Lưu Phong nhìn Tiểu Linh nhi thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật có đủ tiêu chuẩn của mỹ nhân, nếu lớn lên dám chắc trở thành đại mỹ nhân, đẹp hơn cả mẫu thân của nàng.
Nhìn tiểu Linh nhi, Lưu Phong trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thương yêu, cúi đầu hôn lên trán nó.
Tiểu Linh nhi trong cổ họng phát ra tiếng rên, cái miệng nhỏ bé khẽ nhúc nhích, mi vũ giãn ra tựa hồ như trong mộng đang gặp cảnh trí vui vẻ.
Lưu Phong lẳng lặng ngắm nhìn tư thế ngủ thật dễ thương của Tiểu Linh nhi, trong lòng cảm thấy nhu tình, tiểu nha đầu này mà lớn lên dám chắc làm cho người ta chết mê chết mệt.
Lưu Phong bỗng cảm thấy mẫu thuẫn, không biết tương lai đem Linh nhi làm con gái hay làm tình nhân?
Ngay lúc này thân thể Liễu Thanh Nghi khẽ cựa quậy, có dấu hiệu hồi tỉnh, Lưu Phong vội hạ thân thể xuống, nhìn Liễu Thanh Nghi.
Liễu Thanh Nghi mắt nhắm chặt, nhìn qua thì biết ngủ rất ngon nhưng khuôn mặt mũm mĩm của nàng thì có chút đỏ ửng, thân thể không ngừng run lên, xem bộ dáng này thì chắc là đang có xuân mộng.
"Công tử!"
Đột nhiên Liễu Thanh Nghi thở nhẹ ra một hơi, mở hai mắt.
Lưu Phong bất giác buồn cười, thì ra là Liễu Thanh Nghi bị xuân mộng làm cho bừng tỉnh.
"Thanh Nghi bảo bối, nàng đã tỉnh?" Lưu Phong thấp giọng kêu lên.
Liễu Thanh Nghi cả kinh, lúc này mới phát hiện ra Lưu Phong đang ở bên cạnh.
"Công tử, người đến đây lúc nào?" Liễu Thanh Nghi sắc mặt đỏ bừng, khẽ hỏi.
Lưu Phong cười hì hì, cũng không giấu diếm: "Ta đã tới một lúc, vừa rồi xảy ra chuyện gì ta cũng đều thấy hết."
"Chuyện vừa rồi?" Liễu Thanh Nghi bối rối, chợt nghĩ ra xuân mộng vừa rồi, cũng không có dũng khí nói chuyện tiếp với Lưu Phong nữa.
Ngừng một chút Liễu Thanh Nghi quay đầu nói: "Công tử, cái gì người cũng thấy sao?"
"Hắc hắc, cái gì nên thấy ta cũng thấy, cái gì không nên thấy ta cũng thấy." Lưu Phong vô sỉ cười nói: "Thanh Nghi, phá vỡ xuân mộng của nàng cũng là do ta."
Liễu Thanh Nghi thẹn thùng, cảm giác được lỗ tai của mình cũng nóng rần lên, sẵng giọng nói: "Công tử nói nhỏ thôi, kẻo đánh thức tiểu Linh nhi. Vừa rồi thiếp nằm mộng, không phải là mơ thấy công tử"
"Hay thật, ngươi trong mộng lại mơ làm chuyện đó với người khác sao?" Lưu Phong tức giận nói.
Liễu Thanh Nghi nhất thời luống cuống, níu lấy tay Lưu Phong: "Công tử, đừng nóng giận, thiếp nói xạo đó. Kỳ thật trong mộng ta chính là thấy công tử."
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Liễu Thanh Nghi, Lưu Phong mỉm cười ranh mãnh hỏi: "Vậy nàng nói xem trong mơ ta đang làm gì?"
Liễu Thanh Nghi khẽ chu miệng, thẹn thùng không nói. Lưu Phong không tha, tiến lên ôm Liễu Thanh Nghi vào ngực, hai tay đè lên bộ ngực căng tròn của nàng: "Nói mau, nếu không lão công sẽ không tha cho người."
Song nhũ Liễu Thanh Nghi bị chộp lấy, trong lòng một trận nhộn nhạo, thân thể mẫn cảm bỗng trở nên bị kích thích, nhịn không được khẽ kêu lên vài tiếng.
Tiểu Linh nhi lúc này phát ra âm thanh trong mơ, Liễu Thanh Nghi vội ý thức, ngậm miệng lại không dám rên rỉ nữa, sợ đánh thức Tiểu Linh nhi. Mặc dù Liễu Thanh Nghi đã sớm nghĩ đến chuyện đưa Tiểu Linh nhi lên giường cho Lưu Phong nhưng bây giờ Tiểu Linh nhi vẫn còn nhỏ, chuyện này vẫn cần phải có thêm thời gian.
"Chúng ta cách xa ra một chút." Lưu Phong khẽ nói, ôm Liễu Thanh Nghi trong ngực nhích ra xa Tiểu Linh nhi.
Liễu Thanh Nghi cảm giác được toàn thân một trận rung động.
Hai người nhanh chóng chui vào trong chăn, thân thể nép sát vào nhau, Liễu Thanh Nghi chợt cảm thấy một vật cứng cứng đâm lên bụng mình, trong lòng nàng bất giác đập loạn, cũng không nghĩ nhiều, vươn tay chụp lấy vật ấy.
Lưu Phong khẽ giật mình, khoái cảm nhanh chóng như dòng điện tỏa đi toàn thân: "Thanh Nghi mau làm cho ta sướng."
Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong muốn hưởng thụ cảm giác này, trong lòng vui vẻ, bàn tay mềm mại ấm áp nhè nhẹ vuốt ve lên xuống.
Lưu Phong cũng không cam bái hạ phong, bàn tay lần mò xuống vùng bí ẩn của nữ nhân, lách vào nội khố, xoa xoa địa phương mềm mại kia.
Liễu Thanh Nghi rất muốn kêu to nhưng lại sợ đánh thức Tiểu Linh nhi, không thể làm gì hơn là im lặng kích thích, hưởng thụ khoái cảm tình dục.
"Ba ba, mụ mụ."
Tiểu Linh nhi tựa hồ vẫn đang nằm mơ, trong miệng a a ô ô vài câu, làm hai người một phen hoảng sợ, đình chỉ kích thích.
Lưu Phong buồn bực, tiểu nha đầu này như thế nào cứ phá hỏng chuyện tốt của mình chứ?
"Thanh Nghi, tạm dừng lại, để ta xem Tiểu Linh nhi đã." Lưu Phong cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiểu Linh nhi, chỉ thấy hai mắt đóng chặt, thân thể khẽ co lại ngủ say như một con heo nhỏ.
Lưu Phong bất giác cảm thấy buồn cười: "Thanh Nghi yên tâm, tiểu hài tử ngủ rất say, không cần để ý đến Linh nhi nữa, chúng ta cứ tiến hành đi."
Liễu Thanh Nghi mở hai mắt ra, nhu thuận gật đầu: "Ây, công tử, Thanh Nghi muốn người yêu ta."
Lưu Phong cười hắc hắc, tiếp tục tiến hành kích tình.
Rất nhanh chóng dục hỏa hai người đã bốc cao, Lưu Phong lấy tay tách hai đùi nàng ta, hạ thân tiến tới, chậm rãi tìm kiếm nhụy hoa ướt át.
"A!" Liễu Thanh Nghi khẽ ngâm lên một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly, một tia hưng phấn từ hạ thể truyền lên, nhịn không được rên rỉ.
Bên trong hoa viên của Túc vương phủ. Lúc này tại đây đang có một cái bàn ngập tràn rượu và thức ăn, thời gian không lâu sau đã thấy một đôi trung niên nam nữ dẫn theo vài tên nha hoàn đi đến.
Hai người chính là chủ nhân của hoa viên này, Túc vương và Túc vương phi.
Túc vương mặc dù đã quá tuổi trung niên thế nhưng thần thái vẫn phong lưu tuấn dật, ánh mắt thâm sâu sáng ngời, lộ rõ một khí thế bức nhân.
Túc vương phi bên cạnh hắn cũng là một thân tuyệt sắc, làn da ửng hồng, mi dài mũi cao, đôi mắt sóng sánh trong veo. Ngay cả thân thể cũng tản mát ra một loại quang mang thánh khiết khiến cho người ta không khỏi động tâm.
"Vương gia, chúng ta bao lâu nay mới lại có thể tụ họp cùng nhau." Túc vương phi hé môi anh đào, hưng phấn nói.
Túc vương gật đầu: "Đúng vậy, mấy năm nay bổn vương bôn ba trên sa trường chinh chiến, hôm nay rốt cuộc phụ hoàng đã triệu hồi, coi như là công đức viên mãn. Bất quá." Nói đến đây Túc vương chợt nhìn đám nha hoàn xung quanh, ý bảo lui ra.
Túc vương phi trong mắt hiện ra vài phần lo lắng: "Vương gia, người bây giờ vẫn chưa thỏa mãn cuộc sống này hay sao?"
Túc vương cười ha ha, hỏi lại: "Nàng cho rằng phụ hoàng triệu ra hồi kinh là cho ta hưởng cuộc sống bình yên ư?" Nói đến đây Túc vương hiện ra một vẻ trào phúng: "Trong mắt phụ hoàng thì ngoại trừ Hoàng thái tôn và Tứ ca thì những người khác người cũng chỉ coi là quân cờ trong tay mà thôi."
Túc vương phi lo lắng, nhíu mày: "Chàng nói bệ hạ triệu người hồi kinh là vì."
"Không sai." Túc vương gật đầu tán thưởng: "Phụ hoàng muốn ta làm cho thế cục kinh đô trở nên phức tạp, hỗn loạn thêm một chút. Ta bây giờ đã hiểu ta trong lòng phụ hoàng chẳng là gì cả. Hắn bất quá muốn ta hồi kinh để ngồi giữa nhìn Đông cung và Yến vương tranh quyền, ta chỉ là một quân cờ của phụ hoàng mà thôi."
Túc vương hiện ra một nụ cười tự giễu: "Quân cờ? Thật là buồn cười. Ta còn tưởng rằng nhiều năm chinh chiến tại sa trường thì phụ hoàng sẽ đánh giá cao ta, cho ta cơ hội cạnh tranh với Hoàng thái tôn và tứ ca. Bất quá kết quả thực làm người ta tức giận."
Túc vương phi thấy nam nhân của mình vẻ mặt rất cô đơn, đứng dậy đến bên cạnh Túc vương, khe khẽ bóp vai cho hắn, an ủi: "Chẳng lẽ chàng không thể rút lui khỏi vòng xoáy chính trị này hay sao? Với ảnh hưởng của chàng trong quân đội, cộng thêm cha thiếp thì bất kể là ai làm hoàng đế chúng ta cũng không sợ thất thế."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...