Hi Du Hoa Tùng

Sau khi hầm hừ, lão Hoàng đế ngẩng đầu, ngắm nhìn khoảng không ảm đạm vô biên tự thì thào: "Đợi đến khi Tế Thiên tháp xây xong, tất cả sẽ biết mình có kết cục gì"
.
.
Lúc chạng vạng tối Thái tử phi sai người đưa tin, thỉnh Lưu Phong đến để nói việc ngày hôm nay nàng biết một tin tức trọng đại từ lão Hoàng đế. Nàng muốn nói cho Lưu Phong để hắn sớm chuẩn bị ứng phó.

Sáng hôm sau Lưu Phong tới Đông cung không gặp trở ngại liền nhanh chóng đi tới tẩm cung của Thái tử phi. Hắn thấy Thái tử phi đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, hai mắt thất thần nhìn lên bầu trời xa xăm dường như có chút ngây dại.

Lưu Phong nhẹ nhàng đi tới gọi nhỏ: "Điềm nhi—!"

Thái tử phi lúc này mới sực tỉnh mỉm cười mà nói: "Phong nhi! Ngươi. Ngươi đã tới rồi sao? Ta thực sự đã già rồi nên phản ứng mới chậm như vậy" Trong âm thanh ngọt ngào tựa hồ có pha thêm nỗi cô đơn, hơn nữa dường như lại yếu ớt mệt mỏi.

Lưu Phong nhẹ giọng nói: "Ta vừa mới đến."

Thái tử phi thở dài sâu lắng thốt lên: "Phong nhi, ngươi nói ta thực sự đã già chăng?"

Lưu Phong mỉm cười rồi nói: "Điềm nhi, ta đã nói với nàng không biết bao nhiêu lần, nàng làm sao mà già. Trong mắt ta, nàng vĩnh viễn luôn đẹp như vậy." Công bằng mà nói thì nhìn Thái tử phi vẫn chưa tới ba mươi.

"Được rồi, Điềm nhi, nàng sai người đến cho ta biết, nói là có việc cần báo gấp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lưu Phong thản nhiên hỏi.

Thái tử phi hơi cau mày đứng lên khỏi ghế thở dài rồi nói: "Bệ hạ đã tới đây muốn nạp ta làm thiếp, nhưng mà đã bị ta dứt khoát cự tuyệt. Thế nhưng ta nghĩ lão sẽ không từ bỏ"

"Là lão không muốn buông tha Bất Tử Chiến sĩ của nàng a." Lưu Phong căm giận nói.

"Vậy ta nên làm gì bây giờ?"


Sắc mặt Thái tử phi trong lúc đó dường như có chút e ngại, xoay người lại, đang muốn đến gần Lưu Phong. Mới đi một bước đột nhiên nàng kêu một tiếng, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.

Lưu Phong hoảng sợ bước lên phía trước ôm lấy lưng nàng.

Thân thể mềm mại đến không ngờ, một mùi thơm nhàn nhạt của nữ nhân nhất thời lan tỏa vào mũi, làm tâm thần hắn hơi bị rung động.

"Phong nhi, đỡ ta đến giường gấm—!" Thái tử phi tựa hồ rất thích lồng ngực Lưu Phong, âm thanh nhẹ nhàng giống như đang khoan khoái rên rỉ.

Lưu Phong gật đầu đỡ lấy Thái tử phi đến ngồi trên nệm gấm.

"Phong nhi, xem ra ta thật sự đã vô dụng rồi" Điệu bộ của Thái tử phi thực đáng thương cảm mà thở dài không ngớt.

Lưu Phong cười cười cố làm Thái tử phi bớt lo: "Điềm nhi đừng nghĩ lung tung, chỉ là nàng ngồi đã lâu mà không vận động nên mới làm đi đứng tê dại. Ta giúp nàng xoa bóp chân một chút đến khi máu tuần hoàn sẽ lại vô sự"

Nói xong, cũng không chờ Thái tử phi nói gì thì Lưu Phong đã ngồi xuống, hai tay nắm lấy mắt cá chân của Thái tử phi. Sau khi tháo giầy, tuy rằng vẫn cách lớp tất lụa thế nhưng Lưu Phong đã cảm nhận được mắt cá chân mịn mượt mà, trong lòng không khỏi lại chấn động.

Biết nhau đã lâu như vậy. Lưu Phong vẫn là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng mắt cá chân của Thái tử phi gần như thế. Điều làm hắn hài lòng là Thái tử phi không hề bó chân, một đôi mắt cá chân phát triển tự nhiên, nhỏ dài mà đẹp mắt.
Lưu Phong cố tình truyền Nguyên Anh lực vào huyệt vị ở mắt cá chân của nữ nhân làm tính khí nàng chậm rãi thay đổi. Thái tử phi dường như thấy thoải mái nên hơi nhắm hai mắt. Thực dễ chịu, đôi môi anh đào khẽ mở làm thoát ra vài tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Lưu Phong vội vàng ngừng một chút giả bộ hỏi: "Làm sao vậy. Có phải hơi mạnh tay, làm nàng đau"

Thái tử phi vội vàng lắc đầu mỉm cười với Lưu Phong: "Không sao, ngươi xoa bóp làm ta rất thoải mái. Ta nghĩ đã đi lại tốt hơn"


"Vậy ta lại xoa bóp thêm cho nàng" Lúc này, hai tay Lưu Phong đã rời khỏi mắt cá chân, bắt đầu xoa bóp trên bàn chân của nữ nhân.

Đương nhiên, vẫn còn quá xa mục tiêu.

"Phong nhi." Thái tử phi thở dài, trong đôi mắt đẹp lờ mờ ẩn hiện những giọt lệ. Nàng ngơ ngác nhìn Lưu Phong chằm chằm một lúc sau mới nói: "Tương lai, ngươi dự định thế nào với ta?"

Lưu Phong hơi nao nao. Về vấn đề này thì dường như hắn còn chưa nghĩ tới.
Nói thật ra thì cho đến giờ hắn cũng chẳng có tình ý gì với Thái tử phi. Hiện tại đứng chung với nàng chẳng qua chỉ vì lợi ích mà thôi.

"Chuyện tương lai cứ để tương lai nói" Lưu Phong ngần ngại nói một câu.
Thân thể mềm mại của Thái tử phi hơi chấn động, cánh tay thon thả nắm chặt thành giường, cắn răng hỏi: "Phong nhi, nói thật đi ngươi yêu ta không?"

Lưu Phong cũng không nghĩ tới giấu diếm. Thái tử phi là nữ nhân thông minh, trước mặt nàng cứ nói thật ra thì tốt hơn. Hắn thản nhiên nói: "Ta cũng không muốn gạt nàng. Chí ít trước mắt thì ta vẫn chỉ có cảm tình với nàng thôi. Về phần chuyện tương lai, ta không biết."

"Ngươi rất thẳng thắn."

Thái tử phi u oán thở dài: "Kỳ thực, ngươi không nói ta cũng."

Nói đến đây, gương mặt xinh xắn không khỏi hồng lên: "Đối với mị lực của mình, ta luôn luôn rất có tự tin. Hơn nữa ta tin tưởng vững chắc, ta sẽ trở thành một thê tử tốt của ngươi" Trong mắt Thái tử phi tràn trề tự tin.

Lưu Phong đứng dậy đứng phía sau giường gấm nhẹ nhàng nắn bóp bờ vai nàng. Bàn tay thỉnh thoảng lại cố tình trượt xuống dưới đụng bộ ngực căng tròn thản nhiên nói: "Điềm nhi, trong lòng nàng vẫn chưa dành đủ chỗ cho ta"

Thái tử phi nhẹ nhàng nắm tay Lưu Phong đang đặt trên ngực nàng cười nói: "Đừng bỏ tay ra, cứ để ở đó"


Ngừng một chút, nàng nói nghiêm túc: "Dường như Bệ hạ đã biết thân phận của ngươi. Nhưng mà ta suy đoán hơn phân nửa là lão đã xác định ngươi là Hoàng tộc, nhưng không biết ngươi mới là Thái tôn đích thực."

Lưu Phong có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Thái tử phi vội vàng đem nguyên văn lời của lão Hoàng đế nói lại một lần cho Lưu Phong.

Lưu Phong nghe vậy thì nghiêm mặt, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ, rốt cuộc là lão Hoàng đế làm sao lại biết?

"Phong nhi, tương lai thân phận của ngươi sớm muộn đều đưa ra ánh sáng. Ta thật lo lắng đến lúc đó thì quan hệ của ta và ngươi sẽ ra sao?" Thái tử phi lo lắng nói.

Lưu Phong mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng bóp nhẹ vài cái trên bộ ngực tròn trịa mà nói: "Điềm nhi, không nên nghĩ lung tung. Cho dù như thế nào, ta sẽ không để nàng chịu khổ. Hãy tin ta."

Thái tử phi tựa hồ có chút cảm động, nhẹ nhàng cầm tay Lưu Phong động tình nói: "Có những lời này của ngươi là ta đã thấy đủ rồi—!"

Lưu Phong hơi động tâm, từ phía sau ôm nữ nhân vào lòng mình, tiện thể ngồi lên giường.

Thân thể mềm mại của Thái tử phi run rẩy kịch liệt một chút lập tức chậm rãi xoay đầu lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hạnh phúc, thấp giọng nói: "Phong nhi, ta nguyện ý đem toàn bộ đều giao cho ngươi, ngươi cũng đừng phụ ta a?"

Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Điềm nhi, nàng yên tâm. Nếu ta phụ nàng thì chịu thiên lôi đánh trúng"

"Ngươi. Ta tin tưởng ngươi là được, sao ngươi lại phải thề thốt như vậy." Thái tử phi tựa hồ không nghĩ tới Lưu Phong sẽ nói ra lời thề nặng như vậy nên cũng tin Lưu Phong vài phần.

Nàng biết đâu rằng Lưu Phong là người hiện đại. Ở kiếp trước của hắn thì thề bồi với uống nước cũng đơn giản như nhau, còn mọi người thực hiện lời thề lại là chuyện khác.

"Điềm nhi, ta nói như vậy chỉ là để nàng biết lòng ta" Lưu Phong thản nhiên nói.
Nghe nam nhân nói xúc động như vậy, mắt ngọc của Thái tử phi bỗng nhiên nhạt nhòa. Lưu Phong từ đôi mắt xinh đẹp thấy được một nét xuân tình.


Lưu Phong đang suy nghĩ có nên nhân cơ hội này mà đột phá phòng tuyến cuối cùng của Thái tử phi để tiến thêm một bước chinh phục nàng.

Lưu Phong biết rõ, chinh phục nữ nhân nếu không phải bắt đầu từ tâm hồn thì nên bắt đầu từ thể xác. Thái tử phi là nữ nhân điên nên cho tới giờ Lưu Phong cũng không có hy vọng xa vời là sẽ chinh phục tâm hồn nàng.

Nhẹ nhàng hôn lên gáy trắng nõn của Thái tử phi, bàn tay Lưu Phong bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực căng tròn của nữ nhân, cả người dán sát vào nàng.
Thái tử phi nhắm chặt đôi mắt đẹp có chút căng thẳng, lại có chút chờ mong.

"Phong nhi."

Đang muốn nói điều gì đó, không ngờ làn môi anh đào đã bị Lưu Phong há miệng che kín. Đầu lưỡi nóng bỏng đã nhẹ nhàng luồn vào trong miệng thơm tho thành thạo dò tìm.

Thái tử phi rên khẽ một tiếng, thân thể không tự chủ nữa mà co giật, cả người bắt đầu nóng lên. Hai tay vô thức ôm vòng quanh cổ nam nhân vụng về vuốt ve sau lưng hắn.

Lá gan Lưu Phong càng lúc càng lớn. Một mặt hôn hít, một mặt chậm rãi đưa tay tới hạ thân nữ nhân mà sờ soạng.

Thân nhiệt của Thái tử phi do Lưu Phong xoa nắn không ngừng tăng lên, trên gương mặt tươi cười là vầng hồng mê người. Khi tay Lưu Phong đưa tới hạ thân thì người nàng run lên mãnh liệt mà vô thức khép chặt hai chân.

Lưu Phong hơi sửng sốt đột nhiên ôm thân thể mềm mại của nàng đặt xuống giường.

Cánh tay ngọc của Thái tử ôm chặt đầu nam nhân, thân thể càng lúc càng run dữ dội. Với chuyện sắp xảy ra trong lòng nàng vẫn còn có chút mâu thuẫn. Đừng xem nàng thường mơ tưởng đến Lưu Phong, thế nhưng nàng vẫn có cách nghĩ của mình. Nàng nghĩ loại chuyện này không thể thúc đẩy quá mức đến lỗ mãng. Nhất là quan hệ bây giờ của nàng với Lưu Phong phi thường tế nhị, là chân tình xen lẫn lợi dụng giữa hai người.

"Điềm nhi, buông lỏng chân ra, nàng đã ướt rồi" Lưu Phong mạnh mẽ đưa tay tới, quả nhiên rất ướt. Thân thể của nàng đã động tình.

Đúng lúc này bên ngoài cửa điện vọng tới một trận âm thanh ầm ĩ, tựa hồ có người đang giao thủ.

"Điện hạ, Hầu gia, bệ hạ mang theo Chân Long vệ xông vào." Ngay khi Lưu Phong quyết định kiểm tra tình hình thì Á Đương truyền âm đến báo cho biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui