Cái gì là đệ nhất tu chân phái, ta khinh. Ngay cả đến Chưởng giáo mà tu vi mới chỉ là Nguyên Anh kì nho nhỏ, vậy mà cũng dám tự xưng thiên hạ đệ nhất đại phái. Đương nhiên không tính đến thế lực thực sự đang ẩn giấu của Huyền Tâm Chính Tông.
Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Bệ hạ yên tâm, Tu Chân Giới có quy củ của Tu Chân Giới, có một số việc mà bọn họ chưa chắc dám làm quá phận.
"Ân, có khanh làm việc ta thật yên tâm." Lão hoàng đế tán thưởng nói: "Làm tốt lắm, trẫm rất xem trọng con người của khanh."
"Đúng rồi, bên ngoài cũng đồn ầm rằng khanh sẽ lấy thân phận Thế tử của Trịnh vương để nổi dậy làm phản. Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, nhưng trẫm tin tưởng vào khanh. Khanh nên nghĩ biện pháp xoa dịu một chút." Sắc mặt lão hoàng đế không đổi lại dặn dò một tiếng.
Lưu Phong khẽ gật đầu: "Được bệ hạ tin tưởng là vi thần đã yên tâm rồi. Về chuyện tin đồn nhảm nhí, vi thần cũng không có biện pháp nào để chấm dứt được. Trước đây, hạ thần từng nhiều lần lên tiếng bác bỏ tin đồn, nhưng mà ngược lại chỉ e rằng đồn thêm. Bệ hạ, lời đồn không căn cứ, chỉ cần chúng ta không quản đến nó, theo thời gian sẽ tự biến mất."
Lão hoàng đế khẽ nhíu mày, dường như cũng không đồng ý cách nói của Lưu Phong, nhưng mà cuối cùng thì lão cũng đành nói: "Được rồi, lời của khanh cũng có đạo lý. Chúng ta sẽ không để ý tới là được. Nhưng mà đối với thân phận của khanh, trẫm không thể tự nhiên bỏ qua như vậy. Trẫm sẽ phái người tiếp tục điều tra. Mặt khác khanh cũng đừng quên mời Tứ cô nương vào cung một chuyến. Trẫm sẽ từ Tứ cô nương đó mà nhận biết về thân thế của khanh."
Hừ, lão già này tà tâm không đổi, xem ra ta nhất định phải cho lão biết chút thủ đoạn bí mật của mình.
"Phong nhi, đại sự đã nói xong rồi, còn không mau theo ta trở về tu luyện—!"
Đột nhiên một đạo thất thải hà quang lóe lên, Thu Sương toàn thân trắng toát xuất hiện trước mặt Lưu Phong và lão hoàng đế.
Lão hoàng đế hơi giật mình, lập tức sầm mặt quát lớn một tiếng: "To gan, ngươi là ai, đương nhiên xông vào ngự hoa viên. Người đâu, mau bắt lại cho ta." Trước đó lão hoàng đế đã ra lệnh, nếu không được lão cho phép thì bất luận là ai cũng không được phép vào ngự hoa viên nửa bước. Nhưng mà bây giờ nữ tử này rõ ràng tới xuất hiện trước mặt cả hai giống như ở chỗ không người.
Thu Sương khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoàng đế bệ hạ, đừng làm ồn, cao thủ mà người mai phục xung quanh hiện thời không thể cử động được đâu."
Lời vừa nói ra, lão hoàng đế lập tức kinh hãi. Lúc trước vì muốn tạo áp lực đối với Lưu Phong cho nên lão đã cho điều vài chục tên tinh anh Chân Long vệ cùng với hơn mười tên cao thủ Thiên Sư Đạo. Thực lực những người đó thế nào, lão tự nhiên là biết rõ. Lại chính miệng nàng nói bọn chúng không thể cử động, chẳng lẽ bị nàng khống chế. Không thể như thế được? Vị cô nương này tuổi còn rất trẻ, chẳng lẽ tu vi của nàng còn siêu việt vượt xa Lưu Phong.
"Xàm ngôn." Lão hoàng đế gầm lên một tiếng, lại hô thật lớn: "Người đâu?" Một lúc lâu trôi qua mà cũng không có tiếng hồi đáp.
Đến lúc này, lão hoàng đế không thể không tin. Lão đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Hộ vệ của mình đã bị khống chế, nếu Lưu Phong cùng với vị cô nương này muốn làm điều bất lợi với mình thì lão căn bản không thể chống cự.
Nghĩ đến đây, lão hoàng đế chuyển ánh mắt của mình đến Lưu Phong, nhìn hắn thăm dò.
Nhưng Lưu Phong lại thản nhiên cười to: "Bệ hạ, đây là di nương Thu Sương của thần. Cam đoan là nàng không có ác ý mà chỉ muốn đem thần trở về tu luyện mà thôi."
"Di nương? Vậy mẫu thân của khanh là ai?" Đột nhiên lão hoàng đế cảm thấy hứng thú.
Thu Sương quát lạnh một tiếng, nói: "Hoàng đế bệ hạ, chuyện này ngài không cần biết. Hai người nói chuyện xong rồi, ta mang Phong nhi trở về, người có phản đối gì không?"
Lão hoàng đế hơi tức giận. Trong thiên hạ, chưa từng có ai dám đứng trước mặt ngài nói những lời như vậy. Cho dù là Lưu Phong cũng phải vài phần cung kính ở trước mặt ngài.
"Bệ hạ, tính tình di nương không đổi mong người cũng đừng so đo với nàng. Chuyện cần nói cũng đã nói xong, vi thần xin cáo lui." Lưu Phong không muốn lão Hoàng đế cùng Thu Sương phát sinh xung đột nên đứng giữa thu xếp ổn thỏa.
Lão hoàng đế nghe vậy, thoáng do dự một chút, khoát tay nói: "Ái khanh, ngươi đi đi—!"
Thu Sương nhìn lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Hoàng đế bệ hạ, nếu ngài làm chuyện không theo phép tắc đối với chắt nhi của ta thì đừng trách ta vô tình—!" Lưu lại lời này xong Thu Sương liền mang Lưu Phong trong nháy mắt quay về Thiên Thượng Nhân Gian.
"Làm càn, vô sỉ. Ta là thiên tử, không ai được bất kính với ta. !" Lão Hoàng đế phẫn nộ gầm lên, đáng tiếc Thu Sương cùng Lưu Phong đã sớm không còn đó.
"Người đâu—!"
Lão hoàng đế gào thét một trận, xong lại quay ra bốn phía hô lớn một tiếng.
Thật lâu sau Xích Long mới lấy lại được tự do di chuyển vội dẫn thủ hạ cùng cao thủ của Thiên Sư Đạo chạy đến.
"Hoàng thượng, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết—!" Xích Long có vẻ rất xấu hổ.
Lão hoàng đế nổi cơn giận dữ râu mép dựng ngược: "Chuyện này là thế nào, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Ai có thể nói cho trẫm biết, nữ nhân kia rốt cuộc là cường hãn đến mức nào?"
Một hồi lâu sau, người cho đến giờ vẫn được gọi là thủ lĩnh đội Đạo Hành Thiên Sư của tu chân Thiên Sư Đạo mới nói: "Bệ hạ, nếu ta đoán không sai, vị tiên tử ban nãy có thực lực đã vượt xa tu chân giới."
"Cái gì? Vượt xa tu chân giới, có khả năng thế sao? Chẳng lẽ nàng là tiên nhân phải không?" Lão hoàng đế có vẻ hơi tin.
Xích Long âm thầm thở dài một tiếng nói: "Hoàng thượng, vị Đạo Hạnh Thiên Sư nói không sai. Thực lực của vị tiên tử kia quả thật đã vượt xa tu chân giới." Nhớ tới chuyện khi nãy, Xích Long trong lòng vẫn còn sợ hãi. Chỉ trong nháy mắt, tất cả cao thủ Chân Long vệ cùng Thiên Sư Đạo đều bị một khí tức cường đại khống chế, mất cả tự do. Thực lực như vậy căn bản là bọn họ không thể tưởng tượng được. Vì vậy bọn họ chỉ có thể nói lực lượng vượt xa tu chân giới để hình dung.
Nghe Xích Long nói như thế, Lão hoàng đế cho dù không muốn tin cũng phải tin. Hai thế lực ngài tín nhiệm nhất đều nói như vậy thì hơn phân nửa phải là sự thật.
Không có thiên lý a, di nương cường hãn như vậy sao lại không phải là của mình. Lão hoàng đế không khỏi hâm mộ Lưu Phong, đồng thời cũng âm thầm cân nhắc, xem ra sau này phải đối tốt với Lưu Phong hơn một chút.
Nói cách khác, chuyện Thu Sương xuất hiện đã làm thế lực Lưu Phong trong mắt lão hoàng đế tăng thêm một tầng nữa.
"Phong nhi, tên cẩu hoàng đế kia hình như có dã tâm với ngươi?" Sau khi trở về Thiên Thượng Nhân Gian, Thu sương nói không vui.
Lưu Phong không tán đồng: "Di nương, kỳ thật người không cần lo lắng, lão hoàng đế sẽ không dám làm gì bất lợi với điệt nhi đâu. Hiện thời sự tồn tại của điệt nhi đối với hắn mà nói là có rất nhiều giá trị lợi dụng, cho nên hắn cũng sẽ không động đến điệt nhi. Đổi lại, sự tồn tại của hắn cũng mang đến cho Phong Nhi rất nhiều điều để lợi dụng, cho nên điệt nhi cũng không mong hắn gặp chuyện không may. Đúng rồi di nương. Hôm nay thật cảm ơn người, có sự xuất hiện của người tin rằng sẽ làm lão hoàng đế càng thêm kiêng kị, càng thêm coi trọng điệt nhi."
Nhìn thấy khóe miệng Lưu Phong tràn đầy nụ cười, Thu Sương cũng vui mừng gật đầu nói: "Phong Nhi, xem ra ngươi đã trưởng thành. Ôi, nếu Thi Kỳ muội muội còn sống để chứng kiến thành tựu của ngươi hôm nay thì thật là tốt biết bao. Đều là do tên Bạch Huyền Y kia mặt người dạ sói. Phong nhi, ngươi nhất định phải ghi nhớ mối thù giết mẹ trong lòng mà hảo hảo tu luyện. Tương lai nhất định phải tự tay giết chết tên nguỵ quân tử Bạch Huyền Y kia, rửa hận cho mẫu thân ngươi."
"Ân—!"
Lưu Phong nghiêm túc gật gật đầu, nói giống như phát thệ: "Di nương yên tâm. Điệt nhi sẽ hết sức cố gắng. Cho dù tên Bạch Huyền Y kia có là thần tiên trên trời thì điệt nhi cũng không tha cho hắn."
"Hừ—!"
Thu sương khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Bạch Huyền Y kia cũng tính là tiên nhân sao. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tôi tớ mà thôi."
"Di nương." Lưu Phong có hơi động tâm đang định hỏi tiếp, nhưng không nghĩ rằng bị Thu Sương cắt ngang: "Phong nhi, di nương biết điệt nhi muốn hỏi cái gì. Nhưng mà có một số việc điệt nhi chưa biết thì tốt hơn. Biết được càng nhiều đối với điệt nhi càng không tốt. Gia tăng thực lực của chính mình mới là việc điệt nhi nên làm bây giờ. Đúng rồi. Mấy ngày nay di nương quan sát Thần Thánh Quân Đoàn thì phát hiện phương thức huấn luyện của Phượng Vệ và Hắc Ám võ sĩ có rất nhiều thiếu sót. Di nương đã cẩn thận nghiên cứu một chút, đem phương thức huấn luyện của Phượng Vệ và Hắc Ám võ sĩ kết hợp lại một chỗ. Với những chỗ thiếu sót của hai phía ở trong đó mà tu sửa một chút. Bằng cách khác lập ra một loại hay hơn gọi là phương thức huấn luyện Hắc Phượng Vệ. Sau này điệt nhi có thể dùng phương pháp huấn luyện của di nương để rèn luyện Thần Thánh Quân Đoàn. Có lẽ đủ làm cho chiến đấu lực của Thần Thánh Quân Đoàn trên cơ sở trước đó tăng thêm mấy lần."
Nghe những lời này, Lưu Phong lập tức mừng rỡ, vội nói: "Di nương, phương pháp huấn luyện Hắc Phượng Vệ đâu? Mau đưa cho điệt nhi. Từ hôm nay trở đi, không, từ giờ trở đi, điệt nhi sẽ cho bọn chúng thay đổi phương thức huấn luyện" Thu Sương mà ra tay thì đương nhiên không còn gì hoài nghi. Nhất là câu làm cho sức chiến đấu tăng lên mấy lần đủ làm cho Lưu Phong vui sướng vạn phần. Sức chiến đấu bây giờ của Thần Thánh Quân Đoàn đã gấp hàng chục lần so với quân đoàn bình thường. Nếu như nói lại tăng thêm mấy lần nữa thì há chẳng phải là gấp mấy chục lần so với quân đoàn bình thường sao.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong nhất thời cảm thấy hưng phấn, hoa chân múa tay vui mừng nói: "Di nương, mau đưa Phong nhi Hắc Phượng Vệ phương thức huấn luyện."
"Này thì cho, nhìn điệt nhi kìa, không ra thể thống gì cả." Thấy bộ dạng của Lưu Phong vô cùng kích động, Thu Sương mỉm cười, duỗi tay chỉ lên trán Lưu Phong một cái, vô cùng trìu mến nói: "Sau khi sửa đổi lần này, nếu mà huấn luyện hiệu quả rõ rệt thì sau này lúc rảnh rỗi di nương sẽ đích thân giúp Phong nhi huấn luyện Thần Thánh Quân Đoàn."
"Thật sao?"
Lưu Phong lại kích động lần nữa, rúc đầu vào lồng ngực Thu Sương làm nũng mà tự lẩm bẩm: "Di nương, thực sự tốt quá, người là di nương tốt nhất trên đời này." Yên nào, Thu Sương mà huấn luyện ra Thần Thánh Quân Đoàn, thì thiết tưởng không cần nghĩ cũng khẳng định được sẽ mạnh không cách nào mà nói. (NB: èo tên này lại tranh thủ oài)
Đối với việc này thì Lưu Phong vẫn tràn trề ước mong.
Thu Sương chỉ tuỳ tiện mà nói như thế, không nghĩ rằng Lưu Phong sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, càng không ngờ hắn dám nhảy xổ vào lồng ngực rồi ôm eo mình.
Thu Sương tuy chuyện đời chưa gì là chưa gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên cùng người khác phái tiếp xúc thân mật như vầy.
"Phong nhi, cái gì đâm ta vậy?" Đối với sự nhiệt tình của Lưu Phong, Thu Sương vốn hơi cảm thấy luống cuống tay chân, đột nhiên dưới bụng bị vật cứng đâm trúng, tâm thần càng hoảng loạn. Tình huống như vậy đối với Thu Sương mà nói thì cho tới bây giờ cũng chưa từng có. Phải biết rằng tâm thần Thu Sương luôn ổn định, sợ rằng so với tiên nhân bình thường cũng là duy nhất. Vậy mà hôm nay tâm thần nàng không tránh khỏi hơi bị rối loạn. (NB: Nhất trụ khình thiên a)
Lưu Phong nghe Thu Sương nhắc nhở như vậy mới vội vàng sực tỉnh. Cúi đầu nhìn thấy tiểu đệ đệ nóng rực của mình đang chĩa vào tiểu phúc của di nương.
Tội lỗi a, tội lỗi a.
Lưu Phong vội vàng thoát ra khỏi lòng Thu Sương, cố nén tâm hoả trong cơ thể xuống, ngượng ngừng nói: "Thật ngượng quá, là quần điệt nhi có vật gì đó."
Thu Sương hơi bán tín bán nghi, cẩn thận nhìn thoáng qua quần Lưu Phong rồi chau mày nói: "Bây giờ có gì đâu?"
Vẫn còn đây sao? Nhưng mà cũng đành nở nụ cười, sắc mặt Lưu Phong có chút xấu hổ. Bèn cười khan một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: "Di nương, người vừa nói sẽ giúp điệt nhi huấn luyện Thần Thánh Quân Đoàn phải không?"
"Ân—!"
Thu Sương nghiêm túc gật gật đầu, không truy cứu chuyện đồ vật gì đó đã đâm vào mình, mà trầm giọng nói tiếp: "Di nương có thể giúp điệt nhi huấn luyện Thần Thánh Quân Đoàn, bất quá nhân số không thể vượt quá một vạn. Mấy ngày nữa di nương sẽ đích thân tuyển lựa người đủ tiêu chuẩn."
"Một vạn thì quá tốt rồi." Lưu phong vui vẻ nói: "Di nương, việc này chúng ta đã định, người đừng gạt điệt nhi a" Có lẽ hạnh phúc đến quá bất ngờ nên trước sau thì Lưu Phong vẫn nửa tin nửa ngờ. Thu Sương đích thân huấn luyện Thần Thánh Quân Đoàn, theo Lưu Phong phỏng đoán tuyệt đối không có chuyện đơn giản chỉ tăng lên vài phần sức mạnh. Trực giác nói cho hắn biết, một vạn Thần Thánh Quân Đoàn do Thu Sương huấn luyện này tương lai về sau chính là vương bài chủ đạo trong tay hắn.
"Phong nhi, ngươi cứ yên tâm, lời di nương đã nói thì có thể tính là qui định rồi. Đây là phương pháp huấn luyện Hắc Phượng Vệ, điệt nhi mang đi cho bọn họ. Giờ không còn sớm nữa, di nương muốn đi xem chuyện tu luyện của các nàng như thế nào rồi." Nói xong Thu Sương đưa cho Lưu Phong một khối ngọc thạch màu đen, dặn dò: "Chỉ cần dụng thần thức là xem được."
Bình tĩnh nào, gặp vận đỏ rồi.
Thu Sương đã đi khỏi mà Lưu Phong vẫn còn hưng phấn vui vẻ mà không ngừng hoa chân múa tay.
"Mẹ cha ơi, trong lòng thật cao hứng, thật sự rất cao hứng." Miệng cười toe toét, Lưu Phong vẻ mặt hưng phấn khoa tay múa chân mà đi về hướng suối nước nóng trong hậu viên. Chuẩn bị ngâm mình tẩy rửa, hoàn toàn thư giãn tinh thần một chút.
Kỳ thật hậu viên trước kia không có cái suối nước nóng này. Chính là mấy ngày trước Thu Sương thi triển đại thần thông, lấy tinh tuý của nước nóng ở tận Bắc Hải, tạo thành một cái suối nước nóng thiên nhiên ngay tại Thiên Thượng Nhân Gian.
"Mẹ cha ơi, trong lòng thật cao hứng. cao hứng, cao hứng, rất cao hứng." Lưu Phong vừa đi vừa lẩm bẩm hát, không biết lúc nào đã đến gần bờ suối. Lắc người vài cái mà cởi áo ra. Ngay đúng lúc hắn chuẩn bị cởi bỏ quần dài thì đột nhiên nghe được tiếng nữ nhân kêu lên đầy sợ hãi: "Sắc lang—!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...