Liễu Nguyên Tông cùng Hình bộ thượng thư ngồi trên đài cao, bên dưới là nha dịch được điều động từ phủ nha các nơi đến hỗ trợ canh chừng pháp trường
Bên ngoài, dân chúng vây xem náo nhiệt, đông đúc
Bên trong, đao phủ cúi người mài đao
Liễu Nguyên Tông ngẩng đầu nhìn mặt trời, cao giọng hô “dẫn phạm nhân tới”
Ngay lập tức một đám Vũ lâm quân mặc chế phục, thân mang bội kiếm sáng choang đi tới, theo sau là Trầm Thanh Lê và Bùi Diễm bị đeo gông và xiềng xích
Hai người vừa xuất hiện, bách tính vây xem đã lớn tiếng ồn ào.
Nha dịch lại chê Bùi Diễm và Trầm Thanh Lê đi chậm, vẻ mặt không kiên nhẫn xô đẩy bọn họ tiến về phía trước, chốc lát sau đã đến giữa pháp trường.
Nha dịch còn không thương tiếc mà đá vào đầu gối bọn họ, bắt bọn họ phải quỳ gối trên nền đất nóng
Trên đài cao, Liễu Nguyên Tông đưa mắt dò xét đám đông, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm.
Hắn tin chắc Lục Hoài Khởi đang ẩn thân trong đám đông, hắn nhất định sẽ moi được hắn ta ra.
Sau đó hắn liếc mắt, khinh thường nhìn Trầm Thanh Lê và Bùi Diễm, cao giọng nói “tội phụ, ngươi là công chúa cao quý lại phẩm tính bất lương, cấu kết với ngoại nam.
Hành vi đồi phong bại tục như thế phải bị trầm lồng heo”
Trầm Thanh Lê ngạo nghễ nhìn Liễu Nguyên Tông, hắn đã khinh miệt nàng tới mức gọi nàng là tội phụ, như vậy hôm nay nàng có thể xoay chuyển cục diện này sao?
Liễu Nguyên Tông chống lại ánh mắt của Trầm Thanh Lê, nàng một xiêm y bẩn thỉu, một thân chật vật lại vẫn dùng ánh mắt kiệt ngạo nhìn hắn, trong mắt không có sự sợ hãi và khiêm tốn mà một tù nhân nên có, khiến hắn rất bất mãn, lớn tiếng nói ‘người tới, đem thư từ gian tế Bắc Tề Bùi Diễm thông đồng với địch trình lên”
Nghe vậy, trong mắt Bùi Diễm lóe lên tinh quang
Lập tức một tráng hán đi ra khỏi đám đông, nâng một chồng thư, cung kính nói “khởi bẩm Thượng thư đại nhân, ty chức là Giang Thịnh, Phó chỉ huy Cẩm y vệ.
Mấy ngày trước ty chức phụng mệnh tra xét nơi ở của Bùi Diễm, tìm được mấy phong thư này, chính là chứng cớ Bùi Diễm lui tới cùng Bắc Tề”
“Không thể nào” Bùi Diễm tức giận la lên “cả nhà ta đều bị Bắc Tề Thái tử Cao Vân Trạm giết chết, ta và Cao thị có cừu hận không đội trời chung, sao có thể cấu kết với bọn họ làm việc xấu?”
Liễu Nguyên Tông lạnh lùng cười, xem nhẹ lời biện hộ của hắn, lại khen ngợi Giang Thịnh “Giang Thịnh, lần này ngươi và Cẩm y vệ làm việc không tệ”
Đã người mang thư từ chỗ Giang Thịnh đến cho Liễu Nguyên Tông.
Hắn làm bộ xem qua một lượt, sau đó trợn mắt nhìn Trầm Thanh Lê, quát lớn “tội phụ, ngươi thân là Tây Lương công chúa lại cấu kết cùng gian tế Bắc Tề làm bậy.
Thật sự là tội không thể tha”
Trầm Thanh Lê lạnh lùng nhìn lại hắn “Liễu thượng thư đã nói như vậy, ta có nói gì cũng vô dụng.
Có điều, phụ hoàng ta đâu? Ta tốt xấu gì cũng là Tây Lương đại công chúa, ta muốn gặp mặt hắn”
Nàng biết rõ nàng và phụ hoàng không có bao nhiêu tình cảm cha con nhưng dù thế nào nàng cũng là Tây Lương công chúa, dù thực sự hồng hạnh xuất tường bị người bắt được thì hoàng đế cũng sẽ vì mặt mũi hoàng thất mà ém nhẹm việc này.
Tuy nhiên lần này lại làm lớn chuyện, để toàn bộ bách tính Tây Lương đều mắng nàng là dâm phụ, cho thấy phụ hoàng nàng đã bị huynh muội Liễu quý phi khống chế, vì vậy bọn họ mới dám không kiêng nể gì
Liễu Nguyên Tông hừ lạnh “lúc này ngươi lại nhớ tới Hoàng thượng, tiếc là Hoàng thượng bị ngươi vô sỉ làm cho tức giận đến giờ vẫn phải nằm trên giường, mỗi ngày không thể rời khỏi thuốc ah” Hắn nói như thế là muốn sau này công bố chuyện Minh Hoài đế băng hà sẽ đổ tội cho Trầm Thanh Lê, cho người trong thiên hạ biết Minh Hoài đế là vì bị Trầm Thanh Lê làm cho tức chết
Hình bộ thượng thư đưa mắt nhìn trời, thấp giọng nhắc nhở “Liễu thượng thư, canh giờ không còn sớm, có thể chuẩn bị hành hình”
Liễu Nguyên Tông dùng sức vỗ kinh đường mộc một cái “trước khi bản quan ra cung, Hoàng thượng đã đặc biệt dặn dò bản quan, vương tử phạm pháp tội như thứ dân.
Ngươi dù là đại công cháu cũng không thể tránh khỏi bị trừng phạt” nói xong liền ném thẻ gỗ đến trước mặt Trầm Thanh Lê “Hoàng thượng tự mình hạ khẩu dụ, lập tức trảm thủ Đại công chúa Trầm Thanh Lê cùng gian phu Bùi Diễm”
Bách tính nghe vậy liền sôi trào hừng hực.
Trầm Thanh Lê có phải là dâm phụ hay không, bọn họ không quan tâm, cái bọn họ để ý là thân là công chúa thiên chi kiều nữ lại trở thành tù nhân, khiến cho bọn họ rốt cuộc cũng cảm thấy mình ưu việt hơn công chúa, cảm giác đó làm bọn họ thấy vui sướng
Đao phủ tay nắm chặt đao đi từng bước đến trước mặt Trầm Thanh Lê
Liễu Nguyên Tông đưa mắt nhìn đám đông nhốn nháo, ngón tay trỏ nhịp nhịp trên bàn.
Hắn đang đợi.
Hắn không tin Lục Hoài Khởi sẽ nhẫn tâm đến mức không cứu nữ nhân của mình
“Khoan đã, đao hạ lưu nhân” một giọng nữ mềm mại đột nhiên vang lên, Liễu Nguyên Tông theo tiếng nhìn qua, thấy một nữ tử mang khăn che mặt chen quan đám nha dịch, chạy thẳng vào giữa pháp trường
“Liễu đại nhân, Cao đại nhân” nàng quỳ xuống trước mặt Liễu Nguyên Tông và Hình bộ thượng thư ‘dân nữ là Trầm Thanh Kiểu, may mắn từng được An quốc công phủ thu dưỡng.
Tuy rằng vật đổi sau dời nhưng dân nữ cùng Đại công chúa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hôm nay nàng phải nhận hình, dân nữ sẽ cùng nàng sinh ly tử biệt, dân nữ muốn cầu xin hai vị đại nhân cho dân nữ và Đại công chúa chút thời gian để chúng ta ôn lại chuyện cũ” vừa nói, nàng vừa tháo mạng che mặt xuống, để lộ dung nhan diễm lệ mỹ miều
Liễu Nguyên Tông nhe mắt, hắn không có hảo cảm với nữ nhân từng là thái tử phi này nhưng vẫn có chút ngạc nhiên khi nàng lại toàn thân trở ra khi Trầm thị và Thái tử mưu triều soán vị.
Dù sao hôm nay giết Trầm Thanh Lê là giả, câu Lục Hoài Khởi mới là thật vì thế hắn liền phối hợp, đồng ý với nàng “được” hắn cũng muốn xem Lục Hoài Khởi có thể ẩn nhẫn được bao lâu
Được Liễu Nguyên Tông cho phép, Trầm Thanh Kiểu liền lộ ra biểu tình cảm kích, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê.
Nhìn thấy Trầm Thanh Lê toàn thân chật vật, trong mắt lóe lên sự vui sướng khi người gặp họa nhưng rất nhanh đã thay thế bằng sự thống khổ và không đành lòng
Trong mắt Trầm Thanh Lê lại tràn ngập sự chán ghét.
Nàng và Trầm Thanh Kiểu là gì có cái gọi là tỷ muội tình thâm, mà lúc này nàng ta lại có mặt ở đây, chắc chắn chỉ là chồn chúc tết gà.
Đột nhiên Trầm Thanh Kiểu vung tay tát Trầm Thanh Lê một cái thật vang dội, Trầm Thanh Lê lãnh liệt nhìn nàng, trong mắt nàng ta lại ngay lập tức mịt mờ hơi nước, cắn cắn môi, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói “A Lê, bạt tai này là ta thay toàn bộ dân chúng Tây Lương đánh ngươi.
Ngươi là công chúa cao quý lại không hảo hảo quý trọng thân phận lại dám hồng hạnh xuất tường còn cấu kết cùng người Bắc Tề làm việc xấu.
Ngươi như vậy, không đánh cho tỉnh, kiếp sau làm người sẽ lại tiếp tục phạm sai”
Rõ ràng là mượn cơ hội báo thù lại khoe khoang mình thánh khiết đạo đức
Trầm Thanh Kiểu lại giơ tay lên nhưng lần này không hạ xuống, giống như không thể khống chế được cảm xúc mà nức nở vài tiếng, nước mắt rơi ra “A Lê, chúng ta là tỷ muội một hồi, trước kia là ta thẹn với ngươi, vẫn muốn tìm cơ hội bù đắp cho ngươi.
Nhưng ngươi…lại hồ đồ như vậy, nếu tỷ muội chúng ta âm dương ngăn cách, ngươi bảo người làm tỷ tỷ như ta phải làm sao? ô ô” Mỹ nhân hai mắt đẫm lệ càng làm cho Trầm Thanh Lê toàn thân dơ bẩn trở nên xấu xí và buồn cười
Trầm Thanh Lê rũ mi, không để ý tới Trầm Thanh Kiểu
Nhưng ông trời như không muốn buông tha cho nàng, bên ngoài pháp trường lại vang lên một giọng nữ réo rắt “cữu cữu, cho Dao nhi được cáo biệt cùng Đại hoàng tỷ đi”
Liễu Nguyên Tông đưa mắt nhìn qua, thấy Mộ Vân Dao cải trang đi đến, mà A Kha bên cạnh nàng đưa lệnh bài cho nha dịch, khiến bọn họ tránh đường
Mộ Vân Dao đi đến, Liễu Nguyên Tông và những người khác vội vàng hành lễ với nàng “vi thần khấu kiến Nhị công chúa”
“Cữu cữu, ngươi mau đứng lên đi” Mộ Vân Dao lập tức nâng Liễu Nguyên Tông đứng dậy, sau đó nàng đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê
Mộ Vân Dao ôm chầm lấy Trầm Thanh Lê, nước mắt rơi như mưa “Đại hoàng tỷ, Dao nhi nhớ ngươi, muốn gặp mặt ngươi lần cuối” lại không ức chế được bi thương mà gào lên “Đại hoàng tỷ, Dao nhi rất luyến tiếc ngươi, nếu có thể, Dao nhi cũng muốn chết thay ngươi.
Nhưng lần này, phụ hoàng rất tức giận.
Phụ hoàng vì ngươi mà mấy ngày nay đều nằm bất tỉnh trên giường.
Đại hoàng tỷ, ngươi sao lại hồ đồ như vậy chứ”
Vài câu đã chụp cái mũ bất hiếu cho Trầm Thanh Lê, như muốn nói cho mọi người biết vì Trầm Thanh Lê mà Minh Hoài đế tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh
Trầm Thanh Lê bị Mộ Vân Dao ôm chặt, toàn thân nổi da gà.
Đời trước nàng đã tạo nghiệt gì chứ, đời này lại gặp được bạch liên hoa, hết Trầm Thanh Kiểu lại đến Mộ Vân Dao.
Nàng đã sắp chết, hai người này vẫn còn muốn lợi dụng nàng.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hai nữ nhân dối trá này nữa
Mộ Vân Dao lại lạnh giọng nói nhỏ bên tai Trầm Thanh Lê “Đại hoàng tỷ, hôm nay cữu cữu ta đã bày thiên la địa võng ở pháp trường, dù Lục Hoài Khởi cứu được ngươi thì phu thê các ngươi cũng không thể sống mà rời khỏi nơi này”
Đây là lần đầu tiên Mộ Vân Dao để lộ bản tính thật với nàng, Trầm Thanh Lê không khỏi nhìn nàng thật kỹ
Mộ Vân Dao lại ở góc độ người khác không nhìn thấy, nở nụ cười lãnh khốc âm hiểm, nhỏ giọng nói “từ ngày đầu tiên ta hồi cung, ta đã hận không thể giết chết ngươi”
Trầm Thanh Lê bình tĩnh đáp trả “ngươi không phải là Mộ Vân Dao thực sự.
Nếu ta chết là do vận khí ta không tốt nhưng ngươi thì sao? một công chúa giả, thật sự cho rằng mình có thể thay thế được Mộ Vân Dao?Biết đâu ngày nào đó, kết cục của ngươi còn đáng thương hơn ta”
Nàng chỉ muốn thử Mộ Vân Dao để khẳng định suy đoán trong lòng, không ngờ Mộ Vân Dao vừa nghe vậy, trong mắt liền lóe lên sự kinh hoảng, tuy rất nhanh liền biến mất nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy.
Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua A Kha đứng cạnh Mộ Vân Dao, so với Mộ Vân Dao ‘thiên chân vô tà”, A Kha trầm ổn nội liễn, không giống một nha hoàn.
Tâm tình của nàng đột nhiên trở nên phức tạp, nàng đương nhiên hi vọng Lục Hoài Khởi sẽ đến cứu nàng, nhưng nghĩ tới Liễu Nguyên Tông đã bày thiên la địa võng để đối phó với hắn, nàng lại mong hắn đừng tới
Đúng lúc này, một mũi tên sắc bén, khí thế lôi đình nhắm về phía Liễu Nguyên Tông.
Liễu Nguyên Tông phản ứng nhanh chóng, né tránh được mũi tên, lại nghĩ là Lục Hoài Khởi đã không kiên nhẫn được nữa mà xuất đầu lộ diện, hưng phấn khiến cả người run lên, hô to “nhanh, có thích khách”
Trên mái hiên đối diện pháp trường lúc này xuất hiện một thân ảnh mặt áo bào đỏ tía, người nọ thân ảnh thon dài cao ngất, áo bào tung bay theo gió, dáng vẻ thần bí
Liễu Nguyên Tông nghĩ rằng thân ảnh đó là của Lục Hoài Khởi, đang muốn ra lệnh truy bắt thì người nọ đã từ giữa không trung bay xuống, đứng giữa pháp trường.
Mộ Vân Dao và A Kha vừa nhìn thấy người nọ, sắc mặt liền trắng bệch.
Nhất là A Kha, vừa bắt gặp ánh mắt liễm diễm của nam nhân kia, thân mình liền run lên, nhanh chóng liếc nhìn về phía Trầm Thanh Lê.
Mộ Vân Dao thì tròng mắt xoay chuyển, né tránh phía sau A Kha
Trầm Thanh Lê nhìn nam tử đột ngột xuất hiện trên pháp trường.
Trước kia kia nàng cho rằng dung mạo của Lục Hoài Khởi là lang tuyệt độc diễm, thiên hạ vô song nhưng hôm nay nhìn nam tử này, dù trong lòng không muốn thừa nhận thì vẫn phải nói, dung mạo của hắn có thể sánh ngang Lục Hoài Khởi.
Có điều, Lục Hoài Khởi một thân tà tứ, còn nam tử này một thân áo bào đỏ tía giống như thần tiên hạ phàm, toàn thân thấm đẫm cảm giác thần bí.
Đột nhiên xuất hiện một người lạ trong pháp trường khiến Liễu Nguyên Tông khó chịu, vỗ mạnh kinh đường mộc, quát lớn “ngươi là người phương nào? muốn làm gì?” trong lòng lại thầm đoán quan hệ của nam nhân kia với Lục Hoài Khởi
Nam tử kia chưa lên tiếng, Tử Nghiên đã đả thương nha dịch, xông vào pháp trường, đi đến cạnh nam tử kia, trả lời thay hắn “cứu Đại công chúa” lời này có khác nào nói bọn họ muốn cướp pháp trường
Liễu Nguyên Tông một tay vuốt râu, một tay dùng sức gõ kinh đường mộc, vẻ mặt hung dữ, ra lệnh “người tới, mau bắt hai nghịch tặc này lại”
Vài Vũ lâm quân lập tức tiến lên, vây quanh Tử Nghiên và nam tử kia, đao kiếm sáng ngời, không chút kẽ hở, làm cho bọn họ có chắp cánh cũng khó thoát.
Ngay lúc trước kiếm trong tay Vũ lâm quân bổ tới, nam tử áo bào tím liền điểm nhẹ mũi chân, cả người bay lên, áo choàng tung bay nhưng phượng hoàng niết bàn trùng sinh, tạo thành độ cong duyên dáng ở giữa không trung
Thiết lăng hoa phiêu lạc đầy trờ
Trầm Thanh Lê lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, hai mắt chăm chú nhìn nam tử giữa không trung không hề chớp mắt.
Ngay lúc này thân ảnh đỏ tía liền ập về phía nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã bị áo bào đỏ tía của hắn phủ lấy.
Nàng không nhìn thấy, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết, khiến nàng rất nóng lòng, không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
A Kha nhìn thân ảnh quen thuộc giữa không trung chỉ vừa nhẹ nhàng động thủ đã khiến những Vũ lâm quân vừa rồi còn vây quanh tấn công hắn chết dưới Thiết lăng hoa.
Máu tươi nhiễm đỏ cả pháp trường, trong không khí tràn ngập mùi sắt gay người.
Tình cảnh này giống như một thanh lợi kiếm hung hăng đâm vào lòng nàng, nàng phải dùng sức nắm chặt tay, để móng tay sắc bén đâm sâu vào da thịt mới có thể áp chế được tâm tình
Liễu Nguyên Tông kinh ngạc nhìn nam tử kia, vẫn chưa phục hồi tinh thần, cho đến khi Hình bộ thượng thư ở bên cạnh nhắc nhở, hắn mới vội vàng gõ mạnh kinh đường mộc, hỏi ‘ngươi rốt cuộc là ai?” lần đầu tiên hắn thấy người có đôi mắt tím, không biết nam tử không rõ lai lịch kia có quan hệ gì với Lục Hoài Khởi
Tử Nghiên khinh bỉ nhìn Liễu Nguyên Tông, ỷ có chủ tử làm chỗ dựa, hắn không hề để Liễu Nguyên Tông vào mắt, lập tức đáp trả “ngươi không cần biết chúng ta là ai, chỉ biết là chúng ta đến cứu Đại công chúa”.
Trong cảm nhận của hắn, quốc sư nhà hắn là thần thánh, nếu chủ động trả lời Liễu Nguyên Tông là hạ thấp bản thân, nên hắn làm nô tài phải truyền đạt thay chủ tử mình
Một nô tài lại dám kiêu ngạo không để hắn vào mắt khiến Liễu Nguyên Tông tức đến trợn tròn mắt, lại hỏi “là ai sai các ngươi đến cướp pháp trường?”
Tử Nghiên đang tính trả lời, nam tử bên cạnh đã lên tiếng “không có ai sai sử, tự ta muốn cứu” ngữ khí của hắn dễ dàng lay động lòng người
Liễu Nguyên Tông không cam tâm nhìn đám đông, hắn vẫn cảm thấy đôi chủ tử xuất hiện đột ngột này là do Lục Hoài Khởi phái tới.
Cũng không biết Lục Hoài Khởi không chịu tự mình ra mặt mà phái hai người này đến là có ý gì? là điệu hổ ly sơn hay có âm mưu khác? Trong đầu hắn bắt đầu xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ
Nam nhân mắt tím khẻ nhếch môi, lộ ra tươi cười yếu ớt lại động lòng người, giống như hoa Bỉ ngạn nở rộ bên bờ Vong Xuyên “Liễu đại nhân, ta biết hôm nay ngươi cũng không thực sự muốn giết nàng, ngươi là muốn…” hắn nói tới đây thì cố ý dừng lại “có điều đó là việc của ngươi, hôm nay ta muốn cứu người”
Khẩu khí này, Liễu Nguyên Tông không thể nuốt trôi, nếu đã biết mục đích của hắn là giết Lục Hoài Khởi, nam nhân kia nên thức thời,k hông nên xuất hiện ở đây, phá hư chuyện tốt của hắn mới đúng
“Ngươi cùng Đại công chúa có quan hệ thế nào?” Liễu Nguyên Tông tức giận nói “mà mặc kệ ngươi cùng nàng có quan hệ gì, Hoàng thượng chính miệng hạ lệnh xử quyết Đại công chúa, nếu ngươi dám phá hỏng việc của Hoàng thượng sẽ bị tru di cửu tộc”
Đồng tử màu tím lóe lên ý cười “ta là gian phu của Đại công chúa”
Toàn trường nghe mà khiếp sợ không thôi, nhất là Trầm Thanh Lê, bị áo bào che phủ, nàng không biết khi nam nhân kia nói lời này có biểu cảm gì nhưng nàng hoàn toàn không quen biết hắn.
A Kha như bị sét đánh trúng, toàn thân cương cứng, trong đầu trống rỗng
Mộ Vân Dao lại thì thầm “ta trước kia đã nói với ngươi, hắn đối với Trầm Thanh Lê rất đặc biệt”
Lời này lọt vào tai A Kha như là đao kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng nàng, khiến nàng hít thở không thông.
Hắn và Trầm Thanh Lê cách nhau thiên sơn vạn thủy sao có thể có quan hệ với nhau? Nàng cảm giác như mình muốn phát điên
Nam tử kia lại đưa tay, nhẹ nhàng kéo áo bào trên đầu Trầm Thanh Lê xuống
Trầm Thanh Lê ngước mắt liền bắt gặp một đôi con ngươi màu tím liễm diễm, nàng khẽ cắn môi, muốn hỏi hắn nhưng nam tử kia lại đột nhiên cười rộ lên.
Nụ cười này giống như một cái hộp đựng đầu trân châu đột nhiên vỡ ra, trân châu trong suốt rơi xuống, khiến cho nàng một thân chật vật trở nên sáng bừng.
“Ngươi là…” Trầm Thanh Lê cắn môi, muốn hỏi thân phận của hắn
Liễu Nguyên Tông cảm giác vở kịch hay mà mình vất vả dựng nên lại vì sự xuất hiện của nam tử mắt tím này mà lệch khỏi quỹ đạo, hắn trầm mặt, lớn tiếng nói “hoàng đường, ngươi sao có thể là gian phu của Đại công chúa?” gian phu trên danh nghĩa của nàng là Bùi Diễm, cũng bị bọn hắn bắt tới ah.
Nếu Trầm Thanh Lê thực sự có gian phu, Lục Hoài Khởi sẽ để yên cho hắn sao?
Liễu Nguyên Tông cảm thấy huyệt thái dương phát dương, người nên tới thì không tới, không nên tới thì bu lại coi náo nhiệt cái gì chứ
Nam tử mắt tím mỉm cười nhìn Trầm Thanh Lê, nói “nói thế nào thì cũng là Tây Lương đại trưởng công chúa, có mấy gian phu cũng là bình thường, hơn nữa so với Bùi Diễm tư sắc bình thường…” ánh mắt của mọi người theo lời hắn chuyển dời đến chỗ Bùi Diễm, hắn lại nói tiếp “vì sao ta không thể là thuộc hạ dưới váy của Đại công chúa?”
Dáng vẻ của Bùi Diễm cũng không tệ, hắn đi đường cũng có thể khiến vô số nữ tử khuynh tâm, nhưng nam tử mắt tím lại nói hắn là nam nhân tư sắc bình thường, trong mắt Bùi Diễm ẩn ẩn lệ khí
“Liễu đại nhân, ngươi luôn miệng nói Hoàng thượng bảo ngươi xử quyết Đại công chúa nhưng sao ta lại nghe nói, thật ra Hoàng thượng đã sớm băng hà”nam tử mắt tím vẫn không dời mắt khỏi Trầm Thanh Lê, hắn cầm lấy thanh kiếm Tử Nghiên đưa tới, vung tay lên, gông xiềng trên người nàng liền được phá bỏ
Được tự do, Trầm Thanh Lê liền lập tức tạo khoảng cách với nam tử mắt tím, mà hắn lại cầm lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ lau mặt cho nàng.
Nàng muốn tránh đi, hắn lại cười sủng nịch, điểm mấy huyệt đạo trên người nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích, để mặc hắn lau mặt cho nàng.
Động tác của hắn mềm nhẹ, ánh mắt chuyên chú,người ngoài nhìn thấy đều cho rằng bọn họ có quan hệ đặc biệt
Lục Hoài Khởi xen lẫn trong đám đông bên ngoài pháp trường, toàn thân tỏa ra sát khí, nếu không phải Đồng Vạn Kim ngăn cản, hắn đã xông vào pháp trường bằm nam tử mắt tím kia thành trăm ngàn mảnh
Đồng Vạn Kim cau mày, sầu khổ khuyên can “ngươi đừng xúc động, chúng ta chờ xem đã” lại như muốn di dời sự chú ý của Lục Hoài Khởi, hắn vội vã nói “ngươi có để ý lời người kia nói không, hắn nói Hoàng thượng đã băng hà.
Ngươi lại nhìn sắc mặt Liễu Nguyên Tông đi, chính là vẻ mặt chột dạ vì bị nói trúng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...