Lưu Phong vội nói: "Phu nhân, không có gì đâu người mở mắt ra đi."
Mộ Dung phu nhân mở mắt ra, vội vàng quan sát chung quanh, bắt gặp Lưu Phong đang đi vòng vòng, nàng hơi giận hỏi: "Người đâu, cái ả hồ ly tinh đó ở đâu?"
Từ thần linh nàng biết được bên người Lưu Phong còn che giấu một người đàn bà khác.
Hơn nữa Lưu Phong lại thần bí bảo nàng ra ngoài, nhất định là có gian tình chi đây.
Lưu Phong vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt noi: "Phu nhân, nàng nói gì vậy? Nơi này ngoại trừ một mình nàng còn nữ nhân khác nhau sao?" Muốn nói hồ ly tinh thì là nàng mới đúng. Vốn đã tu thành Nguyên Anh cho nên mỗi khi Mộ Dung phu nhân dơ tay nhấc chân đều tràn ngập mị lực khiến cho hắn không kìm được mà suy nghĩ viễn vông.
Nàng ta đã tu thành Nguyên Anh sao?
Lưu Phong lúc này mới phản ứng, hắn vội vàng chạy tới chúc mừng: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân đã tu thành Nguyên Anh kỳ." Nếu có thể cùng Nguyên Anh song tu thì đúng là mỹ sự.
Thật không đúng mà, lão tử bâu giờ đã có tận bốn cái Nguyên Anh, không nên nghĩ tới cái chuyện này.
Ngay lúc Lưu Phong nổi lên dâm ý, Mộ Dung phu nhân cũng nở nụ cười đắc ý. Tính từ trước cho đến giờ nàng là người duy nhất của Mộ Dung thế gia có thể tu thành Nguyên Anh, chỉ bằng điểm ấy cũng đủ để nàng tự hào rồi.
"A a, phải cám ơn thần linh đã thành toàn." Mộ Dung phu nhân tựa hồ quên đi chuyện hồ ly tinh, vẻ mặt nàng tươi cười mừng rỡ.
Lưu Phong trong lòng hừ lạnh, vui thì quên hết, ta quá hiểu lòng dạ đàn bà các ngươi rồi, ai cũng chỉ như vậy mà thôi chẳng có gì khác nhau, chưa đầy một phút đã thay đổi ngay, thật chẳng thể hiểu nổi.
"Phu nhân, thần linh đại nhân đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi." Nơi này đen tối không rõ ngày đêm, Lưu Phong không biết hai người đã ở lại đây bao lâu rồi. Hắn lo lắng nếu chưa trở về mà Mộ Dung Thiên đã chết. Đến lúc đó mình biết giải thích ra sao với Mộ Dung phu nhân đây.
Ra khỏi cửa điện, sau đó đến con đường hầm kia, nhất thời chỉ còn lại bong đêm vây quanh, Lưu Phong đưa tay đỡ lấy nàng, hắn nói: "Phu nhân, để ta dắt người đi."
Mộ Dung phu nhân đang muốn đưa tay cho hắn nắm lấy. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, liền rút tay lại phía sau, nói: "Ta là gì của ngươi, ta làm sao là chuyện của ta, tại sao lại phải đưa tay cho ngươi chứ."
Lưu Phong một trận buồn bực, đúng là nhỏ mọn mà.
"Phu nhân, nơi này trời rất tối nên cẩn thận một chút." Lưu Phong cười khổ, khuyên nhủ một tiếng.
"Ta chết cũng không cần ngươi quản." Mộ Dung phu nhân thầm thở dài, sau đó lẩm bẩm: "Ta mới không cần ngươi quan tâm."
Lưu Phong lắc đầu cười. Không để ý nữa, tự mình đi tới phía trước.
Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong không quan tâm tới nàng nữa thì tức giận vô cùng, trong lòng mắng to tiểu tử này không biết hiếu thuận, mình tốt xấu gì cũng là trượng mẫu tương lai của hắn, hắn sao lại có thái độ lạnh nhạt như thế? (sặc, ta thua rồi! Ôi đàn bà!)
"Xoạt!"
Lưu Phong đang chậm rãi bước đi bỗng nhiên nghe từ phía sau truyền đến một âm thanh như tiếng vải bị xé rách.
"Ai nha!"
Cùng lúc đó Mộ Dung phu nhân cũng kinh hãi kêu lên một tiếng, Lưu Phong vội vàng xoay người quay trở lại, hắn sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm.
"Phu nhân, nàng không sao chứ?" Lưu Phong vội vàng lại gần nàng, ân cần hỏi.
Mộ Dung phu nhân ngượng ngùng đáp: "Không có việc gì, chỉ là quần áo bị rách thôi."
Lưu Phong nghe vậy mới quan sát nàng kỹ hơn. Lúc này, hắn mới phát hiện có một đường rách trên ngực áo phu nhân, một vết rách khá lớn, tinh tế xem xét, thậm chí lộ ra một nửa bộ ngực sữa đầy đặn, da thịt nàng trong suốt trắng nõn.
Lưu Phong ý thức chịu không nổi nuốt nước bọt một cái, trời ơi phu nhân lại không mặc áo ngực. Không biết phía dưới có phải cũng không mặc gì hay không nữa?
"Ngươi nhìn cái gì vậy hả?" Hai ngươi đang đứng rất gần nhau, mặc dù Mộ Dung phu nhân không thấy được ánh mắt dâm đãng của hắn nhìn mình. Nhưng nàng cảm ứng được sức nóng từ ánh mắt Lưu Phong.
Lưu Phong cười to một tiếng, hắn hạ giọng nói: "Ta chỉ muốn nhìn xem một chút, phu nhân có bị thương hay không, nếu nàng bị thương thì ta sau khi trở về thật không biết nói sao với Uyển Nhi đây."
Mộ Dung phu nhân hừ lạnh: "Ngươi còn nhớ ta là mẹ Uyển Nhi sao."
Lưu Phong chỉ còn biết dở khóc dở cười, bà cô này bình thường thông minh đĩnh tuệ vậy mà sao hôm nay lại trở nên điêu ngoa không chịu nói lý thế này chứ.
Đều nói tình ái làm cho đàn bà trở nên khờ dại. Nhưng nàng đã qua tuổi luyến ái, sao lại còn như vậy.
Thấy dáng vẻ cau có của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân đột nhiên trong lòng cũng thấy ngại. Nàng hiểu hôm nay mình có chút điêu ngoa, nàng vội nói xin lỗi: "Phong nhi, ngươi chớ tức giận, kỳ thật ta chỉ nói chơi với ngươi thôi."
Lưu Phong nhàn nhạt thản nhiên nói: "Không có gì, phu nhân có khuôn mặt đẹp tựa trăng rằm, như thế nào có thể nổi giận vì ta chứ."
"Tiểu hoạt đầu, ngươi lại nói bậy nữa rồi.". Nghe Lưu Phong nói như vậy Mộ Dung phu nhân cũng không giận hắn, miệng nàng còn hơi mỉm cười. Bất quá người phụ nữ nào nghe những điều này cũng điều thấy rất thoải mái. Mộ Dung Thiên cái tên đầu gỗ kia cho đến tận bây giờ chưa một lần khen ta xinh đẹp cả.
Tính thời gian Lưu Phong rời Thiên Thượng Nhân Gian đi cứu Mộ Dung phu nhân có khi đã mười ngày, mọi người càng lúc càng thêm lo lắng. Trong đó cả Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân đều cũng thấy nặng lòng, vội vàng thương nghị phái nhân thủ tìm kiếm chung quanh. Trong khoảng thời gian ngắn làm cho kinh đô rơi vào tình trạng náo loạn. Tin tức này truyền tới Phong Thành, Diệp Văn Lý cùng Phó Lưu Vân đều rất muốn tự mình đi tìm chủ công, nhưng đã bị Lãnh Nguyệt khuyên bảo nên thôi.
Mộ Dung thế gia cũng lo lắng không thôi, vạn nhất Lưu Phong xảy ra chuyện gì, phỏng chừng thuộc hạ Lưu Phong sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung thế gia. Ai kêu người ta vì cứu người của Mộ Dung thế gia mà mất tích chứ.
Mộ Dung Thiên sớm biết thời gian của mình không còn dài nữa, do dự một chút cuối cùng đành gọi nữ nhi mình tới, nói cho nàng tình hình bệnh tật của mình. Dặn dò nàng nếu như mình qua đời, Mộ Dung thế gia cũng sẽ có nguy cơ tiêu tan, thỉnh cầu nàng có thể đưa Mộ Dung thế gia phát dương quang đại.
Mộ Dung Uyển Nhi nghe mà ngạc nhiên, nhất thời kinh hãi không thôi. Phụ thân bị trọng thương, mẫu thân cùng tình lang sanh tử chưa rõ, đả kích này thật lớn, thiếu chút nữa khiến cho nàng ngất đi. Bất quá cuối cùng nàng cũng kiên cường, tiếp nhận sự thật, nàng gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của cha.
Ban đêm, Trương Mỹ Nhân cùng Nghê Thường tâm tư đều có chút bất an, cả hai đều chìm trong suy tưởng mà vô tâm ngồi xuống trong hậu hoa viên của Thiên Thượng Nhân Gian, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên cao mà trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, Trương Mỹ Nhân mở miệng an ủi: "Tam tỷ, tỷ không cần lo lắng, Phong nhi hắn cát nhân thiên tướng, chắc không có việc gì đâu. Hơn nữa tu vi hắn cao như vậy, trong thiên hạ sợ rằng không có nhiều người có thể tổn thương hắn."
Nghê Thường quay đầu lại thở dài: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. đối thủ sẽ bày kế với Phong nhi. Nếu hắn sơ suất, ta sợ."
"Tam tỷ, không nên nói thế, Phong nhi không có việc gì đâu." Mấy ngày nay, trong lòng Trương Mỹ Nhân hình ảnh Lưu Phong sớm đã biến hóa ngất trời. Trong lòng nàng không hề hận hắn. Đối với Tam tỷ, trong lòng nàng cũng không còn hy vọng xa vời nữa. Nàng nhìn ra Tam tỷ thật sự thích Lưu Phong. Chỉ ái ngại luân thương đạo lý nên mới áp chế trong lòng mà thôi.
Nghê Thường nghe vậy, cũng gật đầu nói: "Ân, chắc hắn chẳng có việc gì đâu."
"Tam tỷ. Muội biết tỷ thích Phong nhi." Trương Mỹ Nhân thoáng do dự một chút, nàng nói tiếp: "Nếu là chân tình thật sự, tỷ không nên để ý thế tục của người đời. Không cần vì thế mà ủy khuất chính mình."
Nghê Thường bị Trương Mỹ Nhân nói trúng tâm can nên sắc mặt có chút đỏ lên, gắt giọng: "Tứ muội, ngươi nói gì vậy, dù sao ta cũng là sư tôn của Phong nhi. Chúng ta làm sao có thể."
"Hắn sẽ không để ý, muội biết Phong nhi đối với tỷ kỳ thật cũng có ý tứ." Trương Mỹ Nhân cắn răng nói: "Tam tỷ, trong lòng muội tỷ là người dám làm dám chịu, muội hy vọng tỷ không nên đánh mất hạnh phúc của mình, Phong nhi đúng là nam nhân đáng để phó thác tình yêu. Muội tin tưởng Đại tỷ cùng Nhị tỷ cũng sẽ không phản đổi tỷ."
Nghê Thường yên lặng một hồi, đột nhiên cười nói: "Tứ muội, hôm nay muội làm sao vậy, ta nhớ ngày thường muội rất chán ghét Phong nhi. Như thế nào hôm nay, nghe khẩu khí của muội đổi với hắn hình như rất sùng bái." Đối với việc Trương Mỹ Nhân tán dương Lưu Phong, trong lòng cũng Nghê Thường rất vui mừng.
Trương Mỹ Nhân thở dài một tiếng, không giấu giếm thản nhiên nói: "Không sai, lúc đầu muội đúng là không thích hắn. Nhưng bây giờ không giống trước đây, hắn đã tạo ra được những thành tựu lớn dường này khiến cho muội rất vui, hơn nữa tu vi của hắn rất lợi hại." Tu Chân Giới cường giả vi tôn, đây là mục tiêu vĩnh hằng của mọi người tu chân."Tam tỷ, thật sự ta thấy Phong nhi là một nam tử quá ưu tú. Nếu tỷ bỏ qua cơ hội tốt như thế này." Trương Mỹ Nhân chân thành nói.
Nghê Thường mỉm cười: "Tứ muội, cám ơn người đã khai đạo cho ta, chỉ cần lần này Phong nhi trở về an toàn ta sẽ tìm cơ hội nói với hắn. ta sẽ không tự ủy khuất chính mình. Cho dù tương lai Tu Chân Giới có vì thế mà đàm tiếu, ta cũng sẽ nỗ lực để cho bọn họ hiểu."
Trương Mỹ Nhân vui mừng nói: "Tam tỷ, tỷ nghĩ như vậy là được rồi."
Lưu Phong mất tích thậm chí đã khiến cho lão hoàng đế chú ý.
Nhất là thuộc hạ của Lưu Phong tại kinh đồ đều xuất động, điều này làm cho lão hoàng đế chấn động, hắn biết Lưu Phong có lực lượng cường đại, nhưng không nghĩ thuộc hạ của Lưu Phong lại có nhiều nhân sĩ thuộc Tu Chân Giới như vậy.
Vì vậy hắn vội vàng ra lệnh cho Xích Long thủ lĩnh Chân Long Vệ cẩn thận tra xét.
"Bệ hạ, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, tại kinh đô thuộc hạ Lưu Phong có khoảng hai mươi nhân sĩ Tu chân, mỗi người đều có tu vi cao cường. Hơn nữa, còn có hai vị cao cấp tu chân của Phiếu Hương Cốc đang ở tại Thiên Thượng Nhân Gian." Xích long mang tin tức điều tra trong nửa ngày hồi báo, hầu như các thế lực của Lưu Phong tại kinh đô đều được kể ra.
Lão hoàng đế chau mày hỏi: "Ngươi thấy như thế nào?"
"Bệ hạ, thuộc hạ nghĩ người trước mắt nên dùng sự anh minh, cơ trí của người để hợp tác với Lưu Phong." Xích Long cung kính trả lời.
Lão hoàng đế gật đầu, liền truyền lệnh: "Truyền lệnh xuống, thăng Vương Đức Vọng lên làm Đại Nguyên soái binh mã Hoàng thành. Còn nữa, phân phó Chân Long Vệ cũng như chuyển cáo cho tu sĩ Thiên Sư đạo, bảo bọn họ cùng giúp đỡ tìm kiếm Lưu Phong." Xích Long vội vàng lĩnh mệnh đi ngay.
Đế quốc Hoa Hạ đã hoàn toàn vì Lưu Phong mất tích mà gần như điên cuồng, trong lúc đó hắn lại đang cùng Mộ Dung phu nhân liên thủ đem Huyết Ti ti chủ cùng toàn bộ huyết tộc tiêu diệt sạch.
Sự thật là dưới sự yêu cầu của Mộ Dung phu nhân, ngoại trừ Huyết Ti ti chủ và mấy cao thủ ra, đại bộ phận huyết tộc đều chết trong tay Mộ Dung phu nhân. Nàng nóng lòng muốn chứng thật tu vị Nguyên Anh kỳ của mình. Kết quả cuối cùng làm Mộ Dung phu nhân rất hài lòng về lực lượng của mình, nhưng nàng cũng phải bỏ ra công sức không nhỏ. Mười tên huyết tộc trước khi chết đã tự bạo làm cho Mộ Dung phu nhân bị thương nặng, cũng may Lưu Phong kịp thời tương trợ mới có thể cứu được một mạng của nàng. Chỉ là một thân Nguyên Anh Lực phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục được.
Giờ phút này ngay cả bước đi cũng là vấn đề khó khăn đối với Mộ Dung phu nhân.
"Phu nhân, không bằng ra cõng nàng đi khỏi nơi này? Bất quá, ta và nàng cuối cùng là nam nữ hữu biệt, cái này." Mộ Dung phu nhân bị thương, Lưu Phong cũng muốn nhân cơ hội này cọ xát chút xíu. Bất quá hắn lại thích cái dạng nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi này.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt không hờn giân, quật cường khoát tay: "Ta còn đủ sức đi được, không cần ngươi quản." Vừa nói xong, nàng nỗ lực tiến tới vài bước.
Kết quả vừa đi được vài bước đột nhiên thân thể mất trọng tâm, ngã chúi về phía trước, Lưu Phong nhanh mắt phát hiện vội vã tới đỡ lấy nàng.
Mộ Dung phu nhân sắc mặt tái nhợt, trán chảy mồ hôi lạnh không ngừng, Lưu Phong lắc đầu cười khổ: "Phu nhân, hay là ta cõng người đi nha?"
Mộ Dung phu nhân cắn răng cứng đầu nói: "Không cần người lo, nam nữ hữu biệt, ta sợ làm ô danh của ngươi."
Ai, tuổi lớn như vậy mà tính tình còn quật cường như thế này.
Lưu Phong cũng hối hận tại sao mình lại nhiều lời như thế.
Cũng đều trách mình quá dối trá, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì cứ chiếm đi, thế mà hết lần này tới lần khác lại nói như vậy. Bất quá, nói cho cùng Lưu Phong cũng hiểu được mình có chút không bình thường, người ta tốt xấu gì cũng là trượng mẫu tương lai của mình, như thế nào lại có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi chứ.
"Nhân phẩm ta có vấn đề rồi sao?" Lưu Phong có chút buồn bực, đôi khi hắn cũng không muốn nghĩ tới những ý nghĩ bậy bạ, nhưng lần này đến lần khác đều không thể dừng lại, không thể dập tắt ý nghĩ trong lòng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...