Hi Du Hoa Tùng

Nghê Thường không chút tức giận, nàng nói: "Tất cả chuyện xấu cũng đều do tên tiểu quỷ ngươi mà ra, ta sao có thể trách tứ muội chứ?" Lời này có chút dối trá, thật ra sau khi biết được Lưu Phong cùng Trương Mỹ Nhân phát sinh quan hệ, trong lòng nàng đúng là có chút giận Trương Mỹ Nhân.
Vì sao lại như thế?
Bởi vì trước đây chính Trương Mỹ Nhân đã khuyên nàng nên biểu lộ tình cảm với Lưu Phong.
Ý của Nghê Thường là ngươi hoàn toàn có thể thích Lưu Phong, nhưng ngươi không nên làm như thế. Một bên thì khuyên ta biểu lộ, một bên lại cùng nam nhân ta thích phát sinh quan hệ. Việc này cho dù ai gặp phải thì cũng đều tức giận mà thôi.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, việc này hơn phân nửa đều là do Lưu Phong làm ác.
Cho nên, Nghê Thường chuẩn bị giáo huấn hắn một phen. Tại sao phải làm ảnh hưởng mối quan hệ hảo tỷ muội ta chứ? Thiệt là.
"Tiểu tử thúi, thành thật nói đi, có phải ngươi dùng sức mạnh cưỡng bách tứ sư tôn không?" Cho tới bây giờ Nghê Thường vẫn có chút không hiểu, Trương Mỹ Nhân vẫn luôn ghét nam nhân, nhất là Lưu Phong. Nhưng lại cùng hắn xảy ra cái loại quan hệ này, đến nằm mơ cũng thấy đang quan hệ, thật không thể tưởng tượng được.
Lưu Phong có chút ủy khuất, ngày đó mặc dù ta có dùng chút thủ đoạn mê hoặc, nhưng trong lòng Trương Mỹ Nhân hơn phân nửa là nguyện ý. Nếu không, chuyện đâu có thuận lợi như vậy.
Hơn nữa sau đó còn xảy ra thêm vài lần nữa, Trương Mỹ Nhân lại càng nhiệt tình hơn trước.
Cho nên nói rằng dùng sức mạnh thì hơi quá đáng.
Có điều vì không để ảnh hưởng tới tỷ muội thâm tình, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.
"Tam sư tôn, ta biết ta sai rồi, đúng là lúc ấy ta chỉ mong giúp sư tôn nhanh chóng tu thành Nguyên Anh. Cho nên có chút nóng nảy."
Lưu Phong nói mặc dù mập mờ, không rõ ràng, nhưng Nghê Thường vẫn kết luận: chính Lưu Phong dùng sức mạnh cường bạo Trương Mỹ Nhân. ngươi không phải là người, ngươi là ma.
Lưu Phong thấy Nghê Thường thật sự tức giận, trong lòng thầm nghĩ dù sao nàng cũng không trách Tứ sư tôn. Mục đích của mình đã đạt một nửa rồi. Để cho nàng bình tĩnh một chút. Năm tháng còn dài, nếu còn ở đây sợ rằng nàng sẽ khóc mất.
"Tam sư tôn, nếu người đã nghĩ xấu đệ tử như thế, vậy đệ tử xin đi. Vài ngày nữa, đệ tử sẽ theo đại quân viễn chinh, cũng không biết lúc nào có thể trở về. Khi đệ tử không vắng mặt, thỉnh xin tam sư tôn bảo trọng." Hắn biết rất rõ trước khi đi hắn không có khả năng khiến Tam sư tôn tha thứ.
Bất quá tách ra một thời gian cũng tốt.
Đều nói thời gian là liều thuốc trị thương công hiệu nhất. Lưu Phong hy vọng khi hắn khải hoàn trở về, Nghê Thường có thể quên đi chuyện này.

Mang vẻ mặt cô đơn, hắn bước nhanh ra cửa, lắc lắc đầu rồi rời đi.
Nghê Thường chạy tới. Nhìn bóng lưng Lưu Phong khuất dần trong lòng nàng có chút đau khổ, nhưng nàng cắn răng không đuổi theo.
Ngày thứ hai, Nghê Thường chủ động hòa hảo với Trương Mỹ Nhân. Còn xin lỗi nàng ta.
Trương Mỹ Nhân tự nhiên vạn phần vui vẻ.
Bất quá tâm hồn Nghê Thường vẫn có chút chưa được giải khai, dưới đề nghị của Trương Mỹ Nhân nàng đã trở về Phiếu Hương Cốc một thời gian. Có một số chuyện nàng phải cẩn thận ngẫm lại.
Trương Mỹ Nhân biết lòng Tam tỷ rất đắng cay.
Khuyên thì không có hiệu quả, Trương Mỹ Nhân đã năn nỉ Nghê Thường không nên nói chuyện này cho Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi.
Nghê Thường tự nhiên đáp ứng.
Khi nàng rời đi cũng không nói cho Lưu Phong hay.
Chờ đến khi hắn biết phỏng chừng Nghê Thường đã trở về đến Phiếu Hương Cốc mất rồi.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng Lưu Phong vẫn cố phấn chấn tinh thần, suy nghĩ biện pháp, chuẩn bị một cơ hội thích hợp đi gặp lão hoàng đế.
Thứ nhát báo về công tác chuẩn bị cho cuộc viễn chinh, thứ hai cũng là nhân cơ hội nói về chuyện Thái tử phi.
Sở dĩ Lưu Phong muốn cầu xin cho Thái tử phi không phải vì hắn thương xót Thái tử phi, mà chỉ vì thế lực của nàng.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Thái tử phi còn có thể làm gì? Nàng muốn làm gì?
Thời gian buồn chán. Chơi trò mèo vờn chuột, cũng thật thú vị.
Đương nhiên hắn hứng thú nhất chính là muốn biết gian phu của Thái tử phi là ai.

Thái tử phi có thể thoát khỏi cái chết, nhưng tên gian phu kia thì không thể, dù là lời hứa với Chu Phong, hay vì sự nhắc nhở của thái tử, gian phu của thái tử phi đều phải chết.
Tình huống lúc này có vẻ Thái tử phi và gian phu đang như hai con chó căn xé lẫn nhau, quan hệ đã lạnh đi nhiều.
Cho nên Lưu Phong cũng tranh thủ lấy lòng Thái tử phi, thừa dịp phòng tuyền tâm lý của nàng yếu nhất để tìm hiểu cho rõ thân phận thật sự của tên kia.
Lúc đó cũng là lúc báo thù rồi.
Khí trời đang có chút dị thường, mới đó bầu trời vẫn cón sáng, không có một bóng mây, thế nhưng trong nháy mắt trời đã nổi trận mưa to.
Thái tử phi ở lãnh cung cô đơn vô cùng, trong lòng cầu mong Lưu Phong cứu nàng ra ngoài càng sớm càng tốt.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, khí chất Thái tử phi đã có sự biến đổi rất lớn. Giây phút này, trong mắt nàng căn bản không có một tia sợ hãi đối với cái chết, chỉ có sát khí cùng cừu hận.
Lão hoàng đế mang theo Chân Long Vệ đi vào lãnh cung. Truy vấn Thái tử phi về cái âm mưu kia.
Bây giờ Thái tử phi đã xem sanh tử là chuyện nhỏ, mặc cho lão hoàng đế nói như thế nào, nàng vẫn không hẻ ra một câu.
Cuối cùng lão hoàng đế bị chọc giận, hắn dụng tay phải bóp mạnh vào cổ Thái tử phi, hung ác nói: "Trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn không chịu nói, trẫm sẽ bóp chết ngươi ngay bây giờ."
Nhưng trong mắt Thái tử phi vẫn không hề có một tia sợ hãi, mà lại trào phùng nói với vị hoàng đế.
"Giết ta đi, ta sẽ nói cho thái tử biết phụ hoàng hắn kính yêu đối xử như thế nào với thê tử của hắn?"-Thái tử phi oán hận nhìn lão hoàng đế, ánh mắt lạnh giá, căm thù, thật làm cho người ta sợ hãi.
Lão hoàng đế bị ánh mắt Thái tử phi làm cho tim lão đập nhanh, hắn do dự một chút, cuối cùng thả tay ra.
"Ngươi quả nhiên bị điên rồi!" Lão hoàng đế chăm chú nói: "Chỉ có người điên mới không sợ chết."
"Ngươi sai rồi." Thái tử phi thở dốc vài tiếng, nàng nói: "Trên đời này có rất nhiều người không sợ chết." Nói đến đây, Thái tử phi đột nhiên nở nụ cười điên cuồng: "Bệ hạ, ngươi thật sự rất muốn biết kẻ chủ mưu phải không."

"Hắn là con của ngươi, hẳn là ngươi sẽ không giết con mình? Ngươi sẽ không tru di cửu tộc hắn chứ?" Thái tử phi cười: "Thiếu chút nữa quên mất, bệ hạ cũng trong cửu tộc của hắn mà."
Sắc mặt lão hoàng đế không thay đổi, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi nói: "Điềm nhi, không nên chẳng biết tốt xấu, bây giờ ta không giết ngươi chẳng qua là vì nể mặt Mã hoàng hậu, nếu không."
Thái tử phi cười ha hả: "Nếu không thế nào? Giết đi, bây giờ ngươi giết luôn đi?"
Thái tử phi đột nhiên hướng lão hoàng đế thở một hơi. Vẻ mặt điên cuồng lạnh lùng nói: "Giết ta. Ngươi giết con mình, giết cả cháu mình, sau đó không phải là một mình hưởng thiên hạ sao?"
"Người điên, hoàn toàn điên rồi." Lão hoàng đế lạnh lùng nói.
"Nói cho cùng, ta thất sự là người điên. Bất quá, ta nhắc ngươi, thật ra chúng ta chỉ là khách qua đường mà thôi." Thái tử phi cười to nói: "Đối với ngươi quyền lực dục vọng quan trọng hơn hết thảy, ta là người điên, người so với ta cũng không kém hơn đâu."
"Trẫm là thiên tử, tất cả quyền lợi của đế quốc nên là của ta. Ta và ngươi không giống nhau." Lão hoàng đế giải thích.
Thái tử phi thở dốc vài tiếng, sắc mặt dần dần hồi phục sự hồng hào. Nàng kinh ngạc nhìn lão hoàng đế, cười nhạo nói: "Đúng là ta và ngươi không giống nhau. Ngươi so với ta tàn nhẫn hơn. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng ngươi vì ngôi vị hoàng đế, vị quyền lực, ngươi có thể giết chết chính còn mình, cháu." (đây là chưa kịp nói hết)
"Ngươi không chịu nói thật kẻ đó là ai phải không?" Lão hoàng đế rất muốn biết kẻ chủ mưu là ai, kết thúc sớm chuyện này nếu không đối với hắn, với con hắn hay với đế quốc đều bất lợi.
"Bệ hạ thân yêu của ta không cần lãng phí thời gian. Ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi không cần tốt với ta làm gì. Sanh tử với ta mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ ta chỉ muốn nhìn người thống khổ, nhìn phụ tử các ngươi hoài nghi, tàn sát lẫn nhau."
Lão hoàng đế giận dữ nói: "Tốt, tốt lắm, quả nhiên rất tốt. Điềm nhi, đôi khi trẫm cũng phục ngươi. Nếu ngươi cũng trẫm hợp tác, chỗ tốt không thiếu phần ngươi. Ta cho ngươi mấy ngày, hy vọng trước khi tiến hành cuộc viễn chinh ngươi sẽ nói cho ta đáp án."
"Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần. Ta hy vọng ngươi nắm chặt lấy."
Nói xong những lời này lão hoàng đế liền xoay người bỏ đi.
"Phong nhi, hy vọng ngươi nhanh lên một chút. Nếu ta còn không nói cho hắn sự thật, hắn sẽ giết ta, ta không sợ chết, nhưng ta lại không muốn chết như thế này." Thái tử phi mở con ngươi xinh đẹp lộ vẻ không cam lòng.
Ngày thứ hai sau khi lão hoàng đế gặp Thái tử phi, Lưu Phong đã cùng lão hoàng đế gặp mặt.
Theo ý của lão hoàng đế, địa điểm hai người gặp mặt là ngoại vi kinh đô tại khu vườn Viên Lâm của hoàng gia.
"Ái khanh, lại bên cạnh trẫm đi." Lão hoàng đế xoay người vẫy Lưu Phong.
Lưu Phong vội đi tới, cùng lão hoàng đế đứng chung một chỗ. Trước mắt bọn họ là một cái hồ nhân tạo đang nhẹ nhàng xao động. Thi thoảng có vài con chim bay lên làm bọt nước bắn khắp nơi.
Lúc này trời đã ngả về tây. Áng mây chuyên sang sắc hồng, xen lẫn màu sắc xanh của nước hồ, thật đúng là tiên cảnh nhân gian.

Lão hoàng đế có vẻ đang hưởng thụ cảnh sắc thiên nhiên, lẳng lặng đứng ngắm nhìn. Nhắm nghiền mắt, không hề nhúc nhích.
Một trận gió nhẹ thổi tới, làm mấy sợi tóc bạc của lão hoàng đế bay về phía sau. Lưu Phong hơi run lên, quả thật là hoàng đế đã già rồi. Chỉ là tâm hắn vẫn chưa chịu già đi mà thôi.
Lão hoàng đế dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt hồ trước mặt, lão thầm thở dài một tiếng, nói: "Ái khanh, ngươi thấy cảnh này có đẹp không?"
Lưu Phong mỉm cười chân thật: "Rất đẹp!"
"Phải, không? Tại sao trẫm không cảm thấy điều đó chứ?" Lão hoàng đế thâm ý liếc nhìn Lưu Phong một cái, lão nói: "Mỗi lần trẫm đứng ở đây đều cảm thấy rất cô tịch. Ái khanh, ngươi nói cho ta biết, hoàng gia thật sự không có thân tình sao? Trẫm hỏi qua rất nhiều thần tử rồi nhưng bọn hắn không dám trả lời, bâu giờ trẫm hỏi ngươi, ngươi hãy trả lời cho trẫm hay?"
Lưu Phong thở dài một hơi, thầm nghĩ vấn đề nay rất đơn giản, nhưng lại không dễ trả lời. Bất quá hắn cũng không sợ hoàng đế, nói một chút cũng chẳng sao.
"Bệ hạ, kỳ thật ông trời đối xử với mọi người đều công bằng cả, ai cũng có thể có điều mình muốn. Tất nhiên khi đã có quyền lực chí cao vô thượng có lẽ tình càm thật sự không tồn tại. ." Lưu Phong mặc dù không có trực tiếp trả lời nhưng lời này cũng đã bộc lộ ý tứ của hắn.
Lão hoàng đế nghe vậy, thân thể run lên, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ nó không đáng giá sao?"
"Không có gì là không đáng giá. Chỉ cần bệ hạ vui vẻ là được." Lưu Phong cũng không trực tiếp trả lời.
"Vui vẻ?" Lão hoàng đế cười nói: "Chính mình đạt tới ngôi cửu ngũ chí tôn, cũng không đảm bảo sẽ vui vẻ."
Lưu Phong hơi nghiêng đầu, hắn nhìn thấy khóe miệng lão hoàng đế có một tia tự giễu.
Ồ, sao lão hoàng đế lại tự biểu lộ tình cảm như vậy.
Lão già này thật chẳng có gì thú vị cả.
Lưu Phong quyết định nhân cơ hội này nói về Thái tử phi cùng cuộc cuộc viễn chinh. Cùng một lão nam nhân bàn chuyện nhân sinh chẳng có chút thú vị nào.
"Trẫm có rất nhiều con cháu, nhưng bọn chúng không có một ai là tri âm của ta cả, chỉ có thái tử điện hạ. Đáng tiếc, hắn đã không còn trên nhân thế." Lão hoàng đế lại cảm thán thêm một lần nữa.
Lưu Phong linh cơ nhạy bén, đây quả là cơ hội tốt.
"Bệ hạ, Thái tử điện hạ mặc dù đã về cõi tiên, nhưng thê nhi thái tử điện hạ vẫn còn ở đây." Nói đến đây, Lưu Phong có chút thờ dai nói: "Bệ hạ, có một câu thần không biết có nên nói ra hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui