Rất rõ ràng, thực lực Tiểu Sơn làm sao có thể phá được chân khí phòng ngự của Khuynh Thành?
Nhìn Tiểu Sơn chết thảm, bộ hạ của hắn gần như tuyệt vọng. Sắc mặt mỗi người đều xám như tro tàn, toàn thân run rẩy, mắt nhìn Khuynh Thành tràn ngập sợ hãi.
"Tỷ phu, mấy tên tiểu quỷ này làm sao bây giờ?" Khuynh Thành đắc ý hỏi Lưu Phong.
"Giết không tha-!" Lưu Phong lạnh lùng hạ lệnh.
Vốn đã cho bọn chúng cơ hội, nhưng bọn chúng lại tự tìm cái chết.
Rất nhanh, Thần Thánh quân đoàn tiến lên, Khuynh Thành thúc ngựa xông lên trước tiên, mấy trăm người lao lên như nước vỡ bờ, tìm thuộc hạ của Tiểu Sơn mà giết.
"Chờ đã, lưu lại một tên"Lưu Phong rất muốn biết, chỉ bằng một quân đội của Tiểu Sơn sao lại có thể liều chết đánh một trận như vậy.
Khuynh Thành chộp một gã thuộc hạ của Tiểu Sơn đem tới trước mặt Lưu Phong.
"Nói cho ta biết, tại sao Tiểu Sơn lại liều mạng chống cự, trên lý thuyết, thực lực các ngươi không thể chống đỡ được?" Lưu Phong chăm chú hỏi ra vấn đề này.
Sắc mặt người này như tro tàn, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Trả lời câu hỏi của ta, nếu câu trả lời của ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ đối đãi với ngươi như tù binh, cho ngươi một cơ hội sống." Lưu Phong gầm lên.
Người nọ nghe vậy, đôi mắt nhất thời sang lên một tia hy vọng, vội vàng đem chuyện Tiểu Sơn nói qua một lần.
Lưu Phong nghe xong, nhất thời buồn bực, Phỉ Nhi, lão tử với ngươi làm gì có thù oán, sao ngươi lại nói ta như vậy. Lão tử tuy không phải là chánh nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải kẻ ngay cả lão bà sáu mươi tuổi cũng không tha.
Lưu Phong biết mình đã bị oan uổng. Vốn có thể tránh một trận huyết chiến, nhưng vì tin lời sàm ngôn của Phỉ Nhi mà đã để chết không ít.
"Con mẹ nó, Phỉ nhi, ngươi chờ xem lão tử đối phó với ngươi như thế nào." Lưu Phong hung tợn nói: "Dẫn hắn đi xuống, giam chung với tù binh của Bách Dã thành. Lão tử là nam nhân thuần khiết."
Lý Hương Quân cười khẽ, cố ý chế nhạo nói: "Phong nhi, không nghĩ tới, ngươi cũng thích lão bà sáu mươi tuổi a."
Lưu Phong tức giận trừng mắt nhìn Lý Hương Quân.
Mộ Dung Uyển Nhi mặc dù rất muốn bật cười, nhưng là cố kỵ tâm tình Lưu Phong, ôn nhu an ủi hắn: "Lão công, nếu để ta gặp con đàn bà ác độc đó, ta nhất định trả thù cho ngươi."
Lưu Phong chợt nảy ra ý nghĩ hung ác: Phỉ nhi, ta sẽ cho ngươi nếm mùi trở thành tình nô.
Khuynh Thành quay đầu lại, một tay nắm chặt Lưu Phong, làm nũng nói: "Tỷ phu, hôm nay ta biểu hiện được không, tối nay cho ta ngủ chung đi?"
"Không được."Lưu Phong trong lòng muốn ăn nhưng lại không thể.
Khi Lưu Phong kỳ khai dắc thắng thì tại hoàng cung quan hệ giữa lão hoàng đế lại trở nên xấu đi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chính là Thái Tử phi cùng Trần hoàng hậu xảy ra xung đột. Mà Trần hoàng hậu lại đẩy chuyện này sang Thái Tử phi.
"Điềm nhi, trẫm đối với ngươi đã tận tình tận nghĩa, hy vọng ngươi không nên khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta? Ngươi là người đứng đầu Đông Cung chứ không phải hậu cung, Nếu ngươi không để Trần hoàng hậu vào mắt, thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lão hoàng đế trước khi tới đây đã bị Trần hoàng hậu thêm bớt đủ điều. Trong cơn giận thịnh nộ, hắn đưa tay bóp cổ Thái tử phi.
Thái tử phi hô hấp có chút khó khăn. Liều mạng giơ nắm tay lên đánh lão hoàng đế. Con ngươi xinh đẹp hung hăng nhìn hắn.
Lão hoàng đế thấy trong mắt nàng sự sợ hãi và giận dữ, hắn đột nhiên buông tay ra, cười nói: "A a, rất lý thú, ngươi tựa hồ cũng bắt đầu sợ hãi rồi. Tốt lắm."
Thái tử phi liếc mắt nhìn lão hoàng đế một cái. Thất thanh nói: "Bệ hạ, ngươi chỉ vì lời nói của một bên mà đối xử với con dâu mà ngươi từng sủng ái vậy sao, ngươi đã thay đổi, thật sự thay đổi, ngươi trở nên thật đáng sợ."
Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng nói: "Điềm nhi, ngươi muốn lừa ta sao, ngươi tưởng ngươi không thay đổi sao? Ngươi cho rằng, ngươi vẫn còn dáng vẻ ngây thơ, hoạt bát đáng yêu sao? Ngươi nghĩ lại xem, ngươi đối với ta như thế nào? Nếu ta không phải chuẩn bị từ trước, có lẽ ta đã chết trên tay ngươi."
Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt ảm đạm, khẽ cười một tiếng, không có nói nữa.
Lão hoàng đế lạnh lùng nói: "Điềm nhi, nói cho ngươi biết, lần này trẫm miễn tội cho ngươi chỉ vì chừa cho Lưu Phong một chút mặt mũi, chứ không phải tha thứ cho hành vi ngươi gây ra, hy vọng ngươi tự lo lấy."
Thái tử phi kinh ngạc nhìn lão hoàng đế một lúc lâu, mở miệng nói: "Ta biết, ta đã sớm biết rồi."
"Bất quá ta thật tâm nhắc nhở ngươi một câu, Trần hoàng hậu tuyệt không đơn giản." Thái tử phi lạnh lùng nói.
Lão hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài nói: "Ta biết, cái gì ta cũng đều biết. Điềm nhi, mọi thứ trong cung này đều nằm trong lòng bàn tay ta, dù sao cũng cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ".
Thái tử phi nhìn lão hoàng đế, trong lòng hừ lạnh, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đó, nếu ngươi cái gì cũng biết, thế sao không biết trong tay ta đang có một lực lượng bí mật?
"Điềm nhi, trẫm đi. Hy vọng ngươi không nên khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta."
Thái tử phi đột nhiên ôn nhu mỉm cười: "Bệ hạ yên tâm, ta biết nên làm thế nào?"
Lão hoàng đế có chút thâm ý nhìn liếc mắt một cái, đột nhiên nói: "Không ai có khả năng giết trẫm! "Nói xong những lời này, bình tĩnh đi ra khỏi Đông Cung.
Nhìn bóng lưng của lõ hoàng đế, trong ánh mắt thái tử phi hiện lên một tia khác thường.
"Phong nhi, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ ta không có cơ hội gặp lại ngươi nữa." Đêm khuya, thái tử phi bắt đầu tĩnh tậm lại, một mình đứng bên cửa sổ nhìn trăng sáng.
Đột nhiên, một trận gió mát thổi tới, một bóng đen xuất hiện tại phòng thái tử: "Điện hạ, thuộc hạ đã dựa theo ý tứ của người, đem chuyện của ma thần nói cho Lưu phong, tin rằng hắn sẽ có đề phòng." Bóng đen là người duy nhất được thái tử phi tin tưởng – Á Đương.
Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt hiện lên một tia vui mừng: "Tốt lắm. Không để cho hắn phát hiện gì chứ?"
Á Đương vội vàng cung kính nói: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ không có để lại dấu vết, huống hồ hắn cũng không truy."
"Ân."Thái tử phi hỏi: "Hắn có khỏe không? Tình huống bên đó như thế nào? "
"Bẩm điện hạ, Lưu Phong làm theo ý chỉ của hoàng thượng, xuất binh công chiếm hai thành của Phù Tang." Á Đương đem tin tình báo mình thu nhập được nhất thời nói ra.
Thái tử phi nghe vậy, mỉm cười, thầm nghĩ, quả nhiên không sai, ngươi đúng là nhân trung chi long. Không hổ là nhi tử của thái tử, không hổ là nam nhân ta xem trọng.
"Trong thiên hạ, có lẽ cũng chỉ có hắn mới dám làn trái ý bệ hạ." Thái tử phi cười lớn nói: "Ngươi trở về đi, làm việc cẩn thận, ta đã có kế hoạch. Trong thời gian này bệ hạ sẽ không xuống tay đối với Phúc thành, ngươi chuẩn bị bất tử chiến sĩ đến Phúc thành đi."
"Thuộc hạ tuân mệnh-!"
"Được rồi, cần phải cẩn thận. Nhớ bảo vệ nam nhân của ta." Á Đương trước khi rời đi, thái tử phi nhắc nhở một tiếng.
Trần hoàng hậu trở lại phượng nghi cung, khóe miệng xuất hiện một tia khinh thường: "Thái Tử phi, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đấu với ta, ta là đàn bà của bệ hạ, ngươi bất quá chỉ là con dâu của bệ hạ thôi. Bệ hạ cuối cùng vẫn là yêu ta hơn ngươi. a, muốn đấu với ta, sớm muộn gì ngươi cũng chết không có chỗ chôn."
"Hoàng hậu nương nương, chủ công có lệnh, ngươi tạm thời không đối phó với Thái Tử phi nữa." Đột nhiên, một đạo bóng đen xuất hiện, quay về phía Trần hoàng hậu nói.
"xin ra mắt sứ giả đại nhân-!" Trần hoàng hậu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng thi lễ với bóng đen với vẻ mặt thành kính.
"Sứ giả đại nhân, chủ công không phải truyền lệnh cho ta tăng cường ứng phó với Thái Tử phi sao? Như thế này là sao?" Trần hoàng hậu có chút khó hiểu.
"Được rồi ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh, về phần nguyên do trong đó, ngươi tốt nhất ko nên biết. Chuyện lần này, giáo huấn Thái Tử phi như vậy là đủ rồi, chủ công có lệnh, hy vọng ngươi có thể chung sống hòa bình cùng Thái Tử phi, hiểu chưa? "Người nọ toàn thân được bao phủ bởi hắc khí, căn bản là không nhìn rõ dung mạo, bất quá ngữ khí của hắn lạnh băng làm Trần hoàng hậu run sợ.
Trần hoàng hậu sửng sốt một chút, lập tức gật đầu cung kính nói: "Sứ giả đại nhân, ta nhất định làm theo ý của chủ nhân? "Tuy nói thế, nhưng Trần hoàng hậu cực kỳ bất mãn, lần trước nhận được mệnh lệnh phải bức Thái Tử phi vào tuyệt lộ, nhưng mới có vài ngày đã thay đổi mệnh lệnh, không phải là khó người sao?
"Hoàng hậu nương nương, ta biết trong lòng ngươi có chút bất mãn, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, mặc dù ngươi là quốc mẫu nhưng ngươi đừng quên thân phận của mình, nếu không có chủ công, thì ngươii đã sớm chết rồi." Bóng đen cười lạnh một tiếng, trước khi đi cười nói: "Nếu ngươi cho rằng hôm nay ngươi là quốc mẫu có thể thoát ly tổ chức thì ngươi cứ thử xem? "
Trần hoàng hậu nghe vậy sắc mặt biến đổi, kinh hãi thất sắc vội nói: "Sứ giả đại nhân, xin người chuyển lời tới chủ công, mặc kệ bây giờ ta có thân phận gì, ta cũng sẽ không quên ân đức của chủ công, ta nhất định làm theo lời của chủ công, hoàn thành nhiệm vụ được giao."
"Ngươi biết là tốt rồi." Bóng đen hừ lạnh một tiếng, rồi biến mất không thấy đâu.
Bóng đen biến mất, sắc mặt Trần hoàng hậu phát lạnh, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia ngoan sắc, thấp giọng lẩm bẩm: "Định mệnh của ta do chính ta nắm giữ."
"Ta là quốc mẫu, chẳng lẻ ngay cả quyền lựa chọn sống như thế nào cũng không được sao?" Trần hoàng hậu cười cười tự chế giễu: "Chủ công a chủ công, chẳng lẽ ngươi có thể đấu lại bệ hạ sao?"
.
Bóng đen rời khỏi phượng nghi cung, trực tiếp đi đến một tòa trang viên ngoài kinh đô.
"Chủ công, ta đã đem mệnh lệnh của người phân phó cho Trần hoàng hậu." Bóng đen phát ra giọng nói của nữ nhân làm cho kẻ khác giật mình, trước sau gặp Trần hoàng hậu hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa, hắc khí xung quanh thân nàng tan hết, đó chính là người vẫn luôn đi theo bên người Thái Tử phi, Hắc Phượng Hoàng.
Trước mặt nàng chính là. trung niên nhân thần bí.
"Hắc Phượng Hoàng, ngươi nghĩ Trần hoàng hậu thế nào?" Trung niên nhân đột nhiên hỏi.
Hắc phượng hoàng khẽ run, thấp giọng nói: "Chủ công, ta xem Trần hoàng hậu đã có phản tâm"
Trung niên nhan thở dài một tiếng, buồn bả nói: "Đúng vậy, ta cũng đã thu được tin tức."
"Hắc Phượng Hoàng ngươi nói xem, Trần hoàng hậu tại sao lại muốn thoát khỏi sự khống chế của ta? Chẳng lẽ nàng đã quên những gì nàng có hôm nay là do ta ban cho sao?" Nếu không có ta an bài thì nàng đã sớm chết rồi, chứ đừng nói trở thành mẫu nghi thiên hạ." Đúng vậy, Trần hoàng hậu kỳ thật mười năm trước do trung niên nhân an bài. Có trung niên nhân hỗ trợ nàng trở thành tú nữ, hơn nữa còn an bài cho nàng và lão hoàng đế gặp mặt, từng bước một trở thành người mới, chiêu nghi, quý phi, cho đến khi Mã hoàng hậu mất đi, nàng tìm mọi cơ hội thể hiện trước mặt lão hoàng đế, cuối cùng nàng cũng thành công trở thành hoàng hậu.
Hắc phượng hoàng trầm tư một hồi thấp giọng nói: " Chủ công, mỗi người đều có lòng tham, có lẽ nàng đã tưởng rằng mình đã ở đỉnh cao, có khả năng thoát ly tổ chức "
"Vậy sao?"
Trung niên nhân cười lạnh một tiếng: "Ta sẽ cho nàng ta hiểu được đạo lý, Đưa nàng ta lên được thì cũng có thể lôi nàng ta xuống được "
.
"Được rồi gần đây Thái Tử phi có hành động gì bất thường không?" Trung niên nhân hoài nghi nói: "Ta nghĩ nàng ta có chuyện gì đó đang dối gạt ta"
Hắc Phượng Hoàng trả lời: "Chủ công, ta không có phát hiện chuyện gì dị thường?"
Trung niên nhân lắc đầu nói: "Ta đã lén quan sát nàng ta vài lần, phát hiện nàng ta vẫn như trước, ánh mắt thật đáng sợ. Nếu ta không đoán không lầm, Đông Cung hiện nay đang sở hữu một lực lượng, hoàn toàn nằm trong tay nàng mà chúng ta không biết. Nếu không với thế lực Đông Cung hiện nay nàng ta dựa vào cái gì có thể đấu chứ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...