Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong cũng không chối từ, rất tự nhiên tiến lên ôm lấy eo hắc quả phụ, một tay đặt tại mông nàng không ngừng xoa bóp, hắc quả phụ chỉ là cười duyên, có chút giãy dụa, bất quá trong lòng nàng đã thầm mắng chửi, đại sắc lang, xú lưu manh, cũng không biết làm sao mà Khunh Quốc lại coi trọng tên tiểu tử này. Hơn nữa nàng hiểu được, Khuynh Thành nha đầu cũng có chút ý tứ đối với xú lưu manh này. Đừng xem Khuynh Thành mở miệng đều là ác ngữ khi nói về tên tiểu tử này, nhưng mà trực giác của đàn bà nói cho nàng biết nha đầu đó cũng có ý với Lưu Phong. Nhất là vừa rồi nghe nói Lưu Phong sờ mông nàng, thậm chí nàng ta có cảm giác ghen tuông. Xú nha đầu, càng lớn càng ương ngạnh a. ngay cả sư tôn mà cũng ghen.

"Ha. ha. nhưng mà cảm giác thật thích thú a." Hắc quả phụ nợ nụ cười.

Bệnh thần kinh, Lưu Phong cười hắc hắc, vừa đi vừa chọt ngón tay vào giữa mông của nữ nhân, hắc quả phụ cảm thấy toàn thân bủn rủn, vội vàng nắm lấy tay Lưu Phong bỏ ra, thầm nghĩ"Xú tiểu tử, cái gì cũng có giới hạn a." Hắc quả phụ là sư tôn của Khuynh Quốc và Khuynh Thành, hiện tại mẫu thân Khuynh Quốc, Khuynh Thành đã mất, Hắc quả phụ vừa là sư vừa là mẹ, nếu quả thật nói về bối phận, Lưu Phong chính là con rễ của nàng.

"Cứu."

Khi đi qua một gian phòng, đột nhiên bên trong truyền đến một thanh âm cứu. yếu ớt.

Lưu Phong đột nhiên dừng lại, hơi nhíu mày"Đây là chuyện gì. ?"

Hắc quả phụ cười nói: "đây là cô nương mới được thu nhận, không chịu tiếp khách, cho nên ta bắt đem nàng đên đây. Vì là cô nương mới, chỉ cần bỏ đói vài ngày là nàng sẽ ổn thôi."

Thiệt là không có nhân tính a. thanh lâu truyền thống quả nhiên là chổ hại người.

"Cứu mạng, cứu mạng a."

Ngay lúc này, thanh âm trong phòng truyền đến những yếu kêu cứu ngắt quãng. Lưu Phong nao nao, hắn thấy thanh âm nữ tử này có chút quen thuộc, nhưng mà trong thời gian ngắn không nhớ là đã nghe qua ở đâu.


"Công tử gia, Hồng Nguyệt cô nương đang chờ người." Hắc quả phụ cố ý giữ chặt tay Lưu Phong, cố gắng đưa hắn đi khỏi nơi này.

"Chờ một chút!" Lưu Phong hất tay hắc quả phụ ra"Ta muốn vào trong xem"

Hắc quả phụ mặt lộ vẻ khó xử"Công tử gia, nữ tử này chúng ta mới mua về, chưa dạy dỗ được gì, sợ làm mất nhã hứng của ngươi. Ta xem, ngươi hay là hãy đợi vài ngày, hôm nay Hồng Nguyệt tiếp ngươi trước, Hồng Nguyệt là át chủ bài của Hoan Hỉ Lâu chúng tôi đó"

"Đừng có nói nhảm, mở cửa!" Lưu Phong ngày càng thấy tiếng kêu cứu có vẻ quen thuộc.

Hắc quả phụ thấy Lưu Phong có chút giận dữ, cũng không dám chậm trễ vội vàng kêu bọn thuộc hạ mở cửa phòng.

"Là ngươi?" Lưu Phong sau khi đi vào, vội vàng liếc mắt qua, liền nhận ra tên nữ tử kia.

"Liên Nguyệt, ngươi sao lại ở đây?" Lưu Phong có chút không hiểu được, bước lên cởi sợi dây trói trên người nàng xuống.

Nghe được thanh âm của hắn, nữ tử tựa hồ như bắt được vàng, đang muốn nói gì, sắc mặt đột nhiên chẳng biết nói như thế nào, mặt cứ đỏ hồng, cúi đầu xuống.

Hắc quả phụ nghe tiếng nhìn lại, không biết từ lúc nào Lưu Phong đã ở bên cạnh Khuynh Thành rồi, song thủ đang vuốt ve cặp mông của nàng.

"Chán ghét a. ngươi vẫn háo sắc như vậy." Thanh âm nữ tử như nhẹ nhàng, mơ hồ.


"Liên Nguyệt, nàng còn chưa nói cho ta biết, nàng tại sao ở đây?" Lưu Phong có chút khó hiểu, với thân phận của Liên Nguyệt tiểu nương bì này, làm sao có thể rơi vào thanh lâu a. Thật sự là không thể tin nổi mà.

"Kỳ thật ta không phải tên là Liên Nguyệt. Ta tên là Khuynh Thành" Nữ tử liếc mặt nhìn Lưu Phong một cái rồi mỉm cười giải thích.

"Khuynh Thành" Ồ, đúng ta cái tên nghe rất hay. Lưu Phong tiếp tục hỏi tới"Vậy xảy ra chuyện gì?"

Khuynh Thành nghe vậy, nhất thời cái mũi cay cay, nhào vào trong lòng Lưu Phong, ôm chặt hắn"Đều là do chàng hại ta, là do chàng bại hoại"

Lưu Phong đầu óc ngẩn ngơ, tiểu nương bì này không nói lý a, chính mình cứu nàng mà chẳng những không cảm ơn, còn đổ thừa cho mình, thật là chó cắn lã động tân mà, không phải là người tốt.

"Lần trước chàng phá mưu kế của thiếp, Thanh Liên tiện nhân đó cũng phản bội thiếp, khiến cho nhiệm vụ của thiếp thất bại" Khuynh Thành hận hận nói: "Sau khi trở lại Thánh Giáo, Thái Thượng Hộ Pháp sinh ra bất mãn, thiếp và hắn cải lộn một hồi, kết quả hắn. hắn. dám. cấm cố tu vi của thiếp, phạt thiếp phải đi vào tục thế để lịch luyện. Mấy ngày trước, thiếp bị người đánh cướp, khi tỉnh lại đã thấy mình bị bán vào nơi này rồi. Hu. hu. người ta thật đáng thương a. Đều là do ngươi làm hại ta, lần trước nếu ngươi để ta câu dẫn thành công, làm nô đãi cho ta, thì tới giờ ta đã không xảy ra việc gì rồi."

Mẹ nó, thật sự là tặc bì nương này không chịu nói lý lẽ mà, bản thân mình không có bản lãnh, ngược lại lại đổ lên đầu mình.

"Khuynh Thành, ta làm sao biết được Thái Thượng Hộ Pháp lại có ý soán địa vị của ngươi a. ?" Lưu Phong tùy tiện nói.

"Cái gì a. Lão già kia rõ ràng đã soán vị." Khuynh Thành hừ nói: "Tên bại hoại nhà ngươi, ta bây giờ đều bị ngươi hại không còn gì nữa, ngươi nhất định phải phụ trách cuộc sống sau này của ta"


Hắc quả phụ nhìn Khuynh Thành vừa khóc vừa cười, thầm nghĩ Khuynh Thành tiểu nha đầu này cũng quả thật là có bản lãnh, bản lãnh diễn kịch cũng thật quá sức tài tình. Bất quá, nha đầu rõ ràng là có ý tứ với Lưu Phong, nếu không cũng sẽ không để Lưu Phong tùy ý vuốt ve bộ ngực mình mà cũng kh6ong hề phản đối.

"Ồ, ngươi và ta tốt xấu gì cũng có qua một đoạn duyên phận, yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc nàng đâu" Lưu Phong cười hắc hắc ôm khuynh thành vào lòng ngực mình.

Tức thì, Lưu Phong đột nhiên cảm giác một cỗ khí tức nguy hiểm đập thẳng vào mặt, cũng trong thời khắc này hắn cũng phát hiện đôi mắt Khuynh Thành cũng sáng ngời vô song, trong ánh mắt bắn ra những đạo sát ý lạnh như băng.

Lưu Phong chỉ cảm thấy một tia hàn quang hướng thẳng vào đôi mắt mình, hắn vội vàng buông khuynh thành ra lui về phía sau một bước. Dù vậy cánh tay hắn cũng bị trúng một đạo, làm cho vết thương rướm máu a.

Mẹ nó, chính là do khinh thường a. Đã biết tiểu nương bì này không đơn giản mà, thiếu chút nữa đã bị nàng lừa rồi.

Xem ra mẹ của Trương Vô Kỵ nói đúng a, đàn bà càng xinh đẹp, càng giỏi gạt người.

Khuynh Thành đứng trước mặt Lưu Phong, tay phải nắm chặt một thanh trủy thủ tỏa ra hàn quang bức người, vương đầu lưỡi liếm lưỡi trủy thủ đang nhuộm máy Lưu Phong, mặt tỏ ra chút đắc ý"Đại sắc lang, ngươi phản ứng cũng nhanh lắm"

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hiện ra vài phần tức giận"NGươi làm vậy là ý tứ gì?"

"Xin lỗi, Lưu Phong ca ca" Khuynh Thành thấy Lưu Phong tức giận, vội vàng thu hồi trủy thủ, nói với Lưu Phong"Ta không nghĩ đến đả thương ca ca, ta chỉ là muốn giết chết ngươi. Xin lỗi, ngươi biết rồi, tu vi của ta đã bị cấm cố, bây giờ chỉ còn vũ kỹ, cho nên thủ pháp so với trước kia chậm đi rất nhiều. Ngươi yên tâm, cho ta một cơ hội nữa, lần sau ta nhất định giết ngươi, tuyệt đối sẽ không đả thương ngươi."

Mẹ nó, Tiểu nương bì này đầu óc thật độc ác.

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Khuynh Thành, ta cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta. Nếu ngươi bất nhân, đừng trách ta hạ sát thủ với ngươi" Vừa rồi một kích hiểm độc vô cùng, mai mà Lưu Phong dùng Thất Tinh Bộ, nếu là người bình thường, phỏng chừng đã bị đâm trúng rồi.


Hắc quả phụ đứng ở cửa cũng rất kinh hãi, nha đầu này cũng thật là điên cuồng, vạn nhất Lưu Phong không tránh khỏi bị đâm trúng vào mắt thì xử lý thế nào đây.

Thật là đàn bà độc như rắn rít.

Khuynh Thành thấy Lưu Phong thật sự tức giận, vội vàng nói: "Lưu Phong ca ca, dù gì chúng ta đã có một thời gian tốt đẹp a, ngươi đừng nóng gai65n. Ngươi đừng mong ta sẽ bỏ ý định giết ngươi. Thái Thượng Hộ Pháp nói, nếu ta không thể câu dẫn ngươi, thì phải giết chết ngươi, nếu không hắn sẽ phế bỏ vị trí thánh nữ của ta. HƠn nữa. hắn sẽ cho huynh đệ trong giáo luân gian ta. Hu. hu. người ta thật là đáng thương. Ngươi hãy giúp ta đi, để ta giết ngươi rồi trở về phục mệnh."

Lưu Phong khẽ hừ một tiếng, sát khí trong ánh mắt từ từ biến mất, xem ra chủ mưu hẳn là cái tên chó má Thái Thượng Hộ PHáp gì đó.

Lưu Phong đã từng thân mật sơ sơ với Khuynh Thành, trong lòng ít nhiều cũng có một cảm giác khó nói, nhưng hiểu được Khuynh Thành hiện giờ phải được bảo vệ, nghe nàng nói xong tình cảnh này, trong lòng không khỏi có chút thương hại.

"Khuynh Thành nha đầu này quả nhiên lợi hại" Hắc quả phụ âm thầm bật cười"Chẳng những lấy được đồng tình của Lưu Phong, mà thậm chí còn làm cho Lưu Phong có ác ý với Thái Thượng Hộ Pháp.

"Được rồi Khuynh Thành, chuyện của ngươi ta hiểu rồi, ta cũng không trách ngươi nữa. Bất quá cái tên Thái Thượng Hộ Pháp gì của ma giáo các ngươi cũng không còn nhân tính a, cư nhiên dám cho mọi người luân gian ngươi, nếu là ta. nếu là ta. nhiều nhất cũng chỉ bắt ngươi làm nô đã cho ta, để một mình ta hưởng dụng mà thôi." Lưu Phong cười cười mờ ám, vội vàng ôm khuynh Thành vào lòng lần nữa. Giờ phút này hắn đã có phòng bị, cho dù Khuynh Thành lại ra tay đánh lén cũng không thể làm được gì. Dù sao lực lượng của hai người cũng chênh lệch quá xa, huống hồ tu vi nàng hiện vẫn còn bị cấm cố.

Đương nhiên, sự thật đều không phải như thế.

Tu vi của Khuynh Thành chẳng những không bị cấm cố, mà ngược lại còn tiến xa hơn trước. Chỉ là giờ phút này nàng dùng bí pháp ma giáo tạm thời ẩn giấu lực lượng khí tức, lúc này mới lừa gạt được Lưu Phong.

Không thể không nói, truyền thừa ngàn năm của ma giáo quả nhiên có chút thủ đoạn



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui