Hi Du Hoa Tùng

Túc vương thống khổ lắc đầu: "Chuyện không có đơn giản như nàng tưởng, nếu đã tiến kinh tức là đã đi vào con đường không có lối về."
Túc vương phi hơi nhíu mày: "Có lẽ chàng hiểu sai ý tứ của phụ vương rồi. Dù sao người cũng là bậc làm cha, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn huynh đệ các người chém giết lẫn nhau."
"Có lẽ trước kia sẽ không, nhưng giờ." Ánh mắt Túc vương trầm xuống, chăm chú nói: "Ta cuối cùng cũng hiểu được rằng phụ hoàng gần đây thay đổi rất nhiều. Có đôi khi đứng bên người, ta thậm chí còn có cảm giác xa lạ."
Túc vương phi nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: "Chàng thấy hành vi của bệ hạ so với trước đây có chút quái dị không?"
"Không sai." Túc vương nói: "Gần đây ta cuối cùng cũng phát hiện ra trong mắt phụ hoàng có một cỗ thần sắc khát máu, khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái."
"Bệ hạ cả đời chinh chiến, giết người vô số, trên người có mùi huyết tinh cũng đâu có gì lạ?" Túc vương phi nhíu mày hỏi.
"Không. không có đơn giản như nàng tưởng." Túc vương trầm tư một chút rồi nói: "Bổn vương cũng đã từng ra chiến trường giết địch mấy ngàn, ta rất rõ ý sát phạt do chiến trường tạo ra so với trong lòng phụ hoàng không giống. Ta dám chắc trên người phụ hoàng thật sự toát ra cảm giác khát máu."
"Vương gia, chuyện này người đã nói với ai chưa?" Túc vương phi sắc mặt có chút kinh hoàng.

Túc vương gia lắc đầu: "Đây chỉ là cảm giác của ta, tự nhiên sẽ không nói cho người khác biết. Bất quá ta thực sự lo lắng tình huống bây giờ của phụ hoàng. Ta dám chắc những người có cùng cảm giác với ta tuyệt đối không ít. Chỉ là không ai dám nói ra cảm giác trong lòng mình mà thôi."
Túc vương phi suy nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm lớn mật: "Vương gia, người nói tình huống phụ hoàng bây giờ có hay không liên quan tới việc hắn tu luyện thuật thái âm bổ dương?"
Túc vương gia gật đầu, nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: "Vương phi, không dối gạt nàng, bổn vương cũng nghĩ như vậy. Ta cẩn thận hỏi qua thái giám quản sự trong cung. Trước đây cuộc sống phụ hoàng không có gì kì quái, chỉ có gần đây mới. ta tính toán một chút thấy trùng hợp với thời gian phụ hoàng tu luyện thái âm bổ dương thuật."
"Ra là vậy. Như vậy pháp quyết của thái âm bổ dương có vấn đề sao? Pháp quyết đó là ai truyền cho phụ hoàng?" Túc vương phi nhíu mày hỏi.
Túc vương trầm giọng nói: "Nghe nói là bên phụ hoàng có một vị thiên sư đạo cao nhân. Nếu ta đoán không sai thì pháp quyết này hẳn do hắn truyền cho phụ hoàng."
"Thiên sư đạo?" Túc vương phi suy nghĩ một chút hỏi: "Chính là người trong Khâm thiên giám? Bọn hắn không phải là danh môn chánh phái sao? Như thế nào lại truyền cho phụ hoàng pháp quyết âm tà như vậy?"
"Đúng vậy." Túc vương gia nâng chén rượu trên bàn nhấp một ngụm, ánh mắt đột nhiên trở nên tĩnh lặng: "Bây giờ thế cục đế quốc càng ngày càng rối loạn. Theo tin tức ta thu được, những nhân vật đại thần thông của tu chân giới đều đã hạ sơn nhập thế, bám vào các thế lực lớn. Ta xem Thiên sư đạo cũng không phải có hảo tâm gì."
Túc vương phi có chút lo lắng: "Vương gia, việc này thực sự trọng đại, Thiên sư đạo địa vị cực lớn, thiếp xem người nên học theo chúng thần, bảo trì im lặng, cái gì cũng không nói, nếu không nhất định rước đại họa vào thân."

Dừng một chút, Túc vương phi cắn môi nói: "Vương gia, theo ta thấy, không bằng chúng ta rời khỏi nơi này trở về đất phong của chúng ta, sống cuộc sống yên bình. Hôm nay mặc dù người không mang binh đánh trận nhưng tâm tư ta so với trước kia lúc người ra chiến trường còn lo lắng hơn. Kinh đô tuy tốt nhưng từng bước từng bước là sát khí."
Túc vương ngẩng đầu nhìn Túc vương phi một lúc, sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy, cười khổ một tiếng nói: "Bây giờ quay đầu đã không còn kịp rồi, phụ hoàng sẽ không thả cho ta rời đi nữa. Đông cung và Yến vương hôm nay đã hình thành một thế cân bằng vi diệu, phụ hoàng phải là phương thế lực thứ ba phá tan thế cân bằng này. Mà ta chính là người mà người muốn chọn. Vương phi, nàng xem, chẳng bao lâu nữa phụ hoàng sẽ giao trọng trách cho ta, cho ta binh quyền của kinh đô, cho ta hi vọng đăng đế vị, để ta gia nhập vào trường tranh đấu này."
Túc vương phi lo lắng nhìn hắn, nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Người vẫn còn không muốn buông tay sao? Chẳng lẽ ngồi trên ngai vàng thực sự vui vẻ như vậy? Thiếp nghĩ cuộc sống bình yên cả đời mới thực sự là phúc khí. Mượn phụ hoàng mà nói, chàng thử đi hỏi người, người bây giờ thực sự sung sướng sao? Vì một cái ngôi hoàng đế mà con mình không giống con mình, cháu mình chẳng giống cháu mình. Chú cháu như kẻ thù. chẳng lẽ ứng với câu gia đình đế vương chẳng có tình thân ư?" Nói tới đây, đôi mắt đẹp của Túc vương phi hiện lên một tia thống khổ.
Túc vương không có đáp lời mà tự rót tự uống vài chén, sau đó mới chậm rãi nói: "Vương phi, đã tới bước này, ta thật sự không còn đường lui nữa. Từ lúc ta đáp ứng phụ hoàng từ biên cương trở về, ta đã chẳng còn đường lui. Phụ hoàng cần ta, mà ta cũng cần cơ hội này. Ngày xưa khi đại ca còn trên đời, ta đều chẳng có một tia hi vọng xa vời với ngôi vị hoàng đế. Cả về công lẫn tư, ta đều hiểu được đại ca chính là người tối thích hợp để được chọn làm hoàng đế. Sau đó đại ca bất hạnh lâm bệnh qua đời. Phụ hoàng định để ngôi vị hoàng đế cho Hoàng thái tôn kế vị. Khi đó ta đối với ngôi vị hoàng đế như vẫn không có động tâm. Ta cho rằng đại ca không còn, ngôi vị của hắn nên do con trai hắn kế vị. nhưng tình hình bây giờ, tâm tư phụ hoàng xẩy ra biến hóa, hắn không hề toàn lực trợ giúp Hoàng thái tôn. Nếu Tứ ca vượt qua hai vị huynh trưởng, nắm được cơ hội thì tại sao ta lại không thể vượt qua Tứ ca mà đạt được cơ hội chứ? Huống hồ phụ hoàng bây giờ quả thật cho ta một cơ hội. Đời người có vài lần phải lên lôi đài, bất kể thế nào, lần này ta cũng phải liều mạng lên một lần."
Túc vương phi nghe vậy thật lâu không nói, chỉ là trong mắt thêm một tia lo lắng nồng hậu. Một hoàng tử có dã tâm, thật sự rất đáng sợ.
Từ xưa tới nay được làm vua, thua làm giặc.
Hoàng tử có dã tâm chỉ có hai con đường: nếu sống thì làm hoàng đế, còn đường chết là trở thành nghịch thần.

"Vương gia, người tưởng mọi chuyện tốt như vậy sao? Việc này có thể phải trả giá bằng tính mạng của người, của thiếp và tính mạng của toàn tông tộc chúng ta cũng bởi thế mà bị hủy diệt." Túc vương phi âm thầm lo lắng. Từ xưa tới nay, có vị hoàng thất nào tranh quyền đoạt vị thất bại mà kết cục không phải là tan cửa nát nhà, toàn tộc bị diệt.
Túc vương nghĩ một chút rồi nói: "Vương phi, những điều nàng nói ta đều biết. Nhưng nàng có nghĩ rằng nếu lúc này ta buông tay, có lẽ vận mệnh toàn tông tộc chúng ta cũng không thể thoát. Trái lại nếu ta liều mạng, nói không chừng tông tông chúng ta vì thế mà được vinh diệu."
"Được rồi, kì thật nàng cũng không cần lo lắng." Tĩnh vương đột nhiên nở nụ cười: "Ta phát hiện một chuyện rất có ý tứ, có lẽ tranh đoạt địa vị không chỉ có ba thế lực của chúng ta."
Tĩnh vương phi có chút kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: "Chẳng lẽ người huynh đệ khác của người cũng động tâm? Chẳng lẽ là Thọ vương?" Trong nhận định của Túc vương phi, các huynh đệ của Túc vương chỉ có Thọ vương là có thế lực cường đại, chỉ có điều Thọ vương bình thường chỉ ham thích mỹ nữ, lo hưởng thụ cuộc sống, đối với đế vị cho tới bây giờ vẫn không hề để ý.
"Nàng sai rồi. Thọ vương thế lực lớn, đúng vậy, đáng tiếc, hắn muốn tranh đoạt đế vị còn kém lắm." Túc vương cười lớn nói: "Ta nói người này, nàng vô luận thế nào cũng không thể nghĩ ra."
"Là người nào?" Túc vương phi tò mò hỏi.
"Lưu Phong!" Túc vương lạnh nhạt nói.
"Lưu Phong? Đế quốc nhất đẳng bá tước, cẩm y vệ tuần sát sử, Phượng viên thiếu gia Lưu Phong?" Túc vương phi nhíu mày nói: "Hắn có khả năng sao? Hắn dựa vào cái gì?" Túc vương phi không cách nào giải thích được, một người ngoại thần làm sao có thể sinh tâm tư như vậy, thế giới này thật sự điên cuồng rồi.
"Dựa vào cái gì?" Túc vương cười nói: "Hắn có tài lực lớn. Hơn nữa một khi Phượng viên hậu thuẫn cho hắn, thế lực của hắn sẽ được tăng cường thật to lớn."

"Nhưng hắn dù sao cũng là một kẻ ngoại thần, cho dù hắn muốn tranh quyền đoạt vị thì danh không chính, ngôn không thuận a?" Túc vương phi vẫn không cách nào giải thích được. Các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đây là chuyện không thể thay đổi, các triều đại trước cũng đều như vậy, dù sao hoàng đế cũng cho phép. Cũng chỉ có như thế mới thấy rõ hoàng tử nào có đủ bản lãnh. Về phần ngoại thần soán vị, trừ phi vào thời điểm binh hoang mã loạn còn có thể. Nhưng đế quốc ngày nay ca múa thanh bình, mưa thuận gió hòa, một kẻ ngoại thần thế nào có khả năng soán vị.
"Vương gia, người có phải nhầm lẫn chăng? Người thế nào lại biết được Lưu Phong có tâm tư kia?" Túc vương phi còn có chút không dám tin tưởng.
Túc vương chau mày, chăm chú nhìn Vương phi noi: "Có lẽ nói chuyện này cho ai, người đó cũng đều không tin. Nhưng sự thật Lưu Phong quả là có tâm tư này, điều này từ hành vi của hắn lúc lai kinh ta đã nhận ra. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ ta nhìn nhầm. Tóm lại, Lưu Phong quả thật là người có dã tâm." Sự thật chứng minh Túc vương về phương diện nhìn người quả thật có chỗ hơn người. Ít nhất hắn nhìn nhận Lưu Phong đã gần chính xác.
"Vậy thật sự có thể sao?" Túc vương phi nhíu mày hỏi: "Hắn chỉ là một kẻ ngoại thần, cư nhiên cũng muốn động tâm tư, thật sự khiến người ta khó có thể giải thích." Với cái nhìn của Túc vương phi, hiện tại ngoại thần soán vị là chuyện không tưởng.
"Được rồi, Vương phi, sau vài ngày, nàng mời nhạc trượng đại nhân tới phủ. Có một số việc ta muốn hỏi ý kiến người một chút." Túc vương đột nhiên nói.
"Vương gia, chẳng lẽ người kéo cả gia đình ta xuống nước?" Túc vương phi cau mày hỏi, sắc mặt có chút hờn giận.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui