Nói đến cũng lạ, Ngọc Lưu Ly kiếm tiên bị nhóc đầu bóng lóang cầm ở trong tay thì liền run rẩy không ngớt.
Đình Nhi có chút lo lắng được Lưu Phong đi tới truyền âm nói: "Đừng lo, Kiếm linh của Hạo Thiên Kiếm có thể nối liền với Ngọc Lưu Ly kiếm tiên của nàng"
Nghe Lưu Phong vừa nói như thế nên Đình Nhi lại yên tâm. Kiếm linh của lão công nhà mình thì còn có gì mà lo lắng.
Nhóc đầu bóng loáng làm như tự nói với mình: "Được rồi, ta đã biết, ngươi là binh khí chủ mẫu của ta nên ta tự nhiên giúp ngươi."
Nói xong, từ tay nhóc đầu bóng loáng sáng lên một đạo quang mang tử kim sắc (màu vàng sáng) chui vào trong Ngọc Lưu Ly kiếm tiên.
Lưu Phong truyền âm giải thích: "Đình Nhi chúc mừng nàng. Ngọc Lưu Ly kiếm tiên này tuy rằng chỉ là một thanh kiếm tiên. Thế nhưng do cơ duyên tình cờ đã hình thành kiếm hồn, hôm nay dưới sự trợ giúp của Kiếm linh Hạo Thiên Kiếm thì kiếm hồn cũng thành Kiếm linh. Theo thời gian khi Kiếm linh thành thục, uy lực sẽ tuyệt đối không thua kém Hạo Thiên Kiếm."
Đình Nhi liền hài lòng không thôi.
"Chủ mẫu, cho ngươi—-!" Nhóc đầu bóng loáng tôn kính hai tay dâng Ngọc Lưu Ly kiếm tiên đưa lại.
Kiếm vừa nắm trong tay thì chỉ nháy mắt Đình Nhi đã cảm thấy trong lòng chấn động, có một sự tiếp xúc chạm đến chỗ sâu trong linh hồn nàng.
Cùng lúc đó từ chuôi kiếm truyền đến một lực lượng tinh thần chạy dọc theo tay Đình Nhi, tiến nhập vào thân thể của nàng. Sau khi tuần hoàn trong cơ thể một vòng chu thiên liền tập trung tại ý thức của Đình Nhi. Nhưng mà khí tức lạ đó cũng không có dừng lại tại ý thức quá lâu, một lát sau nó lại quay về tới thân kiếm. Toàn bộ quá trình diễn ra, người ở bên ngoài xem ra vô cùng ngắn.
Thế nhưng đối với bản thân Đình Nhi mà nói, như đã trải qua năm tháng dài. Nàng phảng phất như tiến nhập vào cõi hư vô của một người, tâm thần bản thân và của Ngọc Lưu Ly kiếm tiên không ngừng giao lưu, thậm chí có một loại cảm giác đã dung hợp máu thịt.
"Xích—!" một tiếng Ngọc Lưu Ly kiếm tiên phát ra một tiếng run rẩy khiến Đình Nhi phục hồi lại tinh thần.
Ngay sau khi tỉnh lại, trong nháy mắt nàng rõ ràng cảm ứng được sinh mệnh Ngọc Lưu Ly kiếm tiên. Hơn nữa nàng phát hiện bản thân có thể cùng Lưu Ly kiếm tiên dung hợp thành một thể. Chỉ cần tâm thần khẽ động là nàng có thể chỉ huy Lưu Ly kiếm tiên.
"Hảo kiếm—! Từ nay về sau, ta sẽ cùng ngươi tạo nên huy hoàng—-!" Đình Nhi nhịn không được tán dương một câu. Cổ tay rung lên, bỗng nhiên kiếm ảnh chợt lóe. Một đạo kiếm quang như ngọc Lưu li tinh khiết vọt thẳng đến chân trời.
Ý động là kiếm phát. Kiếm và ý hợp nhất.
Đình Nhi và Lưu Ly kiếm tiên hòa hợp nhất thể. Chiếm được bí quyết của Lưu Ly kiếm tiên, việc điều khiển kiếm tiên đã đạt được mức có thể dùng tâm thức.
Kiếm ảnh phá tan chân trời giống sao băng xẹt qua không gian. Trong khoảng khắc, dường như cường giả Tu Chân Giới bên cạnh đều có thể cảm giác được kiếm ý cường đại.
Lưu Ly kiếm tiên trong tay Đình nhi liên tục rung động, có vẻ hưng phấn khác thường. Nhóc đầu bóng loáng vừa cười vừa nói: "Chủ mẫu, Lưu Ly rất hài lòng. Nó nói bản thân rốt cục tìm được chủ nhân lí tưởng"
Thiên Tâm hơi kinh hãi, ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có thể nghe hiểu Lưu Ly kiếm tiên nói? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Những người ở đó biết thân phận Kiếm linh tựa hồ không nhiều lắm. Câu hỏi của Thiên Tâm cũng là câu hỏi của mọi người xung quanh.
Kiếm linh khinh thường liếc nhìn Thiên Tâm, trên mặt lộ ra một nét ngạo nghễ không thể che giấu: "Ta là ai sớm muộn ngươi sẽ biết."
Nói đến đây, đột nhiên hắn khinh miệt cười cười: "Đương nhiên thân thể của ta có thể xuyên thủng thân thể của ngươi trong nháy mắt. Ngươi sẽ biết ta là ai."
Nói xong, Kiếm linh nhanh chóng tiến nhập vào Hạo Thiên Kiếm.
Thấy một màn thần kỳ như vậy, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Thiên Tâm tuy rằng không biết lai lịch của Kiếm linh, thế nhưng cảm giác được hắn và Lưu Phong có quan hệ thì trong lòng càng lo lắng không thôi.
Ngưng Nguyệt trong lòng đại hỉ, hài lòng nói: "Đình Nhi, không bằng nhân cơ hội này, để mấy người chúng ta mở rộng tầm mắt a."
Đình Nhi nghiêm lại rồi vừa cười vừa nói: "Sư tôn, đệ tử tự bêu xấu vậy—-!"
"Đình Nhi, hôm nay là ngươi và Phong Nhi có cơ hội xuất thủ, các ngươi có thể đứng trên đỉnh thế giới này, vi sư thực sự mừng thay cho ngươi." Ngưng Nguyệt hưng phấn nói.
"Đình Nhi, ta có ý này, sau này ngươi liền có thể cùng Phong nhi kề vai chiến đấu, Bạch Huyền Y tính là cái gì."Nghê Thường đi tới nói.
"Ta làm được không?" Đình Nhi đột nhiên hỏi lại một câu.
Thủy Mị Nhi nhàn nhạt cười: "Ngươi có thể, Đình Nhi, ngươi nên tin tưởng bản thân."
Đình Nhi nhìn về phía Lưu Phong, thấy trong mắt có vẻ tán đồng thì trong lòng vui mừng gật gật đầu nói rất nghiêm túc: "Ân, ta tin tưởng"
"Lão công, từ hôm nay ta sẽ không rời khỏi chàng, ta muốn chúng ta cùng nhau bảo vệ tình yêu của mình—-!" Đình Nhi nhìn thoáng qua Lưu Phong, không để ý đến mọi người xung quanh hôn lên trán Lưu Phong chính thông báo với Tu Chân Giới về quan hệ bản thân và Lưu Phong.
Ánh mắt Lưu Phong tập trung vào đôi mắt xinh đẹp của Đình Nhi. Thấy trong mắt nàng tỏa ra tình yêu vô hạn trong lòng bỗng nhiên có một hào khí dâng lên, đồng thời lòng tự tin lên cao hơn bao giờ hết. Hắn cảm thấy bất luận là gian nan, thử thách đều là chuyện nhỏ.
"Bạch Huyền Y, ta đợi ngươi—!" Lưu Phong ngửa mặt lên trời cười dài.
Thiên Tâm và đệ tử Huyền Tâm Chính Tông tuy rằng tức giận cắn răng, nhưng là không thể tránh được, chỉ hy vọng ba ngày sau có thể thắng trong cuộc tỷ thí.
Hai ngày sau vào lúc ban đêm, chỉ thấy một gã nam tử thân hình cao lớn cường tráng, lặng lẽ đi tới sương phòng Chưởng giáo Huyền Tâm Chánh Tông, thân thể trực tiếp xuyên tường mà qua.
Khi gã tiến vào phòng, Đạo Tể tâm sinh cảnh giác vội vàng hỏi: "Các hạ là sứ giả mới của Tôn giả phái tới?"
Nam tử khẽ gật đầu: "Không sai, tại hạ Bạch Diệu, chính là giám sát Tu chân Đại hội từ giờ cho đến khi kết thúc, do mấy vị bậc thầy Tiên Linh Môn cử đến"
Lời này vừa nói ra, Đạo Tể Chưởng giáo liền vui mừng: "Tốt, tốt, tâm nguyện suốt đời của lão hủ chính là hy vọng có thể trông thấy bậc trưởng thượng Tiên Linh Môn, trời xanh có mắt a."
Nói đến đây, lão đột nhiên hỏi: "Sứ giả, Thiên Tâm có thể thắng a?"
"Ta biết, Tôn giả cũng biết, hiện tại đã muộn. Tất cả đều thuận theo tự nhiên, Thiên Tâm nếu thực sự không thắng được, cũng không có cách nào" Bạch Diệu thở dài nói: "Lưu Phong số nằm ngoài thiên mệnh. Trừ phi Tôn giả tự mình xuất thủ, người khác không có khả năng."
"Na. Nếu không thì hủy cuộc tỷ thí?" Đạo Tể Chưởng giáo có chút lo lắng nói: "Hiện tại đã biết Thiên Tâm không hề có phần thắng, vậy không nên để hắn mất mặt chịu chết."
"Không được—!" Bạch Diệu nói: "Ý tứ của Tôn giả là tỷ thí vẫn tiếp tục, kết quả tịnh không trọng yếu. Quan trọng là Thiên Tâm có thể đả thương Lưu Phong. Dù cho chỉ là đâm trúng một kiếm cũng được."
"Được rồi Ngươi bảo Thiên Tâm đưa Tử Sát thần kiếm giao ra đây, ta có chỗ sử dụng" Bạch Diệu nói.
Đạo Tể Chưởng giáo có vẻ hiểu được điều gì, vội vàng hỏi: "Sứ giả, ta hiểu ý tứ của ngươi, ngươi định bôi độc lên thân kiếm. Thế nhưng tu vi Lưu Phong rất cao. Độc dược sợ là không có hiệu dụng".
"Hư—!"
Bạch Diệu vội vàng nói: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, việc này trọng đại, không được tiết lộ ra ngoài. Nói thật cho ngươi biết, Tôn giả mấy ngày nay tốn hao tinh lực thật lớn, từ trên thân Độc Long thời thượng cổ cô đọng một giọt huyết độc. Cho dù là đại la thượng tiên, chỉ cần dính độc dược, Nguyên Anh cũng sẽ hóa thành tro tàn."
Đạo Tể Chưởng giáo nhất thời vui mừng nhỏ giọng cười nói: "Ha ha, hay lắm, hay lắm. Sứ giả cứ chờ, cái này ta sẽ phân phó".
"Ngươi chỉ để ý mượn kiếm, không được giải thích cho Thiên Tâm. Ta sợ Thiên Tâm biết việc này, sẽ không đồng ý." Bạch Diệu căn dặn một câu.
"Sứ giả yên tâm, ta biết chừng mực." Đạo Tể Chưởng giáo lên tiếng. Ta phải đi ăn mừng một chuyến.
"Được rồi. Các ngươi trong lúc này không có phát sinh chuyện gì không vừa lòng chứ?"
Thủy Mị Nhi tại Hàn Nguyệt Thủy đàm, tìm được Lưu Phong, nói cho hắn Tần Thủy Dao cho mời. Qua mấy ngày nay quan sát, nàng xác định Đại tỷ và Lưu Phong trong lúc đó xảy ra một sự tình. Nàng hy vọng Lưu Phong có thể nói ra.
Lưu Phong thản nhiên cười nói: "Không có việc gì—!"
"Quên đi, Ngươi trước tiên đi nhanh lên. Miễn cho Đại tỷ sốt ruột." Thủy Mị Nhi biết, Lưu Phong khẳng định cũng sẽ không thừa nhận. Nên cũng không hề miễn cưỡng.
Lưu Phong cảm kích liếc mắt nhìn Nhị sư tôn cười nói: "Nhị Sư tôn, cảm tạ người." Nói xong hắn đi qua hôn lên mặt Nhị sư tôn.
Thủy Mị Nhi liền đỏ hồng mặt thấp giọng líu ríu: "Tiểu sắc lang, còn không đi, ngươi đừng để Đại tỷ sốt ruột chờ."
Lưu Phong mỉm cười, lập tức xoay người đi thẳng.
Hắn đang suy nghĩ liệu có phải thân thể Đại sư tôn chịu không nổi muốn cùng mình làm chút sự tình.
Chạy đến khuê phòng Tần Thủy Dao thấy cửa phòng của nàng đang mở rộng. Nàng đang đứng ở cửa sổ mắt hướng ra ngoài ngắm cảnh sắc, có chút thất thần tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Tần Thủy Dao hôm nay mặc một bộ y phục hồng nhạt dáng người kiều diễm da thịt trắng như tuyết, đường cong lả lướt uyển chuyển, khiến người ta có chút tâm thần nhộn nhạo.
Tần Thủy Dao hình như vẫn chưa để ý Lưu Phong đã đến, đôi mắt đẹp của nàng như ngây ra, thậm chí ngay cả đầu cũng không có chuyển.
Lưu Phong tiến lên mỉm cười nói: "Đại sư tôn, người tìm ta?"
Tần Thủy Dao nghe vậy, hơi chuyển đầu, ánh mắt rốt cục rơi nhìn vào hắn lãnh đạm nói: "Ân, ta tìm ngươi, là có chút ý nghĩ muốn nói với ngươi."
Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống ở bàn trà trước mặt: "Lại đây ngồi—!"
Lưu Phong gật đầu, ngồi đối diện với nàng mỉm cười nói: "Đại sư tôn, sao tự nhiên khách khí như vậy, có cái gì người cứ việc nói thẳng ra?"
Tần Thủy Dao vươn cánh tay nhỏ, cầm ấm trà lục rót ra. Vì Lưu Phong kém tuổi nên tự tay đưa tới nói: "Nếm thử?"
Lưu Phong vô thức tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm, cảm giác một mùi thơm ngát bốc lên trong người, không khỏi bật thốt lên khen: "Hảo trà—!"
"Đại sư tôn, ta xem ngươi nên mau nói đi?" Lưu Phong nhàn nhạt hỏi.
Ánh mắt Lưu Phong cũng dừng lại trên thân thể của nàng. Trong đôi mắt đẹp của nàng không hề tìm được bất luận sự rung động tình cảm. Ánh mắt nàng lãnh đạm như không quan tâm đến bất cứ sự tình gì của người khác vậy.
Lưu Phong biết Tần Thủy Dao vẫn đang hận hắn.
Lưu Phong mỉm cười, trực tiếp hỏi: "Đại sư tôn, người còn đang hận ta? Người nên biết, sự tình ngày đó không liên quan gì tới ta. Trên thực tế, ta cũng là người bị hại giống người. Nếu như Đại sư tôn muốn ta chịu trách nhiệm, có lẽ ta sẽ lo lắng một chút."
Tần Thủy Dao lạnh lùng cắt đứt câu nói của hắn mà nói: "Được rồi, thu hồi lí do xin lỗi và bộ dạng đáng ghét của ngươi lại. Chuyện ngày đó cuối cùng là chuyện gì xảy ra, trong lòng ngươi so với ta còn rõ hơn"
"Tùy người nghĩ như thế nào, chuyện quá khứ cũng không nhắc lại. Chỉ là nên nói một chút, người hôm nay bảo ta lại đây rốt cuộc có chuyện gì?" Ánh mắt Lưu Phong nhìn thẳng mặt nàng, trong đầu lại nhìn xuống cái quần dài ẩn chứa xuân quang mê người. Bỏ đi mọi chuyện, công bằng mà nói thì Đại sư tôn Tần Thủy Dao đích thật là một báu vật hiếm có. Nam nhân thiên nhục dục, nữ nhân thiên tình cảm. Lưu Phong không ngại cùng Đại sư tôn phát sinh quan hệ lần thứ hai.
Tần Thủy Dao cố sức cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Phong nhi, ngươi và ta có ân oán riêng chúng ta tạm không nói đến, ta chỉ hy vọng tại đại kiếp nạn tới, ngươi có thể bảo vệ Phiêu Miêu Cốc."
Lưu Phong cười nói: "Đại sư tôn yên tâm, chuyện này dù cho người không nói lòng ta cũng có ý đó."
Mắt phượng Tần Thủy Dao toát ra một nỗi lo lắng, nàng nói: "Ngươi gần đây dùng cường thế đắc tội với người nhiều lắm, như vậy không tốt. Ta hy vọng ngươi có thể kiềm chế một chút. Tuy rằng tu vi ngươi thần thông quảng đại, thế nhưng nhiều người tức giận cũng không tốt."
Lưu Phong sửng sốt một chút, lảng tránh ánh mắt Tần Thủy Dao, đối với uy lực của mắt nàng hắn không thích. Tần Thủy Dao và ba vị muội muội khác nhau. Nàng không phải là một nữ nhân mang thân phận đơn giản như vậy, nàng lúc nào cũng đều ghi nhớ bản thân là Chưởng giáo Phiêu Miểu Cốc. Trong lòng của nàng, Chưởng giáo chiếm vị trí số một, nữ nhân là thứ hai. Lưu Phong biết, thân thể của nàng rất khó chấp nhận được tình yêu đích thực. Ý niệm thâm căn cố đế của nàng chính là chấn hưng sư môn, bởi vậy mà mất đi lý trí cơ bản nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...