Tất cả ủy khuất và chua xót dường như lúc này đã tìm được lối thoát.
Nàng ôm chặt lấy eo Lưu Phong. Nhào vào lòng ngực hắn, khóc rống lên. Bản năng của nàng cảm thấy chỉ có chỗ này mới có thể tìm được an toàn.
Nếu như nói, nàng lúc trước như một con thuyền nhỏ trôi giạt giữa đại dương mênh mông, thì bây giờ, nàng đã tìm được bến đậu an toàn.
Bờ ngực Lưu Phong cho nàng cảm giác an toàn mãnh liệt.
Lưu Phong ôm bả vai, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng. Ôn nhu hỏi: "Tuyết nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ cho nàng."
Dưới sự an ủi của Lưu Phong, tiếng khóc của Mộ Dung Tuyết nhỏ dần: "Không có việc gì. Nhìn thấy ngươi là không có việc gì rồi."
Cái gì mà không có việc gì. Ta trước tiên phải xác định xem ngươi có phải bị người khác làm hại không?
"Tuyết nhi, là ai khi dễ nàng, nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ cho nàng." Lưu Phong hỏi lại lần nữa.
Mộ Dung Tuyết mở mồm, thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có việc gì, thật sự không có việc gì." Mộ Dung Tuyết mặc dù cùng Lưu Phong quen biết chưa lâu, nhưng là đối với tính tình của Lưu Phong cũng thập phần rõ ràng. Nếu như nàng nói cho Lưu Phong sự thật, nói không chừng hắn sẽ đi giết Mộ Dung Bác.
Mặc dù Mộ Dung Tuyết thống hận Mộ Dung Bác. Nhưng nàng cũng không hy vọng Mộ Dung Bác bị Lưu Phong giết. Nói thế nào đi nữa, nàng cũng là do Mộ Dung Bác một tay nuôi lớn.
Mộ Dung Bác là súc sinh. Hắn có thể vô sỉ, nhưng Mộ Dung Tuyết nàng lại không thể vô nghĩa.
Mộ Dung Tuyết càng nói như vậy, Lưu Phong lại càng hoài nghi. Hắn thật sự hoài nghi Mộ Dung Tuyết đã bị lăng nhục.
Mẹ nó, là đứa cầm thú nào làm ra ác sự ngần này. Đừng để ta biết, nếu không, ta nhất định cho hắn biến thành thái giám.
Bởi vì hai tay buông ra. Bộ ngực của Mộ Dung Tuyết lần nữa lộ ra ngoài, dán chặt vào bộ ngực trần của Lưu Phong. Rất là mềm mại, đầy tính đàn hồi.
Quai quai(bé yêu???), đồ tốt như vậy. Nếu để thằng khác động vào, thật là nhục nhã.
"Tuyết nhi, nàng nói cho ta biết, rốt cục là ai lăng nhục nàng, ta bây giờ sẽ đi giúp nàng báo thù?" Lưu Phong thấy Mộ Dung Tuyết che che giấu giấu không nói. Liền trực tiếp hỏi thẳng ra.
Mộ Dung Tuyết ban đầu là ngẩn ra. Lập tức trong nháy mắt phản ứng lại, vội vàng giải thích: " Ngươi nói cái gì? Ta đâu có bị người khác lăng nhục. Chỉ là quần áo của nhân gia bị rách mà thôi." Người ta nữ nhi nhà có đức hạnh, chính là không chịu bị làm nhục.
Không được, ta phải tự mình kiểm tra một chút mới có thể xác định.
Lưu Phong ôm chặt lấy Mộ Dung Tuyết, đầu nàng vùi vào ngực Lưu Phong. Hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Một khắc cũng không chịu buông ra.
"Ta mang nàng về nhà." Lưu Phong cúi đầu, hôn một cái lên trán Mộ Dung Tuyết. Lập tức sải bước rộng, đi nhanh vào Thiên Thượng nhân gian.
Trên đường, Lưu Phong cố ý cúi đầu, cắn trúng nụ hoa đang lộ ra ngoài không khí kia một cái, thân thể mềm mại của Mộ Dung Tuyết nhất thời vô lực. Thở gấp nói: " Đừng, không phải chỗ này." Mặc dù Mộ Dung Tuyết sớm đã có ý trao thân cho Lưu Phong, nhưng ở dưới tình cảnh này cũng không dám.
Người ta là con gái mà. Luôn muốn có thể diện
Lưu Phong tâm lý vui vẻ: " Hắc hắc. Nơi này không được, vậy ý là trong phòng thì có thể."
Đóng cửa phòng lại. Lưu Phong đem Mộ Dung Tuyết đặt trên giường mình. Hai tay khẽ vuốt ve trên bộ ngực lõa lồ. Thấp giọng nói: " A a, thật tốt. Đàn hồi thật tốt a."
"Công tử, từ hôm nay trở đi, Tuyết nhi chính là của chàng. Hết thảy đều do chàng xử trí." Mộ Dung Tuyết hơi nhắm mắt lại, ngượng ngùng nhìn Lưu Phong, tâm lý không khỏi dâng lên một tia ngọt ngào.
Lưu Phong hơi cảm động. Một tay xoa nắn bộ ngực bão mãn, một tay lại từ dưới váy đi vào, tại khu giữa hai đùi nàng chậm rãi vuốt ve.
"Ân, công tử, Tuyết nhi cảm giác thật hạnh phúc, thật thoải mái." Mộ Dung Tuyết có chút kích động, lại có chút hưng phấn. Bây giờ so với lúc trước, quả thực là cách nhau một trời một vực.
Lưu Phong vô sỉ nói: " Ân, ta là một nam nhân có cảm giác rất an toàn. Rất nhiều nữ nhân ở cùng ta một chỗ, cũng cảm giác được hạnh phúc."
Mộ Dung Tuyết nhíu mày. Sẵng giọng: " Chàng. Chàng thật quá hoa tâm."
"Cám ơn đã khen ngợi!"
Lưu Phong thậm chí còn vô sỉ gật gật đầu.
"Hừ!" Mộ Dung Tuyết nghe vậy, mân mê cái miệng nhỏ, âm thanh lạnh lùng nói: " Chàng nha, thật là một đại sắc lang hoa tâm, ta như thế nào hết lần này đến lần khác lại thích chàng."
"A a, bởi vì nàng là mỹ nữ." Lưu Phong tựa hồ muốn vô sỉ đến mức triệt để, mặt dày nói: " Nói chung, nữ nhân mà động tâm với ta, đều có một đặc điểm chung. Các nàng đều là đại mỹ nữ đi ngàn dặm mới chọn được."
Được nghe lời ấy, Mộ Dung Tuyết lông mày nhất thời dãn ra. Nàng mừng rỡ hỏi: " Công tử, chàng thật sự nghĩ rằng ta là mỹ nữ sao?"
Lưu Phong trịnh trọng gật đầu: " Ân, Tuyết nhi đương nhiên là siêu cấp vô địch đại mỹ nữ!"
Mộ Dung Tuyết nghe vậy, vô cùng thẹn thùng cúi đầu xuống, trầm tư một hồi. Đột nhiên lại ngẩng đầu lên hỏi: " Công tử, chàng nói ta cùng Uyển Nhi tỷ tỷ, ai xinh đẹp hơn?"
Lưu Phong nghe vậy. Hơi nhức đầu.
Cái vấn đề này tựa hồ có chút khó khăn.
Nữ nhân cũng rất quan tâm đến dung mạo của mình, nhất là đối với đánh giá của nam nhân mình yêu mến lại càng coi trọng.
Ai cũng không thể đắc tội.
"A a, hai tỷ muội nàng ai cũng xinh đẹp. Đều là đại đại mĩ nữ." Lưu Phong cười giỡn nói.
"Không được, chàng không được nói dối ta, ta muốn nghe lời thật." Mộ Dung Tuyết không chịu, ngươi đây không phải lừa người sao, nàng làm nũng nói: " Nói, ta muốn chàng nói, chúng ra rốt cục ai xinh đẹp hơn?" Thân thể nàng lắc lư, hai viên cầu bão mãn kia cũng rung rung theo, khiến người khác mê mẩn.
Lưu Phong tâm hơi động, suy nghĩ một chút, nói: " Tuyết nhi, nói thật, các nàng đều rất đẹp. Chỉ là phong cách của các nàng lại không giống nhau. Nếu so về vóc người, kỳ thật nàng đẹp hơn so với Uyển Nhi." Lưu Phong lời này thật không phải giả, bộ ngực bão mãn cùng mông má của Mộ Dung Tuyết xác thật so với Uyển Nhi phải lớn hơn 1 cỡ. Hai đường cong chữ S cũng thập phần hoàn mỹ. Chỉ là, nếu xét theo dung mạo, nàng lại kém hơn Mộ Dung Uyển Nhi. Nếu như nói Mộ Dung Uyển Nhi là tiên tử thánh khiết, vậy Mộ Dung Tuyết chính là nữ thần gợi cảm. Tóm lại hai người nàng mỗi người một vẻ.
Lưu Phong cố ý đem ưu điểm của Mộ Dung Tuyết nói ra làm đáp án.
Quả nhiên, Mộ Dung Tuyết nhất thời liền cười. Tâm lý của tiểu nữ nhân(cô gái nhỏ) lộ rõ: " A a, công tử, chàng thật sự sẽ nói. Bất quá, Uyển Nhi tỷ tỷ cũng không tệ."
Lưu Phong trong lòng cười thầm, nữ nhân a, chính là bộ dạng như vậy. Đều là mỹ nữ không được sao, sao phải tranh chấp hơn người.
Bất quá cũng phải nói lại, Lưu Phong cảm giác được sự tranh đua như vậy có lới đối với hắn.
Ngươi ngẫm thử xem, những người này đều là nữ nhân của hắn, giữa các nàng càng tranh đua về dung mạo, chẳng phải chính là mình càng được hưởng phúc sao.
Ngừng một chút. Mộ Dung Tuyết lại bắt đầu hỏi: " Công tử, chàng nói, ở trong lòng chàng, là ta trọng yếu? Hay tỷ tỷ trọng yếu?" Lưu Phong trong lòng buồn cười, lòng tranh cường háo thắng của nữ nhân, xem ra không kém nam nhân một chút nào.
Quai quai. Ta từ trước đến giờ đều rất công bằng. (nguyên văn một chén nước nằm ngang-không nghiêng ngả, sánh nước về bên nào)
Bất quá Lưu Phong cũng không có nói như vậy, hắn biết cô nàng này khẳng định sẽ không chịu cái đáp án dạng này.
Suy nghĩ một chút, Lưu Phong cười nói: " A a. Các nàng ở trong lòng ta đều rất trọng yếu, bất quá. Bây giờ. Hẳn là nàng trọng yếu." Uyển Nhi yêu mến. Ngàn vạn lần đừng ghen a, muội muội của nàng hôm nay đã chịu kích thích. Ta phải an ủi nàng.
"Nhân gia mới không tin? Chàng chỉ biết nói mấy lời có cánh để dụ người ta vui vẻ." Mộ Dung Uyển Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng tâm lý lại nở rộ như hoa. Nàng biết Lưu Phong rất coi trọng Mộ Dung Uyển Nhi tỷ tỷ. Chỉ là bây giờ nghe Lưu Phong chính miệng nói nàng so với tỷ tỷ trọng yếu hơn, cho dù nàng biết Lưu Phong lời này có chút giả dối, nhưng tâm lý vẫn rất cao hứng.
"Tuyết nhi, ta nói đều là sự thật, chờ nàng ở cùng ta lâu nàng mới biết, kỳ thật con người của ta a, là một người đứng đắn thành thật. Dưới tình huống bình thường. Sẽ không nói dối." Đương nhiên, ngoại trừ tình huống đặc thù.
Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, đáng giá Lưu Phong một phen. Kiều mị cười nói: " Chàng nha. Ai bảo là người thành thật, lại có nhiều nữ nhân như vậy."
Lưu Phong mặt lộ vẻ vui mừng, dương dương đắc ý nói: " Không có biện pháp a, ai kêu nam nhân nàng mị lực lại lớn như vậy.
Mộ Dung Tuyết không còn gì để nói, nàng biết ở phương diện này nàng không thể nói lại Lưu Phong.
"Tuyết nhi, đêm nay. Ta là của nàng, nàng là của ta." Lần trước cùng Mộ Dung Tuyết kích tình, chỉ là quen tay, lần này Lưu Phong mới là không muốn buông tha.
Vừa nói. Lưu Phong hai tay ôm lấy eo nàng, đầu lưỡi chui vào miệng nàng, điên cuồng cuộn quanh lưỡi của nàng.
Đối với kích tình chờ mong đã lâu. Mộ Dung Tuyết không hề cự tuyệt, biểu hiện của nàng thậm chí so với Lưu Phong còn chủ động hơn, cái lưỡi đinh hương không ngừng mút vào.
Trong sự đòi hỏi lẫn nhau không ngừng, thân thể hai người dần dần nóng lên. Tình dục cũng được đốt cháy lên.
Một lúc lâu sau, hai người khó khăn lắm mới tách miệng ra.
Tay của Lưu Phong chậm rãi vuốt ve hai đùi nàng, là nơi có một nguồn suối ướt át.
Trong phong tràn ngập không khí ám muội, Mộ Dung Tuyết khép nửa con mắt. Cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, rên rỉ không ngừng, bộ ngực cao vút theo hô hấp phập phồng dồn dập.
Lưu Phong cúi đầu, tại ngực Mộ Dung Tuyết mà hôn. Sau đó chầm chậm chuyển qua tiểu phúc của nàng, cuối cùng cư nhiên vùi vào giữa hai đùi nàng.
"Công tử, Tuyết nhi không ổn rồi, chàng nhanh lên một chút tiến vào đi." Bởi vì Lưu Phong trong quá trình vuốt ve, cố ý đưa vào nguyên anh lực, cho nên thân thể Mộ Dung Tuyết trở nên dị thường mẫn cảm. Thời gian không lâu thì đã có chút chịu không được.
Lưu Phong cười hắc hắc, đè lên người nữ nhân. Eo đột nhiên ấn một phát, đột phá đạo bình chướng(màn bảo vệ) kia. Đâm vào trong.
Nữ hài(cô gái) lúc này, rốt cuộc đã biến thành nữ nhân.
Sau lúc kích tình, trên giường quả nhiên có một phiến huyết hồng.
Lưu Phong trong lòng nhất thời thở dài một hơi, quả nhiên là chưa bị lăng nhục.
Sau cơn mây mưa, Mộ Dung Tuyết nằm trong lòng Lưu Phong, hơi thở dốc, nhẹ giọng kêu: " Công tử, ta còn muốn."
Có người nói. Nam nhân sợ nhất nữ nhân nói ta còn muốn.
Nhưng Lưu Phong không có sợ.
Hắn là nam nhân, nhưng hắn không phải là một nam nhân bình thường. Truyền thuyết Hiên Viên hoàng đế một ngày ngự bách nữ. Lưu Phong mặc dù trình độ không pro như vậy, nhưng một ngày hơn mười nữ cũng có thể làm được.
"Nàng nói cái gì?" Lưu Phong trêu ghẹo.
Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, len lén nhìn Lưu Phong một cái, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: " Ta còn muốn."
Không đợi cho Lưu Phong trả lời, Mộ Dung Tuyết tiếp tục nói: " Hay chàng không "làm" tiếp được được?"
"Cái gì?" Lưu Phong nghe vậy, nhất thời tức giận. Lão tử có thể không được không? Làm chết nàng cũng không có vấn đề gì.
Nam nhân kiêng kỵ nhất là bị nữ nhân nói không "làm" được.
Để chứng minh chính mình vẫn ở hùng phong. Lưu Phong cười hắc hắc. Xoay người tái chiến, lại một phen phiên vân phúc vũ.
Đánh một trận này thẳng tới lúc rạng sáng, tới khi Mộ Dung Tuyết cầu xin tha thứ, Lưu Phong mới từ trên người nàng hạ xuống.
Giờ phút này Mộ Dung Tuyết toàn thân đều tê liệt, miễn cưỡng chui vào lòng Lưu Phong, không hề nhúc nhích.
Hai người không biết, trong lúc bọn họ phong lưu khoái hoạt, Mộ Dung thế gia đã vì việc Mộ Dung Tuyết bỏ đi mà tán loạn cả lên.
Mộ Dung Uyển Nhi sau khi về nhà, nghe người ta hồi báo, trước tiên là tìm Mộ Dung Bác bắt hắn giao người.
Mộ Dung Bác vẻ mặt ủy khuất. Hắn tìm đâu ra người đây.
Hắn nhấn mạnh lần nữa, Mộ Dung Tuyết tự mình bỏ đi, hắn cũng không biết nàng bây giờ ở đâu?
Nhưng Mộ Dung Uyển Nhi đâu có chịu tin, nàng một mực khẳng định, Mộ Dung Tuyết chính là bị hắn giấu đi.
"Mộ Dung Uyển Nhi. Ngươi đừng có ăn hiếp người quá đáng, ta tốt xấu gì cũng là nhị thúc ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nói với ta như vậy?" Mộ Dung Bác thật sự là không thể nhịn được nữa.
Mộ Dung Uyển Nhi cười lạnh một tiếng, nói: " Hừ, nhị thúc? Không sai, chính vì ta biết ngươi là nhị thúc của ta, ta mới cùng ngươi tâm bình khí hòa(hết sức bình tĩnh) nói chuyện. Nếu không. Ta sớm đã đem ngươi giao cho trưởng lão hội."
"Ngươi." Mộ Dung Bác nghe vậy, trong mắt hiện lên một đạo âm lãnh: " Các ngươi được lắm, được lắm, cha mẹ ngươi lấn ép ta, hoàng mao nha đầu(con bé ngờ nghệch) như người cũng lấn ép ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...