Hi Du Hoa Tùng

Thân thể Yến vương không khỏi run rẩy, hắn lập tức nhẹ giọng nói: "Lưu Phong, ngươi hãy chờ xem, cuối cùng thắng lợi cũng sẽ thuộc về ta thôi."

"Năm đó, cha của người cũng đã bại dưới tay của ta. Bây giờ ngươi cũng sẽ không phải là đối thủ của ta." Yến vương thấp giọng cười nói: "So với lão cha đã chết của ngươi, ngươi vẫn còn non nớt lắm."

"Lưu Phong, ngươi cũng coi như là cháu của ta. Hôm nay, ta thành tâm nhắc nhở ngươi vài câu. Ngươi còn không biết? Ngươi đã trêu chọc vào nhiều cường địch. Tương lai ngươi sẽ chết như thế nào, bản thân ngươi còn không biết." Yến vương cười khinh bỉ Lưu Phong

Lưu Phong khinh thường cười cười: "Trong thiên hạ, kẻ muốn giết ta rất nhiều, muốn lấy Hạo Thiên kiếm trong tay ta cũng rất nhiều, đáng tiếc chính là bọn họ lại chết, còn ta thì vẫn đang sống sờ sờ."

"Ngươi không cần phải đắc ý, sẽ có người có khả năng mà ngươi tuyệt đối không thể chống lại, sớm hay muộn thì người cũng minh bạch mà thôi." Yến vương liền nghĩ đến vị ân công thường hay tương trợ mình. Tuy rằng hắn là người không rõ lai lịch, nhưng điều quan trọng là người đó thần thông vô địch. Lưu Phong mà gặp hắn thì sẽ bị khắc chế, kết quả sẽ dễ dàng xác định.

Lưu Phong hơi hơi động tâm, dương như theo lời mô tả của Yến vương, khẳng định nhân vật thần bí này, ngưng một chút, hắn bật thốt lên hỏi: "Người ngươi để cập lẽ nào là Bạch Huyền Y?"

"Bạch Huyền Y?" Yến vương có chút sửng sốt, trên thực tế, hắn hoàn toàn không biết gì về vị ân công thân phận cao nhân thần bí kia,

"Dù sao sớm hay muộn gì thì ngươi cũng sẽ biết thôi." Yến vương cay cú nói.

"Hừ—!"

Lưu Phong khinh thường cười nói: "Ngươi khẳng định sẽ rất thất vọng."

.

Trầm mặc một hồi, Yến vương đột nhiên hỏi: "Ngươi thật sự sẽ công khai thân phận thật của ngươi à?"

"Như thế nào? Ngươi sợ sao?" Lưu Phong ánh mắt dừng lại trên người Yến vương, tiếp tục chế giễu hắn.

"Lưu Phong, ngươi hẳn là phải hiểu rõ, bệ hạ lúc này đây không muốn thấy tiền đồ của hắn bị ngươi đe dọa. Việc ngươi công bố thân phận chỉ làm hắn chán ghét mà thôi. Nếu như ngươi tùy tiện nói ra thân phận, ta nghĩ ngươi sẽ trở thành đối tượng thanh trì của lão hoàng đế." Yến vương cũng không để ý đến sự châm chọc của Lưu Phong mà phân tích.

"Điểm này ngươi không cần phải nhắc tới, trong lòng ta hiểu rõ vấn đề này hơn ngươi. Tuy nhiên ngươi hãy yên tâm. Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, ta sẽ không công khai thân phận của mình. Ta sẽ quang minh chính đại đánh bại ngươi, ta muốn trừ bỏ nhưng âm mưu quỷ kế của ngươi. Ta sẽ xóa đi hào quang trên người của ngươi, một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, một kẻ đáng thương. Thái tử bại bởi tay ngươi nhưng ta thì khác. Ta sẽ lấy hết toàn bộ những gì thuộc về người, kể cả mạng sống của ngươi. Đương nhiên, ta sẽ không dễ dàng gì cho ngươi chết một cách thống khoái."


Nghe những lời Lưu Phong, Yến vương từ đáy lòng cảm thấy lạnh cả người. Hôm nay, hắn mới phát hiện rằng đứa bé năm đó giờ đã thực sự trưởng thành rồi.

Chẳng lẽ đây là số mệnh.

"Vương gia, lúc này không còn sớm nữa. Cảm ơn người đã khoản đãi ta. Trà này quả thực không tồi, ta nghĩ ta chắc phải thường xuyên đến tìm ngươi nói chuyện phiếm." Lưu Phong cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch.

"Chờ một chút!"

Ngay khi Lưu Phong sắp đứng dậy rời khỏi, sắc mặt Yến vương đột nhiên đại biến, quát lên hỏi: "Vì sao ngươi lại biết Tử Hư Chân Long quyết?"

Thấy Yến vương kinh ngạc lên như vậy, Lưu Phong mới phát hiện rắng không ngờ Yến Vương cũng là người mang Tử Hư Chân Long quyết, hơn nữa cảnh giới còn xa cao hơn cả hắn. Nếu không phải Yến vương nhất thời ngạc nhiên tiết lộ khí tức thở của hắn, Lưu Phong chỉ sợ không thể nào cảm ứng được.

"Không có khả năng!" Yến Vương dường như tự nói một mình: "Trong thiên hạ, trừ bệ hạ ra cũng chỉ có ta cùng Thái tử mới có thể có. Bệ hạ vì số mệnh nên một thân tu vi mười phần đã mất đi tám chin phần. Ngươi không có khả năng tu luyện Tử Hư Chân Long quyết pháp môn từ hắn. Chẳng lẽ. chẳng lẽ là Thái tử truyền lại cho ngươi?"

"Các ngươi đã gặp mặt à?" Yến vương dường như đã hiểu ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Lưu Phong cũng không giấu diếm, thản nhiên thừa nhận: "Không tồi, khi Thái tử phi thăng thành tiên, chúng ta quả thật đã gặp mặt. Hắn từng dặn ta nhất định phải điều tra ra ai là tên gian phu năm đó."

Yến vương nghe vậy, thân mình chợt run lên, lạnh nhạt nói: "Thiên ý, quả là thiên ý. Ngươi cũng đã có Tử Hư Chân Long quyết, như vậy số mệnh đã định ngươi và ta sẽ là địch nhân"

"Yến vương, ngươi quả thật là độc ác. Năm đó, Thái tử đối xử với ngươi cũng không tệ. Vậy mà ngươi lại. Thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm. Cũng may lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát. Còn có ta ở đây, ngươi đừng có hòng âm mư quỷ kế gì nữa." Lưu Phong nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, người hãy chờ đợi sự trả thù của ta đi."

Yến vương cũng không để ý đến lời nói của Lưu Phong, thản nhiên trả lời: "Năm đó ta căn bản là không nghĩ tới việc đoạt lấy ngôi vị. Nếu không phải mẫu hậu trộm lén đem Tứ Hư Chân Long quyết pháp môn cho ta xem, ta làm sao có ý định như vậy."

"Lưu Phong, dù ngươi tin hay không ta cũng muốn nói cho ngươi. Ngày hôm nay, đến bước này cũng không phải là những gì ta từng mong muốn. Nếu như ta có thể quay đầu lại, ta tình nguyện làm một Tiêu Dao Vương gia. Đáng tiếc, ngươi và ta cũng đều biết, sống trên đời quả thật không thể quay đầu lại. Hơn nữa, ta đã đi đến bước này, cũng không có khả năng quay đầu lại. Ta biết, ta quả thực không phải với đại ca. Tuy nhiên, ta cũng sẽ không hối hận, muốn làm đại cuộc phải không cố kỵ tình cảm. Cho nên ta cũng không ngần ngại đối với việc ngươi khiêu chiến ta. Tuy nhiên ta cũng khuyên ngươi vài câu, ngươi và phụ thân ngươi đều giống nhau, kết quả rồi cũng sẽ thê thảm." Yến vương giờ phút này đã khôi phục lại thần sắc bình thường vốn có của hắn.

Lưu Phong âm thầm khen ngợi, không hổ danh là gã kiêu hung. Sự trầm tĩnh cùng định lực này quả thật người bình thường không thể sánh được.


"Ha ha!"

Lưu Phong càn rỡ, cười lớn một tiếng nói: "Yến vương à, ngươi quả thực làm ta suy nghĩ lại thật kỹ, chờ thân phận của ta thực sự bộc lộ, người làm thế nào để ứng phó đây. Nếu thiên hạ dân chúng biết cái gọi à đức vương là một tên tiểu nhân bỉ ổi, đê tiện vô sỉ xem ai có thể ủng hộ và yêu mến ngươi nữa. Ta nghĩ dù cho là bệ hạ, đến lúc đó hẳn cũng sẽ ko tha thứ cho ngươi đâu."

"Hừ!"

Yến vương hừ lạnh một tiếng nói: "Lưu Phong, chính ngươi cũng đã từng nói qua, trong vòng thời gian ngắn, ngươi tuyệt đối không thể bại lộ thân phận. Khoảng thời gian cũng đủ để cho ta chuẩn bị. Sự tình không đơn giản như ngươi tương tượng đâu. Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa xác định được, ngươi cũng đừng cao hứng qua sớm."

"Bỏ đi, ta cũng không muốn nói với ngươi nữa" Lưu Phong khinh thường nói: "Có người thân thích đê tiện, tiểu nhân như ngươi, quả thật là như có ác mộng"

"Ta cũng không quản việc ngươi có thừa nhận hay không, dù gì ta cũng là thúc thúc của ngươi.

Nhắc đến đạo lý này, Yến vương đột nhiên cười cười: "Ngươi yên tâm, bổn vương kỳ thật cũng không như ngươi tưởng tượng đâu. Mặc dù tương lai ngươi sẽ bại, ta cũng sẽ lưu lại cho ngươi một con đường sống. Dù sao năm đó, đại ca ta quả thực đối xử với ta không tồi. Để không khỏi hổ thẹn với lương tâm, ta cũng sẽ tri ân báo đáp phần nào."

"Ha ha, bà già ngươi, thực là dối trá mà"

Lưu Phong khinh thường cười cười: "Yến vương, không quản đến những lời chân tâm của ngươi, bộ dáng cũng tốt của ngươi, ta cũng sẽ nói cho ngươi sự thật. Dù cho ngươi cùng đường tuyệt mạng, chỉ còn hai bàn tay trắng Ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Bởi vì ngươi căn bản không có khả năng làm cho ta thương hại."

"Nhớ cho kỹ, tương lai kết cục ủa ngươi là ngươi từ tìm lấy." Lưu Phong lưu lại những lời này, đã muốn xoay người chuẩn bị rời đi.

"Hừ!"

Yến vương lại hừ lạnh một tiếng nói: "Người trêu chọc nhiều cường địch, sớm muộn gì cũng sẽ chết mà thôi, còn đứng đây nói ẩu nói tả. Chờ xem người có còn sống nổi để đấu với ta không đã."

"Yến vương, ngươi cùng Bạch Huyền Y đều là tử địch của ta. Ta muốn nói cho ngươi biết chính là bây giờ ta thực sự không e ngại các ngươi. Người thắng là người có bản lĩnh. Nhớ cho kỹ, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tên tiểu nhân âm hiểm đê tiện, ngoài trừ quỷ kế đa mưu, ngươi thực sự không là cái gì cả." Trước khi đi, Lưu Phong vẫn không quên đã kích, châm chọc Yến Vương.


"Hừ, thật là không biết trời cao đất dày." Yến vương hướng về phí bóng Lưu Phong hừ lạnh một tiếng.

.

Tại Nhạc Tử Lân phủ

"Phụ thân, bệ hạ thực sự tính toán để cho Lưu Phong làm Đốc Tạo (coi sóc kiến thiết) Tế Thiên Tháp hay sao. Chuyện này quả thật là thương luân bại lý mà. Việc này làm sao đến lượt hắn nhỉ. Bệ hạ cũng thật là, Trên đời này làm gì có khả năng trường sinh bất lão chứ." Tình nhi từ lúc được Nhạc Tử Lân cho biết về Tế Thiên Tháp, hiểu được chuyện tình liền kín đáo nói thầm.

"Ha hả!"

Nhạc Tử Lân buồn cười nhìn nữ nhi của mình, đầy ý vị mà nói rằng: "Con lo lắng điều gì thế?"

Tình nhi khẽ cáu một tiếng: "Phụ thân, người chỉ biết giễu cợt hài nhi, người ta đang nói chuyện chính sự mà."

"Nữ nhi à, phụ thân cũng đang nói đến chính sự đấy chứ. Ngươi lòng lo lắng cho Lưu Phong làm Đốc Tạo Tế Thiên tháp, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, sẽ bị dân chúng thóa mạ, tiếng nhơ muôn thuở phải không?" Nhạc Tử Lân thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.

Tình nhi vội vàng gật đầu: "Dạ, nữ nhi lo lắng chính là việc này."

"Ha ha!"

Nhạc Tử Lân cười mập mờ: "Ta nói rồi, ngươi trong lòng quan tâm hắn thì cứ thừa nhận đi. Nữ nhi, không bằng ngươi hay mời Lưu Phong đến đây, chuyện này ba người chung ta sẽ bàn luận."

"Chán ghét, ta không nói với phụ thân nữa." Tình nhi có chút thẹn thùng, liền e lệ rời đi.

"Chờ một tý—!" Nhạc Tử Lân vội vã ngăn nữ nhi của hắn lại: "Từ từ đã, phụ thân hôm nay có chút việc muốn nhờ con, con ở lại lắng nghe xong rồi hãy đi."

Tình nhi thấy phụ thân nét mặt thập phần nghiêm túc liền vội vàng dừng bước.

"Nữ nhi à, ta cũng không gạt ngươi, kỳ thật ta rất muốn phải người đi mới Lưu Phong lại đây, hôm nay nói rõ mối quan hệ và sự tình này trước mặt hắn, miễn cho đêm dài lắm mộng." Nhạc Tử Lân thật sự nói.

"Phụ thân, nữ nhi cũng đã sẵn sàng, . gả cho hắn." Tình nhi thẹn thùng nói.

"Ta biết—!"


Nhạc Tử Lân trầm giọng nói: "Lần này không với với những lần khác, ta muốn các ngươi trước mặt ta thiết lập hôn ước. Nếu không ta thực sự là lo lắng. Mấy ngày nay vào triều, ta phát hiện bệ hạ thay đổi rất nhiều, cứ như là một ác ma vậy. Hiện giờ trong triều, quan lại cao thấp đều thấp thỏm bất an. Bản thân ta thì không sao, dù gì ta đã sống nửa đời người. Chỉ tiếc là ta không đủ tài cán, vì ngươi mà tuyển chọn một vị hôn phu tốt. Ta thật là bất tài mà. Hiện giờ, ta quả thật không thể để cho ngươi chịu thêm một ủy khuất nào nữa. Lưu Phong quả thật là một nam nhân không tồi, tin tưởng hắn sẽ che chở cho ngươi. Hơn nữa, trong toàn bộ đế quốc, ta xem cũng chỉ hắn mới có đủ tài năng và tư cách."

Tình nhi gật gật đầu, nói: "Phụ thân, ta đáp ứng ngươi, hôm nay chính thức đính hôn. Nhưng là, ngươi cũng phải đáp ứng hài nhi một việc."

"Ngươi nói đi." Nhạc Tử Lân thản nhiên nói.

"Phụ thân, người phải ngươi đáp ứng ta, không được xem thường sinh tử, hài nhi còn sống, người cũng phải sống tốt. Lưu Phong sẽ bảo hộ cho chúng ta." Tình nhi dịu dàng nói.

Nhạc Tử Lân mỉm cười, nghe được nữ nhi nói như vậy, hắn trong lòng phi thường vui mừng: "Hảo hài tử, phụ thân đáp ứng người, cùng nhau sống vui vẻ."

"Đúng rồi, phụ thân, người có tin thân phận Lưu Phong là Trịnh thế tử không?" Tình nhi đột nhiên nghĩ thông suốt: "Nếu là thật, không lẽ ta trước kia là thẩm thẩm của hắn."
.

"Yên tâm, hắn không phải là Trịnh thế tử!"

Nhạc Tử Lân đang muốn nói chuyện, trước của lại truyền đến thanh âm của Lưu Phong

"Ha ha, Tình nhi, Nguyên soái, các ngươi dường như đang đàm luận về ta à?" Lưu Phong dường như đã sớm nghe được hai người nói chuyện mờ ám.

"Ha ha, tiểu Hầu gia, người đến thật đúng lúc"

Nhạc Tử Lân mỉm cười nói: "Bảo bối nữ nhi của ta đang lo lắng, không biết gả cho ngươi có trái với luân thường đạo lý hay không? Hiện tại cũng tốt, ngươi hẳn không phải là Trịnh thế tử, chúng ta cũng không cần phải lo lắng."

Nhưng ta thực sự là có quan hệ với chính tôn hoàng thất. Luận về bối phận, dường như ta vẫn là cháu của Tình nhi. Tuy nhiên, cũng may nàng cùng Túc vương đã giải trừ quan hệ, vì vậy cũng không cần phải cố kỹ nữa. Từng bước giảng giải làm cho Tình nhi không còn mặc cảm nữa.

"Tiểu Hầu gia, ta nghĩ chúng ta nên cùng ngươi nói chuyện riêng." Tình nhi nhìn thoáng qua Lưu Phong, lại nhìn Nhạc Tử Lân, liền nói ra suy nghĩ của mình.

"Nữ nhi có gì mà không dám nói trước mặt phụ thân?" Nhạc Tử Lân có chút kỳ quái hỏi.

"Phụ thân, sau đó ta sẽ hướng người giải thích mà. Mời Tiểu Hầu gia." Không đợi Lưu Phong tỏ thái độ, bản thân Tình nhi đã hướng vào một gian tiểu phòng trong đại sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui