"Hà hà, coi bộ dáng của ngươi, khẳng định là động tâm. Quên đi. Đừng trả lời ngay, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi, có thời gian thì trả lời ta sau "Ngừng một chút Thu Sương nói: "Ngươi không cần vội, mấy ngày nay ta sẽ ngụ ở hàn nguyệt thủy đàm. Ta thích nơi này".
Tần Thủy Dao do dự một chút, gật gật đầu: "Nếu Thu Sương tỉ đã quyết định, ta sẽ không ép buộc ngươi. Nếu có gì cần, ngươi nhất định phải nói cho ta a".
"Ngươi yên tâm, ta." Thu Sương nói xong, đưa ra một phần đan dược cùng pháp quyết, nói: "Phần này giao cho nhị muội của ngươi. Mấy ngày tới, các ngươi trước ăn đan dược vào rồi tu luyện theo pháp quyết. Chờ một vài ngày ta sẽ đi tìm các ngươi".
Tần Thủy Dao cung kính gật đầu: "Thu Sương tỉ yên tâm. Chúng ta sẽ cố gắng." Có thể không cố gắng sao? Có đan dược trong truyền thuyết cùng pháp quyết trong tay, người nào mà không cố gắng. Hai thứ đồ vật khác biệt này có phóng mắt toàn bộ Tu chân giới phỏng chừng cũng xứng đáng là bảo bối gì đó. Là thứ mà mọi tu chân đều thiết tha mơ ước.
"Gọi Đình Nhi tới, mấy ngày này ta sẽ giúp nàng tu thành nguyên anh" Đúng lúc Tần Thủy Dao xoay người, đột nhiên nghe được Thu Sương dặn.
"Thật sự là thứ tốt a, không nghĩ tới Vân mộng trạch cư nhiên cũng có thần tiên phúc địa như vậy." Đợi cho Tần thủy Dao đi khỏi, hai tay Thu Sương đột nhiên bấm niệm thần chú, quanh thân xuất ra một đạo thất thải hà quang bao phủ toàn bộ hàn nguyệt thủy đàm.
Một lúc sau từ bờ thủy đàm linh khí chậm rãi bốc lên gấp hơn mười lần ban đầu.
Sau thời gian ước chừng một nén hương, đôi mắt Thu Sương vẫn khép hờ đột nhiên mở to, trong con ngươi hiên lên một đạo thất thải hà quang. Môi anh đào khẽ hé, quát một tiễng: "Hóa!".
Một tiếng hóa nói ra, giữa thủy đàm yên lặng đột nhiên xuất hiện một đợt sóng lớn.
Dưới tác dụng của thất thải hà quang, sóng dần dần giảm xuống hình thành một con thủy long (rồng nước) bảy màu dài hơn mười trượng.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi trấn thủ tại hàn nguyệt thủy đàm đi!" Thu Sương thu hồi pháp quyết, phân phó một tiếng với con thủy long kia.
Thủy long bảy màu tựa hồ hiểu được lời nói Thu Sương, sau một tiếng kêu liền lập tức chui vào đàm nước không thấy đâu.
Đình Nhi đến sớm, chính mắt mình trông thấy màn thần kì này, há hốc mồm kinh ngạc.
Thu Sương tựa hồ hao phí nhiều linh lực lắm, thân thể có chút suy nhược. Trên trán thậm chí có chút mồ hôi. Nàng uể oải ngồi trên tảng đá lớn bên bờ thủy đàm. Hai chân nghịch nước, hướng về phía Đình Nhi vẫy tay: "Tiểu nha đầu, lại đây đi.".
Đình Nhi xem Thu Sương, diện mạo kia tựa hồ cũng không khác lắm so với mình, kêu muội muội cũng là được thôi. Không rõ tiểu nha đầu này từ đâu tới. Bất quá nàng tuy có câu oán hận, nhưng mà không dám nói ra. (lại ghen mừ, he he)
"Đình Nhi ra mắt tiền bối!".
Thu Sương mỉm cười, ngoắc tay nói: "Lại đây ngồi.".
Đình Nhi thấy Thu Sương chân đạp nước thủy đàm, bộ dạng vẻ mặt khờ khạo, trong lòng không nhịn được cười nói: "Giống hệt như tiểu hài tử hoạt bát vậy."
Sau khi hai người nhanh chóng lần lượt ngồi xuống. Thu Sương quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: " Đình Nhi, ngươi nói môn phái của ngươi gọi là huyền tâm chính tông phải không? Ai, công pháp kém cỏi như vậy. Cư nhiên còn nhận xằng là đại phái đệ nhất gì chứ. Thật là. Sau này a, ngươi còn phải tu luyện cửu thiên tinh thần quyết đi. Buổi tối hôm nay, vào lúc trăng lên ta sẽ làm phép dẫn động nguyệt chi tinh hoa, trọng sửa kinh mạch nhà ngươi, trợ giúp ngươi mau chóng tu thành nguyên anh thể".
Đình Nhi âm thầm kinh ngạc, không khỏi sợ hãi thán phục sự thần bí cùng lực lượng của nữ tử.
"Tiền bối, thủy long kia." trong nhận thức của Đình Nhi, rồng tựa hồ như là sinh vật truyền thuyết mới có. Chính là kiếp trước nàng cũng chứng kiến một người tạo ra một con rồng giấy. (lại nhớ LP)
Thu Sương mỉm cười nói: "Con thủy long kia kì thực cũng không có gì. Bất quá ta rút ra một chút linh lực trong đất, kết hợp với bố cục thủy đàm này. Lại bỏ thêm một chút thần thức của ta mà ngưng tụ lại thành con thủy long. Sau này đợi cho lực lượng thần thức của ta tiêu hao xong thì nó cũng sẽ tiêu thất."
"Nga "
Đình Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt sùng bái. Đều là tu chân ngẫm mà chênh lệch lại lớn như vậy sao? Đình Nhi hâm mộ phi thường bản lĩnh nữ tử.
"Đình Nhi, như thế nào mà ngươi và người của Phiêu miểu cốc lại ở cùng một chỗ. Ngươi quên lời dạy hàng ngày của ta sao?" Ngay lúc hai người đang nói chuyện vui, Ngưng Nguyệt đại sư toàn thân mặc kiểu đạo cô hiện ra trên vách núi bên cạnh hàn nguyệt thủy đàm.
Đình Nhi nghe vậy, khẽ nhíu mày nói không vui: "Sư tôn, chẳng lẽ ngươi thật sự phải hạn chế tự do của ta sao?".
Ngưng Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức hừ một tiếng, nói: "Đình Nhi, sư tôn làm như vậy cũng là tốt cho ngươi thôi. Định tính ngươi không mạnh, dễ dàng bị người xấu ảnh hưởng, cho nên ta."
"Đủ rồi." Đình Nhi ngắt lời sư tôn, nói: "Sư tôn, nơi này không có người xấu. Ta cũng không phải tiểu hài tử. Tuy rằng ta là đệ tử của ngươi, nhưng mà ta nghĩ ta còn thân thể tự do vậy". Do Ngưng Nguyệt đại sư càng ngày càng quá đáng, thái độ của Đình Nhi đối với bà cũng ngày càng kém. Đương nhiên, ở trong lòng nàng, Ngưng Nguyệt đại sư vẫn là sư tôn của nàng như trước. Là sư tôn không sai, nhưng cũng không có nghĩa là Đình Nhi không cần mấy người Nghê Thường mà nàng gần như tự coi là thân nhân của mình.
Ngưng Nguyệt đại sư sau khi nghe thấy Đình Nhi cùng mình tranh luận, cơn giận trong lòng không chọc mà phát, phẫn nộ quát: "Càn rỡ, Đình Nhi, ngươi càng ngày càng thực sự coi thường qui củ. Xem ra về sau ta quả quyết không thể cho ngươi ra khỏi sơn môn nửa bước. Nếu còn tiếp như vậy, ngươi sớm muộn sẽ học toàn cái xấu vậy".
Trong lòng Đình Nhi thở dài một tiếng, sư tôn vì sao lại trở nên như vậy?
Một tí thành kiến môn hộ nho nhỏ, cư nhiên làm cho nàng mất đi lí trí. Trở nên không rõ thị phi, đổi trắng thay đen.
Nói thật, nhìn thấy sư tôn dạy mình từ nhỏ thành ra như vậy, tim Đình Nhi nhói lên. Một cỗ đau nhức không hiểu từ trong lòng dâng lên.
"Tiền bối, thực xin lỗi, ta chỉ sợ có thể tạm thời phải li khai." Đình Nhi có chút khó xử, nhưng nàng không thể nhượng bộ. Nói tới cùng thì Ngưng Nguyệt vẫn là sư tôn của nàng. Chung qui bây giờ không thể đối nghịch với Ngưng Nguyệt. Điều này không phải nguyên tắc làm người của Đình Nhi.
Thu Sương cho tới giờ vẫn không nói chuyện, lạnh lùng hỏi han: "Bà chính là sư tôn ngươi ở huyền tâm chánh tôn? Xem ra cái gọi là thiên hạ đệ nhất phái càng ngày càng không vào đâu. Ngay cả tu vi như vậy, tâm tư như vậy cũng có thể thu đồ đệ. Bi ai a, thực sự là tu chân giới bi ai a".
Nói tới đây, Thu Sương quay lại Đình Nhi nói: "Ngươi đừng đi, thời gian của ta thực quí giá. Mấy ngày này, ngươi phải ở cùng với ta một chỗ".
"Nhưng mà." Đình Nhi tuy rằng rất muốn lưu lại, dù sao tu thành nguyên anh vẫn là chuyện mê người. Chẳng qua tình huống trước mắt không thể không làm cho nàng phải từ bỏ.
"Ngươi không phải xen vào, để ta giải quyết". thu Sương mỉm cười với Đình Nhi một cái, ý bảo nàng lui ra.
Ngưng Nguyệt đại sư sau khi nghe được Thu Sương chế nhạo vốn vẫn còn bực tức, giờ nhìn thấy quan hệ hai người hài hòa, lại càng làm cho bà ghen tị không thôi.
Chỉ nghe bà quát to một tiếng: "Tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi định làm cái gì vậy, ngươi có tư cách gì để đánh giá ta.". Tuy rằng chưa hề gặp Thu Sương, nhưng bà theo cảm ứng khí tức của Thu sương. Nàng cùng lắm chỉ là tu chân Kim Đan kì, cho nên căn bản Ngưng Nguyệt không có coi vào đâu. Bà nào có biết rằng, Thu Sương bất quá che dấu khí tức, cố ý làm ra biểu hiện giả dối như vậy. Cái này gọi là giả heo ăn lão hổ. Trong cuộc sống trước đây, Thu Sương từng dùng thủ đoạn như vậy thành công giết chết một vị tu chân thiên nhân sơ kì.
Kì thật, với tu vi Thu Sương nghĩ muốn giết chết một gã tu chân thiên nhân sơ kì cũng không phải là việc khó. Nhưng mà nếu phải giết lần thứ hai thì dưới tình huống bình thường cũng không có khả năng.
Cho nên nói, cho dù tu vi ngươi rất mạnh, sơ ý coi thường địch đều làm chết người.
Nói nhiều như vậy cũng phải nhấn mạnh một chút. Với tu vi Ngưng Nguyệt đại sư, căn bản không thể hình dung là lão hổ.
"Cút!"
Vốn Thu sương cũng không muốn làm quá phận, tôt xấu gì cũng là sư tôn Đình Nhi. Ai biết Ngưng Nguyệt nói ra toàn lời dè bỉu.
Một tiếng cút nói ra, giống như một tiếng sấm vang vọng bên tai Ngưng Nguyệt.
Bởi vì trước đó không có phòng bị (trên thực tế, với tu vi hai người chênh lệch thì có phòng bị cũng vô ích). Ngưng Nguyệt bị một tiếng cút kia chấn run người lên. Hơn nửa ngày mới khó khăn ổn định cảm xúc.
Sau khi biết được bản lĩnh Thu sương, vẻ mặt Ngưng Nguyệt đại sư không khỏi kính trọng. Nữ tử trước mắt tựa hồ cũng không phải bình thường.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi cũng biết đối nghịch với Huyền tâm chánh tông có kết cục gì?" Ngưng Nguyệt có chút chột dạ, không thể không đưa ra uy thế của Huyền tâm chánh tông.
Thu Sương khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Ta thực sự hoài nghi, với nhân phẩm và tính tình của ngươi như vậy, sao có thể là sư tôn Đình Nhi."
"Đồ hỗn trướng này". Ngưng Nguyệt âm thanh lạnh lùng nói: "Đây là chuyện tình của Huyền tâm chánh tông chúng ta, ngươi không cần quản."
Đình Nhi trong lòng hơi đau xót, kì thật Ngưng Nguyệt sư tôn trước kia đâu phải thế. Chỉ là sau khi phản đối hôn sự của nàng mới nóng nảy thành ra như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, trong lòng Đình Nhi ít nhiều cũng có chút áy náy. Bởi vì, nàng cũng không phải là đệ tử tốt. Nếu nàng là đệ tử nghe lời, hết thảy mọi thứ đều theo an bài của Ngưng Nguyệt, thì bà cũng không vì chịu đủ mọi áp lực, tính tình đại biến, bây giờ trở nên như thế này.
Chẳng qua quyết định trong lòng nàng vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Sư tôn làm sao mà như vậy, sai lầm vẫn là sai lầm. Nàng sẽ không đùa cợt với hạnh phúc của mình. Huống hồ bây giờ, nàng cũng không phải là mình như trước đây.
"Đình Nhi, xem ra ta không thể không ra tay." Thu Sương tựa hồ không để ý đến cảm xúc của Đình Nhi. Trước khi ra tay còn cố ý cùng nàng nói chuyện.
"Tiền bối, hi vọng người có thể hạ thủ lưu tình" Trong đôi mắt xinh đẹp của Đình Nhi tràn ngập lo lắng.
"Ta sẽ xuống tay có chừng mực!". Thu Sương âu yếm mỉm cười.
Nghe được đệ tử của mình cùng người khác thân mật, Ngưng Nguyệt nổi nóng nhất thời xuất ra tiên kiếm, lấy lực cực mạnh của mình công kích định giết.
"Cẩn thận!"
Đình Nhi cũng không biết Thu Sương mạnh như thế nào, nhưng mà nhìn thấy sư tôn vừa ra tay là dùng sát chiêu, theo bản năng nhắc nhở một câu.
"Không có gì đáng ngại". Ngược với lo lắng của Đình Nhi, Thu Sương lại càng có vẻ ung dung. Nàng thực sự không quay đầu lại nhìn xem thế công sắc bén.
"Phanh!"
Ngay tại lúc kiếm quang Ngưng Nguyệt tiếp cận thân thể Thu Sương, phía sau thân nàng lóe lên một đạo thất thải hà quang. trong nháy mắt hai cỗ lực lượng cùng dây dưa một chỗ, chỉ trong khoảnh khắc, kiếm quang Ngưng Nguyệt biến mất không thấy đâu nữa.
Mà lúc này Thu Sương mới quay đầu lại, lạnh lùng nói với Ngưng Nguyệt: "Chút tài mọn, căn bản là không làm thương tổn ta được. Nói thật cho ngươi biết, Huyền tâm chánh tông các ngươi, ngoại trừ vài lão bất tử trong "thiên huyền các", kẻ khác căn bản là không đáng để ta ra tay".
"Thiên huyền các?" Ngưng Nguyệt nghe vậy sắc mặt kinh hãi."Thiên huyền các" là khái niệm gì thì bà có biết. Đó là nơi cấm kị của sư môn, nghe nói chỉ có chưởng giáo mới có tư cách vào đó. Truyền thuyết thì có mấy nhân vật bậc nhất chuyên thờ phụng các vị tổ sư. Chính bà cũng chưa từng gặp qua. Hôm nay nghe nữ tử xa lạ này nói như vậy, xem ra truyền thuyết là có thật.
"Xem ra nể mặt ngươi là sư tôn Đình Nhi, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi đi đi. Tạm thời ta lưu Đình Nhi lại bên người, mấy ngày này ta sẽ tự mình dạy nàng tu luyện. Đợi cho tu luyện chấm dứt, ta tự nhiên sẽ cho nàng trở về". Thu Sương vẻ mặt không thay đổi nói.
Ngưng Nguyệt thoáng do dự một chút, nhìn Đình Nhi một cái, hơi thở dài nói: "Đình Nhi, nhớ mau trở về!" Trong con mắt bà rõ ràng chảy xuống một giọt nước mắt.
Nói xong câu đó bà xoay người bước đi.
Tu vi Thu Sương làm bà dao động mãnh liệt. Lần đầu tiên trong đời, bà chân thật cảm thấy được, tu vi của mình thực sự không tính là gì. Thực giống như lời Thu Sương nói, chỉ là chút tài mọn.
Đình Nhi thấy thế trong lòng chua xót, vội vàng đuổi theo nói: "Sư tôn, thực xin lỗi, bây giờ ta sẽ về với ngươi".
Ngưng Nguyệt lắc đầu nói: "Nghe lời tiền bối nói đi, ngươi lưu lại vài ngày đi, vi sư trở về chờ ngươi". Tu chân giới coi trọng cường giả. Sau khi chứng kiến thực lực Thu Sương, Ngưng Nguyệt đã tâm tàn ý lạnh. Huống hồ bà nhìn ra được, Thu Sương tựa hồ không có ác ý đối với Đình Nhi. Có lẽ nếu lưu lại, có thể Đình Nhi còn được một chút ưu đãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...