Hi Du Hoa Tùng

Tuy nhiên, sau khi nghe Yến vương thổ lộ thì Trần Hoàng hậu vui vẻ nở nụ cười. Nàng chủ động đưa tay dẫn hai người ngồi ở trên nệm gấm. Hậu làm bộ như vô tình để bộ ngực đầy đặn chạm vào tay Yến vương kiều mỵ nói: "Vương gia, thực sự phải nói với người, chuyện xây Tế Thiên tháp là sự thật. Hơn nữa bệ hạ còn quyết định trao Lưu Phong chức Đốc Tạo sứ Tế Thiên tháp" Trong khi nói, bàn tay của Trần Hoàng hậu đã thản nhiên đưa về phía hạ thân Yến vương.

Yến vương lúc này mải lo việc đại sự nên đâu còn lòng dạ nào nữa. Trần Hoàng hậu lần mò hơn nửa ngày, mà đồ vật kia của Yến vương vẫn không chịu ưỡn ngực nhảy lên phản ứng.

"Hừ—!"

Hừ lạnh một tiếng, Trần Hoàng hậu đành thu tay về, vẻ mặt tức giận dường như đã không còn hứng thú.

"Đúng là đồ tốt mã rẻ cùi" Trần Hoàng hậu sau khi thầm vài câu, cười lạnh nói: "Vương gia, ta biết gì đều đã nói cho ngài. Giờ không còn sớm, bản cung liền cáo từ. Về sau nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng liên quan tính mạng thì đừng phái người tới tìm ta để cho bệ hạ khỏi nghi ngờ."

Đồ dâm phụ, nếu không phải ngươi còn có một chút giá trị lợi dụng thì bản vương há có thể để cho ngươi làm càn. Yến vương nghiêm nghị nói: "Cung kính tiễn đưa nương nương—!"


Sau khi Thái tử phi thông qua con đường đặc biệt biết được sự thật về chuyện Tế Thiên tháp thì cũng vô cùng lo lắng. Lão Hoàng đế trường sinh đối với nàng mà nói, chỉ có hại mà không có một chút điểm tốt nào.

"Á Đương, ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên tiến hành kế hoạch trước kia của chúng ta?" Thái tử phi có chút luống cuống. Chuyện với Lưu Phong nàng còn chưa khôi phục lại được. Bây giờ lại thêm một tin tức lớn như vậy, gần như làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của nàng.

"Điện hạ. Thuộc hạ đề nghị ngài hợp tác với Lưu Phong" Á Đương nói nghiêm túc.

"Nếu muốn hợp tác với Lưu Phong thì ta phải nói ra thân phận chân thật của Hoàng Gia. Ta vẫn chưa nghĩ kĩ" Thái tử phi có chút ngần ngại.

"Điện hạ, ngài còn lo lắng gì nữa, hay là ngài còn băn khoăn chuyện tình một đêm năm đó?" Á Đương lớn mật hỏi.


Thái tử phi sa sầm mặt quát: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Ngừng lại một chút, dường như Thái tử phi hạ quyết tâm, nói: "Ta quyết rồi. Chờ Lưu Phong trở về. Ta nhất định nói cho hắn biết thân phận chân thật của Hoàng Gia để tranh thủ cùng hắn hợp tác." Việc tới bây giờ, Thái tử phi biết mình không còn có thể do dự. Có một số việc nàng cần ra quyết định ngay.

Dù sao Phi nói ra thân phận của Hoàng Gia thì Hoàng Gia cũng chưa chắc công bố với người trong thiên hạ chuyện năm đó để gièm pha Đông cung. Nói cho cùng thì hắn cũng có liên quan.



Mộ Dung phu nhân mấy ngày nay rầu rĩ không vui. Đám các trưởng lão gia tộc lại bắt đầu gây áp lực với nàng, buộc nàng mau chóng quyết định giữa các nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ trong gia tộc chọn ra một vị hôn phu để kế thừa cơ nghiệp gia tộc Mộ Dung. Bởi vì Mộ Dung phu nhân hiện giờ là người tu chân có tu vi mạnh nhất gia tộc, nên họ cũng không dám quá mức đến nỗi lấy vũ lực cưỡng bức. Nhưng đứng ở góc độ các trưởng lão để xem xét vấn đề thì bọn họ cũng không có làm gì sai.

Dù sao thì mình cũng là khác họ, còn Uyển Nhi là nữ nhân, hơn nữa tương lai cũng sẽ lập gia đình nên thật sự là không thích hợp để quản lý cơ nghiệp gia tộc.
Nói thì như thế, nhưng mà Mộ Dung phu nhân cũng không đồng ý với quyết định của hội đồng trưởng lão trong gia tộc. Nếu thế nào cũng phải lại lập gia đình, nàng khẳng định cũng sẽ lựa chọn nam nhân mà mình thích. Đáng tiếc là nam nhân trong gia tộc nàng chẳng thích ai.

Hội đồng trưởng lão sau khi bị cự tuyệt lại nhanh chóng đưa ra phương án. Nếu Mộ Dung phu nhân nàng không muốn gả, vậy thì để cho nữ nhi của nàng gả vậy. Tóm lại, hai mẹ con các nàng mặc kệ là ai, dù sao cũng phải có một người gả bán.

Mộ Dung Uyển Nhi không có cái nhìn đại cục như Mộ Dung phu nhân. Muốn chúng ta lập gia đình ư, liệu các lão đã suy xét kĩ chưa mà cũng không buồn nghĩ xem tướng công của ta là ai.

"Mẫu thân, mấy lão gia hỏa này thật sự là khinh người quá đáng. Không được, con đi Thiên Thượng Nhân Gian đem chuyện này nói cho Khuynh Quốc và Lí Hương Quân để các nàng đến nói với mấy lão mắc dịch kia. Thử xem có dễ coi thường cô nhi quả phụ chúng ta" Mộ Dung Uyển Nhi nổi giận đùng đùng.

"Chớ, đừng đi—!"


Mộ Dung phu nhân càng lo lắng nhiều về đại cục và ích lợi của gia tộc. Nếu quả thực cứ theo ý của nữ nhi mà làm, với tính cách của Lí Hương Quân và Khuynh Quốc, hơn phân nửa sẽ không để cho mấy lão của Hội đồng trưởng lão gia tộc được dễ chịu. Đến lúc đó thì mẹ con mình được xuôn xẻ, nhưng lợi ích gia tộc lại chịu tổn thương.

"Mẫu thân, sao người cố chấp như vậy, người che chở bọn họ, nhưng bọn họ đối với mẹ con chúng ta thế nào. Tướng công lúc này mới rời khỏi kinh đô vài ngày, người xem bọn họ đã nhảy chồm chồm (nv: thượng thoan hạ khiêu), một ngày vài lần bức bách. Không được, lúc này con không thể nghe lời người. Thế nào con cũng phải đi Thiên Thượng Nhân Gian nhờ giúp đỡ" Mộ Dung Uyển Nhi đã không thể nhịn được nữa rồi.

"Đứng lại—!"

Mộ Dung phu nhân sa sầm quát một tiếng rồi nói: "Uyển Nhi. Thôi đi, mẫu thân đã nghĩ kĩ rồi, ta quyết định xuất giá"

"Xuất giá?"

Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng truy hỏi: "Với ai?"

"Nam nhân trong gia tộc—!" Mộ Dung phu nhân bình tĩnh nói.

"Không được—!"

Mộ Dung Uyển Nhi lập tức liền bác bỏ ý tưởng của mẫu thân, nàng nghiêm túc nói: "Mẫu thân, nếu người thật sự muốn xuất giá thì gả cho Lưu Phong, nam nhân khác con sẽ không đồng ý"

"Hồ đồ" Mộ Dung phu nhân trách mắng: "Lưu Phong là nam nhân của con. Ta là mẫu thân của con, làm sao ta có thể gả cho hắn. Nếu sau này con còn nói vô liêm sỉ như vậy thì không phải là nữ nhi của ta nữa"


Mộ Dung Uyển Nhi lạnh lùng nói: "Mẫu thân, người đừng gạt con. Tâm tư của người con biết, trong lòng người rõ ràng thích Lưu Phong, chỉ là người không dám thừa nhận."

"Không cần nói nữa, con đi nói cho Hội đồng trưởng lão, nói ta đã đồng ý xuất giá" Mộ Dung phu nhân cắn môi nói.

"Con không đi—"

Mộ Dung Uyển Nhi lãnh quát một tiếng, vội vàng đến Thiên Thượng Nhân Gian. Lão mụ phải xuất giá, việc này không phải là nhỏ. Nàng cũng không nghĩ mình có thêm một lão dượng nào đó. Hơn nữa, trong lòng mẫu thân rõ ràng nghĩ tới Lưu Phong nhưng lại không dám thừa nhận. Ai, sao phải khổ vậy chứ?

Nhìn nữ nhi đùng đùng nổi giận rời đi, Mộ Dung phu nhân thở dài lẩm bẩm: "Uyển Nhi, sao con phải khổ như vậy. Là vị hôn phu của con a, sao con lại bắt mẫu thân làm chuyện như thế. Vì hạnh phúc của con, vì gia tộc Mộ Dung, mẫu thân chỉ có thể ủy khuất chính mình."

Lúc Mộ Dung Uyển Nhi đến Thiên Thượng Nhân Gian vừa vặn gặp Lưu Phong trở về từ Phong Thành. Thấy nàng mắt đỏ kè, Lưu Phong vội vàng ra đón: "Uyển Nhi, xảy ra chuyện gì, là ai khi dễ nàng. Nàng nói cho ta biết, ta sẽ giúp nàng giải trừ"

"Lão công, cuối cùng chàng đã trở lại. Xảy ra đại sự rồi, mẫu thân của thiếp phải xuất giá" Nhìn thấy Lưu Phong, tâm tình Mộ Dung Uyển Nhi liền lập tức nhẹ nhõm không ít. Nàng rúc đầu vào trong lòng hắn khóc lóc kể lại nguồn cơn sự tình.

Xuất giá là chuyện tốt a, có điều để Mộ Dung phu nhân cho người khác có chút đáng tiếc a.

Lưu Phong suy nghĩ một chút, hỏi dò: "Uyển Nhi, nàng không nghĩ mẫu thân chịu xuất giá?"

"Mẫu thân xuất giá thì thiếp không phản đối, nhưng hẳn là phải gả cho nam nhân ở trong lòng mới được." Mộ Dung Uyển Nhi khóc lóc giải thích.

"Nam nhân ở trong lòng?" Lưu Phong khẽ nhíu mày, chẳng lẽ lại là ta a.

"Tỷ phu, muội thấy a, ý tứ của Uyển Nhi tỷ tỷ là, Mộ Dung a di mà gả cho đại sắc lang huynh mới là tối thích hợp. Uyển Nhi tỷ tỷ, tỉ nói xem muội nói đúng không?" Khuynh Thành bỡn cợt nhìn Mộ Dung Uyển Nhi.


Mộ Dung Uyển Nhi hai tay ôm lấy cổ Lưu Phong, gật gật đầu: "Lão công, lần trước thiếp đã nói với chàng, kì thật là mẫu thân phi thường thích chàng. Thiếp biết, trong lòng chàng cũng có chút ý tứ với mẫu thân. Không bằng, chàng cưới luôn mẫu thân a. Dù sao thiếp không muốn nhìn mẫu thân tự hủy hoại chính mình."

"Uyển Nhi. Cái này. không được a" Lưu Phong đích thực có ý tứ với Mộ Dung phu nhân, nhưng không thể nói đó là luyến ái nam nữ. Cho nên, trong lúc nhất thời thì đối với đề nghị tràn đầy hấp dẫn này hắn cũng không biết là nên nhận hay nên cự tuyệt.

"Tỷ phu, huynh cũng đừng giả bộ đứng đắn. Ai chẳng biết huynh đã suy nghĩ tới mẫu nữ song thu từ lâu rồi" Khuynh Thành thấy Lưu Phong có chút do dự thì bực tức nói.

"Tiểu nha đầu muội thì biết cái gì, mau đi chơi chỗ khác" Lưu Phong tức giận nói với Khuynh Thành.

Khuynh Thành lè lưỡi với Lưu Phong hầm hừ: "Ai chẳng biết là huynh thích thục nữ. Nếu không làm sao sư tôn muội, lại còn cả sư tôn huynh đều bị huynh thu vào trong tay. Giờ lại có một tuyệt sắc thục nữ đưa tới đây mà huynh lại do dự, thực sự là dối trá a."

"Lão công, đừng suy nghĩ nữa, nếu chàng do dự nữa thì hạnh phúc cả đời của mẫu thân sẽ bị phá hủy." Mộ Dung Uyển Nhi cũng thúc giục.

"Đi—!"

Lưu Phong khẽ quát một tiếng, lôi Mộ Dung Uyển Nhi chạy ra ngoài.

"Tỷ phu, đi đâu a?" Khuynh Thành vội vàng đuổi theo.

"Đương nhiên phải đi Mộ Dung thế gia, rốt cuộc huynh không thể nhìn phu nhân tự mình nhảy vào lửa" Khi Lưu Phong nói thì vẻ mặt đầy chính khí.

Khuynh Thành khinh thường nói: "Ngụy quân tử, muội xem ra a, rõ ràng là huynh luyến tiếc thục nữ hấp dẫn."

Bên này Lưu Phong chạy đến Mộ Dung thế gia, bên kia phu nhân cũng đã thông báo cho các trưởng lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui