Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong nghe vậy, gật gật đầu: "Mỹ nhân tỷ tỷ, người yên tâm đi. Ta chỉ nói như vậy, kỳ thật ta cũng hiểu Khuynh Thành hiện tại như thế này cũng tốt rồi"

Lý Hương Quân mỉm cười, thở dài một hơi, nhẹ nhõm nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta yên tâm hơn rồi."

"Đúng rồi, chuyện mẫu tử Uyển Nhi, ngươi muốn xử lý thế nào?" Lý Hương Quân trầm giọng nói: "Ta nghe Khuynh Thành nói, các ngươi mấy ngày trước xẩy ra chuyện. Theo cảm giác của ta, Mộ Dung phu nhân dường như cũng có tình cảm với ngươi. Thân là nữ nhân của ngươi, thật lòng ta cũng không hy vọng xuất hiện ngày càng nhiều nữ nhân đến chia xẻ tình cảm với mình. Nhưng cũng là một nữ nhân, ta có thể cảm nhận được Mộ Dung phu nhân cũng đang rất đau đớn trong lòng, hy vọng ngươi có thể tiếp nhận nàng ấy."

Lưu Phong có chút bất ngờ: "Mỹ nhân tỷ tỷ, nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước Mộ Dung phu nhân còn làm người phiền toái không ít. Người như thế nào cũng không để ý, lại còn nói giúp nàng ấy."

Lý Hương Quân u oán thở dài một tiếng, nói: "Phong nhi, chỉ có nữ nhân mới hiểu được nữ nhân. Mộ Dung thế gia lớn như vậy, gánh nặng lại đặt lên lưng của nàng nên nàng thật sự rất khổ. Điểm này ta có thể thấy, cho nên ta mới nói như vậy."

Nữ nhân tốt. Lấy ân báo oán.

"Phong nhi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?" Lý Hương Quân liền truy tiếp.

Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi đáp: "Mỹ nhân tỷ tỷ, chuyện này bây giờ ta còn không có cách nào trả lời người được, ta sẽ nghĩ lại sau. Hơn nữa, Uyển Nhi cũng chưa chắc đã đồng ý."

"Được rồi!"

Lý Hương Quân nhàn nhạt nói: "Nếu cần ta trợ giúp, chỉ cần ngươi mở miệng. Ta kỳ thật cũng thích làm hồng nương. (1)"

"Hồng nương, chuyện này hôm sau nói tiếp. Hiện tại ta chỉ nhớ người đang làm tân nương thôi" Nói xong, Lưu Phong tiến tới nhẹ nhàng ôm Lý Hương Quân thấp giọng hỏi: "Mỹ nhân tỷ tỷ, mấy ngày nay người suy nghĩ gì?"

"Ai—!"

Lý Hương Quân đỏ mặt, gật đầu: "Ta bị ngươi hại đến khổ, bây giờ suốt ngày đều muốn liền thấy khó chịu. Hôm nay ngươi phải đền bù cho ta"


"Ha ha. Đó là, đó là—!" Đang lúc nói Lưu Phong đã ôm Lý Hương Quân bắt đầu hôn nồng nhiệt.

"Ôm ta lên giường." Lý Hương Quân ánh mắt đầy ắp xuân tình. Kích động nói.
Lưu Phong cười mờ ám, đem nàng ôm lên giường, bắt đầu bỏ đi y phục của nàng. Lý Hương Quân cũng không phản kháng, chỉ là mắc cở đến đỏ mặt do Lưu Phong gây nên.

Đợi đến khi trút bỏ sạch y phục, trước mắt hiện ra một thân thể tuyết bạch, như hoa như ngọc, cặp nhũ hoa cao vút đầy sung mãn, nụ hoa đỏ tươi, bên dưới là tiểu phúc trơn nhẵn. Eo lưng mảnh khảnh, đùi ngọc thon dài miên man, còn có vùng tam giác cây cỏ um tùm. Hết hảy đều kích thích hùng khí của Lưu Phong.

"Thật là đẹp!"

Trong lòng thầm ca ngợi một tiếng, Lưu Phong vươn tay chậm rãi vuốt ve khắp người nữ nhân. Chạm đến đâu, thân mình Lý Hương Quân không khỏi run rẩy theo, trong miệng phát ra những âm thanh kiều mị.

"Ta muốn ăn nàng!"

Sờ soạng một hồi, Lưu Phong dừng mắt phía trên nụ hoa ướt át diễm lệ. Hắn cúi đầu lập tức ngậm vào trong miệng chậm rãi thưởng thức.

Thân hình Lý Hương Quân run lên, từ cánh mũi thon thả yêu kiều thốt ra những âm thanh mị hoặc, theo bản năng vặn vẹo thân mình, hùa đón nam nhân.

Sau khi đùa giỡn một hồi, Lưu Phong thuận lợi tiến nhập vào cơ thể Lý Hương Quân bắt đầu tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết. Trong phòng liền truyền ra tiếng nữ nhân rên rĩ câu hồn đoạt phách, hai người đều lên đỉnh Vu sơn.



Túc Vương chần chừ hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định đi gặp mặt rồng. Thỉnh lão Hoàng đế giúp Vương chủ trì công đạo, đem nội tử của mình trở về. Tuy rằng Túc Vương phủ vẫn còn có mấy vị thứ phi nữa, tuy rằng không thiếu nữ nhân nhưng Vương vẫn muốn đưa Phi về phủ. Hiện tại ngoại trừ Tam Vệ tám vạn nhân mã ở ngoài thì gần như là hai bàn tay trắng, cho nên Vương hy vọng có thể thông qua Túc Vương phi để ràng buộc Nhạc Tử Lân với mình. Nếu có Bộ Binh ủng hộ thì mọi thứ đều khác biệt.

Lúc Túc Vương vào diện kiến mặt rồng thì lão Hoàng đế vừa mới thưởng thức đến chết hai xử nữ trong Thượng Thư phòng. Sau khi hấp thu tinh khí của các nàng, sắc mặt lão Hoàng đế lập tức trở nên hồng thuận.

Tuy nhiên Trần Hoàng hậu ở bên cạnh chứng kiến lại bị dọa cho chết khiếp. Nếu lão Hoàng đế khi cùng nàng làm chuyện đó cũng thi triển Thải Bổ pháp quyết, phỏng chừng kết cục của Hậu so với hai nữ tử này cũng không khác nhau là mấy.


Lão Hoàng đế dường như cũng nhìn ra tâm tư của Trần Hoàng hậu, một tay ôm lấy nàng vào lồng ngực, tay kia lại vươn vào trong áo, mạnh mẽ xoa nắn: "Hoàng hậu, nàng yên tâm, trẫm sẽ không làm như thế với nàng. Chỉ cần nàng tuyệt đối trung thành với ta"

Trần Hoàng hậu nghe vậy, vội vàng loạng choạng từ trong ngực lão Hoàng đế ra, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Bệ hạ, lòng dạ thần thiếp có trời xanh chứng giám. Thần thiếp vĩnh viễn trung thành với bệ hạ."

"Ha ha, Hoàng hậu đứng lên, ta tin tưởng nàng!" Lão Hoàng đế âm thầm bật cười. Mọi người đều nói Trần Hoàng hậu có vấn đề, có dã tâm. Hôm nay ngài cũng nhân cơ hội này cảnh cáo nàng, tin rằng từ nay về sau Hậu sẽ biết làm như thế nào.

Đưa hai cung nữ bị hấp gần như thành xác khô ra ngoài, lão Hoàng đế hạ lệnh cho Túc vương vào chầu.

Sau nghi thức chào hỏi, Túc Vương vội vàng đem chuyện Nhạc Tử Lân cướp đi Túc Vương phi thêm mắm thêm muối thuật lại cho lão Hoàng đế. Cuối cùng quỳ xuống dập đầu, cầu xin lão Hoàng đế làm chủ cho Vương.

Lão Hoàng đế nghe vậy, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nhi tử đứng lên mà nói."
"Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhi thần." Túc Vương vẻ mặt ủy khuất nói.

Lão Hoàng đế quát lạnh một tiếng, nói: "Đồ vô dụng, thân là Hoàng tử, không ngờ nữ nhân của mình cũng không giữ được, ngươi thật quá vô dụng."

Không phải là do nhi tử vô dụng, mà là Nhạc Tử Lân rất hỗn đản. Túc Vương vội vàng nói: "Phụ Hoàng, ngươi cũng biết, nhi thần hiện giờ thế cô, Nhạc Tử Lân hắn ỷ vào chức phó soái Bộ Binh, căn bản là không xem nhi thần trong mắt."

"Vậy ngươi nói phải làm sao?" Sự tình theo như lời Túc vương, lão Hoàng đế đã nghe Nhạc Tử Lân nói qua. Tuy nhiên hai người thuật lại cũng có chút khác nhau.

"Thỉnh phụ hoàng hạ chỉ, bắt Nhạc Tử Lân đem Túc Vương phi đưa về quý phủ!"
Túc Vương trầm giọng nói.

Ai


Hoàng đế thở dài một tiếng nói: "Túc vương, nói thật cho nhi tử biết. Chuyện các ngươi Tử Lân đã nói qua cho ta, không ngờ con lại làm hỏng chuyện. Đừng nói là Nhạc Tử Lân không thể tha cho con, ngay cả trẫm cũng tức giận không thôi. Tình nhi là Mã hoàng hậu năm đó tự mình tuyển cho con. Phẩm hạnh, diện mạo, đều là thế gian hiếm thấy, con lại không biết quý trọng. Hiện giờ Tình nhi đã muốn cùng con đoạn tuyệt quan hệ, trẫm đã chuẩn tấu thỉnh cầu của nàng. Các ngươi giờ không còn là vợ chồng nữa." Túc vương cũng không biết, Nhạc Tử Lân trước khi động thủ đã vào diện kiến Thánh Thượng, đem chân tướng sự việc nói rõ cho lão Hoàng đế. Hơn nữa lại đưa ra hối hôn. Hiện giờ Nhạc Tử Lân là trọng thần của triều đình. Lão Hoàng đế cân nhắc mãi, cũng đành phải đáp ứng thỉnh cầu của Nhạc Tử Lân. Tuy rằng có mất mặt Hoàng gia, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Quốc gia đang bấp bênh không yên, nếu vì đắc tội với Nhạc Tử Lân mà khiến quân tâm không yên, thật sự là điều tối kỵ. Vậy mà Túc vương còn muốn hơn thua.

"Phụ hoàng, người nói cái gì, điều này sao có thể. Tình nhi phải là vương phi của nhi thần. Như thế nào lại có thể quên dễ dàng vậy, sau này uy nghiêm của Hoàng gia còn ở đâu, chỗ nào?" Túc vương tuyệt đối không nghĩ đến lão Hoàng đế đã ra quyết định như vậy.

"Đồ hỗn trướng."

Lão Hoàng đế tức giận quát một tiếng, nói: "Nhi tử là đồ vô dụng, còn không biết xấu hổ nói đến tôn nghiêm Hoàng gia, cái này không phải chính do ngươi tạo thành sao. Nếu con có thể đối xử tốt với Tình nhi, Nhạc Tử Lân có thể làm như vậy sao"

"Nhưng phụ hoàng, nhi thần."

"Được rồi!" Lão Hoàng đế không kiên nhẫn ngắt lời Túc vương: "Chuyện này như vậy đi. Nhi tử là Vương gia. Còn thiếu nữ nhân sao? Như vậy đi, trẩm thưởng cho con mười xử nữ, lát nữa con mang về. Tất cả điều thu làm thứ phi của con. Về phần Vương phi, con tự chọn người hiền lương, thục đức rồi báo cho trẫm, trẫm sẽ sắc phong."

"Phụ hoàng, nhi thần không cần người khác, nhi thần chỉ cần Túc vương phi. Thỉnh phụ hoàng nể tình phụ tử, làm chủ giúp nhi thần?" Túc Vương dùng đến tình thân mà nói.

"Túc vương, con đi đi, chuyện này không thể thương lượng." Lão Hoàng đế khinh thường hừ một tiếng nói: "Túc vương, đừng tưởng chủ ý trong lòng con ta không biết. Con muốn dựa vào quan hệ của Tình Thiên để thu phục Nhạc Tử Lân trợ giúp con hành sự. Thật sự buồn cười, đến bây giờ mà con vẫn còn mơ mộng hão huyền sao. Sau khi trở về hảo hảo mà suy nghĩ xem hiện tại con nên làm thế nào? Nếu ta là con, ta sẽ chọn làm một Vương gia tiêu dao."

"Trẫm đã nói hết lời, nếu có thể hiểu được phần nào, chỉ có thể xem vào vận may của con. Trẩm còn có việc, con về đi." Lão Hoàng đế không kiên nhẫn phất phất tay.

Túc vương cắn chặt răng, tạ ơn xoay người rời đi.

Đợi cho Túc vương đi rồi, Trần Hoàng hậu vuốt ve ngực lão Hoàng đế, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, người làm như vậy, có quá nghiêm khắc với Túc vương không?"

"Hừ"

Lão Hoàng đế vỗ đồn bộ Hoàng hậu một cái, cười lạnh nói: "Đồ ngu xuẩn không biết sống chết đó, nếu nó không phải là cốt nhục của ta và Mã hoàng hậu thì ta đã sớm phế nó đi. Tâm trí để trên mây, chỉ toàn biết gây họa cho ta. Hiện giờ, Nhạc Tử Lân đúng là có chút không hài lòng. Tuy nhiên lão cũng có sai, không ngờ lại không e dè thể diện của Hoàng gia, sớm muộn gì ta cũng cho lão đẹp mặt."

"Bệ hạ anh minh!" Trần Hoàng hậu không lỡ mất thời cơ vỗ mông ngựa lão Hoàng đế.



Ban đêm, Túc vương phi không còn lòng dạ nào để ngủ. Mặc dưới sự trợ giúp của phụ thân Nhạc Tử Lân, nàng đã thoát khỏi nam nhân hiện tại nàng đang oán hận. Nhưng trong lòng nàng lại bất an, không phải là về hạnh phúc hôn nhân của nàng, mà là về tiền đồ của phụ thân khiến nàng lo lắng. Nàng cũng rất rõ, tuy lão Hoàng đế cấp cho phụ thân chút mặt mũi khi đáp ứng thỉnh cầu của phụ thân. Nhưng không có nghĩa là lão không có ý kiến. Nếu nàng đoán không sai, tương lại nếu phụ thân không còn giá trị lợi dụng, lão Hoàng đế chắc chắn sẽ xuống tay.

Lo lắng thì lo lắng, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào có thể hóa giải phiền toái của phụ thân.

Phiền muộn không thôi, nàng nghĩ tới mượn rượu tiêu sầu.

Sau mấy chén rượu mạnh lót bụng, Túc Vương phi đã có chút choáng váng, tuy nhiên suy nghĩ của nàng càng thêm rõ ràng. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng giữa không trung, trong đầu Túc vương phi quay cuồng tìm kiếm đủ loại biện pháp. Nàng thậm chí còn nghĩ tới chuyện khuyên bảo phụ thân đầu nhập vào Yến vương hoặc Đông cung, cầu lấy sự bảo vệ.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy không được ổn.

Nhạc Tử Lân một thân chinh chiến, cương trực công chính, không xu nịnh. Hiện giờ triều đình kéo bè kết đảng, chỉ còn phụ thân cùng một số nhỏ quan viên vẫn giữ lập trường trung lập, không đầu nhập cho bên nào. Phụ thân lại cứng rắn nên không thể theo hướng này được.

"Có tâm sự à, như thế nào lại độc ẩm vậy?" Trong lúc Túc Vương phi đang rầu rĩ, đột nhiên một giọng nam tử vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, Túc Vương phi phát hiện không biết khi nào Lưu Phong đã đứng trước cửa sổ, bộ dáng rất tao nhã.

"Tiểu hầu gia, ngươi làm sao xuất hện ở đây? Ngươi không phải là đến tìm ta đó chứ?" Túc vương phi lắc đầu, cố gắn xua đi cơn chóng mặt.

"Đến để gặp nàng!" Lưu Phong lạnh nhạt cười.

"Đến chê cười ta phải không?" Túc vương phi mặt không vui, sắc mặt hơi bối rối.
"Sao vậy? Không mời ta vào trong ngồi sao?" Lưu Phong cười hắc hắc, cũng không chờ Túc vương phi mời hắn, đã buông mình, nhảy nào khuê phòng của Túc vương phi.

"Ngươi thật là xấc xược, ta đã cho ngươi vào đâu?" Túc vương phi cau mày, rất bất mãn đối với Lưu Phong.

"Tình Nhi tiểu thư, hà cớ gì mà lại khước từ người từ ngoài ngàn dặm tới. Hôm nay ta đến, hoàn toàn là xuất phát từ hảo tâm. Nàng cũng không nên phụ ý tốt của ta chứ?" Lưu Phong mỉm cười nói.
1. Hồng nương: bà mối



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui