"Hàn tướng quân, không ngờ một cây cương đao bình thường trong tay ngươi lại có linh tính". Lưu Phong cùng Hắc Vân nhẹ nhàng nhảy xuống. Trong tay Hắc Vân vẫn cầm theo một cái túi như trước. Khi nãy do tên Trương Toàn Phúc trong cơn mê tỉnh lại, phát ra động tĩnh mới làm cho thanh đại đao tàn ngập sát khí kia phát hiện mà cảnh báo.
"Hầu gia. Sao lại là người?" Hàn Giới bất ngờ ko tự chủ thốt lên.
"Hàn tướng quân, không cần lo lắng, bản hầu đến đây là để tặng ngươi một lễ vật". Lưu Phong mỉm cười, tỏ vẻ thân thiện với Hàn Giới.
"Tặng lễ?" Hàn Giới càng bất ngờ.
Hắc Vân tiện tay ném bao bố xuống đất.
Bị ném. Bao bố vặn vẹo và phát ra tiếng rên rỉ, cũng may trước đó Hắc Vân đã dùng vải vụn bịt miệng Trương Toàn Phúc, nếu không hắn đã la to lên rồi.
"Hầu gia, đây là?" Hàn Giới thâm ý nhìn Lưu Phong, chỉ vào túi hỏi.
Nhìn Hàn Giới nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ. Lưu Phong bĩu môi: " Cái này. thôi đợi lát nữa ngươi sẽ biết. Trước nói cho ngươi một cái đại sự."
Ngừng một chút, Lưu phong trầm giọng nói: "Ngô Chí Vinh thông địch bán nước, tội chứng xác thực, bệ hạ đã ra thánh chỉ cho ta bắt hắn xử quyết. Hi vọng ngươi có thể giúp ta một tay?
Hàn Giới khẽ run lên, trong lòng phân vân không hiểu thật giả, dù sao hiện tại hắn không có thu được tin tức nào liên quan đến việc này.
Lùi một bước mà nói, nếu như lời Lưu Phong là thật. Không có ý chỉ của bệ hạ thì hắn cũng không thể không nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hàn Giới trầm xuống, có chút kinh hãi: "Hầu gia. Việc này quá lớn, ta lấy gì để tin ngươi? Vì sao cho tới giờ ta vẫn chưa nhận được. bất cứ chỉ thị nào của bệ hạ?"
Câu hỏi của Hàn Giới tuy đơn giản nhưng bao gổm hai cái ẩn ý. Thứ nhất, Lưu Phong phải cho hắn thấy chứng cứ. Thứ hai, hắn muốn từ miệng Lưu Phong xem có phải bệ hạ cũng hoài nghi hắn.
Hàn Giới sống tại Phúc Thành lâu nay, chuyện Ngô Chí Vinh thông địch bán nước hắn đã sớm biết, chỉ là không có chứng cứ nên không dám tấu lên bệ hạ. Hôm nay bất ngờ thu được tin tức này không khỏi vui lo lẫn lộn.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Tâm tư tưởng quân, ta tự nhiên rõ ràng."
"Đây là thánh chỉ của bệ hạ. Ngươi có thể xem qua, hơn nữa ngươi có thể hỏi Cuồng Chiến tướng quân. Cho nên ngươi không cần phải hoài nghi chuyện này."
Hàn Giới vội tiếp nhận thánh chỉ, cẩn thận xem xét sau đó hai tay cung kính trả trở về: "Hầu gia, thánh chỉ này quả là thật. Chỉ là."
Lưu Phong cười nói: "Tướng quân không nên lo lắng. Ngươi dù sao tại Phúc Thành nhiều năm như vậy. Bệ hạ tất nhiên lo lắng ngươi cùng Ngô Chí Vinh cấu kết chỉ là không nói ra. Hôm nay là một cơ hội để ngươi chứng minh mình trong sạch".
Lúc này Lưu Phong cũng không giấu diếm. Đổi lại là hắn bị bệ hạ hoài nghi, tư vị chắc chắn là không được tốt.
Lưu Phong mỉm cười: "Thần thánh quân đoàn, còn có Tường Long Quân, kỳ thật đã có thể khống chế đại cục, sở dĩ tìm ngươi. Bất quá là muốn đảm bảo vạn vô nhất thất(không có gì ngoài ý muốn). Hy vọng tướng quân có thể suy nghĩ rõ ràng."
Hàn Giới thở dài: "Hầu gia, theo ta thấy. Nếu không có kế sách chu toàn. Nhân mã của người chưa chắc đã khống chế hoàn toàn cục diện."
Ngừng 1 lát. Hàn Giới không dấu diếm nói: "Ngô Chí Vinh mấy năm nay tại Phúc thành cùng lãnh chúa cũng không khác gì. Tại các ngươi không biết, hắn tại Phúc thành so ra còn lớn hơn thánh chỉ của bệ hạ. Không kể đội quân trực hệ của hắn, còn lại đều có tâm phúc của hắn trong quân đội. Ngay cả thủ bị quân của ta cũng có một bộ phận là người của hắn. Nên dù ta không từ chối thì thủ bị quân cũng không có bao nhiêu tác dụng."
"Ta đã già, nếu thật sự bệ hạ hoài nghi, ta sẽ giao binh quyền về dưỡng lão, tĩnh tâm sống hết quãng đời còn lại." Nếu không tuyệt đối nắm chắc, Hàn Giới cũng không muốn tỏ thái độ quá sớm. Mặc dù có ý chỉ của hoàng đế nhưng Ngô Chí Vinh đã sớm có tâm phản. Chó cùng rứt giậu, hắn trở mặt đến lúc đó vạn nhất Lưu Phong không khống chế được cục diện, hắn chỉ có con đường chết. Hàn Giới không sợ chết, trên thực tế hắn cũng đã sớm không muốn sống. Nhưng bây giờ hắn chưa thể chết, thù của ái thê hắn còn chưa có báo nên hắn phải tận lực bảo toàn chính mình cho đến lúc tự tay giết Trương Toàn Phúc.
Nghe Hàn Giới nói, Lưu Phong chỉ mỉm cười, không nóng nảy mà lạnh nhạt hỏi: "Tướng quân, ngươi thật sự cam tâm quy ẩn sơn lâm? Chỉ sợ ngươi vừa giao ra binh quyền thì cũng không sống được lâu. Hơn nữa, ngươi không muốn trả thù cho ái thê sao? Đó là điều ngươi mơ ước không đúng sao?"
Hàn Giới nghe vậy khẽ run rẩy, con ngươi gắt gao nhìn Lưu Phong: "Người cũng biết việc này?"
"Không sai. Ta đã biết."
Lưu Phong khẽ cười: "Nếu không có mười phần nắm chắc, tại sao ta nửa đêm lại đến quấy rầy tướng quân. Không gạt ngươi, ta mới từ Tổng đốc phủ Trương Toàn Phúc tới đây."
"Trương Toàn Phúc?" Hàn Giới tâm tình kích động: "Cái. tên cẩu tặc. Nhưng hắn là người của Ngô Chí Vinh, đừng nói với ta là ngươi đã thuyết phục được hắn?"
"Không--!"
"Ta nói rồi, là ta tới tặng lễ!"
Hàn Giới không ngu ngốc, ngược lại rất thông minh. Nghe đến đó mặt hắn trắng tựa không giọt máu: "Ngươi giết Trương Toàn Phúc?"
"Ngươi giết hắn? Tại sao lại làm như vậy?" Hàn Giới dường nhu không có ý cảm tạ Lưu Phong: "Ta đã phát thệ trước mộ phần của ái thê, nhất định sẽ chính tay giết tên cẩu tặc đó, nhưng mà ngươi."
Lưu Phong cũng không có vì Hàn Phúc vô lễ mà tức giận, ngược lại, hắn rất xem trọng Hàn Giới, trọng tình trọng nghĩa như vậy đúng là một nam nhân hiếm thấy a.
"Tướng quân, . không nên kích động, ta không có giết Trương Toàn Phúc." Lưu Phong cười lạnh, bảo Hắc Vân đem thả Trương Toàn Phúc trong túi ra.
Hắc Vân rút bội kiếm. Một nhát đem bao bố chém ra làm hai mảnh lộ ra Trương toàn Phúc đang lạnh run.
"Cẩu tặc--!"
Hàn Giới kinh ngạc thất thanh kêu lên, giơ đại đao trong tay lên trước ngực Trương Toàn Phúc: "Cẩu tặc, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay."
Trương Toàn Phúc run rẩy, mặt xám như tro tàn. Nhìn Lưu Phong cầu cứu: "Hầu gia, cứu cứu ta. Ta hứa sẽ hậu tạ ngài ba trăm vạn lượng làm thù lao."
Lưu Phong không khỏi bất ngờ, ba trăm vạn a. Số tiền lớn như thế, ngay cả Lưu Phong cũng có chút kinh ngạc.
"Im miệng." Lưu Phong hừ nói: "Từ giờ trở đi, ngươi đã thuộc về Hàn Giới tướng quân, sống hay chết đều là nằm trong tay hắn."
"Bốn trăm vạn?" Trương Toàn Phúc biết Hàn Giới nằm mộng cũng muốn giết hắn. Rơi vào tay hắn tất nhiên sẽ không có đường sống."
Nhiều lời, chờ ngươi chết, lão tữ tiếp quản Tổng đốc phủ. Của ngươi không phải là của ta sao! Đến lúc đó, tiền tài mỹ nữ ta cũng không bỏ sót thứ gì.
"Hàn Giới tướng quân, Hàn Giới huynh đệ. Tha mạng a." Trương Toàn Phúc tựa cũng minh bạch tâm tư của Lưu Phong.
Hàn Giới oán hận nhìn Trương Toàn Phúc không chớp mắt: "Cẩu tặc. Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Thù sát thê, ta đã đợi rất lâu?"
"Hàn Giới nể tình ngày xưa chúng ta kết bái huynh đệ cho ta một con đường sống. Kỳ thật đệ muội tự sát không liên quan đến ta. Nếu ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ đem vàng bạc châu báu tặng cho ngươi, còn có mấy chục ái thiếp đều tặng cho ngươi."
Lưu Phong ngắt lời: "Ngươi có bao nhiêu ái thiếp?"
Trương Toàn Phúc tưởng Lưu Phong có hứng thú với nữ nhân của mình vội vàng nói: "Ba mươi sáu người, đều là mỹ nhân xinh đẹp."
"Ân. Thật là tốt a." Lưu Phong cười hắc hắc: "Tương lai, chờ ngươi chết, ta sẽ đưa các nàng đến làm việc tại Thiên Thượng Nhân Gian."
"Ngươi." Trương Toàn Phúc nghe vậy mặt mày xám trở lại. Không ngờ Lưu Phong nóng lòng là vì chuyện này.
"Hàn Giới huynh đệ. Chuyện trước đây ngươi không nên trách ta, ngày đó là do ta say, hơn nữa đệ muội lại quá đẹp. Ta mới không trụ vững. Xin ngươi bỏ qua cho ta, ta trên còn mẹ già tám mươi tuổi dưới có con nhỏ mới ba tuổi. Ta chết rồi, họ biết sống ra sao. Xin ngươi đừng giết ta?" Trương Toàn Phúc nước mắt nước mũi ôm chân Hàn Giới cầu xin."
"Lưu Phong âm thầm bật cười, Trương Toàn Phúc thật là ngu ngốc. Nói đã đời lại đem trách nhiệm đổ cho người đã chết.
Biết thế, sớm cho hắn một đao, đỡ phải nghe hắn mở miệng chó sủa bậy.
"Câm miệng!" Hàn Giới nộ quát một tiếng nói: "Cẩu tặc, bà mẹ già tám mươi của ngươi là ai. Ngươi so với ta rõ ràng hơn, mấy năm nay không biết bao nhiêu người vô tội vì nàng hại cho tan cửa nát nhà. Còn đứa nhỏ ba tuổi kia ngày nào cũng cần máu người để khai phát trí lực. Đám thê thiếp của ngươi cũng chẳng có ai tốt cả, mỗi người cũng vài chục nhân mạng chứ ít gì."
Lời này vừa nói ra, Trương Toàn Phúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Lưu Phong cũng kinh hãi, đây quả là một đại gia đình không có ai tốt a.
Hàn Giới nhìn chằm chằm Trương Toàn Phúc, cơ mặt co lại, đại đao trong tay khẽ run rẩy. Tùy thời có thể cho Trương Toàn Phúc một đao kết thúc sinh mạng của hắn.
"Hàn Giới, ngươi không thể giết ta, chúng ta là huynh đệ kết bái có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, ngươi giết ta thì ngươi cũng không sống được." Trương Toàn Phúc biết Hàn Giới là người cổ hủ, vội vàng mang chuyện kết bái ra làm lá chắn.
Hàn Giới ngây người một hồi lâu mới cười lạnh: "Trương Toàn Phúc, ngươi còn nhớ chuyện chúng ta kết bái ư?"
"Huynh đệ tốt, ta như thế nào quên được a. Chúng ta ngày đó thắp hương. bái lạy. cùng phát thệ làm huynh đệ tốt a."
"Con mẹ ngươi. Câm miệng." Hàn Giới lạnh lùng: "Ngươi xem ta là thằng ngốc ư, sao ngươi khi đó không nghĩ chúng ta là huynh đệ?"
Lưu Phong âm thầm gật đầu, người này còn chưa có ngu đến hết thuốc chữa a.
"Hảo huynh đệ, hảo huynh đệ tha cho ta một mạng a, ta biết là ta sai rồi."
"Con mẹ ngươi, ta tha ngươi, ái thê của ta thì sao? Nàng dưới cửu tuyền mà biết cũng không tha thứ cho ta." Nói tới đây, mắt Hàn Giới hiện lên một tia sát ý: "Cho ngươi nhớ lại năm xưa ngươi khinh bạc ái thê ta như thế nào."
"Xoát!"
Một tia huyền quang ánh lên, cánh tay phải Trương Toàn Phúc đã đứt lìa.
"Đủ tàn nhẫn!" Lưu Phong âm thầm tán thưởng.
Trương Toàn Phúc kêu thảm một tiếng, bất tỉnh nhân sự.
Lưu Phong đột nhiên đến cho Trương Toàn Phúc ăn một viên đan dược rồi làm hắn tỉnh lại.
Hàn Giới vừa mới bắt đầu nên vì vậy hắn không muốn Trương Toàn Phúc hôn mê.
"Cám ơn ngươi!" Hàn Giới từ đáy lòng tạ ơn Lưu phong.
Thù hận nhiều năm như vậy, hắn tuyệt đối không để Trương Toàn Phúc chết dễ dàng, như vậy hắn quá tiện nghi rồi.
Trương Toàn Phúc nén chịu đau đớn, trừng mắt nhìn Lưu Phong và Hàn Giới hung tợn nói: "Ma quỷ, các ngươi là ma quỷ, ta thành quỷ cũng không tha cho các ngươi."
"Con mẹ ngươi, ngươi hại ngươi so với ta còn ác độc gấp trăm lần, ngươi dựa vào đâu nói chúng ta là ma quỷ, cẩu tặc, hôm nay ta sẽ trả cho ngươi cừu hận bao năm qua." Vừa nói Hàn Giới vừa đem cánh tay còn lại của Trương Toàn Phúc chặt xuống. Bởi vì có đan dược hộ thể của Lưu Phong nên Trương Toàn Phúc không có bị hôn mê, cũng không vì mất máu quá nhiều mà dẫn đến cái chết mau chóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...