Hi Du Hoa Tùng

Cùng thiệp mời còn có một phong thư tay do chính Trần Hoàng hậu viết. Theo lời lẽ trong thư thì rõ ràng là Hậu đang nắm giữ một bí mật vô cùng to lớn. Hơn nữa bí mật này có quan hệ rất lớn với Lưu Phong. Thư nói nếu muốn biết bí mật đó thì đêm nay Lưu Phong phải đến Phượng Nghi cung.

Sau khi Lưu Phong xem kỹ phong thư liền cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy là lời nói của Hậu cũng không phải vô lý. Nàng ở bên lão Hoàng đế lâu như vậy, không chừng thực sự nghe được một chút gì đó.

Lưu Phong vô cùng hiếu kì đối với lực lượng thần bí bên cạnh lão Hoàng đế. Hắn hy vọng chuyến đi đến Phượng Nghi cung có thể tra ra được một ít gì đó.
Trước khi đi, Lưu Phong đem việc này cùng bàn luận với Khuynh Quốc và Lý Hương Quân. Bảo các nàng đem hết tin tức tình báo trong cung mới thu thập được ra phân tích để xem có thể tìm ra được một ít thông tin hữu dụng hay không.

Trần Hoàng hậu sau khi đưa cho nha hoàn thiệp mời cùng phong thư liền chờ ở Phượng Nghi cung. Sở dĩ Hậu chọn lúc này là vì lão Hoàng đế mỗi ngày đều tiến hành Thái bổ vào giờ đó. Căn cứ vào sự quan sát của Trần Hoàng hậu thì quá trình Thải bổ ít nhất cũng phải trong hai canh giờ.

Lúc đầu Trần Hoàng hậu định dùng địa điểm cùng Túc vương gặp mặt lần trước là Duyệt Tân lâu. Tuy nhiên sau khi cân nhắc lại, Hậu bèn đổi ý, mời Lưu Phong đến luôn tẩm cung của mình.

Thứ nhất, lúc này ở Phượng Nghi cung là an toàn nhất. Thứ hai cũng là để có cơ hội tốt nhất khảo nghiệm lá gan và bản lĩnh của Lưu Phong.

"Nam nhân của mình, nhất định phải là thiên hạ đệ nhất" Tự nói một câu, Trần Hoàng hậu quay lưng lại nhìn về phía gương đồng ngắm bóng hình của mình trong gương.

Sau khi khẳng định thân thể của mình quyến rũ mê người, Trần Hoàng hậu hài lòng nở nụ cười mãn nguyện. Thuận tiện đứng trước gương, đem áo kéo xuống vài cái, khiến cho bộ ngực sữa hở ra phân nửa.

Vào thời điểm bầu trời tối đen, Lưu Phong dựa vào thân pháp cùng tu vi, dễ dàng tránh được tầng tầng canh gác của Đại nội thị vệ, Cẩm Y vệ, cấm quân, Chân Long vệ đi vào Phượng Nghi cung.

"Nương nương. Thần Lưu Phong đã đến đúng hẹn" Đi vào tẩm cung, Lưu Phong phát hiện cả bốn phía đều không có người, cung nữ thái giám một người cũng không gặp, liền đứng trước tấm bình phong hô nhẹ một tiếng.

"Tiểu hầu gia, bản cung lập tức ra ngay"

Lưu Phong vừa dứt lời, Trần Hoàng hậu mang theo một làn gió thơm khoan thai bước ra từ sau tấm bình phong xuất hiện trước mặt hắn véo von như oanh hót: "Tiểu Hầu gia, ngại quá, cung nữ thái giám đều bị ta đuổi hết rồi, thực sơ ý quá".

Mịa nó, đều đuổi đi sao? Không phải nàng muốn làm gì đấy chứ?


"Nương nương quá lời—!" Lưu Phong tùy tiện đối đáp vài câu, hơi ngẩng đầu lên nhân cơ hội đánh giá qua Trần Hoàng hậu. Chỉ thấy nàng mặc váy dài bó sát eo lưng, bộ ngực hở ra lồ lộ có thể nhìn thấy được đường viền hoa đen.

Trần Hoàng hậu miệng nở ra một nụ cười mê người. Tự mình dẫn Lưu Phong đến đại sảnh ngồi xuống, sau đó rót cho hắn một ly trà thơm: "Tiểu Hầu gia, mời dùng trà".

Lưu Phong tạ ơn xong bèn chậm rãi nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu lên tán thưởng: "Ân, quả là ngon, vi thần tạ ơn nương nương—!"

"Ha ha, mồm miệng ngươi thật sự là khéo léo" Trần Hoàng hậu mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hầu gia, trong cung không có người ngoài, lúc này ngươi không cần phải khách khí như vậy. Đêm nay mời ngươi đến đây, thật sự là có chuyện quan trọng cần thương lượng."

"Người biết được gì vậy?" Lưu Phong cũng cảm thấy dối trá như vậy cũng không phải biện pháp hay. Dù sao bốn phía cũng không có người, cứ thẳng thắn mà nói rõ ràng luôn. Dù sao thì Trần Hoàng hậu cũng không hề ngại ngùng gì. Nàng có thể mời mình đến đây chắc chắn sớm đã có tính toán, tám phần là muốn yêu cầu.

Nói trắng ra, Trần Hoàng hậu nhất định là muốn cùng hắn giao dịch.

Trần Hoàng hậu đầu tiên hơi ngẩn người, lập tức liền cười nói: "Ha ha tiểu Hầu gia quả nhiên thẳng thắn, ngươi đã hỏi ta như vậy, ta cũng sẽ không đi vòng. Ta nắm giữ một ít bí mật có liên quan đến ngươi. Tỷ như, Ân quý phi không có chết mà là bị ngươi mang đi, hiện tại đang ở Phong thành."

Vẻ mặt Lưu Phong lập tức không đồng ý, hừ một tiếng nhưng vẫn không hé răng.

"Tiểu Hầu gia, ngươi cũng đừng có mất hứng. Lời này là do chính mồm bệ hạ nói ra với ta. Ngài còn nói, tương lai nhất định sẽ tự cướp nữ nhân của mình về, hơn nữa còn bắt ngươi phải trả giá rất đắt." Vì để chứng minh thành ý của mình, Trần Hoàng hậu liền đem lời lão Hoàng đế trước đó vài ngày nói hết cho Lưu Phong nghe.

Lưu Phong nghe vậy, biến sắc mấy lần, không nghĩ tới lão Hoàng đế kia đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng. Tuy nhiên, có nam nhân nào nguyện ý đưa nữ nhân của mình cho người khác. Huống chi lão lại là Thiên tử, là Hoàng đế, có thể biết được sự phẫn nộ trong lòng của lão.

Trước đây, Lưu Phong vẫn tưởng rằng lão Hoàng đế đối với chuyện này đã sớm quên. Hôm nay Trần Hoàng hậu nói đến chuyện này coi như là một lời nhắc nhở đối với hắn.

Sự thật là lão Hoàng đế vẫn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, chắc chắc lão sẽ xuống tay.

Lưu Phong sa sầm mặt mày liếc mắt đầy thâm ý nhìn Trần Hoàng hậu, ánh mắt rõ ràng vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nói" Hoàng hậu, người muốn gì đây?"

Trần Hoàng hậu không nói lời nào, chăm chăm nhìn vào Lưu Phong, bỗng nhiên tươi cười dịu dàng nói: "Ngươi có thể cho ta cái gì?"


Lưu Phong thản nhiên nói: "Chỉ cần Hoàng hậu cần, ta đều sẽ tận lực thỏa mãn người. Tuy nhiên ta cũng hy vọng người giữ kín điều này, đừng khiến cho ta thất vọng."

"Tốt—!"

Đôi mắt đẹp của Trần hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, nở nụ cười mờ ám yểu điệu nói: "Nếu ta muốn chàng thì sao?"

Mịa nó, quả nhiên là ý này. Từ lúc mới đến Phượng Nghi cung Lưu Phong đã nghi ngờ. Nhìn cách ăn mặc lộ liễu và ý tứ của nàng, thêm đôi mắt lẳng lơ, rõ ràng là muốn câu dẫn hắn. Hiện tại còn nói rõ ràng như vậy.

Công tâm mà nói, lấy góc độ của nam nhân thì cùng Hoàng hậu lên giường cũng không có gì là không thể. Nghĩ lại, nếu đem mẫu nghi thiên hạ, nữ tử tôn quý đệ nhất đế quốc đặt dưới thân mình, nghe nàng uyển chuyển hầu hạ, thì quả là rất kích thích.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lưu Phong hắn vẫn muốn nhìn kỹ lại. Trời mới có thể biết được đằng sau sự đùa giỡn này là gì. Trực giác nói cho hắn biết sự tình không đơn giản như vậy, nàng tuyệt đối không chỉ muốn vui vẻ cùng hắn.

Lưu Phong cố ý giả vờ: "Nghĩa là sao?"

Trần Hoàng hậu lạnh nhạt cười, lấy tay che miệng khẽ cười một tiếng rồi nói: "Tiểu Hầu gia, tất cả đều đã rõ ràng. Chàng việc gì phải giả vờ chứ?"

Nói tới đây, Trần Hoàng hậu hướng về phía Lưu Phong mị hoặc cười một tiếng, đôi mắt đưa tình khẽ liếc, nói: "Tiểu Hầu gia, bây giờ ta nói rõ ra, bản cung coi trọng chàng"

Lưu Phong vừa nghe như vậy, trong bụng không khỏi cười thầm, bà Hậu lẳng lơ này thật không biết xấu hổ. Lão Hoàng đế a lão Hoàng đế, không phải là Lưu Phong này không chừa cho lão chút mặt mũi. Không nên cắm sừng vào đầu lão. Nhưng ai bảo lão lại có Hoàng hậu như thế này chứ.

Trần Hoàng hậu cười nói: "Tiểu Hầu gia, xuân tiêu một khắc nghìn vàng, cũng không nên để phí như vậy chứ. Chỉ cần chàng làm ta hài lòng, ta chắc chắn sẽ đem bí mật nói hết cho chàng. Tuyệt đối không giữ lại." Nói xong bèn nhẹ nhàng đứng dậy đi tới chỗ Lưu Phong.

Mịa nó, nếu có di nương Thu Sương ở đây thì tốt, dùng thần thức trực tiếp tiến vào linh hồn nàng thì muốn biết gì quả thực không khó. Cần gì phải để mình bán thân thế chứ.


Nói đi cũng phải nói lại. Cắm sừng lên đầu lão Hoàng đế, chà đạp quốc mẫu, cũng là những chuyện khiến cho người ta thống khoái. Dù sao đâu phải nam nhân nào cũng đều có cơ hội như vậy.

Nói đến kiếp trước của Lưu Phong cũng từng có ảo tưởng như vậy. Không nghĩ được rằng, hôm nay lại được như ý.

Vì thế mới nói, có giấc mơ thì sớm hay muộn cũng sẽ thực hiện được.

Mọi người cứ thoải mái mơ ước. Biết đâu một ngày nào đó, vận số sẽ rơi xuống trúng người.

"Hoàng hậu, người không sợ sẽ bị bệ hạ biết sao?" Lưu Phong cố ý hỏi một tiếng.

Trần Hoàng hậu không đồng ý cười cười uốn éo mỹ đồn tròn trịa. Khẽ đi tới trước mặt hắn, đôi mắt quyến rũ chiếu thẳng vào hắn, đôi môi anh đào hơi hé ra, vẻ mặt rất lả lơi: "Tiểu Hầu gia, chẳng lẽ chàng sợ bệ hạ sao? Bản lĩnh của chàng như thế nào, ta rất rõ ràng. Đương nhiên bản cung cũng vô cùng cẩn thận. Nói thật cho chàng biết nhé, bệ hạ giờ này còn đang ở thượng thư phòng tiến hành Thái bổ, nhanh thì cũng phải hai canh giờ mới xong. Hơn nữa cho dù có xong thì vị tất hôm nay lão sẽ đến nơi này ngủ. Hai canh giờ, ta nghĩ cũng đủ cho chúng ta hành sự, không phải sao?"

Hai canh giờ, nếu là kiếp trước cũng là bốn tiếng. Mịa nó, suy tính của bà Hậu lẳng lơ này thực là qủa quyết, trách không được bộ dáng lại dâm đãng như vậy.

"Đi, chúng ta tới nệm gấm."

Trần Hoàng hậu nhiệt tình giữ chặt tay Lưu phong, thân hình dựa vào hắn. Cố ý dùng núi đồi tròn trịa đang lộ một nửa mà cọ sát với Lưu Phong rồi nũng nịu nói:

"Tiểu Hầu gia, chàng yên tâm. Công phu trên giường của bản cung có thể nói là đệ nhất, hậu cung ba nghìn người đẹp tuyệt đối không ai có thể hơn ta"

Sau khi theo Trần Hoàng hậu đi tới nệm gấm rộng rãi, Trần Hoàng hậu mỉm cười nói với Lưu Phong: "Tiểu Hầu gia, ôm ta đi, ta thích nhất là được nam nhân cường tráng ôm mình." Lão Hoàng đế là thiên tử đương nhiên cũng là nam nhân mạnh mẽ nhất cường quốc. Đáng tiếc thân hình của lão thật sự đã khô quắt, đôi khi cùng lão Hoàng đế hoan ái phải đưa tay vuốt ve thân hình nhăn nhúm đó khiến cho nàng thậm chí còn muốn nôn mửa. Nhưng cảm giác hôm nay thì không giống như vậy, lồng ngực Lưu Phong cường tráng khiến cho nàng cũng cảm giác được sự hưng phấn.

Lưu Phong thuận theo ôm Trần Hoàng hậu vào trong ngực hơi cúi đầu xuống. Lập tức nhìn thấy bộ ngực sữa, bởi vì cổ áo rất thấp lại rộng nên thậm chí hắn còn thấy được nụ hoa đo đỏ, giống như hai quả nho chín.

Trần Hoàng hậu hình như phát giác ra Lưu Phong đang nhìn núi đôi đầy đặn của mình thì hơi quay đầu, yêu mị liếc hắn một cái rồi đưa bàn tay lên che ngực khẽ nói" Tiểu Hầu gia, chàng thật là háo sắc a"

Lưu Phong đến buồn bực. Mịa nó là ngươi muốn lên giường, bây giờ còn nói ta háo sắc.

Trần Hoàng hậu kiều mỵ rên một tiếng, thân thể khẽ nhích lại gần, cố ý đong đưa cái mông tròn trĩnh nhè nhẹ cọ cọ giữa hai chân Lưu Phong.

Rất nhanh, bổng bổng của Lưu Phong đã bị hương đồn màu mỡ, nóng bỏng kia đánh thức, lập tức đứng sững dậy oán hận không thể cùng nữ nhân lập tức xung trận.


Cảm nhận được độ cứng của nam nhân, Trần Hoàng hậu trong lòng mừng rỡ. Hận không thể xoay người lại, đem bảo bối kia đưa vào miệng hảo hảo hưởng thụ một phen.

Trần Hoàng hậu thích tán tỉnh, cho nên cũng không có lập tức hành động, nàng quay đầu, nháy mắt hỏi Lưu Phong: "Tiểu Hầu gia, chàng dùng cái gì đâm vào mông ta thế, thật sự là khó chịu."

Đã gặp qua nhiều sự dối trá, nhưng cũng chưa thấy sự dối trá nào hơn được.

Lưu Phong đứng sau bà Hậu dâm đãng liếc mắt coi thường rồi cũng không nói gì, dùng bổng bổng đi lên một cái.

"Ân"

Cảm nhận được đồ vật nóng bỏng này, thân mình Trần Hoàng hậu không khỏi run rẩy một chút, lớn mật đưa tay xuống mông, liền đem vật cương cứng của nam nhân nắm trong tay.

Thật sự là không nắm không biết, nắm rồi nàng tí nữa thì nhảy dựng lên.

Nếu đem so sánh với của lão Hoàng đế thì đúng là to gấp đôi, dài cũng gấp đôi. Quả là cực phẩm trong hàng bảo bối. Máu dâm của Hậu bắt đầu sôi lên.

Trần Hoàng hậu dường như có chút thích thú, không nỡ buông tay nhưng ngoài miệng lại gắt gỏng: "Tiểu Hầu gia chàng thật háo sắc a"

Ta khinh.

Lưu Phong hoàn toàn tắt tiếng, người này da mặt dầy tuyệt đối vô địch. Có đôi khi Lưu Phong cảm thấy mình cũng rất vô sỉ, nhưng hôm nay nhìn thấy Trần Hoàng hậu mới biết, chính mình cũng không là gì. Muốn so sánh thì cũng có thể hình dung chính mình thuần khiết như học sinh tiểu học.

Không được, lão tử phải chủ động ra tay thôi. Lưu Phong thoáng do dự một chút, hai tay từ sau lưng nàng nhẹ nhàng xoa nắn hai khối tròn trịa.

Trần Hoàng hậu rên nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu Hầu gia, chàng thế nào lại không hiền lành chút nào vậy?"

Ta kháo, cái ngươi cần không phải là cái này sao? Dối trá, nữ nhân này tuyệt đối là dối trá.

Lưu Phong biết nàng lại giả vờ, không nói hai lời, liền mạnh mẽ xoa nắn. Hạ thân cũng không ngừng hướng tới đồn bộ nữ nhân đâm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui