lướt qua Hoàng thượng, tự mình xử trí chủ tớ nô tỳ, chẳng lẽ hiện tại là Bát hoàng tử làm chủ trong cung?”
Nàng nói vậy, đám cung nữ đang muốn rời đi liền đơ người
Mộ Vân Húc tức đến muốn phun lửa, Trầm Thanh Lê cố ý nói những lời tru tâm như vậy trước mặt đám cung nữ, nếu bọn họ trở về, thuật lại những lời này với chủ tử bọn họ, vậy chẳng phải hắn sẽ bị quy cho là làm phản sao?
“Trầm Thanh Lê, xấu nữ nhân ngươi thật là ác độc.
Bản vương khi nào thì lướt qua phụ hoàng làm chủ?” Mộ Vân Húc lớn tiếng mắng
Trầm Thanh Lê liếc hắn một cái ‘Bát hoàng tử, nếu ngài không thể thay Hoàng thượng làm chủ, vậy thỉnh ngài thả cho chủ tớ nô tỳ đi gặp Hoàng thượng, để Hoàng thượng làm chủ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...