"Tôn nhi ngoan, rốt cuộc đó là nguyên nhân khiến cho tôn nhi không chịu nhận Hoàng gia gia của mình?" Tuy vậy lão lấy ra Tử Hư Chân Long Lệnh nói rất nghiêm túc: "Tôn nhi ngoan có thấy không? Đây chính là bảo bối bí truyền của các triều đại Hoàng gia. Nó cũng như Ngọc Tỷ đều tượng trưng cho Hoàng quyền cao nhất. Hơn nữa nó vẫn có rất nhiều công dụng thần kỳ. Cũng như pháp bảo trong tay các Tu Chân giả. Trước đó vài ngày, ta đã qua Tử Hư Chân Long Lệnh mà biết được tôn nhi tu luyện Tử Hư Chân Long Quyết. Nếu như tôn nhi không phải là Trịnh Vương Thế tử thì sẽ là con nối dõi của Thái Tử sao?"
"Tôn nhi ngoan cũng đừng giấu diếm nữa cứ gọi ta là Hoàng gia gia được không?" Lão Hoàng đế đã có chút khóc không thành tiếng, bộ dạng lẫn lời lẽ đều thật chân thành.
"Bệ hạ, vi thần. Vi thần đúng là Trịnh Vương Thế tử." Lưu Phong cũng không thừa nhận thân phận Thái tôn của mình. Hắn phỏng chừng lão Hoàng đế hơn phân nửa cũng không thể xác định rõ được. Dù sao hôm nay Đông cung còn có một vị Thái tôn tọa trấn. Mặt khác đây cũng không phải thời cơ tốt nhất để công khai thân phận. Không nói đến mức độ chân thực của lão Hoàng đế, đơn giản là vì bảo vệ Thái tử phi, giữ gìn thế lực cho Đông cung nênLưu Phong không có khả năng thừa nhận.
Tuy rằng lão Hoàng đế chưa hẳn đã nghiêm túc coi hắn là Thái tôn đích thực, thế nhưng chỉ riêng chuyện năm đó lộ ra thì đã khẳng định Thái tử phi xong đời.
Lưu Phong không muốn vô cớ mất đi thế lực lớn như Đông cung.
Giá trị của Thái tử phi nằm ở Bất Tử Chiến sĩ và Đông cung. Thế lực hôm nay của Đông cung mặc dù không lớn bằng trước đây, nhưng đang từ từ khôi phục. Tương lai, nếu Lưu Phong triệt để chinh phục được Thái tử phi thì đó chắc chắn sẽ là sự trợn lúc lớn cho hắn. Nhất là khi biết được dã tâm của Tĩnh Vương gia thì Lưu Phong không nghĩ đơn giản mất đi sự trợ lực này. Sức chiến đấu của Tứ Đại Quân Đoàn không thể coi thường a. Hơn nữa, hắn cho rằng trong tay Tĩnh Vương gia nhất định còn nắm giữ một ít lực lượng mà hắn chưa biết được.
Thậm chí có thể nói là sự uy hiếp của Tĩnh Vương gia không hề nhỏ hơn của Yến vương.
Cường địch vẫn rình mò nên Lưu Phong vẫn cố nâng cao thế lực của mình. Hiện nay do Hàn Nguyệt tác động mà một nhóm lớn nguyên là thuộc hạ cũ của Thái Tử lại một lần nữa về Đông cung.
Có thể nói là Đông cung sắp sống lại.
Trong thời điểm trọng yếu như vậy thì Lưu Phong phải bảo vệ Thái tử phi.
"Tôn nhi ngoan, ngươi đích thực là tôn nhi ngoan của ta a. Năm đó Hoàng gia gia của tôn nhi phạm sai lầm nên giết nhầm phụ thân cháu. Hôm nay trời xanh có mắt, làm ta có cơ hội để bồi thường, thật sự là tốt quá." Lão Hoàng đế nhất thời ôm Lưu Phong bắt đầu khóc. Khóc thật thương tâm a, Lưu Phong thiếu chút nữa cũng bị cảm động.
Cũng may hắn rõ ràng lão Hoàng đế là quái vật gì.
"Hoàng gia gia, kỳ thực Tôn nhi cũng không phải nghĩ có ý định giấu diếm người, chỉ là." Lưu Phong vẫn giữ bộ dạng kinh sợ.
"Tôn nhi ngoan, cháu đừng nói gì nữa. Hoàng gia gia biết nỗi khổ của cháu" Lão Hoàng đế ngừng khóc, nói: "Tôn nhi yên tâm. Từ hôm nay trở đi Hoàng gia gia nhất định sẽ không để cho Tôn nhi chịu nửa điểm ủy khuất. Tôn nhi đợi vài ngày nữa chờ Hoàng gia gia cho cháu danh phận, đến lúc đó ta sẽ cho Tôn nhi một tước Vương"
Lưu Phong vội vàng nói: "Đa tạ ân điển của Hoàng gia gia"
"Tôn nhi ngoan, Hoàng gia gia nợ cháu nhiều lắm, sau này ta nhất nhất sẽ bồi thường cháu. Được rồi, nếu Tôn nhi là Trịnh Vương Thế tử, vì sao tu luyện Tử Hư Chân Long Quyết?" Lão Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.
Vẻ mặt Lưu Phong mờ mịt: "Hoàng gia gia, không nói gạt người, Tôn nhi còn là lần đầu nghe được tên gọi Tử Hư Chân Long Quyết như vậy. Đúng như người nói, trong cơ thể Tôn nhi tu luyện công pháp nhưng bản thân mình cũng chỉ biết thế"
"Mau nói đi, có chuyện gì xảy ra?" Lão Hoàng đế hỏi tiếp.
Lưu Phong vội vàng giải thích: "Là của vị ân công cứu Tôn nhi truyền cho, đáng tiếc vị ân công đó bây giờ đã không còn lộ diện nữa. Tôn nhi chỉ biết nhiều đến như vậy."
"Hoàng gia gia, Tử Hư Chân Long Quyết này rốt cuộc là pháp quyết gì a, làm sao người căng thẳng như vậy?" Lưu Phong làm bộ hỏi.
"Tôn nhi thật không biết sao?"
"Ân, thực sự không biết. Tôn nhi luôn luôn cho rằng đây là một loại pháp quyết tu chân" Lưu Phong vẻ mặt đến thành thật.
"Ha hả—!"
Lão Hoàng đế mỉm cười, nói: "Cũng không có gì quan trọng đâu, Tử Hư Chân Long Quyết chẳng qua chỉ là một môn công pháp bí truyền của Hoàng gia ta mà thôi."
"Được rồi, ta hỏi lại ngươi, ngươi làm sao bái nhập làm môn hạ của Tứ cô nương?" Lão Hoàng đế lại đưa ra một vấn đề mới.
Lưu Phong nghĩ một chút rồi nói: "Là ân công dẫn đến" Dù sao cũng phải có người nào đó nên Lưu Phong thẳng thắn đem toàn bộ câu chuyện đổ lên đầu ân công.
"Nga, ra là như thế này a?"
Lão Hoàng đế âm thầm tự xác định lấy, ân công trong lời của Lưu Phong có phải là Thái Tử hay không. Bởi vì người biết Tử Hư Chân Long Quyết năm đó ngoại trừ lão thì chỉ còn Thái Tử.
Năm đó lúc xảy ra tru sát Trịnh Vương thì Thái Tử chính là Giám Quốc, hơn nữa lão Đại và Trịnh Vương luôn luôn giao hảo.
"Chẳng lẽ đúng là hắn?" Nếu như sự tình đúng là như thế này, nói như vậy thì phán đoán của Vu Thiên là sai. Tôn nhi này không phải là Thái tôn của trẫm.
"Không được, hiện tại vẫn không đủ để kết luận." Lão Hoàng đế nghĩ, hôm nay hẵng cứ để như vậy, tạm thời cho hắn là Trịnh Vương Thế tử. Đợi khi có cơ hội thích hợp thì lại thử một chút, xem trên mông hắn rốt cuộc có Thất Tinh Đế Vương ấn hay không.
Kỳ thực lão Hoàng đế hiện tại cũng không có chuẩn bị tâm lý để chấp nhận chân tướng sự việc.
Nếu như nói Lưu Phong thực sự có thân phận Thái tôn thì với lão mà nói, hiển nhiên là cực kỳ bất lợi. Cũng có khả năng thực sự dẫn đến một âm mưu kinh người. Đến lúc đó, thế cuộc đế quốc vốn đã bất an có khả năng càng thêm hỗn loạn.
Trước khi hoàn tất xây Tế Thiên tháp, lão Hoàng đế mong muốn thế cục đế quốc tạm thời cứ ổn định đã.
"Bệ hạ, người có tâm sự?" Lưu Phong thấy lão Hoàng đế chau mày thì suy đoán hơn phân nửa là lão đang suy nghĩ về câu trả lời của hắn xem rốt cuộc là có mấy phần sự thật.
"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì." Lão Hoàng đế mỉm cười, nói: "Tôn nhi ngoan, làm sao vẫn còn gọi ta là bệ hạ, gọi Hoàng gia gia, gọi Hoàng gia gia."
"Vi thần sợ hãi." Lưu Phong giả ý không dám.
"Hoảng sợ cái gì?" Lão Hoàng đế thân thiết vỗ vai Lưu Phong cười nói: "Ngày hôm nay có thể nhận tổ tôn với cháu, Hoàng gia gia thật sự là vui vẻ a. Tôn nhi ngoan, cháu yên tâm Hoàng gia gia sẽ bồi thường cho cháu"
"Được rồi, sao cháu vẫn còn chưa gọi Hoàng gia gia a?" Lão Hoàng đế hiền lành cười truy hỏi.
"Hoàng. Hoàng gia gia—!" Lưu Phong thử thăm dò gọi một tiếng.
"Ha ha, gọi rất đúng, như vậy là được rồi." Lão Hoàng đế tựa hồ rất vui vẻ, vuốt râu cười nói: "Trở về ta sẽ thông báo cho phủ Tông Nhân ghi vào thư tịch cho cháu. Gia phong Tôn nhi làm Trịnh Vương."
"Đa tạ ân điến Hoàng gia gia—!" Thấy lão Hoàng đế tựa hồ cũng không có ý truy cứu thân phận thật của mình nên Lưu Phong yên tâm.
"Tôn nhi ngoan, cháu lại khách khí với Hoàng gia gia rồi" Lão Hoàng đế làm như rất nghiêm túc nói rằng: "Trẫm nếu vạn nhất không thể trường sinh, tương lai ngôi vị Hoàng đế của đế quốc không phải Tôn nhi thì không ai có thể hơn."
Lưu Phong vội vàng nói: "Hoàng gia gia nói gì đó? Người nhất định được trường sinh. Hoàng gia gia, người yên tâm. Tôn nhi nhất định giúp người xây Tế Thiên tháp của người thật nhanh. Nhất định không làm lỡ đại nghiệp của Hoàng gia gia"
"Tôn nhi ngoan, có những lời này của cháu thì Hoàng gia gia an tâm. Nhưng mà mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chuyện tương lai ai cũng không nói chính xác được. Có thể trường sinh được thì tốt, nếu như mạng không tới thì Hoàng gia gia cũng không ép buộc. Lúc sống mà Hoàng gia gia có thể quen biết Tôn nhi đã là ông trời ban ân rồi. Tôn nhi, Hoàng gia gia nói thật, tương lai nhất định phải đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho cháu" Vẻ mặt lão Hoàng đế thực thành khẩn, một giọt lệ già nua từ từ lăn xuống.
Lưu Phong lần thứ hai sợ hãi nói: "Hoàng gia gia, Tôn nhi có Phong Thành đã là đủ rồi, ngàn vạn lần cũng không dám có tâm tư khác. Tôn nhi xem ra làm Hoàng đế thì Yến Vương và Thái tôn cũng không tệ a." Lưu Phong cố ý đem trọng tâm câu chuyện dẫn tới Yến Vương và Thái tôn.
Thái tôn? Hừ, sợ là người giả không?
Về phần Yến vương, đúng là một người thích hợp để chọn, đáng tiếc là Vương không có kiên trì.
Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: "Tôn nhi yên tâm, chỉ cần Hoàng gia gia còn thì ngôi vị Hoàng đế xác định chắc chắn là của cháu. Thứ nhất ta muốn bù đắp sai lầm năm đó. Thứ hai, Tôn nhi có trí tuệ và tài hoa nhân phẩm đều là thượng đẳng, mạnh hơn Thái tôn và Yến vương nhiều lắm. Vì tương lai đế quốc, vì bách tính và hưng thịnh của đế quốc, Hoàng gia gia nhất định sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho cháu" Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn không động tâm. Danh chính ngôn thuận tóm lại so với tạo phản vẫn dễ dàng hơn nhiều chứ?
Giả nhân giả nghĩa, ngươi nghĩ rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao.
Ông cháu hai người đều có quỉ trong lòng (nv: các hoài quỉ thai). Nhìn như thân thiết một nhà, trên thực tế đều là diễn trò
"Hoàng gia gia, việc này sau này hãy nói. Tôn nhi hiện tại thầm nghĩ mau chóng xây xong Tế Thiên tháp để cho Hoàng gia gia trường sinh" Lưu Phong cung kính nói.
Cho dù Lưu Phong nói lời này có xuất phát từ thực tâm hay không thì lão Hoàng đế đều cực kỳ vui vẻ, vỗ tay cười nói: "Tốt, tốt, Hoàng gia gia quả nhiên không có nhìn lầm người."
.
.
Vài ngày sau, lão Hoàng đế đã cùng phủ Tông Nhân giải quyết việc xác định thân phận Trịnh Vương Thế tử của Lưu Phong đồng thời tế lên tổ miếu.
Xong xuôi tất cả chuyện này, lão Hoàng đế triệu tập trụ cột Hoàng tộc lại, chuẩn bị trước mặt mọi người ban danh phận cho Lưu Phong.
Theo lời lão Hoàng đế nói, ngày hôm nay để tụ tập gia tộc nên cần hòa đồng một chút, không cần tuân theo qui tắc trong cung. Lão cố ý thay long bào chỉ mặc một bộ đơn giản đẹp đẽ, lưng thắt một dải ngọc đái, ngồi tựa trên long tháp (giường hẹp), đưa tay cầm lấy bát trà khẽ nhấp vài ngụm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...