Nói cho cùng thì ngươi củng là quan viên của hoa hạ đế quốc, Phong Thành cũng nằm trong ranh giới của Hoa Hạ đế quốc, người ta là hoàng đế, phái binh cho ngươi, ngươi cũng không thể cự tuyệt a.
Khuôn mặt lão hoàng đế có chút không hài lòng, hưng mà cũng không thể nào khác, chuyện thần thánh quân đoàn Lưu Phong có hằng trăm lý do để cự tuyệt, nhưng mà có Long Vệ Quân đóng trú tại địa phương của Lưu Phong, nếu hắn hé ra nữa câu cự tuyệt, tức là ý đồ mưu phản.
Lưu Phong bất đắc dĩ lắm đành phải đáp ứng, hơn nữa cao giọng tung hô vạn tuế.
Bất quá khi nghĩ kỹ lại, hắn cũng không nghĩ đây là chuyện xấu.
Nguyên nhân rất đơn giản, Long Vệ Quân năm đó đều do thái tử chỉ huy, là quân đội của thái tử.
Lưu Phong thấy vậy, có thể chọn thời điểm thích hợp chứng minh cho Long Vệ Quân biết được thân phận thích hợp của mình, nói không chừng có thể thu cả được đội quân này. Đến lúc đó thực lực của mình gia tăng cường đại a.
Đương nhiên, đó chỉ là chuyện sau này.
Bây giờ làm sao hắn chứng minh, tỏ bày thân phận được, đây mới là vấn đề nan giải.
Đây là vấn đề nan giải.
Ta bị lão thiên hại chết rồi.
Lưu Phong hiểu được cần phải đi tìm Tu Duyên nói chuyện, không biết tiểu tử này trong lòng hoàng đế có cân lượng nào không. Hắn nếu muốn trước mặt lão hoàng đế nói thay cho mình, nhờ hắn chứng tỏ thân phận thật sự của mình, kỳ thật cũng được a.
Lão Thiên Sư trước khi chết đã gởi một phong thư kêu mình mang đến cho hắn. Lần trước nếu không phải Tĩnh Vương Gia nhắc nhở, phỏng chừng hắn cũng đã quên luôn rồi.
Lưu Phong định hôm này đích thân mang đến, tiện thể xem Tu Duyên có phản ứng như thế nào luôn?
Lão Hoàng Đế không được tiện nghi gì, cuối cùng cũng phải đem Long Vệ Quân để khống chế, trong lòng ít nhiều cũng có một chút an tâm.
Sau khi bãi triều, Lưu Phong cũng không có xuất cung, mà lại lẻn vào hậu cung để gặp Tố Tố và Ân Quý Phi.
Từ khi đến Phong Thành, Lưu Phong mấy ngày nay đã không gặp mặt các nàng rồi. Lúc này nhân cơ hội đến xem thê tử yêu quý cùng cô cô thân ái thế nào.
Ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn. Lời này thật không sai a. Lưu Phong cùng Tố Tố mấy tháng không gặp, vừa thấy mặt nhất thời đã cùng một chỗ.
Nhất là lưu Phong, hắn nhanh chóng ôm chặt Tố Tố, miệng hôn khắp nơi trên mặt nàng, chỉ thiếu điều chưa lột sạch quần áo nàng thôi.
Ân Tố Tố hơi giãy dụa một chút, nhưng cả người vô lực, thở dốc run run giọng nói: "Phu quân, chậm chút, đừng để cho cô cô và Lâm Lang thấy."
"Không có việc gì?" Lưu Phong đã sớm phát hiện, khi hắn tiến đến chổ của Tố Tố, Lâm Lang và các cung nữ, thái giám xung quanh đã đi ra ngoài, nơi này còn ai dám quấy rầy nữa.
Ân Tố Tố vừa mừng vừa thẹn, chỉ nói thật nhỏ, nói hắn tốt xấu gì cũng không nên làm ngay giữa ban ngày như thế.
"Phu quân, chờ thiếp ra đóng cửa đã."
Âu yếm cả nữa ngày trời, giờ này Tố Tố mới phát hiện còn chưa đóng cửa, không khỏi nhịn được mặt đỏ bừng bừng, giảy dụa thoát ra khỏi vòng tay Lưu Phong, chạy ra đóng cửa lại.
"Ân Tố Tố đi đến, thấp giọng nói: "Phu quân, giờ này là ban ngày, hay là chúng ta đợi đến ban đêm."
Lưu Phong một tay ôm Tố Tố vào lòng, khẽ nói: "Không được, không quan là trời sáng hay tối, chúng ta ân ái đi Tố Tố. Thời gian không còn nhiều nữa, lần này ta quay lại sợ rằng ở lại không được vài ngày. Kiến thiết Phong Thành vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều chuyện ta phải về làm gấp. Đợi vài ngày nữa, thế cục bên kia ổn định, ta nhất định đem các nàng cùng đến. Lúc đó, chúng ta có thể mỗi ngày ở chung với nhau.
Ân Tố Tố miệng khẽ chu ra, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng"Phu quân, Tố Tố mỗi ngày đều nhớ chàng, chàng có thể lưu lại vài ngày không?"
Lưu Phong cười ôn nhu nói: "Tố Tố, lần này thì không được. Nàng đợi ta vài ngày nữa được không?"
Tố Tố nhu thuận gật đầu, khẽ đi đến giường, bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm áo trên người xuống. hướng về Lưu Phong nói: "Phu quân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng a. chàng còn không lại sao."
Lưu Phong thấy Tố Tố chủ động cởi bỏ quần áo, trong lòng nhất thời rúng động, đi nhanh về phía trước, ôm chặt lấy nàng đặt trên giường, hai tay không ngừng vuốt ve những bộ vị mẫn cảm trên cơ thể nàng.
Tố Tố nhẹ nhàng, khe khẽ thở dồn dập, nằm ở trên giường hưởng thụ cảm giác kích thích mà nam nhân tạo ra cho nàng.
"Phu quân. chàng mau ân ái với Tố Tố đi. Tố Tố ngày nào cũng nghĩ đến việc ân ái với chàng." Mấy tháng không gặp, dục vọng của Tố Tố đã bị đè nén đến mức không chịu được rồi.
Lưu Phong cười hắc hắc, vội vàng tách hai chân của nàng ra, mạnh mẽ đâm vào.
"Ah."
Tố Tố rên lên một tiếng thật o, khuôn mặt kiều diễm giờ đây đỏ bừng, vẻ mặt kích tình hưng phấn, toàn thân trắng muốt giờ lấm tấm mồ hôi khắp nơi. Đôi tay ngọc gắt gao ôm chặt cổ hắn, toàn thân không ngừng vặn vẹo phối hợp nhịp nhàng với nhịp ra vào của Lưu Phong.
Liên tục nữa ngày trời, hai người đổi biết bao nhiêu tư thế, Ân Tố Tố lúc này thở dốc, hai tay buông lỏng, để cho Lưu Phong trên người nàng giã tới, nàng nằm ngữa mặt lên trời, chỉ biết thở hổn ha hổn hển, miệng liên tục thoát ra những âm thanh kích thích.
Đợi đến lúc hai người mặc xong quần áo đi ra, thì mặt trời cũng đã lặn.
"Hầu gia, tiểu thư, nương nương đã chuẩn bị rượu thịt, mời hai vị đến dự." Sau khi xuất môn, vừa lúc đang muốn ăn, lại gặp Lâm Lang mời.
Lâm Lang thấy vẻ mặt Tố Tổ đỏ ửng, lại nghĩ đến âm thanh rên rĩ lúc nãy, âm thầm sợ hãi khiếp sợ trước thần uy của Hầu gia, trong lòng mong muốn, thật muốn cho hầu gia xử nàng một phen không thương tiếc a.
"Phong nhi, Tố Tố, các ngươi đến đây!" Đối với sự có mặt của Lưu Phong, Ân Quý Phi cũng cao hứng phi thường
Ba người sau khi ngồi xuống, vừa ăn vừa nói, thật vui vẻ, hạnh phúc giống như một gia đình ba người bình thường vậy.
"Phong Nhi, Tố Tố, các ngươi cùng lão thái bà ta ăn cơm, nói chuyện phiếm với nhau, làm ta thật là vui vẻ, ta trong lòng chưa bao giờ vui vẻ như thế này." Ân Quý Phi hạnh phúc nói.
Lưu Phong nhẹ giọng nói: "Cô cô nói đùa rồi, nhìn qua người còn rất trẻ và xinh đẹp a."
Ân Quý Phi sợ Lưu Phong nói ra những lời không thích hợp, vội vàng ngắt lời"Phong nhi miệng mồm ngày càng dẻo a. , Tố Tố thật là có phúc."
Tiệc tùng cũng đã chấm dứt, Lâm Lang mang theo cung nữ dọn dẹp thoái lui, Tố Tố lúc nãy có chút điên cuồng quá mức, giờ phút này hạ thể cũng cảm thấy có chút bất ổn, hơn nữa cũng có chút ướt át. đành phải hướng tới Lưu Phong và Ân Quý Phi xin về phòng ngủ trước. Chỉ để lại Lưu Phong và Ân Quý Phi hai người tiếp tục ở lại bàn tiệc.
"Phong nhi, gần đây kinh đô với ngươi rất nhiều đàm tiếu, ai cũng nói ngươi thực lực phát triển mạnh mẽ tại Phong Thành, nói ngươi có dã tâm." Ân Quý Phi nhẹ giọng nói: "Bệ hạ tựa hồ đối với ngươi cũng đã nghi ngờ, ngươi nên cẩn thận một chút"
Lưu Phong gật đầu, lập tức cười nói: "Cô cô yên tâm, bệ hạ vừa mới được một chút lợi ích từ ta, ta nghĩ hắn sẽ không ra biện pháp gì thất sách với ta đâu."
"Bệ hạ, người bây giờ càng lúc làm cho ngươi ta nhìn không thấu. Ngươi chính là phải cẩn thận một chút." Ân Quý Phi thành thật khuyên.
Hai người cứ tiếp tục như vậy, bàn chuyện đại sự của triều định, sau một chút dần dần trở nên có chút xấu hổ.
Ân Quý Phi nhìn xung quanh không người, cố gắng thu dũng khí nói: "Phong Nhi, mấy ngày nay ngươi có nhớ ta không?"
Lưu Phong mỉm cười nói: "Đương nhiên là có rồi."
"Cô cô, người không tin ư, ta thật sự thường xuyên nhớ đến người mà." Lưu Phong trầm mặt lại, nghiêm túc nói: "Cô cô, ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi khi Phong Thành kiến thiết ổn định hết thảy, ta nhất định mang người rời khỏi hoàng cung, để người an ổn ở Phong Thành"
Ân Quý Phi nghe thế, sắc mặt vui vẻ nhưng lập tức lại xịu xuống"Phong nhi, ngươi trong lòng nghĩ đến cô cô là đã đủ rồi. Chỉ là ngươi nói muốn dẫn ta rời đi, chuyện này vạn nhất không thể. Ta thủy chung là phi tử của hắn, nếu ngươi dẫn ta đi."
"Chẳng lẽ cô cô không thể xa rời cuộc sống nhung lụa ngọc ngà này sao?" Lưu Phong cắt đứt lời nàng, lạnh nhạt hỏi.
"Không phải, đương nhiên không phải." Ân Quý Phi nóng nảy, vội vàng giải thích"Phong nhi, ta đương nhiên rất muốn rời đi, nhưng mà nếu ngươi dẫn ta đi, như thế bệ hạ sẽ tức giận, đối với ngươi sẽ bất lợi"
"Cô cô yên tâm, đến lúc đó ta sẽ lén lút mang người rời đi" Lưu Phong cười nói: "Nói cách khác, ta sẽ bí mật dẫn người đi, không ai biết là ta làm đâu"
Ân Quý Phi nghe thế, trong lòng nhất thời yên tâm không ít, thậm chí có vài phần chờ mong"Phong nhi, làm như thế có được không?"
"Không có vấn đề gì" Lưu Phong tự tin nói: "Cô cô, người yên tâm, mọi việc người không cần lo lắng, cũng không nên nghĩ đến làm gì. Chuyện này cứ giao cho ta xử lý"
"Phong nhi, ngươi đối với ta thật tốt" Ân Quý Phi có chút thở dài nói: "Nhưng mà ta không thể giúp gì được cho ngươi, hơn nữa lại."
Lưu Phong thấy Ân Quý Phi thương tâm, trong lòng nhìn không được, liền vương tay nắm lấy ngọc thủ của nàng, sờ soạn tay nàng, thật ấm áp, mềm mại, tuyệt vời vô cùng.
Ân Quý Phi sắc mặt đỏ lên, vội vàng nhìn xung quanh tứ phía, muốn rút tay lại nhưng lại bị Lưu Phong nắm chặt, không thể rút ra được.
"Phong nhi, đừng như vậy, vạn nhất bị Tố Tố thấy được thì không tốt." Cũng giống với Tố Tố, Ân Quý Phi cũng bị dục vọng đè nén trong mấy tháng, nàng phi thường khát vọng cùng Lưu Phong điên đảo, nhưng mà trong lòng lại cố kỵ Tố Tố, nên thập phần mâu thuẩn.
"Cô cô, không sao đâu?" Lưu Phong đột nhiên bạo dạn hỏi.
Ân Quý phI trong lòng thất kinh, tiểu tử này lá gan cũng quá lớn. Tuy nhiên nàng trong lòng quả thật cũng rất thích.
"Cô cô, đừng lo lắng, Tố Tố đã đi nghĩ ngơi rồi" Lưu Phong đi lại, mạnh dạn ôm Ân Quý Phi vào lòng, bàn tay đã đặt lên bộ ngực to lớn, mềm mại, đàn hồi của nàng.
Chỉ mới sờ soạn một hồi, ánh mắt của Ân Quý Phi đã mơ hồ, hương thơm tỏa ra ngây ngất.
Lưu Phong thấy thế mừng rỡ, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Ân Quý Phi, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Ân Quý Phi bị Lưu Phong tấn công, liền hưn gpha61n, kích thích. Nàng cảm giác được hồn minh như đang bay bổng trên mây.
Thật là hấp dẫn, Lưu Phong một mặt như muốn nút lấy mùi thơm quyết rũ thoát ra từ đôi môi mềm mại của nàng, một mặt siết chặt lấy thân thể hấp dẫn, bàn tay không ngừng du ngoạn trên đôi gò ngực bạo mãn, biến chúng thành muôn ngàn hình dạng khác nhau.
Ân Quý Phi bị kích thích giãy giụa, vặn vẹo thân thể khắp nơi, nhiệt tình đáp ứng Lưu Phong.
Không lâu sau, hai thân thể tách ra, Ân Quý Phi trong miệng đã thoát ra một tiếng rên rĩ, thân hình nóng bõng không ngừng run lên, hai chân mở ra, khiến cho thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẫy.
Dần dần, nàng thậm chí đã quên rằng giờ phút này hai người đang hành sự ở đại sảnh.
Lưu Phong mặc dù vừa cùng Ân Tố Tố ân ái cách đây không lâu, nhưng mà sự ham muốn đối với thục nữ này cũng rất mãnh liệt. Mặc kệ vấn đề tuổi tác, hắn chỉ biết làm sao để Ân Quý Phi được ở bên cạnh nàng. Hắn liền cởi bỏ quần áo của nàng ra, hôn thật sâu vào thông đạo địa phương giữa hai chân nàng.
Ân Quý Phi toàn thân run rẫy, đôi môi anh đào khẽ kêu lên không ngừng.
Kích thích một hồi, Ân Quý Phi chịu không nổi, rất nhanh đã tiết thân lần đầu.
Ngồi dậy, Ân Quý Phi ngọc diện đỏ hồng, thấp giọng nói: "Phong nhi, để ta phục vụ ngươi"
Lưu Phong vui không chịu nỗi, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Ân Quý Phi, kiên đĩnh trong quần hắn không chịu nổi liền không ngừng giương cao lên.
Ân Quý Phi thấy thế liền cởi bỏ quần áo cho hắn, chậm rãi quỳ gối trên giường từ từ cởi bỏ cái quần lót của hắn ra, nhìn thẳng vào bộ vị đang cao cao tại thượng của hắn, trong lòng tràn đầy vẻ thẹn thùng.
Lưu Phong thấp giọng cười, khẽ nằm xuống, ý bảo rằng Ân Quý Phi có thể bắt đầu rồi.
Ân Quý Phi ngượng ngùng cười khẽ, mở cái miệng xinh xinh nhỏ nhắn ngậm lấy cái đồ vật đó, làm hết khả năng để kích thích hắn.
Không lâu sau, hô hấp của Lưu Phong cũng bắt đầu dần dần trầm trọng lên, cuối cũng hắn chịu không được liền phun ra ngoài.
Lập tức thân thể xích lõa của hai người liên siết chặt lấy nhau, bàn tay của Lưu Phong không ngừng dạo trên bộ ngực nàng, cảm giác sự mềm mại, đàn hồi và co giãn.
Nhìn bộ ngực bạo mãn, bàn tay của hắn giống như thợ làm bánh chuyên nghiệp, không ngừng nhào nặn, nắn, bóp. Lưu Phong trong lòng rất sảng khoái.
"Phong nhi, ta muốn." Ân Quý Phi thấy hạ thể của mình đã ướt át rồi, vội vàng lấy hai tay ôm cổ hắn, xin giao hoan.
Lưu Phong cười hắc hắc, lúc này mới nằm lên thân thể nàng, cùng nàng hợp thể.
Ân Quý Phi ôm lấy thân thể nam nhân, hai chân mở ra, bị nhục bổng cứng rắn của hắn làm cho thở không nổi, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm rên rĩ, cặp mông không ngừng sàng qua sàng lại.
Chậm rãi ngước mắt lên nhìn cháu rễ của mình, Ân Quý Phi vừa thẹn vừa mừg, thậm chí còn có chút hưng phân, trong mắt hiện ra tinh quang kích động a.
Hai người đang lúc hưng phấn, đột nhiên nghe từ cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Lưu Phong vội vàng quay đầu nhìn lại, giờ phút này đã thấy Tố Tố đang đứng tại cửa, trừng to đôi mắt nhìn hai người, trong đôi mắt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt.
Bởi vì kinh hoảng, Lưu Phong nhất thời không cầm giữ được liền xuất tinh, Ân Quý Phi bị tinh nguyên bắn sâu vào, chịu không nổi liền rên to vài tiếng.
"Tố tố, không phải ngươi đã đi nghỉ ngơi rồi hay sao?" Ân Quý Phi có chút sợ hãi, xảy ra chuyện như thế thật không biết giải thích như thế nào với cháu mình đây.
Đúng là Tố Tố đã đi nghĩ ngơi rồi, nhưng mà nằm trên giường đã lâu cũng không ngủ được, lại nghĩ muốn đến chổ Lưu Phong và cô cô nói chuyện, ai biết được lại nhìn thấy tình trạng này.
Lưu Phong hít sâu một hơi, âm thầm hối hận, chuyện hôm nay là do mình khinh suất mà gây ra.
"Các người." Ân Tố Tố vốn muống mắng to, nhưng dù sao bọn hắn cũng là người thân yêu nhất của mình, tại sao lại làm chuyện như thế này trước mặt nàng. Nàng thật không biết phải làm sao bây giờ.
Lưu Phong nhìn Tố Tố, mở miệng ra vốn muốn giải thích một chút, nhưng tình cảnh hai người giao hợp đã bị Tố Tố chứng kiến, việc này là sự thật, làm sao giải thích?
Hơn nữa, cho đến giờ hạ thể của hai người vẫn còn kết hợp một chổ.
"Hu. hu. Tố Tố nhịn không được khóc lớn lên, nét mặt lộ ra vẻ nổi giận, che mặt rồi chạy về phòng. Dùng sức đóng chặt cửa phòng của mình lại, úp mặt vào mền mà khóc thét lên.
Lưu Phong và Quý Phi lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng tách ra và mặc quần áo vào.
"Cô cô. ta đi xem Tố Tố trước."
Ngoại tình bị bắt gian, Lưu Phong rất là bực mình, nhưng mà việc này dù sao cũng là do hắn sai. ai biểu nàng có cô cô như vậy.
"Tố Tố, mở cửa đi, nàng hãy nghe ta nói. chuyện không phải như nàng nghĩ đâu." Lưu Phong chạy đến gõ cửa, nhưng mà Tố Tố cũng làm như không nghe thấy, căn bản không thèm để ý.
Lúc này, Ân Quý Phi cũng đã tới, nhẹ giọng nói: "Tố Tố, cô cô đây, ngươi hãy mở cửa đi"
Nhưng mà nữa ngày qua đi, Tố Tố vẫn không mở cửa.
Vốn cánh cửa gỗ này cũng không thể ngăn cản được Lưu Phong, nhưng mà do hắn có lỗi, cho nên không thể tự tiện đi vào được.
Ân Tố Tố chỉ biết trong phòng khóc lóc, trong lòng cũng trống rỗng.
Nói thật, Lưu Phong có bao nhiêu đàn bà nàng cũng không để ý đến, nhưng mà hắn ngay cả cô cô của mình, là quý phi nương nương đương triều cũng không bỏ qua. sau này kêu nàng làm sao mà sống.
Ân quý phi sắc mặt ảm đạm, có chút thở dài, cúi đầu nói: "Phong nhi, xem ra ta thật sự đã sai rồi, ta không nên vì thống khoái của bản thân nhất thời mà thương tổn Tố Tố."
Lưu Phong lắc đầu"Cô cô, sai không phải là do người."
Dừng một chút Lưu Phong nói: "Cô cô, nàng yên tâm, mặc kệ thế nào, nàng cũng là đàn bà của ta. Chuyện này ta sẽ xử lý tốt."
"Nhưng mà dù sao ta cũng là cô cô của Tố Tố" Ân Quý Phi khuôn mặt buồn bả, có chút khó xử. Bản thân mình không thể cùng với cháu gái mình thờ phụng một chồng được hay sao?
Chẳng biết tại sao Ân Quý Phi nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút hưng phấn.
"Như vậy quả thật rất kích thích a."
"Không. xem ra ta quả thật là hạng đàn bà dâm đãng." Ân Quý Phi thầm trách bản thân.
Đợi đến nữa đêm, Ân Tố Tố vẫn không mở cửa. Bất quá nàng cũng nói ra một câu"Phu quân, cô cô, các người không cần để ý đến ta, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút"
Trở lại đại sảnh, Lâm Lang cúi đầu đi đến nói với Ân Quý Phi"Nương nương, xin lỗi, nô tỳ có lưu lại là không xảy ra chuyện rồi."
Ân Quý Phi điềm nhiên nói: "Việc gì đến sẽ đến, không phải lỗi tại ngươi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi."
Quay đầu lại, Ân Quý Phi nói với Lưu Phong"Phong nhi, hay là ngươi cũng về trước đi. Đợi đến ngày mai tâm trạng Tố Tố bình tĩnh lại, ta sẽ nói chuyện với nàng"
Lưu Phong gật đầu nói: "Cũng chỉ đành như thế, ngày mai ta lại tiến cung"
Sau khi rời khỏi hoàng cung, tâm trạng Lưu Phogn cũng rối bời. Nói thật chuyện này hắn cũng không biết phải xử lý thế nào cho tốt. Hắn không biết làm sao thuyết phục Ân Tố Tố và Ân Nguyên Đạo được.
"Ngươi chính là Lưu Phong sao?"
Đột nhiên một thanh âm phía trước hắn vang lên, ngay sau đó một đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
"Không sai, ta chính là Lưu Phong, các hạ là ai?" Lưu Phong trong lòng đang bực mình, muốn trút lên đầu ai đó. Trong lòng đã quyết định, chuẩn bị dùng hắn trút giận.
"Tốt, cho ngươi biết thế nào là quỷ" Người nọ cười nói: "Tại hạ là Thanh Sơn kiếm khách, được người ta nhờ vả đến đây lấy đầu ngươi"
Lưu Phong nghe thế nhất thời nở nụ cười"Chỉ bằng ngươi ư? Cũng muốn giết ta ư?"
Thanh Sơn kiếm khách đối mặt với nụ cười khinh thường củ aLưu Phong, trong lòng không hiểu sao lại có một cảm giác bất an. Tin tức tình báo cho hắn biết người này tu vi Kim Đan kỳ, vốn hắn cũng không quan tâm cho lắm. Nhưng hiện giờ xem ra, người này nhất định rất nguy hiểm.
"Bớt sàm ngôn đi, nói ra ai là người chủ sử phía sau ngươi, sau đó tự đoạn một chi, ta sẽ cho ngươi toàn mạng rời khỏi" Lưu Phong lạnh giọn gno1i.
"Ha ha. tiểu tử tự cao tự đại." Nói xong, Thanh Sơn kiếm khách cổ tay run lên, trường kiếm đã xuất ra khỏi võ, phát ra một tiếng như rồng kêu, hàn mang bắn ra tứ phía, Lưu Phong trước tiên cảm nhận được một kiếm này sát khí đằng đằng.
"Không tệ, cũng có chút bản lãnh, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng" Tâm tình bất hảo, biện pháp tốt nhất chính là phát tiết. Thanh Sơn kiếm khách đã được định là đối tượng phát tiết của Lưu Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...