Hi Du Hoa Tùng

Quỷ tướng chậm rãi nắm chặt thanh kiếm, trầm giọng nói: "Tiểu bạch kiểm kia, ai chết còn chưa biết được đâu."

"Phải vậy không?" Lưu Phong khóe miệng khẽ cười khinh miệt. Thanh diễm của Phi nhi trời sanh đã là khắc tinh của tất cả các vật âm tà. Chỉ cần Lưu Phong xuất thủ, quỷ tướng trong nháy mắt có thể biến thành tro tàn ngay.

"Phi nhi!"

Lưu Phong thi triển pháp quyết Đồ Đằng phong ấn. Sau khi kêu một tiếng quát vang lên, một đạo thanh diễm nhất thời bay lên, khẽ tru lên một tiếng, quỷ tướng đã hóa thành một đống tro tàn.

Lúc này dị biến chợt hiện. Sau khi quỷ tướng chết đi, đám quỷ tốt đột nhiên bạo thể thân vong hết cả lũ.

Lưu Phong bực mình, sớm biết vậy cần gì phải động thủ giết chết quỷ tướng làm gì. Chỉ đem hắn chế trụ lại, là có thể từ bọn quỷ tốt nghe được bí mật, rồi sau đó giết hết chúng sau a.

"Có người sao. có quỷ sao. ?" Lưu Phong ngưng thần giới bị, từng bước từng bước tiến về phía trước, nhưng vẫn không gặp qua bất kỳ quỷ mị nào.

Nhưng mà trong lòng cũng không dám buông lỏng, hòng đề phòng tình huống có thể phát sinh ngoài ý muốn.

Đại điện bỏ hoang, tro bụi phủ đầy khắp mọi nơi, tứ phiến tản ra mùi vị hủ cốt. Lưu Phong trong lòng bão oán, lũ quỷ tốt và quỷ tướng này cũng hết nói nổi, dù gì cũng sống ở đây lâu như vậy, hẳn phải giữ vệ sinh khu này chứ.

Thật là một đám quỷ vô tích sự mà.

Lưu Phong nói thầm vài câu rồi tiếp tục đi đến phía trước.

Nơi này thật là thê lương, bề bộn không chịu nổi, khắp đại điện chổ nào cũng đầy bụi bặm, một cảnh tượng bừa bãi, luộm thuộm. Bất quá nhìn từ bố cục đại điện, không khó để thấy rằng nơi này trước kia nhất định là cung điện của một vị đại nhân vật. Đáng tiếc là bảng hiệu uy quyền của Thái tử phủ đã mục nát thành gỗ vụn rồi, nếu không Lưu Phong nhất định sẽ biết được nơi này là địa phương nào.


Lại đi tiếp vài bước, âm khí từ từ cường thịnh hơn nữa. Cùng lúc đó cảm giác quen thuộc trong lòng càng phát ra mãnh liệt. Cảm giác ẩn trong sâu thẳm từ ký ức của Chu Phong nhanh chóng tràn về như thủy triều lên.

Trực giác nói cho hắn biết tòa cung điện này và Chu Phong có quan hệ rất mật thiết.

Lưu Phong tiếp tục đi tới thăm dò, hơn nữa không ngừng hô lên: "Có quỷ không? Có quỷ không?"

Bốn phía ngoại trừ thanh âm phản xạ của hắn thì không còn tiếng vang nào nữa. Bất quá Lưu Phong cũng không dám lơ là. Khí tức từ tứ phía mơ hồ đang mang theo vài tia nguy hiểm.

"Một tên quỷ ảnh cũng không có, chẳng lẽ đều chết sạch sẽ rồi hay sao?" Lưu Phong nói thầm.

Lúc này, dị biến lại phát sinh. Trước mắt Lưu Phong thình lình bỗng xuất hiện một luồng hắc vụ, một đạo hàn quang khí thế như lôi đình bắn thẳng vào hắn.

Lưu Phong đã sớm phòng bị liền bay ngược về phía sau, lui lại vài bước. Chỉ thấy mặt đất trước mặt hắn đã bị cỗ khí tức biến thành một cái hố to.

Lưu Phong biến sắc, trong mắt hiện lên một đạo sát khí. Cái này là thứ quỷ gì, tiểu gia ở đây, ai vừa ra sát chiêu đó. Nếu không phải Lưu Phong nhanh nhẹn lùi về, thì thay thế cái hố to đó chính là thân thể hắn rồi.

"Ngươi là ai, vì sao đêm nay lại lẻn vào Phong Linh Cung?" Đang nói chuyện, Phía trước Lưu Phong, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một đạo quỷ ảnh. Bất quá làm cho người ta có cảm giác rằng đạo quỷ ảnh này và tên quỷ tướng bị Lưu Phong giết lúc nãy có chút bất đồng. Mặc dù đều là quỷ, nhưng mà tên này trên người không có khí tức âm tà nào cả.

"Phúc Khang, ngươi nói nhảm với hắn cái gì đó. Có thể tới nơi này, ngoại trừ Vô Cực Lão Nhi và môn nhân ra, còn có thể là ai? Thân thể Quỷ Tiên của chủ công sắp sửa đại thành, ngàn vạn lần không thể để cho người khác quấy rầy. Người này tu vi bất quá chỉ là Kim đan sơ kỳ, để ta bắt hắn" Trong khi nói chuyện, bên người quỷ ảnh lại xuất hiện thêm một tên quỷ nữa.

Tên quỷ này vóc dáng khôi ngô, diện mục dữ tợn, thân mang trọng giáp, tay cầm đại đao, hai mắt trợn trừng nhìn Lưu Phong cười hắc hắc: "Tiểu tử, ngươi đạo hạnh nhường ấy cũng dám tiến vào Phong Linh Cung. Được rồi, như thế nào mà quỷ tướng cho ngươi vào được."


Trực giác nói cho Lưu Phong biết hai tên quỷ này không phải là địch.

"Ngươi nói là quỷ tướng và quỷ tốt trấn thủ nơi này ư?" Lưu Phong cười lạnh một tiếng: "Bọn chúng đã bị ta giết sạch rồi".

"Cái gì? Bị ngươi giết?" tên quỷ đến sau chỉ vào mũi Lưu Phong mắng to: "Xú tiểu tử ngươi dám khi sư diệt tổ sao. Bọn chúng là người của Vô Cực Lão nhi, ngươi làm sao ngu ngốc mà giết đi bọn chúng?"

"Phúc Bảo, ngươi ngốc quá, hắn giết quỷ tướng chẳng lẽ không tốt sao?" Tên quỷ ban đầu tức giận nói.

Con quỷ Phúc Bảo lấy tay vỗ đầu một cái rồi cười: "Đúng vậy, giết chết quỷ tướng đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt, ta làm sao lại quên đi thế này."

Ngu ngốc, si đần? Lưu Phong có chút khóc cười không xong. Mấy tên quỷ này, ta giúp các ngươi giết chết địch nhân, kết quả lại còn bị mắng.

"Ta nói vị tiểu ca này, ngươi gạt. quỷ. hay sao. ?" Phúc Bảo có chút không tin, hắn cẩn thận đánh giá Lưu Phong vài lần rồi nói: "Với ngần ấy tu vi của ngươi, có thể giết được quỷ tướng sao???"

Phúc Khang suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta tin hắn".

"Tiểu tử này hơn phân nửa là đệ tử của Vô Cực lão nhi, hắn dám chắc có bửu bối gì đó, quỷ tướng mặc dù lợi hại nhưng mà trong tay Vô cực lão nhi thì không được xem ra cái thá gì."

Phúc Bảo lúc này tỏ vẻ thông minh: "Không có khả năng, tiểu tử này nếu thật sự là đệ tử của Vô Cực lão nhi, hắn sao có thể giết đi bầy quỷ tướng của sư tôn mình".

"Sao lại không có thể?"


"Thì chính là không thể nào."

Nhìn hai tên quỷ sứ này cải lộn đến đỏ mang tai, Lưu Phong bực mình, đều là quỷ cả, sao các ngươi ngu ngốc thế.

"Ê, ta nói hai tên quỷ các ngươi. ngu ngốc lắm." Lưu Phong liếc mắt mắng hai tên quỷ: "Các ngươi là quỷ ngốc hả. Tại hạ là Lưu Phong, không phải đệ tử của Vô Cực lão nhi, nói cho ngươi biết, ta trong lúc vô ý đã cảm ứng được khí tức của nơi này, liền đến xem cuối cùng là cái gì."

"Cái gì? Ngươi không phải là đệ tử của Vô cực lão nhi sao? Điều này sao có thể chứ? Với tu vi chừng ấy của ngươi làm sao có thể qua phòng ngự của tứ linh, lại giết được quỷ tướng? Mẹ nó, ta thật sự gặp quỷ sao?" Phúc Bảo tựa hồ không thể tin được, quỷ tướng có bao nhiêu bản lãnh bọn họ biết rất rõ. Mấy hôm trước các huynh đệ bọn họ cố gắng lắm mới từ phong ấn chạy ra, vốn tưởng Hoa Tiểu Thiến ra ngoài, ai biết lại bị Tiểu Thiến ngăn trở. Song phương giao thủ vài lần, Phúc gia huynh đệ cũng không thể thắng được. Có thể thấy được quỷ tướng mạnh đến độ nào.

"Được rồi, các ngươi không phải nghi ngờ nữa, lời ta nói đều là sự thật" Lưu Phong không nhịn được nói: "Nói đi, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???"

Phúc gia huynh đệ nhất thời cảnh giác: "Không biết?"

Mẹ nó, tính cảnh giác cao độ thế. Lưu Phong hỏi lại một câu: "Thật sự không biết à."

"Thật sự không biết" Phúc gia huynh đệ hiểu được tiểu tử này có chút cổ quái, quyết không để lộ ra ngoài.

Nhẫn nại của ta có giới hạn a, Lưu Phong trợn mắt: "Các ngươi có nói hay không? Không nói, coi chừng ta đánh các ngươi?"

Phúc gia huynh đệ cười hắc hắc: "Muốn động thủ phải không? Đúng lúc lắm, huynh đệ chúng ta cũng muốn dãn gân giãn cốt một chút."

Lúc này, đột nhiên Bạch Khiết như một làn gió lốc tiến đến, nét mặt lo lắng: "Tiểu tình nhân, bất hảo rồi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này. Ta cảm ứng được Vô cực lão quỷ đã đến"

Phúc Bảo mắt thấy một nữ quỷ xinh đẹp xông đến, vốn còn muốn đến gần nhìn rõ một chút, ai dè nàng mang đến một tin tức quan trọng như vậy, vội vàng hỏi tới: "Ngươi nói thật sao?" Bạch Khiết là nguyên thần chi thể, người ngoài nhìn không thấy nhưng mà quỷ thì có thể thấy.

Bạch Khiết liếc nhìn Phúc gia huynh đệ một cái: "Dĩ nhiên là thật".


"Sao? Hai người các ngươi tựa hồ là hảo quỷ? Thôi gặp gỡ thì coi là duyên phận, các ngươi bị phong ấn ở đây cũng không đi được, ta trợ giúp các ngươi một lần". Nói xong, hai tay Bạch Khiết kết ấn, đánh ra một đạo linh khí hướng hai người vọt đến, nửa đường đột nhiên lại phân làm hai, đánh vào quỷ thể của hai tên này.

"Tiểu tình nhân không thể trì hoãn nữa, chúng ta đi". Cảm ứng được khí tức Vô Cực thần quân càng ngày càng gần, Bạch Khiết không dám trì hoãn kéo tay Lưu Phong nhanh chóng biến mất.

Phúc Bảo vội vàng hô to: "Mỹ nữ, chờ một chút, lưu lại tên và phương thức liên lạc, chúng ta sẽ nhận ra. Ta chính là người mà năm đó ai gặp cũng mê."

"Bang. !"

Phúc Khang thấy Phúc Bảo vẫn còn ngây ngốc, liền đưa tay cốc mạnh vào đầu hắn một cái: "Đừng náo loạn, vị tiền bối ấy không phải nữ quỷ".

Phúc Bảo liếc mắt nhìn Phúc Khang, ngữ khí khinh bỉ nói: "Không phải nữ quỷ, chẳng lẽ là nam quỷ sao?"

"Ngu ngốc, vị tiền bối đó và chúng ta không giống nhau, nàng tồn tại dưới dạng nguyên thần. Ngươi có cảm giác được sau khi vị tiền bối đó truyền khí lực cho chúng ta, quỷ thể của chúng ta cơ hồ đã hình thành rồi, phải không?" Phúc Khang giải thích.

Phúc Bảo nghe vậy mới trấn tỉnh tinh thần lại, vội vàng kiểm tra lại quỷ thể của bản thân.

Lập tức kinh hãi: "Thật sự đã thành. Thật thần kỳ, chúng ta gặp phải cao nhân rồi" Nghĩ đến chính mình vừa rồi mạo phạm cao nhân, Phúc Bảo liền kinh hãi, hung hăng tự vả vào miệng một cái, coi như trừng phạt bản thân

"Phúc bảo, vị tiểu huynh đệ vừa rồi cũng không đơn giản." Phúc Khang tựa hồ cảm thấy được điều gì.

"Đương nhiên là không đơn giản rồi. Nhỏ tuổi như vậy mà có thể cùng đi với tiền bối mỹ nữ như vậy, thử hỏi khắp thiên hạ có được mấy người? Thật tốt phúc." Phúc Bảo hai mắt phóng ra tinh linh, nói một cách sùng bái.

"Ngu ngốc, ngươi không thể nhìn dưới góc độ khác được hay sao?" Phúc Khang lại nhắc nhở: "Ngươi không thấy diện mạo của hắn."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui