Nhưng đột nhiên, lúc này từ phía sau truyển đến tiếng hét: "Ai dám thương tổn Phong Nhi nhà ta!"
Vừa dứt lời, một đạo mây bảy sắc từ trên trời giáng xuống, cản trở kiếm mang của Huyết đạo nhân. Trong chớp mắt, lực công kích của Huyết đạo nhân kia đã tiêu thất không sót chút gì. Đồng thời, dưới tác dụng đám mây bảy sắc, huyết vụ xung quanh cũng biến mất trong nháy mắt
Bốn phía nhất thời sáng sủa hoàn toàn
"Lớn mật, không biết sống chết, ai dám phá hư chuyện tốt của ta" Mắt thấy thắng lợi sắp tới, lại bị người khác cản lại, Huyết đạo nhân không kiềm chế lại được liền phẫn nộ vô cùng, thậm chí không nhận ra nguy hiểm đã cận kề mình rồi
Khi thấy đám mây bảy sắc, Lưu Phong biết người đến chính là Thu Sương di nương, trong lòng nhất thời mừng rỡ, vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Di nương, ngươi đã đến rồi sao?"
Thu Sương nhẹ hạ xuống đất, nhìn Lưu Phong khẽ gật đầu, rồi quay đầu hướng Huyết đạo nhân gầm lên giận dữ: "Loại tà ma ngoại đạo như ngươi dám ở đây cư nhiên hại cháu ta, không muốn sống nữa chăng?"
"Nữ nhân, đây không phải chuyện của ngươi, tốt nhất cút ngay đi, nếu không đừng trách ta vô tình" Huyết đạo nhân không còn nhiều thời gian, hắn bực bội trừng mắt với Thu Sương, vung tay tạo ra một đạo huyết quang, hóa thành cơn lốc xoáy quét về phía Thu Sương
"Không tự lượng sức!"
Thu Sương khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng khua tay vẫy ra một đám mây bảy sắc, không chút chần chừ đem công kích của Huyết Đạo nhân đánh tan
Huyết Đạo nhân biến sắc, dường như ý thức được điều gì, vẻ mặt kinh hãi
"Ngươi. ngươi rốt cuộc là ai, lực lượng của ngươi căn bản không thuộc về thế giới này. Làm sao ngươi xuất hiện ở đây?" giọng nói Huyết Đạo nhân tràn ngập sợ hãi và hoài nghi
Lưu Phong nghe được những lời ấy, không khỏi càng thêm tò mò đối với thân phận vị di nương này
"Hừ, coi như ngươi có chút kiến thức. Tiếc là ngươi có ý đồ thương tổn Phong nhi nhà ta, ngươi chết chắc rồi", vừa nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Thu Sương hiện lên tia sát ý dày đặt
"Khoan khoan, di nương đừng vội giết hắn:, Lưu Phong vội vàng cản Thu Sương lại, hắn còn muốn từ miệng Huyết Đạo nhân moi ra rốt cuộc là ai phao chuyện mình có Hạo Thiên Kiếm
"Di nương, ta vừa nghe hắn kể, hắn nghe người ta nói là ta có được Hạo Thiên kiếm nên mới tìm đến tận cửa giết người đoạt kiếm. Ta cảm thấy có người định mượn đao giết người" Lưu Phong giải thích một chút
Thu Sương nghe vậy khuôn mặt phát lạnh, tức giận nói: "Nói, là ai kể ngươi nghe"
Huyết Đạo nhân do dự một chút, cẩn thận hỏi lại: "Nếu ta nói, ngươi có tha cho ta một mạng không?"
Huyết Đạo nhân rất rõ ràng, trước mặt vị Thu Sương tài nghệ thần thông này, hắn chẳng khác gì một con kiến. Nếu muốn sống, chỉ còn cách này
"Hừ!"
Thu Sương cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc mắt Huyết Đạo nhân: "Ngươi có tư cách gì mà cùng ta cò kè mặc cả, trả lời vấn đề của Phong Nhi, ta có thể cho ngươi chết thống khoái, biết đâu còn có thể luân hồi. Bằng không thì thần hình câu diệt"
Sắc mặt Huyết Đạo nhân nặng nề, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi bức ta như vậy, ta cũng chẳng có gì để nói"
"Không biết sống chết, chẳng lẽ ngươi không nói là ta không có biện pháp sao?" ánh mắt Thu Sương bừng bừng lửa giận: "Ta dùng Sưu hồn pháp, xem ngươi có nói không"
Lời vừa thốt ra, Huyết Đạo nhân đã rung bần bật, cũng không dám cứng rắn chống đỡ thêm, vội vàng kêu lên: "Tiên tử chậm đã, ta nói, cái gì ta cũng nói"
"Hừ, hợp tác sớm một chút không phải là xong rồi sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lưu Phong khinh bỉ nhìn Huyết Đạo nhân: "Là ai kể cho ngươi? Tu chân giới có bao nhiêu cao thủ giống như ngươi?"
Huyết Đạo nhân lúc này cũng không dám trễ, vôi vàng đáp: "Là một người tự xưng là tổ chức Huyền Hoàng Môn nói cho ta biết, đúng rồi, thủ lĩnh của hắn tên là Hoàng Gia"
Ngừng một chút, hắn vội vàng bổ sung: "Theo ta được biết, Tu Chân giả giống như ta, đạt tới Thiên nhân kỳ mà còn chưa phi thăng còn hơn mười vị. Nguyên bản là chúng ta không định xuất thế, nhưng dự cảm đến thiên kiếp đã không còn xa, cho nên mới không thể không xuất thế, tìm người bảo hộ"
"Về Huyễn Hoàng Môn ngươi cón biết điều gì nữa?Bọn họ có quan hệ gì với ngươi?", Lưu Phong thoáng nghĩ rồi hỏi
"Bần đạo vừa xuất sơn, đã bị bọn họ tìm đến tận nơi, ngoài hai cái tên Huyễn Hoàng Môn và Hoàng Gia, ta hoàn toàn không biết gì về họ nữa. Tiên tử, công tử, bần đạo cũng là bị người ta lợi dụng, các người có thể tha cho ta một mạng được không?Ta sẽ đi tìm tên Hoàng Gia kia tính sổ, xem như báo đáp ân đức hai vị." Huyết Đạo nhân đáng thương nhìn hai người. Thực ra cũng là do vận số hắn quá kém, lánh đời ngàn năm, vừa xuống núi đã gặp đại thần thông Thu Sương, đúng là vận rủi về đến nhà mà
"Ngươi nghĩ thật hay, nếu hôm nay không phải là ta tới kịp, cháu của ta không phải là bị hại dưới tay ngươi rồi sao" Thu Sương lạnh nhạt nói "Ngươi vừa phục dụng huyết thần đan, kiếp này coi như vô vọng theo đuổi thiên đạo nữa, ta cho ngươi nhập luân hồi, chuyển thế trọng tu, sau này ắt có thành tựu"
Huyết Đạo nhân nghe vậy, trong lòng tựa như hiểu được, đột nhiên quỳ rạp khấu đầu Thu Sương: "Đa tạ tiên tử điểm hóa"
Thu Sương cũng không trả lời Huyết Đạo nhân, hai tay kết ấn, đánh ra một đạo pháp quyết, xuất ra hình đồ bát quái bảy màu, quát lạnh một tiếng: "Huyết Đạo nhân, còn không đi vào mau"
Huyết Đạo nhân cả người run lên, thất thanh nói: "Tiên tử, ta đem một thân xác thịt tiến vào luân hồi, phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín dày vò a." Lục đạo luân hồi bị tam thiên nhược thủy bao trùm, nếu là linh hồn tiến vào, đương nhiên thuận lợi không bị ngăn trở, nhưng nếu là nhục thể tiến vào, trừ khi là tiên nhân, nếu không chắc chắn bị nhược thủy ăn mòn, phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín hành hạ thống khổ mới có thể chết đi
Lưu Phong nao nao, thủ đoạn của di nương thật là hay a
Bất quá đến đây là hắn được trút giận, Lưu Phong liền nở nụ cười, đáng kiếp mà
"Ai làm sai cũng đều phải trả giá. Ngươi định hại Phong nhi, vốn nên bị hồn phi phách tán, nhưng niệm tình ngươi tu hành kiên định, ta mới đặc biệt cho ngươi một con đường sống, điểm hóa cho ngươi, xem như là nhân từ lắm rồi" Nói xong cũng không cần biết Huyết Đạo nhân nguyện ý hay không, một đám mây cầu bảy sắc đã cuốn hắn vào đường hầm luân hồi
Trước khi lục đạo luân hồi đóng lại, Lưu Phong còn kịp nghe một tiếng kêu thảm thiết như bị cắt tiết
"Di nương, cám ơn ngươi!" Lưu Phong thầm hô may mắn, nếu như hôm nay không phải di nương đến kịp, chính mình quá nửa phải trọng thương rồi
Thu Sương cười lạnh: "Hài tử này lại khấch sáo với ta sao. Đúng rồi, kể từ hôm nay, ngươi nhớ cẩn thận một chút. Ngươi có Hạo Thiên kiếm trong tay, khẳng định sẽ dẫn theo ham muốn của nhiều người"
"Di nương yên tâm, hôm nay là ta sơ suất, về sau nhất định cẩn thận bội lần, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội" Hôm nay Lưu Phong không có phòng bị, nên trước đó cũng không mang theo Phi nhi, nếu không, một người một chim hợp lại, cho dù Thu Sương không đến, Huyết Đạo nhân có cửa thắng sao
"Di nương, người phải chăng là." Lưu Phong chính mắt chứng kiến sự cường đại của Thu Sương, đối với thân thế của nàng càng cảm thấy hứng thú
Thu Sương cắt ngang lời Lưu Phongm mỉm cười: "Phong nhi, ta biết ngươi muốn hỏi điều gì? Có điều ta không tiết lộ đâu. Chờ sau này ngươi có thể đánh bại Bạch huyền y, ta mới nói. Hiện tại ngươi còn chưa đủ tư cách biết thân phận thật sự của ta". Mặc dù nghe có chút không thuận tai, nhưng sự thật là như vậy
Lưu Phong biến sắc mấy lần, cuối cùng gật đầu: "Di nương yên tâm, ta sẽ cố gắng tu luyện"
Ba ngày sau, Lưu Phong chính thức rút quân, còn phóng xuất ra hơn mười vạn tù binh, mang theo thân tín cùng mình qua bao nhiêu nguy hiểm, Phỉ nhi, lấy thân phận công chúa Cao lệ, tiếp thu toàn bộ tù binh
Ngày tiếp theo, Phỉ nhi lấy thủ đoạn như sấm giật, chỉnh lại tân quân, mỗi người đều được phân phát vũ khí, quân lương, tự xưng là Thiết nương tử quân
Ngũ Thiên Hậu đã thành công tiếp quản toàn bộ sự vụ quân chính, ngay trong ngày phái đi năm trăm khoái mã, hướng về vua Cao Lệ báo cáo tất cả tình huống, dâng tấu chương kể lại tỉ mỉ quá trình mình tiếp quản quân
Đương nhiên, cái gọi là chính mình trải qua đều do Phỉ nhi bịa ra, không hề có một sơ hở
Về phần tù binh, Phỉ nhi giải thích cũng thật rõ ràng. Lưu Phong khi thắng trận, chỉ cướp bóc, không có tính toán khác, vì đám tù binh này đối với hắn, không có chút giá trị
Vua Cao Lệ sau khi cân nhắc tấu chương của Phỉ nhi một hồi lâu, cuối cùng cũng hài lòng
Sự tình cho đến giờ này, kế hoạch của Lưu Phong có thể nói, đã thành công được một nữa
Lưu Phong lưu lại ở Phúc Thành nửa tháng, chuẩn bị thu quân về triều. Trước khi đi, hắn đem Bách Dã và Trường Thanh hợp thành một vùng quân sự. Lấy Mộ Dung Lôi làm quản lý, cũng để lại một ngàn quân Thần thánh, mười vạn quân thường. Hơn nữa có Phỉ nhi trung thành chiếu cố, hai khu vực này hoàn toàn có thể không còn lo lắng gì
Mộ Dung Lôi vốn là được Mộ Dung phu nhân tiến cử với Lưu Phong đển làm quân do thám, nhưng tại Phúc Thành, Lưu Phong phát hiện người này chẳng những thủ đoạn hơn người, mà mưu lược quân sự cũng là một tay lão luyện. Tổng hợp lại đúng là một nhân tài.
Cho nên sau khi cân nhắc, quyết định đặc biệt đề bạt, đem Bách Dã, Trường Thanh giao cho hắn coi quản. Đối với chuyện này, Mộ Dung Uyển Nhi cũng cực lực tán thành, với tư cách thiếu chủ của Mộ Dung gia, nàng tự nhiên hiểu rõ thủ hạ; với tài năng của Mộ Dung Lôi, tuyệt đối có thể tín nhiệm. Điểm mấu chốt nữa là, hắn là nhân tài đã được gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ, tuyệt đối trung thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...