Mộ Dung phu nhân nghe Lưu Phong nói xong vừa bực, vừa buồn cười. Tiểu tử này chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
"Phong nhi, ngươi vừa có quyền thế vừa có địa vị, tiền tài. Ta chẳng có gì cho ngươi. Duy chỉ có. chỉ có thân thể của ta. Ta biết ngươi là một đại sắc lang, liệu ngươi có hứng thú đối với thân thể của ta không?"
Không sai, Mộ Dung phu nhân đúng là có ý lấy thân báo đáp.
Dĩ nhiên, nàng không nghĩ sẽ phát sinh tình cảm gì đối với Lưu Phong. Ý tưởng của nàng rất đơn giản, chính là muốn lấy thân thể mình báo đáp ân huệ của Lưu Phong. Nàng có tính độc lập, kiên cường, là nữ nhân quật cường, nàng không muốn mang cái nợ nhân tình quá nhiều. Cho nên mới nghĩ ra phương pháp này để báo đáp hắn.
Phương thức báo đáp này đích xác có chút hơi thái quá.
Nhưng Mộ Dung phu nhân cũng không có biện pháp khác. Bản thân mình chỉ còn thân thể này, đối với tên sắc lang như Lưu Phong có lẽ còn có điểm hứng thú. Trừ điểm này ra, nàng cũng chẳng thể mang lại cho Lưu Phong điều gì.
Nàng làm như vậy chủ yếu là muốn yên dạ yên lòng. Ít nhất hiện giờ nàng thật sự nghĩ như vậy. Còn về sau này, nàng thật sự có thể yên lòng? Tin chắc là đến giờ phút này ngay cả nàng cũng không biết?
"Phu nhân, ngươi điên rồi sao?"
Lưu Phong còn tưởng Mộ Dung phu nhân đang đùa hắn. Bây giờ mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy, Mộ Dung phu nhân dường như đang nói thật.
Không thể phủ nhận, tình cảnh này Lưu Phong đã từng ảo tưởng tới. Nhưng khi sự tình diễn ra, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Không phải nói Lưu Phong sợ hãi, mà chính là phúc lớn đến quá đột nhiên. Hơn nữa nếu hắn và Mộ Dung phu nhân có quan hệ như thế này, thực sự đến khi Mộ Dung Uyển Nhi biết thì có trời mới biết sẽ như thế nào?
Tuy rằng Lưu Phong không đem đạo đức luân lý ở cái thế giới này để vào mắt, nhưng nói như thế nào đi nữa thì Mộ Dung phu nhân cùng Mộ Dung Uyển Nhi cũng là mẹ con. Mà Mộ Dung phu nhân cũng chỉ vì muốn báo ân mà thôi, trong sự tình này còn trộn lẫn nhiều lợi ích.
Tóm lại, Lưu Phong không nghĩ hôm nay hắn cùng Mộ Dung phu nhân phát sinh chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nghe Lưu Phong nói xong. Mộ Dung phu nhân cười lớn. Chuyển đôi tay gắt gao ôm lấy cổ hắn. Đầu lưỡi mềm mại đã nhẹ nhàng hôn lên vành tai hắn.
"Ân."
Mộ Dung phu nhân chủ động như vậy làm cho Lưu Phong cảm thấy kích thích, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ áp chế dục vọng trong lòng mà đẩy Mộ Dung phu nhân ra.
"Phu nhân, chúng ta không thể như vậy được!" Lưu Phong lần đầu tiên trước mặt Mộ Dung phu nhân lấy giọng điệu trầm ổn nói chuyện cùng nàng.
Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong đẩy ra, dường như cũng thanh tỉnh lại. Thấy được bộ dáng nghiêm trang của Lưu Phong thì nàng xấu hổ không thôi. Thậm thí đối với sự xúc động nhất thời của mình có chút hối hận, trong lòng thấp thỏm không thôi.
"Phong nhi, chẳng lẽ ngươi chê ta đã già?"
Mộ Dung phu nhân do dự một chút, thấp giọng hỏi. Lưu Phong lắc đầu, trong mắt tỏ ra mười phần bình tĩnh. Hắn không nói gì, mà đi lấy một chén nước rồi đưa cho Mộ Dung phu nhân: "Phu nhân. Người uống nước đi."
Ngừng một chút, hắn đưa ánh mắt dừng lại trên người Mộ Dung phu nhân, bình tĩnh nói: "Phu nhân. Tất cả những việc ta làm cho gia tộc Mộ Dung không phải vì thù lao. Ta hi vọng từ nay về sau người đừng làm những việc ngốc nghếch như vậy."
Nghe Lưu Phong nói vậy, vẻ mặt Mộ Dung phu nhân vốn ửng đỏ dần dần tái nhợt đi. Nhãn thần phức tạp liếc Lưu Phong một cái, Mộ Dung phu nhân ngẩng đầu lên uống hết chén nước rồi lẳng lặng ngồi trên giường nhìn Lưu Phong mà không nói gì.
"Phu nhân, ta châm thêm cho người một tách trà, trà này đích xác rất thơm!" Lưu Phong cố ra vẻ thoải mái, ý muốn chuyển sự chú ý của Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân không trả lời câu hỏi của Lưu Phong, cũng không đưa chén cho hắn. Cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt phi thường phức tạp.
Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: "Phong nhi, có phải ngươi cảm thấy ta là một nữ nhân vô sỉ hay không? Quan hệ của chúng ta có thể khôi phục lại như trước kia không? Ngươi không vì sự tình hôm nay mà xa lánh ta sao?
Lưu Phong nghe vậy quay đầu lại, hướng Mộ Dung phu nhân nói: "Phu nhân, ngươi lo lắng quá nhiều rồi. Sự tình hôm nay, ta coi như tới bây giờ đều không có phát sinh"
Mộ Dung phu nhân nghe Lưu Phong nói vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đi một phần, nhưng lại mơ hồ cũng cảm thấy có chút mất mát.
"Phong nhi, ngươi cự tuyệt ta là vì Mộ Dung Uyển Nhi phải không?" Mộ Dung phu nhân ánh mắt không còn sáng ngời như lúc trước nữa mà toát ra một tia u oán.
Lưu Phong tự châm cho mình một chén trà rồi uống một ngụm, dù có đôi chút do dự nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Phu nhân, Lưu Phong ta tuy không phải là một kẻ chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không hoàn toàn là một tên hỗn đản. Nói thật, ta đúng là đã từng có ảo tưởng đối với thân thể của người. Hơn nữa ở cùng một chỗ với người ta cũng thấy phi thường vui vẻ. Nhưng mà. quan hệ của chúng ta chỉ có thể giới hạn như vậy thôi. Như vậy người và ta cũng không gây cho Uyển Nhi thương tổn gì." Nói thật ra, Lưu Phong đối với Mộ Dung phu nhân cũng không có thứ tình cảm nam nữ gì. Chỉ là hắn có chút hứng thú với thân thể của phu nhân mà thôi. Nếu đổi là người khác, hứng thú là điều hiển nhiên. Nhưng phu nhân thì bất đồng, nàng chính mà mẹ đẻ của Uyển Nhi. Cho nên Lưu Phong mới cương quyết ý niệm này trong đầu.
Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong, ánh mắt ảm đạm tăm tối, có chút thương tâm: "Phong nhi, trong lòng ta thực sự rất khổ, ngươi biết không? Ta hy vọng ngươi có thể đến thăm ta thường xuyên, cho dù chỉ là cùng ta ngồi nói chuyện thì có được không?"
Lưu Phong trầm mặc một hồi rồi gật đầu nói: "Được rồi, ta đáp ứng người!" Tình huống hiện tại của Mộ Dung phu nhân thì Lưu Phong rất rõ ràng. Ở vào vị trí của nàng hiện hay, cho dù là tinh thần hay thể xác đều thiếu thốn. Nhất là dưới áp lực của gia tộc, lại càng cảm thấy bất lực, buồn rầu. Cho nên nói phu nhân hiện tại vô cùng khát vọng tìm cho mình một chổ dựa, để an ủi linh hồn cùng thể xác đang thiếu thốn của nàng.
"Phong nhi, hôm nay ta thật sự nghĩ muốn đem chính thân mình giao cho ngươi. Ngươi hãy giúp ta phóng túng một lần được không?" Mộ Dung phu nhân cảm thấy Lưu Phong là một hảo nam nhân. Xuân tâm như cũ có chút nhộn nhạo.
Lưu Phong vội vàng cự tuyệt nói: "Phu nhân, đừng nói nữa. Ta sẽ không khuất phục đâu."
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, vừa bực vừa buồn cười. Cái gì gọi là không khuất phục, nói như vậy hóa ra ta cưỡng gian ngươi à.
Tuy đã sớm dự đoán được ý cự tuyệt của Lưu Phong nhưng Mộ Dung phu nhân trong lòng cũng cảm thấy có chút mất mát. Bởi vị ủy khuất trong lòng. Nàng đột nhiên khóc thút thít, đôi mắt xinh đẹp liền đầy nước mắt. Đứng đắn cả đời, hôm nay nghĩ muốn sa đọa một lần, phóng túng một lần, lại không ngờ rằng bị đối phương liên tiếp cự tuyệt.
Mộ Dung phu nhân càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt như những hạt châu chậm rãi chảy xuống theo hai bờ má non mềm không dứt.
"Phu nhân. Người sao phải khổ vậy chứ?"
Lưu Phong lắc đầu, thở dài một tiếng, thoáng do dự một chút. Đi đến đưa tay lau đi những giọt nước mắt, dịu dàng an ủi: "Phu nhân, người là một nữ nhân ưu tú, cũng là một mẫu thân tốt, ông trời sẽ cho người hạnh phúc. Chính do thân phận của chúng ta, nên không thể vượt qua những ràng buộc nhất định."
"Ta hiểu!"
Mộ Dung phu nhân thừa cơ dựa vào lồng ngực rộng rãi của nam nhân trước mặt. Rồi ngừng khóc ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn Lưu Phong, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Có thể cho ta ở dựa vào lòng ngươi một lúc được không? Ta thật sự mệt mỏi quá, mệt mỏi quá."
Đối mặt với thỉnh cầu như vậy, Lưu Phong không thể nào nhẫn tâm cự tuyệt.
"Phong nhi, ngươi có thể hôn ta không? Chỉ là một nụ hôn thôi? Từ nay về sau ta sẽ quên đi sự tình ngày hôm nay."Ánh mắt Mộ Dung phu nhân đầy vẻ mong chờ nhìn Lưu Phong. Trong mắt đầy sự kỳ vọng.
Lưu Phong có chút do dự. Chính là hôn môi thôi, hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa đây chính là nàng ấy yêu cầu. Nhiều lần do dự rồi Lưu Phong đưa miệng lên, mà Mộ Dung phu nhân cũng có vẻ dị thường chủ động. Hai tay quấn lấy quanh cổ Lưu Phong, cái miệng nhỏ nhắn hướng lên, đem hai đôi môi chạm nhau tại một điểm. Nước mắt lập tức liền chảy xuống, không biết bởi vì kích động hay vì quá phóng túng mà hổ thẹn.
Dường như cảm nhận được nổi thống khổ trong lòng nữ nhân, Lưu Phong khẽ thở dài, ôm nàng chặt hơn nữa.
"Mẫu thân, những trưởng lão thật sự làm người ta tức chết đi được. Không ngờ nói cái gì bảo ta cùng Đường huynh thành thân, thật sự quá hoang đường." Đúng lúc này. Mộ Dung Uyển Nhi một mặt vừa nói một mặt đẩy cửa bước vào.
Nhưng nàng lại thấy được một màn làm cho nàng khó thể tin được. Chính lão mụ cùng lão công không ngờ đang ôm ấp hôn nhau. Trong chốc lát, đại não của nàng hoàn toàn trống rỗng.
"Ảo giác?"
Ở sâu trong nội tâm Mộ Dung Uyển Nhi cũng không muốn thừa nhận đây là sự thật, dùng sức xoa nhẹ đôi mắt.
Nhưng sự thật chứng minh, hết thẩy điều là thực cả. Chính hai người tối thân của mình đang cùng một chỗ ôm ấp. Lập tức, Mộ Dung Uyển Nhi như bị sét đánh, ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Uyển Nhi, Uyển Nhi."
Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân cùng Uyển Nhi đều giống nhau, giống hệt như bị sét đánh bên tai mà ngây dại. Bọn họ thậm chí quên mất là hai người vẫn còn ôm nhau.
"Các người." Mộ Dung Uyển Nhi cắn môi, trong mắt nhất thời đầy nước mắt, thần sắc lộ vẻ bi thương: "Ta hận các người!"
Lưu lại những lời này, Mộ Dung Uyển Nhi liền xoay người chạy ra ngoài.
Mộ Dung phu nhân lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy đuổi theo, trong lòng hối hận không thôi. Hối hận chính mình không nên chơi đùa, phóng đãng. Dục vọng cùng ý nghĩ phóng túng lúc trước giờ khắc này hoàn toàn tan biến.
"Uyển Nhi, hãy nghe ta giải thích?" Mộ Dung phu nhân cảm thấy có chút choáng váng, vừa mới đuổi theo được mấy bước lại bị té xuống đất.
Một tu chân đạt đến Nguyên Anh kỳ, không ngờ ngay cả bước đi đều không xong, có thể thấy nội tâm của nàng rối loạn đến độ nào.
"Phu nhân, người nghỉ ngơi một lúc, ta đi tìm Uyển Nhi!"
Lưu Phong ôm Mộ Dung phu nhân đặt trên giường, xoay người vội vàng đuổi theo. Sự tình hôm nay, hoàng toàn là ngoài dự liệu. Kỳ thật hắn cũng chỉ muốn cùng Mộ Dung phu nhân khai thông chuyện Túc vương phi. Không nghĩ lại khơi lên tâm lý phóng túng của phu nhân, đẩy hắn đến bộ dáng xấu hổ như vậy. May mà trước đó hắn còn cự tuyệt giao hoan. Nếu không Mộ Dung Uyển Nhi thấy được, trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhìn bóng dáng Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân hoàn toàn rõ ràng. Nam nhân này tuy rằng thực sự ưu tú, hắn thực đáng làm chỗ dựa cả đời của mình, nhưng cuối cùng hắn không phải của nàng.
Hành vi hôm nay, chính nàng đã làm tổn thương nữ nhi của mình rất nhiều.
Hoàng Cung-Thượng Thư Phòng.
"Xích Long, ngươi nói Yến vương đã bí mật vào kinh? Tin tức này có chính xác không?" Lão Hoàng đế ngồi trên Long Ỷ, một tay hung hăng vỗ vào án kỷ trước mặt, một tay mạnh mẽ xoa xoa hảo nhũ của hoàng hậu. Từ khi có đan dược của Hoàng Đình Đấu Ti, lão Hoàng đế đã lấy lại được hùng phong nam nhân. Trần Hoàng hậu hầu như không rời khỏi người lão. Không phải vì Ngài mà vì nữ nhân này tố chất thân thể cũng như công phu thượng sàng thật sự quá tốt. Không thể so sánh với các phi tử khác, giống như một tú nữ vậy.
Xích Long quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Bệ hạ, Yến vương đính xác đã vào kinh, nhưng thuộc hạ nhất thời không thể tra ra Vương dừng chân ở đâu."
"Nói như vậy, biểu hiện của Yến vương chỉ là giả dối?" Lão Hoàng đế nhíu mày, nói: "Vì sao hắn phải làm như vậy? Hắn lẻn trước vào kinh, chẳng lẽ thật sự muốn an bài chuyện tạo phản? Thật sự muốn cầm gậy chống trời, ở kinh đô còn có Tứ Đại Quân Đoàn của Tĩnh vương gia. Ta thật muốn xem xem, không có đại quân Tam Vệ thì hắn có thể tạo phản bằng cách nào? Xích Long, truyền lệnh ta, Chân Long Vệ toàn lực truy tìm nơi Yến vương hạ lạc. Còn ngươi cầm lệnh bài của trẫm đến gặp Tĩnh vương gia, lệnh cho Tứ Đại Quân Đoàn chuẩn bị sẵn sàng."
"Bệ hạ, thiếp xem ra Yến vương không dám tạo phản, người đừng lo lắng." Trần Hoàng hậu xoay mình, thân thể như con rắn nước kiều mỵ nói: "Theo ý của thần thiếp, Yến vương sở dĩ lần này vào kinh, chính là muốn để cho mình một đường lui." Bởi vì "phu thê tình thâm", trong khoảng thời gian này Trần Hoàng hậu đã đạt được nhiều quyền lợi. Thậm chí còn có thể cùng lão Hoàng đế đàm luận quốc sự.
"Nói ra xem nào?" Lão Hoàng đế nghe Trần Hoàng hậu nói xong, lập tức có hứng thú liền ra hiệu cho nàng nói rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...