(Đêm đêm hoan dâm, sư tôn tức giận).
"Nếu như vậy, ta liền thay Khuynh Thành cảm ơn ngươi." Lí Hương Quân hơi cảm kích.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, câu này là để nói với người ngoài, chỗ người nhà sao lại nói những lời đó chứ." Lưu Phong nói xong đi tới, nhẹ nhàng ôm eo Lí Hương Quân.
Lí Hương Quân không giãy dụa, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Phong đầy thâm ý, trong con mắt xinh đẹp một phiến sương mờ: "Hảo nữ tế, sau này Khuynh Quốc Khuynh Thành sẽ giao cho ngươi."
"An tâm. Ba ngươi các nàng sẽ do ta chăm sóc." Nói xong Lưu Phong đem bàn tay hướng về giữa hai chân Lí Hương Quân.
Lí Hương Quân vội khép hai chân lại, giận dữ nói: "Xú tiểu tử, ngươi không biết lúc nào thì nên dừng sao?"
Lưu Phong ho khan hai tiếng, đứng đắn nói: "A a, ngượng rồi, ta còn tưởng là nàng nguyện ý chứ."
"Nhảm nhí, ta mẹ vợ ngươi lại có thể là loại nữ nhân tùy tiện như vậy sao?" Lí Hương Quân mĩ mục thoáng qua sự khinh rẻ, hai gò má nhất thời đỏ ửng nói: "Ngươi xú tiểu tử này, ta không biết nói gì với ngươi cho tốt nữa. Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất một chuyện khác. Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là có ý với Tam sư tôn ngươi không?"
"Không có, tuyệt đối không có." Lưu Phong được một trận mồ hôi, năm nay không phải năm rủi với mình, sao ngay cả cái ý nghĩ nhỏ như vậy đều bị người khác biết hết.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, tuy ta và nàng rất thân quen. Nhưng cũng không đại biểu nàng có thể phỉ báng ta." Lưu Phong nghiêm mặt: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta trịnh trọng yêu cầu nàng, mời nàng ngừng ngay sự phỉ báng của nàng lại."
"Nga, nguyên lai là hiểu lầm." Lí Hương Quân cười hắc hắc." Vốn ta còn định giúp ngươi, ai biết được lại là hiểu lầm."
"Ngươi giúp ta? Giúp thế nào?" Lưu Phong đến đây đột nhiên thấy hứng thú.
"Dù sao đều là hiểu lầm, không nói cũng được." Lí Hương Quân nói xin lỗi ngắn gọn: "Hảo nữ tế, thực xin lỗi, ta không nên phỉ báng ngươi."
Mẹ nó, ma nữ đúng là ma nữ, vừa khơi gợi hứng thú của lão tử lên, giờ lại không chịu nói, thật *** buồn đời.
"Mỹ nhân tỷ tỷ. Dù là hiểu lầm. Nhưng ta muốn nghe xem ngươi vốn muốn giúp ta thế nào?" Lưu Phong mặt dày hỏi.
"Ngươi thật muốn nghe?" Lí Hương Quân vũ mị lắc lắc tóc. Động tác nhẹ nhàng tự nhiên, đầy mĩ cảm, bộ dạng lơ đễnh chẳng hề vội vã.
"Mỹ nữ tỷ tỷ, nàng nói chuyện có thể tôn trọng ta một chút được không?" Lưu Phong hoàn toàn bái phục đại ma nữ này, chỉ còn cách mềm giọng khẩn cầu. Nói thật, đại ma nữ này nếu thực có kế hoạch tốt gì có thể giúp mình cua được tam sư tôn, bảo hắn cúi lạy hắn cũng làm.
"Trước tiên ngươi phải thừa nhận ngươi thật sự có ý muốn quá mức với tam sư tôn ngươi?" Lí Hương Quân thấy Lưu Phong có ý nhờ mình, trở nên rất vui vẻ.
Lưu Phong to đầu, thoáng do dự một chút. Nói: "Được rồi, ta thừa nhận, nhưng ngươi không thể nói bậy với người khác."
"Xú tiểu tử, ngươi quả nhiên là đại sắc ma. Cư nhiên ngay cả sư tôn của mình cũng không tha." Lí Hương Quân u oán nói, thanh âm giống như thâm khuê oán phụ: "Ngươi xú tiểu tử này, ngươi thích thì cứ thích, vì sao ngươi phải làm cái chuyện xấu xa này? "
Lưu Phong kêu oan nói: "Ta làm cái gì?"
"Coi cái vẻ giả vờ oan khuất của ngươi xem." Lí Hương Quân giận dữ, gắt gỏng nói: "Sự tình của ngươi ai chẳng biết. Ngươi nói cho ta, ngươi vì sao trộm quần lót của sư tôn ngươi?"
Lưu Phong nghe vậy, thiếu chút nữa ngã ngửa ra, đại ma nữ này sao cái gì cũng biết. Sự tình ngày đó, hắn tự nhận làm như áo trời không vết vá a.
Lưu Phong cũng không biết, Lí Hương Quân kỳ thật cũng là nghe trộm được câu chuyện giữa hắn cùng Lăng Ba, liền lấy lông gà làm lệnh tiễn.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, đây là đại sự. Nàng ngàn vạn lần không thể nói loạn. Cho dù ta mất mặt mũi, nhưng tam sư tôn ta là cao nhân tu chân đứng đắn. Việc này nếu để lộ ra ngoài không được hay cho lắm."
Lí Hương Quân mũi hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Giờ ngươi mới lo lắng, sao lúc làm chuyện đó không thấy lo. Thật sự là sắc đảm bao thiên a."
Bao cái rắm ý. Nếu ta thực sự là sắc đảm bao thiên, ta hiện tại đã đem ngươi ra"thịt" rồi. Đợi cho ngươi bị chinh phục, lão tử còn sợ ngươi nói loạn lên ư. Nói đến cùng, lão tử vẫn là nam nhân thuần khiết.
"Mỹ nữ tỷ tỷ, ta đã sai rồi? Nàng xem nàng đại nhân đại lượng, việc này hãy giấu ở trong lòng." Lưu Phong cười ám muội: "Nàng trước tiên nói về kế hoạch nàng muốn giúp ta đi?"
Lí Hương Quân con mắt vừa chuyển, mỉm cười: "Kỳ thật cũng không khó. Ngươi chủ động theo đuổi một chút, sau đó lại dụ hoặc, sự tình căn bản đã thành."
Lí Hương Quân hoàn toàn căn cứ vào tình huống bản thân mà đề ra chủ ý thúi hoắc này. Đương nhiên, cái này cũng là từ kinh nghiệm thực tế mà ra. Vốn nàng đối với Lưu Phong cũng không có tâm tư gì khác. Nhưng sau vài lần liên tiếp nhìn thấy Lưu Phong cùng nữ nhân khắc ái ân, trong lòng cũng dần dần xuất hiện một cảm giác chờ mong. Hôm trước đêm nằm mơ, nàng thậm chí mơ thấy mình cùng Lưu Phong làm chuyện kia. Sau khi tỉnh lại, vùng đất riêng tư kia đã sớm là một vùng ướt át. Chẳng qua, còn có thân phận địa vị của mình cản trở, nàng thủy chung không dám đi quá giới hạn.
"Đây là biện pháp của nàng?" Lưu Phong khinh bỉ liếc LÍ Hương Quân, trong lòng khinh thường hừ nói. Ngươi nghĩ rằng ta và tam sư tôn với ngươi giống nhau sao.
Lí Hương Quân nhìn Lưu Phong, che miệng cười khẽ: "Cực hiệu quả, ngươi thử xem."
"Ta thử trước với nàng xem?" Lưu Phong cục cằn hỏi.
"Ngươi muốn là được sao." Lí Hương Quân mỉm cười, giận dữ nói: "Đừng quên, ta là mẹ vợ của ngươi."
Ta kháo! Sớm muộn cũng bắt ngươi tự nhận từ mẹ vợ thành lão bà, đến lúc đó đánh mông ngươi xem ngươi còn dám không theo ta đến điên lên được."
"Đúng rồi, có chuyện ta rất tò mò, ngươi lấy quần lót của tam sư tôn ngươi làm gì?" Lí Hương Quân mắt sáng như sao, tò mò hỏi.
Bát quái bà tử. Lưu Phong hừ một tiếng, nói: "Có quan hệ gì tới ngươi." Mẹ nó, ngày khác, lão tử sẽ chôm của ngươi, xem ngươi còn có tính tò mò nữa không.
"Không nói phải không?" Lí Hương Quân cười hắc hắc, nói: "Quên đi, một khi ngươi đã không nói, ta sẽ đến hỏi tam sư tôn ngươi, xem nàng có biết không." Người nói Lí Hương Quân làm bộ chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Lưu Phong hoảng hốt. Nếu là người khác thì thôi đi, nhưng nếu tam sư tôn mà biết sự tình này, trời mới biết nàng sẽ giận tới mức nào.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, coi như ta sợ nàng rồi, ta nói là được chứ gì?" Lưu Phong có ý khiêu khích Lí Hương Quân, vội đem chuyện mình chôm lấy quần lót của sư tôn toàn bộ kể lại một lần.
Lí Hương Quân nghe xong trước tiên là sững sờ, sau đó thì cười ha hả, cười đến mức gập cả người lại: "Ngươi cũng thật buồn cười a, cư nhiên làm sự tình như vậy. Ta cười chết mất, đường đường chủ công một thành, một cao nhân tu thành nguyên anh, cư nhiên còn làm sự tình buồn cười như vậy, quá buồn cười, quá buồn cười."
"Được rồi, nàng cười đủ chưa hả. Có còn biện pháp gì đó tốt không?" Dù sao đều đã nói hết ra, không bằng cùng đại ma nữ tham khảo một chút. Tục ngữ nói chẳng sai, ba người cùng đi, ắt hẳn có người là thầy ta. (Người biên: Cái này theo ta nhớ thì không phải là tục ngữ ^^, hình như là của một vị"thánh nhân" trong Phong Thần đấy)
Lí Hương Quân rất vất vả mới ngừng cười được, lại nói: "Hết rồi, tán gái không phải là thứ ta tinh thông, biện pháp của ta đã nói, Còn lại phải dựa vào chính bản thân ngươi."
Lưu Phong thầm hô hối hận, sớm biết thế này, không bằng lúc trước thà chết chứ không chịu nhận. Giờ thì hay rồi, tự dưng bị đại ma nữ bắt được nhược điểm. Ai biết được nàng còn có thể lợi dụng sự tình này làm khó mình thế nào nữa đây.
Ai. Ai bảo chính mình bệnh cấp loạn đầu y. (đang lúc rối óc thì làm bừa-bệnh nặng vái tứ phương)
"Mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta coi như đã thỏa thuận, sự tình hôm nay, chỉ có trời biết đất biết, nàng biết ta biết, nếu còn có người thứ ba biết. Chính là do nàng nói. Đến lúc đó ta có thể." Lưu Phong còn nghiêm túc dặn dò.
"Ngươi yên tâm, tỷ tỷ ta biết chừng mực. Chẳng qua sự tình của tòa án hắc ám ngươi nhanh chóng làm gọn đi, miễn cho ta cùng Khuynh Thành phải cả ngày lo lắng đề phòng. Ngươi xem ta, gần đây đã gầy đi nhiều quá." Lí Hương Quân chớp đôi mắt to, phong tình vạn chủng nói.
Ma nữ, hồ ly, ngươi gầy chỗ nào, ta thấy ngực ngươi còn to hơn trước kia một vòng.
Lưu Phong gật gật đầu, xem như đạt thành một hồi giao dịch: "Nàng yên tâm. Chỉ cần tìm được chỗ bọn họ, chỉ cần chạm một chân vào trong địa bàn của ta, ta sẽ mốt lưới quét sạch bọn chúng."
.
.
Để khóa miệng đại ma nữ phòng trừ hậu hoạn, trong vài ngày tiếp theo, Lưu Phong đem trọng điểm công tác của mình đều đi tra tìm sự tình tòa án hắc ám.
Quả nhiên thời gian cũng không phụ người có tâm.
Sau khi nhân viên tình báo cùng mạng lưới của Thấn Thánh quân đoàn điều tra, Lưu Phong rốt cục tìm được điểm đặt chân của tòa án hắc ám. Ngoài dự kiến là, bọn họ lại chốn tại khách điếm trong Lang Yết thành.
Thật ứng với câu nói địa phương nguy hiểm nhất thường chính là địa phương an toàn nhất.
Để không đánh rắn động cỏ, một đòn gục luôn, Lưu Phong không hề khinh cử vong đọng. Mà trước tiên phái người giám sát cẩn thận, tập trung lượng lớn quân của Thần Thánh quân đoàn mai phục bốn phía, đợi chờ thời cơ tốt nhất tấn công.
.
.
Phía kinh đô truyền đến tin tức, nói là quân đoàn viễn chinh của lão hoàng đế xuất sư bất lợi, bởi vì bất cẩn khinh địch, sau trận đầu tiên đã thảm bại. Cuối cùng dưới chủ trương mãnh liệt của quân bộ, khuyên bảo lão hoàng đế tạm thời trước tiên lui binh. Đợi sau khi chỉnh đốn quân bị lại, thiết lập một kế hoạch nghiêm mật, lại tiếp tục xuất chinh
Lưu Phong sau khi nhận được tin này, nghĩ mình cần thiết trở về kinh đô một chuyến. Lão hoàng đế viễn chinh thất bại, lại chỉnh quân khẳng định sẽ cần một lượng lớn bạc. Hắn lo lắng lão già kia sẽ lại có chủ ý đánh vào Thiên Thượng Nhân Gian. Hiện giờ mình không ở đây, vạn nhất lão hoàng đế sử dụng chút thủ đoạn, sẽ có phiền toái lớn. Huống hồ nữ nhân của mình hiện nay còn ở tại kinh đô.
Lưu Phong quyết định hoãn giải quyết sự tình tòa án hắc ám, âm thầm trở về kinh đô, trước tiên thu lại địa bàn của nữ nhân hắn thành địa bàn của hắn, đỡ phải lo trước lo sau, đến lúc đó lại phát sinh sự tình gì không vui cũng dễ giải quyết hơn.
Tuy nhiên, Phong thành hiện tại hắn cũng không bỏ được. Vì thế, Lưu Phong triệu tập thuộc hạ của mình lại, sau đó đem kế hoạch phát triển sau này an bài. Cho dù hắn không ở đây, sự phát triển của Phong thành cũng phải vững bước tiến lên.
.
.
Sáng sớm, Lưu phong cùng Lăng Ba chui ra khỏi chăn, vừa mặc quần áo đi ra của phòng, đã thấy một thân ảnh động lòng người đang đứng tại hành lang xuất thần. , mày liễu nhíu lại, chẳng biết suy nghĩ cái gì.
"Tam sư tôn. người có phải có việc tìm ta?" Bất quá, nữ tử trước mắt đúng là tam sư tôn Nghê Thường.
Nghe Lưu Phong gọi nàng, Nghê Thường chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Lưu Phong, chỉ là trong con mắt sinh đẹp kia lại tràn ngập một ánh mắt kỳ quái.
Lưu Phong cười chào hỏi: "Tam sư tôn sớm quá, đúng rồi, ánh mắt người sao là lạ thế, có phải ta lại làm sai chuyện gì không hoặc là."
Nghê Thường nhìn Lưu Phong, muốn nói lại thôi: "Phong nhi, ngươi. Ngươi bảo ta nói với ngươi như thế nào mới được đây. Thân là người tu chân, nguyên bổn nên thanh tâm quả dục, ngươi lại mỗi ngày hoan dâm vô độ. Vốn, đây là chuyện riêng của ngươi, ta không nên can thiệp vào, nhưng là ngưoi ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi cũng không tốt lắm."
Lưu Phong nghe vậy, không khỏi cảm giác trên mặt nóng bừng lên. Chẳng qua cái này cũng khó trách, Lăng Ba phong tao nữ quỷ kia rên rỉ thật lớn, người khác nếu không nghe thấy thời mới là lạ.
Tuy nhiên tam sư tôn sao lại có thể như thế, loại chuyện riêng tư này cũng muốn cũng muốn quản.
Lưu Phong không biết, Nghê Thương cũng là nhận được trách cứ của rất nhiều người, lúc này mới ra mặt nhắc nhở Lưu Phong.
Một buổi sáng sớm, trước tiên là Khuynh Thành tìm đến, sau lại là Lí Hương Quân, đến ngay cả Tố nương cũng tới trách cứ, thanh âm rên rỉ quá lớn, làm cho người ta không thể người ta không thể ngủ được. Vì thế, Nghê Thường phải ra mặt, nhắc nhở một chút đệ tử của mình.
Sự thật tối hôm qua Nghê Thường cũng bị quấy rối, cả đêm bị tiếng rên rỉ uyển chuyển thừa hoan của nữ quỷ Lăng Ba làm cho tâm phiền ý loạn, cuối cùng thiếu chút nữa không khống chế được tự sờ soạng.
Tưởng tượng lại tình cảnh tối hôm qua, Nghê Thường lại thấy giận dữ.
Lưu Phong cười gượng noi: "Sư tôn, sự tình tối hôm qua. A a, về sau ta sẽ chú ý."
Nghê Thường hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Phong, trên mặt ửng đỏ, sẵng giọng: "Ngươi nha, về sau nhất định phải chú ý cuộc sống riêng của mình, ngươi hiện tại là chủ một thành, đừng để thuộc hạ. Thôi đi, không nói nữa, tóm lại ngươi về sau chú ý mình mà làm. Cuộc sống riêng của ngươi, vi sư cũng không muốn nói nhiều nữa." Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, quay người đi.
Lưu Phong trong lòng biết không ổn, đã hiểu sư tôn đang tức giận, vội vàng đến trước mặt Nghê Thường, thấp giọng nói: "Sư tôn, kỳ thật. Kỳ thật là ta tu luyện."
Nghê Thường hừ một tiếng, lại quay đầu đi, cũng không lí tới Lưu Phong.
Lưu Phong vội vàng xoay người theo nàng, thấp giọng nói: "Sư tôn, sư tôn tốt của ta, người có thể nghe ta nói vài câu được không?"Ta thực chính là đang tu luyện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...