Lưu Phong chiếm được chỗ tốt thì thái độ đương nhiên thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Sư tôn, giờ không có chỗ nấp. Như vậy đi, ta giúp người một chủ ý. Ngươi cũng đừng rời giường cứ trùm kín chăn còn ta trốn ở trong chăn. Người nói với Nhị sư tôn là ngày hôm nay người không muốn rời giường. Ta nghĩ Nhị sư tôn cũng không có khả năng nhấc chăn của người lên xem."
Trên mặt Đại sư tôn nổi lên một vầng đỏ ửng, có chút lo lắng: "Như vậy được không?"
"Đương nhiên là được—!"
Nói xong, Lưu Phong dựa theo âm thanh Tần Thủy Dao nói: "Mị Nhi, muội vào đi." Nói xong, từ người hắn phát sinh một đạo kình khí vô hình mở cửa ra.
Toàn bộ quá trình rất nhanh, căn bản là Tần Thủy Dao không kịp ngăn cản.
Thậm chí y phục nàng cũng không mặc kịp. Cánh cửa mở ra, Thủy Mị Nhi cứ thế đi vào. Tần Thủy Dao đè đầu Lưu Phong, vội vàng đẩy hắn vào trong ổ chăn.
"Đại tỷ, sao tỉ vẫn chưa rời giường a?" Thủy Mị Nhi sau khi tiến vào, hết nhìn đông tới nhìn tây, cười nói: "Phong nhi quả thực không có ở đây a?"
Nhìn Thủy Mị Nhi mà Tần Thủy Dao nóng mặt giả vờ hờn giận nói rằng: "Phong nhi tại sao lại ở phòng của ta, muội sao không đến chỗ Đình Nhi tìm xem?"
"Đi tìm rồi, cũng không có." Thủy Mị Nhi đi tới cẩn thận quan sát nàng cười duyên nói: "Đại tỷ, thế nào mà mặt đỏ vậy? Có đúng là do tu luyện gây ra?"
Tần Thủy Dao vừa mới ổn định tâm tình, nghe Thủy Mị Nhi nói như thế thì lập tức tim đập nhanh hơn, mặt đỏ chẳng phải là hậu quả kích tình sao? Tần Thủy Dao vội vàng nói: "Không có gì đáng ngại, ta có thể xử lý."
"Ân, dĩ nhiên với tu vi đại tỷ, muội nghĩ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì." Thủy Mị Nhi mỉm cười, mắt cố tình quét qua ổ chăn. Tuy rằng Tần Thủy Dao đã che rất kín, thế nhưng nàng vẫn thấy được thân thể trần truồng củaTần Thủy Dao. Hơn nữa, nàng liền kết luận trong ổ chăn tuyệt đối còn có người nữa.
Khuynh Thành tiểu nha đầu kia đã canh trọn một đêm, tuyệt đối không sai được.
"Đại tỷ, nếu Phong nhi không ở đây thì muội cùng tỉ nói truyện một chút đi?" Thủy Mị Nhi nói liền đi tới, Đại sư tôn hoảng hốt nhưng không biết nên làm gì bây giờ.
"Không phải nói tìm Phong nhi có việc gấp sao? Còn không đi tìm mau?" Tần Thủy Dao cuối cùng cũng nhớ tới cớ để nàng ta phải đi.
"Không có việc gì, Tam muội, Tứ muội đã dẫn người đi tìm rồi. Muội trước tiên cùng tỉ nói truyện đã" Thủy Mị Nhi không đợi Tần Thủy Dao nói cái gì nữa đặt mông ngồi ở mép giường. Nàng mỉm cười nói: "Đại tỷ, muội hỏi tỉ một chuyện, tỉ có thể nói thật với muội a?"
Tần Thủy Dao trong bụng căng thẳng. Tên tiểu quỷ dám trong ổ chăn không ngừng vỗ về chơi đùa mông của nàng khiến cho trong lòng nàng ngứa ngáy. Thế nhưng lại không thể cử động, sợ bị Thủy Mị Nhi nhìn ra manh mối.
"Muội hỏi đi." Tần Thủy Dao vô thức quấn chặt quanh mình hơn một ít, thản nhiên nói.
"Đại tỷ, tỉ nói thật đi. Tỉ cùng Phong nhi rốt cuộc có hay không. Có loại quan hệ này không?" Thủy Mị Nhi đi thẳng vào vấn đề.
"Không có—-!" Tần Thủy Dao cũng không cần nghĩ cắn môi bác bỏ luôn.
"Có thật không?" Thủy Mị Nhi cười cười mờ ám có pha thâm ý nói: "Thế nào mà muội lại nghe Khuynh Thành nói là các ngươi đã ở cùng một chỗ?"
Tần Thủy Dao nghe vậy, khuôn mặt ngượng ngùng, nhưng lại làm một bộ dạng nghiêm nghị nói rằng: "Tiểu nha đầu nói mà muội cũng tin tưởng a?"
"Rốt cuộc trong lòng tỉ nghĩ gì?" Thủy Mị Nhi cũng không giấu diếm quan hệ mình và Lưu Phong, thản nhiên nói rằng: "Đại tỷ, không nói gạt tỉ, ba người chúng ta cũng đã thành nữ nhân của Phong nhi. Hiện tại chỉ còn tỉ. Nhưng tứ tỷ muội chúng ta không thể xa nhau. Phong nhi là một nam nhân ưu tú, rốt cuộc tỉ còn do dự điều gì?"
Nghe Thủy Mị Nhi nói như thế, Lưu Phong trong ổ chăn âm thầm cảm động. Chỉ Mị Nhi sư tôn là tốt nhất, biết yêu thương người, biết chỗ tốt của mình.
"Ngươi cùng. Các ngươi cũng đã làm?" Tần Thủy Dao hơi kinh hãi, nguyên bản nàng cho rằng Phiêu Miểu Cốc Tứ tiên tử chỉ có Thủy Mị Nhi còn chưa có khai hoa. Không nghĩ tới nàng ta cũng thất thân a. Tiểu quỷ này, cũng không biết đã tu luyện mấy đời có phúc khí lại thu cả bốn vị tiên tử Phiêu Miểu Cốc vào tay, thật sự là ghê tởm.
"Ân, phu thê chúng ta chuyện gì mà không biết." Thủy Mị Nhi gật đầu nói.
Tần Thủy Dao có chút chột dạ, hơn nữa Lưu Phong trong ổ chăn đang được nước càng ngày càng quá phận. Trước thì cái mông, hiện tại hắn dám chọc tay vào nơi riêng tư của nữ nhân, liền khiến cho hạ thân nàng ẩm ướt trở lại. Còn như vậy nữa, Tần Thủy Dao biết, bản thân rất khó có thể chịu được.
Mà Thủy Mị Nhi cũng không có ý định rời đi, Tần Thủy Dao âm thầm kêu khổ, vậy phải làm sao bây giờ?
"Mị Nhi muội muội, muội mau đi tìm Phong nhi, nhiều người tốt hơn." Rơi vào đường cùng, Tần Thủy Dao không thể làm gì khác hơn là giục Thủy Mị Nhi rời đi.
Thủy Mị Nhi nghe vậy, đột nhiên cười hỏi: "Đại tỷ, chớ không phải là gần đây tỉ không có điều độ chứ?"
"Không có, không có. A." Tần Thủy Dao có chút hoảng loạn, tâm thần bối rối trong lúc đó nhịn không được rên rỉ ra một tiếng. Sắc mặt càng đỏ hơn.
Thủy Mị Nhi nhìn tận mắt mà vui vẻ trong lòng, âm thầm nghĩ xem tỉ còn có thể nhẫn nại bao lâu.
Thủy Mị Nhi gật đầu cười nói: "Đương nhiên không có vội gì nên muội ngồi đây một lát. Được rồi, chúng ta mới vừa nói gì nhỉ?"
Tần Thủy Dao sửng sốt một chút, lắc đầu: "Muội quên rồi a? Ta cũng không nhớ rõ." Lưu Phong trong ổ chăn lộng tiếp khiến lòng của nàng nhộn nhạo nên không thể nhớ kỹ nhiều như vậy.
Thủy Mị Nhi mỉm cười mờ ám nói: "Đại tỷ, kỳ thực cùng Phong nhi một chỗ cũng là hưởng thụ. Khi cùng hắn ở một chỗ ta cảm nhận được làm nữ nhân rất sung sướng. Tỉ cũng là nữ nhân, nữ nhân thì cần nam nhân yêu thương, che chở. Tỉ không nên cự tuyệt nữa. Đồng ý cùng Phong nhi ở một chỗ đi."
"Ân." Lưu Phong ở trong ổ chăn ngón tay càng lúc càng nhanh, Tần Thủy Dao thực sự chịu đựng không nổi nên nhẹ giọng rên rỉ lại lần nữa, đồng thời kéo chăn lên một chút để tránh khỏi bị Thủy Mị Nhi phát hiện.
"Tỉ đồng ý rồi?" Thủy Mị Nhi mỉm cười: "Ta biết Đại tỷ nhất định sẽ đồng ý mà."
"Không. Không có." Tần Thủy Dao rất muốn phủ nhận, dù chính lúc trước lại ừ một tiếng thì đâu phải ý tứ tán thành mà là không tình nguyện (nv: thân bất do kỷ). Thế nhưng nàng nào dám nhận. Chuyện này coi như là nàng cùng Lưu Phong công khai ở cùng một chỗ thì cũng có chút thẹn thùng. Huống hồ lại đang như vậy.
Để chuyển sự chú ý nên Tần Thủy Dao mở miệng trước: "Mị Nhi, muội thật sự rất thích Phong nhi sao?"
Thủy Mị Nhi ngượng ngùng cười: "Không dối gạt tỷ tỷ, muội thực sự rất thích Phong nhi. Kỳ thực lúc trước khi Phong xuống núi thì muội đã muốn giữ hắn rồi, nhưng lại sợ mọi người không đồng ý. Thế nhưng tỉ không biết là muội đã chịu rất nhiều năm. Hiện tại đã thỏa mãn rồi, cuối cùng muội và hắn ở cùng một chỗ. Bất quá theo muội được biết, tứ tỷ muội chúng ta ở chung, thế nhưng muội bị hắn thu sau cùng. Đại tỷ. Tỉ cũng đừng dối muội, kỳ thực tỉ cùng Phong nhi đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng đã biết. Nam nữ vui vẻ thì tỉ giấu làm gì, huống chi Thu Sương tỷ tỷ cũng nói, chúng ta kiếp này đã định là có duyên tình lữ."
"Muội nói bậy bạ gì đó. Ta có nói." Tần Thủy Dao còn muốn che giấu nữa. Nhưng không ngờ hạ thân lan ra một trận khoái cảm, thân thể của nàng cũng không khỏi run rẩy, bầu ngực phập phồng như muốn nhảy ra.
Thủy Mị Nhi đã sớm thấy được trong chăn có động tĩnh nên chỉ hé miệng cười cũng không nói toạc ra. Nàng muốn nhìn Đại tỷ ổn định được bao lâu. Rốt cuộc có thể chịu tới khi nào.
"Đại tỷ. Tỉ ghé tai lại đây, muội nói với tỉ một ít chuyện." Nói xong Thủy Mị Nhi ghé miệng áp vào bên tai Tần Thủy Dao nhẹ nhàng nói một câu, Đại sư tôn nghe được mặt đỏ tới mang tai, khẽ gắt nói: "Ta mới không cần."
Thủy Mị Nhi hắc hắc cười nói: "Đại tỷ, tỉ cũng không biết, chuyện nam nữ thật sự là vô cùng tuyệt vời, chẳng những có thể tăng cường tu vi, lại được hưởng thụ niềm vui dục tiên dục tử (lên bờ xuống ruộng chăng? Ai bit bảo dùm nha). Cảm giác thật sự là không cách nào hình dung a."
Tần Thủy Dao sao có thể không biết, chẳng phải nàng đang hưởng thụ sao? Nàng cảm giác được khoái cảm sẽ kéo tới rất nhanh, cái mông không tự chủ được cứ nhè nhẹ đong đưa.
Hiện giờ trong lòng nàng cũng bắt đầu oán giận Thủy Mị Nhi. Cũng thực sự là tinh quái, lâu như vậy mà không chịu đi, làm cho nàng biết xử trí ra sao.
Lưu Phong trong chăn nghe được mặt mày rạng rỡ, tình cảm của Nhị sư tôn đã sớm phát sinh từ mấy năm trước. Trách không được, khi đó hắn đã cảm thấy Nhị sư tôn có ý định mê hoặc chính mình.
Nói cho cùng thì mỗi ngày hầu hạ nàng rời giường, khó tránh khỏi có chút đụng chạm da thịt. Tu chân cũng là người, cũng không phải làm bằng sắt đá, sao có thể từ va chạm mà không bùng cháy.
Hiện tại ngẫm lại, Lưu Phong thật ra có chút hối hận. Lúc trước nên ăn luôn Nhị sư tôn mới đúng, làm hại chính mình khổ công vài lần.
Nhưng mà nói đi còn nói lại, hiện tại cũng không sai a, bốn người sư tôn cuối cùng cũng đều thu về. Tần Thủy Dao tuy rằng trong lòng còn có chút ngập ngừng, có lẽ cũng sớm giải quyết thôi.
"Đại tỷ, trong lòng tỉ có đúng là vô cùng sung sướng, có đúng cảm giác như là đang." Thủy Mị Nhi có ý định đổ đầu vào lửa, liên tục dùng lời nói trêu chọc Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao nghe được trong lòng run lên, bổ nhào lên che miệng Thủy Mị Nhi: "Mị Nhi, muội nói nhăng gì đấy, còn không không đi tìm Phong. :
Thủy Mị Nhi gạt tay Đại tỷ ra, cười hắc hắc chỉ vào trong chăn nói: "Người ta đã tìm được rồi, ở nơi này. Chẳng lẽ Đại tỷ thực sự không biết."
Nói xong, Thủy Mị Nhi đưa tay muốn lật chăn lên.
Đại sư tôn sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng nắm tay của nàng, trên trán gấp đến độ đổ một tầng mồ hôi: "Ta không mặc quần áo, không nên kéo chăn ra, Phong nhi thực sự không ở."
Lưu Phong âm thầm cười trộm, tốc độ ngón tay càng nhanh, cảm giác được hạ thân nữ nhân đang cấp tốc co rút lại, như là sắp phun ta.
Tần Thủy Dao rốt cục chịu đựng không nổi. Tại hạ thân đang bị đột kích trong nháy mắt buột miệng, môi anh đào rên rỉ một tiếng, chăn trên người cũng đều rơi xuống.
"A—!"
Thủy Mị Nhi một tiếng thét kinh hãi, tình cảnh giống y suy nghĩ của mình. Chẳng qua cảnh tượng trước mắt thì may mà nàng đã sớm nghĩ đến, nếu không còn kinh hãi hơn. Nàng ngàn vạn lần thật không ngờ, Đại tỷ luôn luôn bảo thủ cổ hủ lại làm chuyện như vậy. Đang nói chuyện với mình lại còn cùng Phong nhi làm việc này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Có điều ngẫm lại, hẳn là rất kích thích a.
"Nhị sư tôn, người ở đây à—!" Lưu Phong rút ra ngón tay, vẻ mặt mơ màng lập tức nói với Tần Thủy Dao: "Đại sư tôn, ta theo lời của người phân phó, người thích không?"
Lời này vừa nói ra, Tần Thủy Dao hận không thể tìm một cái lổ để chui vào, thật sự là không mặt mũi gặp người a.
Chính Thủy Mị Nhi thông minh nhanh nhẹn, vội vàng đưa chăn cho Đại tỷ phủ lên, để tránh khỏi tiếp tục cảnh xuân tiết ra ngoài.
Lưu Phong da mặt dày hơn tường thành, ở đây hai người đều là nữ nhân của mình, mặc cho cảnh xuân tiết ra ngoài còn hắn cứ ngồi ở mép giường.
"Không xấu hổ—-!"
Thủy Mị Nhi nhìn bổng bổng nam nhân liếc mắt, khẽ sẳng giọng: "Còn không mau mặc y phục vào."
Lưu Phong mỉm cười, đến gần nàng.
"Ngươi. Ngươi muốn làm gì?" Thủy Mị Nhi hơi kinh hãi, lại có chút chờ mong, lại có chút xấu hổ.
Lưu Phong nở nụ cười, bổ nhào đến xiết chặt người Thủy Mị Nhi dịu dàng nói: "Nhị sư tôn, Đại sư tôn bắt ta làm nô lệ khiến cho ta bốc hỏa, người tới giúp ta hạ hỏa đi?"
Thủy Mị Nhi nhẹ nhàng cười, bộ ngực ưỡn thẳng, cọ lên trước ngực hắn gắt gỏng: "Ngươi a, không biết thật thà hay là một đại sắc lang, đừng cho là ta không biết ngươi đang chọc ghẹo Đại tỷ."
Tần Thủy Dao bây giờ là khóc không ra nước mắt, vội vàng trốn ở trong chăn mặc quần áo, ngượng ngùng nhìn Thủy Mị Nhi, mày hơi nhíu lại nhưng không biết nói gì cho phải.
"Đại tỷ, tỉ đừng nói nữa, muội cũng là nữ nhân vậy, muội biết" Thủy Mị Nhi ngăn cản không cho Tần Thủy Dao nói.
"Nhị sư tôn, người đã sớm biết chúng ta đang làm chuyện tốt trong chănsao?" Lưu Phong cố ý hỏi.
Thủy Mị Nhi đưa tay lên trán Lưu Phong nhẹ nhàng cốc một cái, thản nhiên nói: "Ngươi làm động tĩnh lớn như vậy, ta sao có thể không biết."
Nhìn vẻ mặt Nhị sư tôn cười thật quyến rũ, Lưu Phong trong lòng giống như có lửa. Bàn tay luồn vào váy của nàng, tại nơi xinh đẹp tuyệt trần của nàng nhẹ nhàng xoa nắn.
Thủy Mị Nhi vẻ mặt nóng như lửa, dựa vào trong lòng Lưu Phong, hơi thở có chút thở dốc. Lúc trước nàng đã sớm bị hai người làm cho tình cảm kích thích mãnh liệt, bây giờ nào có thể nhịn được.
Đúng lúc này, Khuynh Thành đi vào hô: "Tỷ phu, bất hảo a. Tiên Linh Môn có người đến, chàng nhanh lên đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...